Ta là Văn Mị Nhi
-
Chương 4
Tôi về đến trong cung thì ném Cửu Liên Hoàn này qua bên, đồ chơi trẻ con này muốn mở ra thì có khó gì. Chẳng hạn như lúc đọc sách, nhiều vấn đề ly kỳ cổ quái trên sách chỉ cần thay đổi cách nghĩ khác thì muốn giải nó dễ như trở bàn tay.
Giống như có một bình rượu, phải làm thế nào để đổ rượu ra ngoài một cách nhanh nhất, rất nhiều người đều bị hạn chế ở chữ “đổ” này, suy nghĩ rất nhiều cách. Kết quả có một người cầm bình rượu ném xuống đất, cái bình bể nát bét, trong nháy mắt rượu chảy hết ra.
Quy luật của Cửu Liên Hoàn này cũng giống bình rượu kia, nhưng điều này chẳng có quan hệ gì với tôi cả. Chỉ là không bao lâu nữa Tiểu Long Hà kia sẽ giải Cửu Liên Hoàn này thay hắn, hắn sẽ quấn lấy Tiểu Long Hà, chỉ cần tôi không xuất hiện, nhất định hắn sẽ quên tôi không sót một móng.
Lúc này, A Kỳ thấy tôi tiện tay ném Cửu Liên Hoàn qua một bên, cầm một quyển sách lên xem thì không hiểu hỏi tôi, “Nương nương, người không giải Cửu Liên Hoàn kia sao?”
Tôi ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, nhìn nàng ta một cái, thờ ơ đáp, “Muốn giải Cửu Liên Hoàn này không dễ dàng chút nào, ta để lại cho biểu ca Hoàng đế đấy!” A Kỳ này nhất định sẽ nói lại với Chu Doãn, tôi bày ra thái độ kiêu ngạo để nàng ta nói lại Chu Doãn! Tôi ở trong cung sống tiêu diêu tự tại, ngoài cung hẳn rất náo nhiệt.
Tư Đồ Tịnh đánh cướp Thế tử Vân Nam Vương Bạch Vân Phi, đem mấy đồ trang sức để cầu hôn công chúa An Ninh đổi thành bạc đi tới chỗ của Vạn Nhân Địch. Nàng chia bạc ra làm ba phần để trước mặt Vạn Nhân Địch, Ba Hổ và Hùng Nhị, ba người bọn họ cho rằng bạc được phân kia là cho bọn họ, hai mắt sáng rực cả lên, Vạn Nhân Địch cầm đầu hát vang bài ca khen ngợi, nói ở cái xã hội dơ bẩn này chỉ có tình bạn với Tiểu Long Hà mới là sạch sẽ, thánh khiết nhất. Ba Hổ và Hùng Nhị cũng bày tỏ, ai dám xem thường tình bạn với Tiểu Long Hà, bọn họ sẽ dao trắng đút vào, dao đỏ đi ra với người đó[1].
[1] Dao trắng đút vào, dao đỏ đi ra: ý là giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng
Nói xong ba người muốn bỏ bạc vào trong ngực thì lại thấy Tư Đồ Tịnh bỗng vỗ bàn một cái, nói: “Các ngươi nghe cho kỹ đây, chỗ bạc này không phải để cho các ngươi cầm đi xài tùm bậy tùm bạ đâu, bây giờ ngoài thành có rất nhiều người chạy nạn nghèo khổ không có cơm ăn. Ngày mai ba người các ngươi đều ra khỏi thành cho ta, cầm chỗ bạc này mở lều cháo, phát cháo miễn phí. Vạn Nhân Địch đi ra ngoài thành Đông, Ba Hổ đi thành Nam, Hùng Nhị đi thành Bắc.” Ba người vừa mới vui sướng không thôi đột nhiên yên tĩnh trở lại, dường như không tin vào lỗ tai của mình. Tư Đồ Tịnh lại hét lớn: “Nghe rõ chưa?”
Một tiếng này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn là người đầu tiên nhảy dựng lên, gào nói: “Ngươi có lầm không hả, Tiểu Long Hà! Ba người chúng ta là ai nào? Chúng ta là lưu manh bậc cao trên phố! Ngươi quá tàn khốc, muốn biến chúng ta trở thành người lương thiện. Này, chúng ta cướp tiền của người khác mà tự hào, ngươi lại muốn chúng ta bố thí tiền ra ngoài. Không, đây là sỉ nhục, để bọn này làm người tốt? Ta không chấp nhận loại vũ nhục này!” Lại chuyển sang Ba Hổ và Hùng Nhị nói, “Đúng không, hai vị huynh đệ tốt kiên trì làm người xấu chứ?”
Ai ngờ Ba Hổ đáp rõ: “Không, ta đi phát cháo miễn phí. Mẹ nó, ta nghèo nên ta biết người nghèo như thế nào.”
“Ta cũng vậy.” Hùng Nhị nói, “Tiểu Long Hà làm rất đúng, chúng ta không thể nhìn những đứa bé kia đói bụng đến khóc được.”
Hai người đều đồng ý, Vạn Nhân Địch vẫn không nói lời nào. Tư Đồ Tịnh nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói: “Vạn Nhân Địch, phát cháo miễn phí không cần đến ngươi, ngày mai ta sẽ đi thành Đông. Bạc trong ngực ngươi tiêu tiết kiệm chút, sau này ta không có người bạn là ngươi nữa.”
Thấy Tư Đồ Tịnh nói như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức sửa thái độ, “Haiz, bằng hữu à, ngươi coi ta là cái gì. Ngươi cho rằng Vạn Nhân Địch ta tâm địa sắt đá à? Vừa rồi mấy người không nhìn ra thôi, là ta đang diễn trò đấy, muốn xem hai người có đủ để làm huynh đệ với ta hay không thôi.” Ba Hổ rất hiểu Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói vậy thì giận dữ hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Huynh đệ, hai ngươi thông qua thử thách.” Vạn Nhân Địch đấm một quyền lên vai Ba Hổ, nói, “Người không có thiện tâm đừng hòng làm huynh đệ với Vạn Nhân Địch ta. Được rồi, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo miễn phí cứ giao cho ta đi, lều cháo ở ngoài thành Đông sẽ là lều lớn nhất tốt nhất, gạo trong cháo nhiều nhất, bây giờ Vạn Nhân Địch ta là Đại Vương Cháo, nhưng trên bảng hiệu của ta muốn vẽ thêm một con tôm hùm cực lớn. Mẹ nó, ai dám tranh lều cháo lớn của ta ta sẽ động thủ giết người.”
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tư Đồ Tịnh đã chạy tới chỗ của Vạn Nhân Địch, thúc dục bọn họ thức dậy đi xây lều cháo. Vạn Nhân Địch bóng gió hờn trách ngồi dậy, dẫn theo Ba Hổ và Hùng Nhị rời đi. Đến buổi chiều, lều cháo đã được xây xong bảy tám phần. Thì ra Vạn Nhân Địch làm việc rất có chiêu pháp, không tự mình động tay, mà mướn người dân chạy nạn làm việc, chỉ cần ngồi xổm một chỗ xuất bạc thôi.
Tiểu Long Hà vừa phát cháo miễn phí vừa kéo dây tơ hồng giúp ca ca của mình và muội muội hời của tôi[2], nhân tiện đánh Lương Quân Trác – con trai của Tề Quốc hầu, ngoài ra còn không đánh không quen biết với Chu Doãn, Bạch Vân Phi kết thành huynh đệ. Chuyện này có thể nói là oanh oanh liệt liệt. Đương nhiên, những chuyện này tôi luôn ở trong cung không hề hay biết.
[2] Muội muội hời là Văn Tường em gái của Văn Mị Nhi, còn muội muội hời là nữ chính tự dưng xuyên qua có thêm một muội muội và đệ đệ
Tôi để sách xuống, duỗi lưng một cái, đánh đánh vào bả vai, Lục Nhi đứng bên cạnh lập tức đi qua đấm vai cho tôi. Lục Nhi là cung nữ thiếp thân tôi mới nâng lên, cực kì thông minh, A Kỳ không thể dùng, tôi chỉ có thể bồi dưỡng một người. Cũng may cô nàng này là người thông minh, tôi rất hài lòng với nàng ấy.
“Nương nương, nghe nói hôm qua Hoàng thượng lại xuất cung, rất khuya mới quay về, nhưng dường như Hoàng thượng rất vui vẻ, cười liên tục.” Lục Nhi vừa đấm vai cho tôi vừa nói. Tôi uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, cảm thán cuộc sống quý phi thật sự quá tốt, khó trách những cô gái thời cổ này đều muốn chen chân vào trong chung, chỉ dựa vào chế độ khen thưởng thôi đã có rất nhiều người động tâm rồi.
“Nhất định là gặp được chuyện hài lòng rồi, nhưng có liên quan gì tới ta đâu.” Xem ra Cửu Liên Hoàn kia đã được Tiểu Long Hà phá, chắc chắn Chu Doãn cho rằng đã gặp được quý nhân trong đời, tôi có nên làm chút chuyện gì phá rối không nhỉ? Thôi, bỏ đi, trốn còn không kịp đây này! Ừm, sách cũng sắp xem hết rồi, nên tìm thêm vài quyển mới thôi, đúng rồi, viết thư bảo phụ thân Thừa tướng kia mang vào cho mình vài quyển du ký…
Nói đến phụ thân Thừa tướng, chờ chút! Tôi chợt nhớ ra, dường như vì chuyện của dân chạy nạn mà ông bị khiển trách, còn có Văn Thao, đệ đệ hời của tôi, vì đốt trại dân chạy nạn mà suýt chút nữa bị mất mạng. Không được, tôi phải ngăn cản những chuyện này.
Bên này tôi đang suy nghĩ phải giải quyết những chuyện sắp xảy ra như thế nào, bên kia Tiểu Long Hà ở ngoài cung cũng gặp rắc rối. Đại Tướng quân Tư Đồ Thanh Vân vì giúp Hoàng thượng phân ưu, quyết định bắt chước hoàng gia liên hôn với Vân Nam Vương mà kết thành thông gia với Tề Quốc hầu, đến lúc đó nói không chừng Tề Quốc hầu sẽ nể mặt mối quan hệ thông gia mà nghe lời ông chủ động từ bỏ quân đội. Như vậy chắc hẳn sẽ tránh được rất nhiều cuộc sát phạt, dân chúng thiên hạ cũng sẽ không bị chịu khổ vì chiến tranh. Vì vậy Tiểu Long Hà rối rắm tìm đám bạn lưu manh nghĩ cách từ hôn.
Giống như có một bình rượu, phải làm thế nào để đổ rượu ra ngoài một cách nhanh nhất, rất nhiều người đều bị hạn chế ở chữ “đổ” này, suy nghĩ rất nhiều cách. Kết quả có một người cầm bình rượu ném xuống đất, cái bình bể nát bét, trong nháy mắt rượu chảy hết ra.
Quy luật của Cửu Liên Hoàn này cũng giống bình rượu kia, nhưng điều này chẳng có quan hệ gì với tôi cả. Chỉ là không bao lâu nữa Tiểu Long Hà kia sẽ giải Cửu Liên Hoàn này thay hắn, hắn sẽ quấn lấy Tiểu Long Hà, chỉ cần tôi không xuất hiện, nhất định hắn sẽ quên tôi không sót một móng.
Lúc này, A Kỳ thấy tôi tiện tay ném Cửu Liên Hoàn qua một bên, cầm một quyển sách lên xem thì không hiểu hỏi tôi, “Nương nương, người không giải Cửu Liên Hoàn kia sao?”
Tôi ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, nhìn nàng ta một cái, thờ ơ đáp, “Muốn giải Cửu Liên Hoàn này không dễ dàng chút nào, ta để lại cho biểu ca Hoàng đế đấy!” A Kỳ này nhất định sẽ nói lại với Chu Doãn, tôi bày ra thái độ kiêu ngạo để nàng ta nói lại Chu Doãn! Tôi ở trong cung sống tiêu diêu tự tại, ngoài cung hẳn rất náo nhiệt.
Tư Đồ Tịnh đánh cướp Thế tử Vân Nam Vương Bạch Vân Phi, đem mấy đồ trang sức để cầu hôn công chúa An Ninh đổi thành bạc đi tới chỗ của Vạn Nhân Địch. Nàng chia bạc ra làm ba phần để trước mặt Vạn Nhân Địch, Ba Hổ và Hùng Nhị, ba người bọn họ cho rằng bạc được phân kia là cho bọn họ, hai mắt sáng rực cả lên, Vạn Nhân Địch cầm đầu hát vang bài ca khen ngợi, nói ở cái xã hội dơ bẩn này chỉ có tình bạn với Tiểu Long Hà mới là sạch sẽ, thánh khiết nhất. Ba Hổ và Hùng Nhị cũng bày tỏ, ai dám xem thường tình bạn với Tiểu Long Hà, bọn họ sẽ dao trắng đút vào, dao đỏ đi ra với người đó[1].
[1] Dao trắng đút vào, dao đỏ đi ra: ý là giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng
Nói xong ba người muốn bỏ bạc vào trong ngực thì lại thấy Tư Đồ Tịnh bỗng vỗ bàn một cái, nói: “Các ngươi nghe cho kỹ đây, chỗ bạc này không phải để cho các ngươi cầm đi xài tùm bậy tùm bạ đâu, bây giờ ngoài thành có rất nhiều người chạy nạn nghèo khổ không có cơm ăn. Ngày mai ba người các ngươi đều ra khỏi thành cho ta, cầm chỗ bạc này mở lều cháo, phát cháo miễn phí. Vạn Nhân Địch đi ra ngoài thành Đông, Ba Hổ đi thành Nam, Hùng Nhị đi thành Bắc.” Ba người vừa mới vui sướng không thôi đột nhiên yên tĩnh trở lại, dường như không tin vào lỗ tai của mình. Tư Đồ Tịnh lại hét lớn: “Nghe rõ chưa?”
Một tiếng này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn là người đầu tiên nhảy dựng lên, gào nói: “Ngươi có lầm không hả, Tiểu Long Hà! Ba người chúng ta là ai nào? Chúng ta là lưu manh bậc cao trên phố! Ngươi quá tàn khốc, muốn biến chúng ta trở thành người lương thiện. Này, chúng ta cướp tiền của người khác mà tự hào, ngươi lại muốn chúng ta bố thí tiền ra ngoài. Không, đây là sỉ nhục, để bọn này làm người tốt? Ta không chấp nhận loại vũ nhục này!” Lại chuyển sang Ba Hổ và Hùng Nhị nói, “Đúng không, hai vị huynh đệ tốt kiên trì làm người xấu chứ?”
Ai ngờ Ba Hổ đáp rõ: “Không, ta đi phát cháo miễn phí. Mẹ nó, ta nghèo nên ta biết người nghèo như thế nào.”
“Ta cũng vậy.” Hùng Nhị nói, “Tiểu Long Hà làm rất đúng, chúng ta không thể nhìn những đứa bé kia đói bụng đến khóc được.”
Hai người đều đồng ý, Vạn Nhân Địch vẫn không nói lời nào. Tư Đồ Tịnh nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói: “Vạn Nhân Địch, phát cháo miễn phí không cần đến ngươi, ngày mai ta sẽ đi thành Đông. Bạc trong ngực ngươi tiêu tiết kiệm chút, sau này ta không có người bạn là ngươi nữa.”
Thấy Tư Đồ Tịnh nói như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức sửa thái độ, “Haiz, bằng hữu à, ngươi coi ta là cái gì. Ngươi cho rằng Vạn Nhân Địch ta tâm địa sắt đá à? Vừa rồi mấy người không nhìn ra thôi, là ta đang diễn trò đấy, muốn xem hai người có đủ để làm huynh đệ với ta hay không thôi.” Ba Hổ rất hiểu Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói vậy thì giận dữ hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Huynh đệ, hai ngươi thông qua thử thách.” Vạn Nhân Địch đấm một quyền lên vai Ba Hổ, nói, “Người không có thiện tâm đừng hòng làm huynh đệ với Vạn Nhân Địch ta. Được rồi, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo miễn phí cứ giao cho ta đi, lều cháo ở ngoài thành Đông sẽ là lều lớn nhất tốt nhất, gạo trong cháo nhiều nhất, bây giờ Vạn Nhân Địch ta là Đại Vương Cháo, nhưng trên bảng hiệu của ta muốn vẽ thêm một con tôm hùm cực lớn. Mẹ nó, ai dám tranh lều cháo lớn của ta ta sẽ động thủ giết người.”
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tư Đồ Tịnh đã chạy tới chỗ của Vạn Nhân Địch, thúc dục bọn họ thức dậy đi xây lều cháo. Vạn Nhân Địch bóng gió hờn trách ngồi dậy, dẫn theo Ba Hổ và Hùng Nhị rời đi. Đến buổi chiều, lều cháo đã được xây xong bảy tám phần. Thì ra Vạn Nhân Địch làm việc rất có chiêu pháp, không tự mình động tay, mà mướn người dân chạy nạn làm việc, chỉ cần ngồi xổm một chỗ xuất bạc thôi.
Tiểu Long Hà vừa phát cháo miễn phí vừa kéo dây tơ hồng giúp ca ca của mình và muội muội hời của tôi[2], nhân tiện đánh Lương Quân Trác – con trai của Tề Quốc hầu, ngoài ra còn không đánh không quen biết với Chu Doãn, Bạch Vân Phi kết thành huynh đệ. Chuyện này có thể nói là oanh oanh liệt liệt. Đương nhiên, những chuyện này tôi luôn ở trong cung không hề hay biết.
[2] Muội muội hời là Văn Tường em gái của Văn Mị Nhi, còn muội muội hời là nữ chính tự dưng xuyên qua có thêm một muội muội và đệ đệ
Tôi để sách xuống, duỗi lưng một cái, đánh đánh vào bả vai, Lục Nhi đứng bên cạnh lập tức đi qua đấm vai cho tôi. Lục Nhi là cung nữ thiếp thân tôi mới nâng lên, cực kì thông minh, A Kỳ không thể dùng, tôi chỉ có thể bồi dưỡng một người. Cũng may cô nàng này là người thông minh, tôi rất hài lòng với nàng ấy.
“Nương nương, nghe nói hôm qua Hoàng thượng lại xuất cung, rất khuya mới quay về, nhưng dường như Hoàng thượng rất vui vẻ, cười liên tục.” Lục Nhi vừa đấm vai cho tôi vừa nói. Tôi uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, cảm thán cuộc sống quý phi thật sự quá tốt, khó trách những cô gái thời cổ này đều muốn chen chân vào trong chung, chỉ dựa vào chế độ khen thưởng thôi đã có rất nhiều người động tâm rồi.
“Nhất định là gặp được chuyện hài lòng rồi, nhưng có liên quan gì tới ta đâu.” Xem ra Cửu Liên Hoàn kia đã được Tiểu Long Hà phá, chắc chắn Chu Doãn cho rằng đã gặp được quý nhân trong đời, tôi có nên làm chút chuyện gì phá rối không nhỉ? Thôi, bỏ đi, trốn còn không kịp đây này! Ừm, sách cũng sắp xem hết rồi, nên tìm thêm vài quyển mới thôi, đúng rồi, viết thư bảo phụ thân Thừa tướng kia mang vào cho mình vài quyển du ký…
Nói đến phụ thân Thừa tướng, chờ chút! Tôi chợt nhớ ra, dường như vì chuyện của dân chạy nạn mà ông bị khiển trách, còn có Văn Thao, đệ đệ hời của tôi, vì đốt trại dân chạy nạn mà suýt chút nữa bị mất mạng. Không được, tôi phải ngăn cản những chuyện này.
Bên này tôi đang suy nghĩ phải giải quyết những chuyện sắp xảy ra như thế nào, bên kia Tiểu Long Hà ở ngoài cung cũng gặp rắc rối. Đại Tướng quân Tư Đồ Thanh Vân vì giúp Hoàng thượng phân ưu, quyết định bắt chước hoàng gia liên hôn với Vân Nam Vương mà kết thành thông gia với Tề Quốc hầu, đến lúc đó nói không chừng Tề Quốc hầu sẽ nể mặt mối quan hệ thông gia mà nghe lời ông chủ động từ bỏ quân đội. Như vậy chắc hẳn sẽ tránh được rất nhiều cuộc sát phạt, dân chúng thiên hạ cũng sẽ không bị chịu khổ vì chiến tranh. Vì vậy Tiểu Long Hà rối rắm tìm đám bạn lưu manh nghĩ cách từ hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook