“Ngươi có thể câm miệng lại được không?”

Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mi tâm, trừng mắt nhìn Nhan Giới mấy giây.

Trên người mặc y phục nữ nhân, đầu đang cột tóc hai chùm, mà lại phát ra giọng điệu khản đặc như tiếng vịt đực, ngươi có biết khiến người ta buồn nôn cỡ nào không?

Nếu như chất giọng của ngươi mềm mỏng một chút, biết đâu bất ngờ, biết đâu cũng có thể hấp dẫn được một đám chân chó đẹp trai không bằng chai mặt.

“Ừ.”

Nhan Giới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó sẵng giọng nói với Diệt Tuyệt: “Muội muội, chúng ta không thèm để ý đến tên nam nhân xấu xa này nữa.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt gật đầu, trên tay nàng ta cầm một chiếc mâm tròn có hoa văn phức tạp, mâm tròn lúc này đang ẩn hiện một tầng ánh sáng màu hồng yếu ớt.

Đấy chính là Tầm Yêu Bàn của Lục Phiến môn, phẩm cấp của yêu vật tỷ lệ thuật với ánh hồng quang trên mâm tròn.

Phẩm cấp càng cao, hồng quang càng mãnh liệt.

Đột nhiên.

Nhan Giới xuất thủ

Đường mòn tĩnh mịch, tùng lâm gào thét.

Một đoạn đai lưng màu hồng phấn vụt bay, tiếp đến là tiếng réo vang của loài vật nhỏ, chiếc đai lưng quấn vào một con tuyết hồ ly chân đen nhỏ nhắn đáng yêu.

Con hồ ly không hề có tính công kích này chỉ xuất hiện vào ban đêm, trên người của của nó thoang thoảng một mùi xạ hương tự nhiên, nếu đem chế thành túi thơm cho các tiểu thư khuê các, thì đây chính là hàng thượng phẩm đệ nhất.

Ặc~ Ặc~

Tuyết hồ ly kêu lên hai tiếng giòn tan, rồi bị doạ đến ngất đi.

Nhan Giới ẵm nó lên, ỏn à ỏn ẻn nói: “Ngươi cũng nhát gan quá à nha.”

Chỉ là một con vật nho nhỏ xen ngang, ba người họ cũng không quá để tâm đến, mâm tròn lại ẩn hiện ánh sáng màu hồng nhạt.

Sau gần nửa canh giờ đi bộ, ba người đã vào sâu đến mạn sườn của Mang Sơn, không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Mà ánh hồng quang trên mâm tròn càng thêm rực rỡ đến bỏng mắt, trong đó còn mang theo ít sắc đỏ của máu tươi.

“Yêu trư chắc là đang ở trong khu vực này.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt quét mắt quan sát địa thế sơn lâm, ngữ khí vô cùng trầm ổn.

Một khi đã xác định được yêu trư đang ẩn nấp tại Mang sơn, thì nó chính là con heo nằm trong hũ rồi. Huống chi con heo này dựa vào việc nuốt nhầm linh thảo mà có được tu vi hùng mạnh, linh trí thấp kém của nó cũng không thể thay đổi được.

“Trên đỉnh núi có yêu thú phẩm cấp cao đang núp trong bí cảnh hung hiểm, yêu trư đương nhiên không dám quả đoán xông lên đó.”

“Chỉ còn ba hướng đông tây và nam, chúng ta chia ra mỗi người đi hướng.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, nhưng ngữ khí lại lộ ra sự chắc nịch không thể nghi ngờ.

Nhan Giới trầm mặc không nói gì, hắn hướng mắt nhìn về phía Từ Bắc Vọng một lúc, biểu cảm của đối phương vẫn phẳng lặng yên ắng.

Giống như hắn đã quen thuộc nhân tình ấm lạnh của thế gian, trải qua vô số phong sương tuyết nguyệt.

“Được.”

Vứt ra một chữ, hắn lắc mông rảo bước về hướng Đông Bắc mà đi.

Diệt Tuyệt khẽ nhếch cằm, cố gắng để lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Ngươi không sao chứ?”

Đôi mắt Từ Bắc Vọng trầm tĩnh như nước, cánh tay chắp sau lưng khẽ khàng siết chặt.

“Đây là khoá tín hiệu của Lục Phiến Môn, nếu chạm trán với yêu trư thì rót chân khí vào bên trong khoá để cầu viện, ta sẽ lập tức chạy đến cứu ngươi.”

Một chiếc khoá nhỏ loang lổ vết rỉ sét hiện ra trong lòng bàn tay trống trơn của Diệt Tuyệt.

Cánh tay căng cứng của Từ Bắc Vọng dần lơi lỏng, hắn bình tĩnh nhận lấy khoá tín hiệu, sau đó trêu ghẹo: “Ta đoán tổ trưởng nhất định sẽ khoan thai chậm rãi mà đến.”

Đáy mắt Tây Môn Ẩm Nguyệt hiện lên một tia ngạc nhiên, nàng ta cũng không hề phủ nhận mà chỉ mỉa mai: “Hy vọng người cũng không lâm trận bỏ chạy. Đến lúc đó, ngươi không chỉ biến thành trò cười của cả kinh thành, mà còn khiến cho tổ đội Canh mất hết thể diện.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt quả thực là đang ôm ấp âm mưu này, chờ cho tên ác liêu này bị tàn phế hoặc là chỉ còn lại một chút hơi tàn, nàng ta mới chạy đến giải cứu.

Tóm lại là không thể để cho hắn ta toàn vẹn trở về kinh thành.

Rốt cuộc đã biết sợ rồi sao?

Khoé môi Tây Môn Ẩm Nguyệt cong cong, nàng ta kiêu ngạo gật đầu đồng ý, sau đó phiêu lãng đi về phía đông nam.

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng ta, trên mặt lộ ra ý cười nhạt khó thấy rõ.

Sở dĩ vừa rồi hắn ta do dự không quyết, cũng là bởi vì không nắm chắc được mười mươi.

Suy cho cùng, một thiên kiêu chi nữ đứng hàng đầu của bảng Thanh Vân, hơn nữa còn sở hữu mặt dây chuyền ngọc trữ đồ trong tay, nàng ta nhất định có ẩn giấu một con át chủ bài.

Mạo hiểm cùng với cô ta, chi bằng lựa chọn phương thức chiếu tướng ổn thoả.

Đó chính là đánh lén!

Từ Bắc Vọng cơ hồ có thể xác định, hắn chắc chắn sẽ chạm trán với yêu trư bởi vì hai nguyên nhân.

Đầu tiên, yêu trư dù có ngu xuẩn đến mấy cũng biết chọn hồng chín mềm để bóp, hiếp yếu sợ mạnh là thiên tính của giới động vật.

Khi yêu trư cảm giác chính mình đang bị bao vây, lại phát hiện khí tức của Từ Bắc Vọng là yếu kém nhất, nó chắc chắn sẽ chọn lựa đột phá vòng vây từ hướng bên này.

Thứ hai, với loại thể chất xui xẻo như hắn, oan gia ngõ hẹp đụng mặt yêu trư là chuyện có xác suất rất lớn.

Cho nên, chờ đến lúc giằng co cùng với yêu trư, hắn phải lập tức khởi động khoá tín hiệu, sau đó giả ra bộ dáng nguy hiểm cận kề, dẫn dụ Diệt Tuyệt động thủ.

Đợi đến lúc trận chiến kịch liệt giữa nàng ta và yêu trư lên đến cao trào, lớp phòng bị sau lưng giảm xuống đến mức thấp nhất.

Tây Môn Ẩm Nguyệt sẽ nghênh đón lôi đình nhất kích của Từ Bắc Vọng!

Còn về chuyện đánh lén có vô sỉ hay không, vốn không phải là điều nhân vật phản diện nên cân nhắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương