Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện (Bản Dịch)
-
Chương 35
“Ta có tội gì?”
Từ Bắc Vọng nhúc nhích cổ tay, xiềng xích phát ra âm thanh thánh thót.
Nhà lao trọng tội của triều đình có trận pháp cấm chế, một khi đi vào bên trong, phạm nhân lập tức không thể vận dụng chân khí.
Ánh mắt Lư Sùng Nghiễm hiện lên một tia đàn áp vô cùng: “Dưới chân thiên tử lại dám tuỳ ý giết người, tội đáng muôn chết!”
“Tội đáng muôn chết?”
Từ Bắc Vọng tựa lưng vào thành ghế, đáy mắt lộ vẻ nghiêm cẩn: “Nếu như tuân thủ luật pháp Đại Càn cũng là tội, vậy ta cam nguyện đưa cổ chịu chết.”
“Ngươi...”
Trái cổ của Lư Sùng Nghiễm lăn lên lộn xuống, gắt gao cắn chặt răng. Thật ra ông ta đã nhận mệnh lệnh từ Vũ quốc cửu, nhất định phải tru di cửu tộc Từ gia, như vậy mới thoả mãn mối thù chết con!
Vũ gia hận thù ngập trời đối với tên nhãi này, nếu như có thể đem lên cân để đong đếm, thì chính là ngàn cân hận vạn lượng thù!
“Vũ Thực tự ý xông vào nhà dân!? Dưới ánh mắt biết bao nhiêu người, kẻ nào gọi đây là tự ý xông vào hả?”
Ngự Sử trung thừa không giận mà uy, ngữ khi rất sắc bén: “Huống hồ phủ đệ lấy từ ngoài sân làm giới hạn cho tài sản riêng. Dựa theo khẩu cung của các nhân chứng, Vũ Thực chỉ vừa mới bước vào cửa nhà ngươi nửa bước.”
Ai ngờ rằng Từ Bắc Vọng lại không hề hoảng loạn thất thố, thậm chí còn bật cười nói: “Dù cho lưỡi của Ngự Sử có nở đầy hoa sen, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng tại hạ chỉ đang phòng vệ chính đáng.”
Phòng giam rơi vào tĩnh mịch quỷ dị.
Trong lòng quần thần đều rất rõ ràng, vụ án này vô cùng khó giải quyết!
Một khi xử chết Từ Bắc Vọng, biết phải dùng cái gì để chặn miệng của dân chúng trong khinh thành?
Hắn ta thật sự không hề làm trái luật pháp Đại Càn.
Dù đây là thế giới võ đạo tàn khốc, nhưng vẫn cần phải có quy tắc trật tự, mà Đại Càn chính là nhân vật có vai trò duy trì trật tự.
Quyền lực vĩnh viễn được xây dựng từ trên bạo lực. Từ một ngàn năm trước, chính bởi vì Cơ thị phát minh ra được hai loại võ công chí tôn, bọn họ mới có thể lật đổ tiền triều, trở thành người xây dựng trật tự, đồng thời có thể thâu tóm được nhiều tài nguyên tu luyện nhất.
Nếu vẫn còn ở dưới sự thống trị của Cơ gia, vậy nhất định phải tuân thủ luật pháp, chí ít là bề ngoài phải làm những chuyện không ai có thể chỉ trích.
Huống hồ, ban đầu thái tổ Càn triều đã chế định (chế tạo & quy định) luật pháp, chương hiển nhân đức, bảo vệ những bách tính không có tu vi kia.
Đối với những cường giả võ đạo có sức mạnh dời non lấp biển, ngược lại không có quá nhiều khuôn sáo trói buộc.
Từ Bắc Vọng trước mặt bọn họ đã lợi dụng rất tốt sự ngu xuẩn của Vũ Thực, nếu đổi lại là một người bình thường, thì hắn ta chỉ có thể trả giả vì sự ngu xuẩn của bản thân.
Nhưng mà.
Suy cho cùng, tên kia chính là cháu trai của hoàng hậu.
“Nếu như luật pháp thiên vị quyền quý, xem những người bình dân như ta là cỏ rác rơm rạ, vậy ta đành thu nhận hành quyết.”
Trong phòng giam lại vang lên thanh âm ôn nhuận.
Sắc mặt quần thần cứng đờ, có chút ghê tởm như nuốt phải con ruồi.
Bản lĩnh lợi hại của tên tiểu tử này đúng là lợi hại, còn nguỵ trang thành dáng vẻ của người bị hại.
Tên này có thể dùng một chưởng cắt mất đầu Vũ Thức, bọn hắn còn nghe nói lúc ấy, ngay cả mi tâm mà hắn ta cũng không nhíu lại!
Dưới dung mạo phong thái tuyệt thần, lại ẩn giấu một trái tim máu lạnh vô tình!
Nếu như ngươi không chết, tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối hoạ lớn!
Lư Sùng Nghiễm lạnh mặt quát mắng: “Là ngươi đánh cắp tinh tuỷ của Vũ gia trước....”
“Lư thượng thư.”
Từ Bắc Vọng chặn lời ông ta, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bất luận ta có lấy tinh tuỷ hay không, thì đây vẫn là hai chuyện khác nhau, không thể gộp chung được.”
“Trọng điểm ở đây chính là, ta phòng vệ chính đáng thì có tội hay không? Phải định tội thế nào? Đây mới là vấn đề cấp bách mà đoàn thẩm vấn nên giải quyết.”
“Còn về nỗi oan trộm tinh tuỷ, là việc riêng của ta cùng với Vũ gia.”
“Đạo lý công tư phân minh, chư vị hiểu rõ hơn tại hạ mới đúng chứ?”
Nghe vậy, mấy vị đại lão vô thức gật đầu, nhưng chớp mắt đã kịp phản ứng lại, nhìn điệu bộ này của ngươi, sao giống như đang thẩm vấn chúng ta thế?
Hiểu, hiểu hết cho ngươi rồi đó!
Đôi mắt Lư Sùng Nghiễm như muốn phun lửa, hắn tức giận gào thét: “Làm càn, rốt cuộc trong mắt ngươi còn có tôn ti trật tự hay không?!”
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Những công khanh mặc áo bào tím còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó lũ lượt rời đi.
Bọn hắn tu luyện hạo nhiên chính khí của nho gia, càng có thể nhìn thấu vạn vật, hiểu rõ lòng người.
Tâm cơ của tên hậu bối này quả thực đáng sợ!
Có lẽ vào thời khắc ra tay giết người, hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng mỗi một bước tiếp theo!
Sức sát thương của câu nói ngắn ngủi “Đại Càn họ Cơ hay là họ Vũ” đã vượt xa một chưởng của cường giả Thánh cảnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook