Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Chương 55: Tình Thương Phụ Thân Như. . .

Nhìn thấy vẻ mặt Vương Dao cảm động nghiêng người nhường vị trí, Thanh Thạch suýt nữa không phun ra một ngụm máu.

Ngay một giây trước hắn còn tưởng rằng thầy trò mình đã ổn định vị trí, nhưng ai ngờ, một giây sau Vương Dao lại chủ động nhường ngôi, ngươi dám tin được?

Không chỉ có Thanh Thạch, tất cả mọi người ở đây đều mang một bộ biểu tình hộc máu.

Vì ba bữa một ngày này, trên dưới Thần Kiếm Phong bọn họ điên cuồng cỡ nào, hận không thể sinh thêm tám trăm tâm nhãn.

Chỉ cần là ở trong phạm vi quy tắc cho phép, thủ đoạn bẩn thỉu gì bọn họ đều có thể dùng ra.

Nhưng bây giờ thì sao, cũng bởi vì vài câu nói, nha đầu này thế mà lại nhường ra vị trí của mình.

Về phần gã Chấp Sự này, không dám nói là Chấp Sự đường trẻ tuổi nhất, nhưng khoảng cách tới thọ nguyên tuyệt đối cũng còn có rất xa, cho nên những lời vừa rồi đều là chó má.

Hơn nữa, chiêu số cấp thấp như vậy, đã từng có không ít người sử dụng qua, nhưng đổi lại chỉ có một chữ: "cút".

"Vẫn còn quá non dại a."

Có người cảm thán nói, Thanh Thạch càng tức giận mắng chửi.

"Đồ nhi ngươi đang làm cái gì vậy?"

"A, sư tôn, ta thấy hắn thật đáng thương."

Đối mặt với tiếng gầm gừ của Thanh Thạch, trong lúc nhất thời Tiểu Vương Dao có chút sợ hãi, nhỏ giọng trả lời, đối với việc này, nội tâm Thanh Thạch một trận khí huyết cuồn cuộn.

"Đáng thương cái rắm a, ngươi tự mình nhìn kỹ lại đi."

Nghe sư tôn nói vậy, Vương Dao quay đầu nhìn về phía Chấp Sự đã đứng vững vị trí của mình, lúc này hắn đang cùng Chấp Sự khác ầm ĩ với nhau, làm gì còn một chút bộ dáng thọ nguyên sắp hết.

"Lão già ngươi phạm quy rồi, thế mà lại đi lừa gạt, khi dễ một tiểu nha đầu không rành sự đời."

"Đánh rắm, sao có thể nói lão phu lừa gạt chứ? Cái này gọi là ngươi tình ta nguyện, người ta nguyện ý nhường vị trí cho thì có làm sao? Trong quy củ có nói không thể nhường vị trí sao?"

"Hành vi đê tiện, ngươi quả thực lầm mất mặt Đạo Nhất tông ta."

"Nói nhảm, để cho ngươi ba ngày không ăn được cơm, ngươi thử xem?"

Nhìn lão giả trong nháy mắt trở nên sinh long hoạt hổ, Vương Dao ngây ngốc kêu lên.

"Tiền bối, ngươi. . ."

Nhưng hoàn toàn không cho nàng cơ hội, nghe vậy, gã Chấp Sự này trực tiếp cắt ngang nói.

"Ai, tiểu cô nương, vừa rồi là ngươi nguyện ý, hiện tại đổi ý cũng vô dụng a."



Cho dù có ngốc đến đâu cũng biết là bị lừa, Vương Dao nhất thời bất mãn bĩu môi, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể rầu rĩ không vui lui sang một bên, trong miệng không ngừng nói thầm.

"Đều là gạt người, căn bản không phải đứng đầu chính đạo gì, tiên tông chính đạo làm sao có thể làm ra loại chuyện này."

Ấn tượng của tiểu nha đầu đối với Đạo Nhất Tông rất đơn giản, đó chính là chính đạo đứng đầu Đông Châu.

Mà cái gì là chính đạo, căn cứ theo sự hiểu biết của Vương Dao, là sự chính khí thẳng thắn, khinh thường làm ra những chuyện trộm gà cướp chó, hèn hạ vô sỉ.

Nhưng bây giờ, nhìn những người này ở Thần Kiếm Phong, vì một bữa cơm, thủ đoạn đê tiện gì cũng dùng tới, điều này hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của nàng.

"Ai da"

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tiểu Vương Dao, Thanh Thạch bất đắc dĩ thở dài, chưa từng trải qua hoạn nạn a, kinh nghiệm giang hồ quá nông cạn.

Về phần Hồng Tôn ở bên cạnh, đã sớm cười đến mức không khép miệng lại được.

"Sư tỷ."

Nhìn Vương Dao không chịu nổi ủy khuất, nước mắt rơi xuống, có một số nữ đệ tử cũng không đoạt được vị trí nhịn không được tiến lên an ủi.

Nhận lấy khăn tay, vừa lau nước mắt, vừa oán giận nói.

"Chúng ta không phải tông môn đứng đầu chính đạo sao, vì sao chỉ bởi vì một bữa cơm, liền có thể lừa gạt đệ tử đồng môn như vậy, đây là chính đạo tu sĩ mà."

Rất hiển nhiên, chuyện này đả kích rất lớn tới Vương Dao, thấy thế, vài nữ đệ tử sắc mặt cổ quái thở dài nói.

"Ai, sư tỷ, sau này ngươi tự nhiên sẽ hiểu được, tay nghề của Trường Thanh sư đệ, không giống với những người khác."

Hiện tại nói với Vương Dao nhiều hơn nàng cũng không hiểu, có điều rất nhanh là nàng có thể hiểu được.

Theo một tiếng ăn cơm, cửa sân của phòng bếp bị mở ra, mọi người cướp được vị trí hưng phấn xông vào trong sân.

Mà cùng lúc đó, một cỗ hương khí nồng nặc cũng đập vào mặt, những đệ tử không đoạt được vị trí kia, lại bắt đầu liên tục hít sâu.

"Ăn không được ta liền hít hà mùi hương, hít hết toàn bộ mùi thơm, để cho các ngươi chỉ có thể ăn cơm khô."

"Được rồi sư đệ, mặt ngươi đều hít tím tái rồi, cũng không sợ hít thở không thông."

"Sư huynh, trước khi nói ta, ngươi tự nhìn lại mình đi, mặt đều tái xanh."

Ngay cả vài nữ đệ tử đang vây quanh Vương Dao cũng là co giật mũi, tham lam hít vào mùi thơm trong không khí.

"Sư tỷ, các ngươi."

"Đừng nói chuyện, ăn không được cơm, hít một hơi mùi thơm cũng không tồi."

Cái này mẹ nó đều đã điên rồi, thấy thế, cả người Vương Dao ngơ ngác tại chỗ, tâm lý của những người này đều có vấn đề gì sao?



Chỉ ăn cơm thôi cũng phải phức tạp đến vậy sao?

Trong lòng Vương Dao vẫn cảm thấy chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi, muốn ăn còn phải khó khăn như vậy, chỉ là cái này, mùi này thật sự rất thơm, khiến cho nàng vẫn luôn không có hứng thú gì đối với việc ăn, đều nhịn không được mà chảy nước miếng ròng ròng.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề nan giải gì a, lấy sự yêu thương của sư tôn đối với mình, nhất định sẽ phân chia cho mình một chút.

Cái này cũng không sai, hai người nương tựa lẫn nhau, Thanh Thạch vẫn luôn coi nàng như con ruột của mình, quan hệ của hai người không có gì khác với phụ tử, mà có vị phụ thân nào lại không yêu thương áo bông nhỏ của mình chứ.

Nghĩ vậy, Vương Dao bước nhanh vào sân, tiến vào trong sân, mùi hương kia càng thêm nồng đậm, khiến Vương Dao bất giác nuốt nước miếng.

Giờ khắc này hình như nàng có chút hiểu được vì sao đệ tử Thần Kiếm Phong lại điên cuồng như vậy.

Rất nhanh tìm được thân ảnh của sư tôn ở trong đám người, đang ngồi cùng với Hồng Tôn, cả hai ngồi xổm trên bậc thang ăn từng muỗng lớn.

Thấy sư tôn ăn ngon như vậy, Vương Dao càng nhịn không được, vội vàng tiến lên, vẻ mặt chờ mong nói.

"Sư tôn, có ngon không?"

"Ăn ngon."

Trong miệng tràn đầy thức ăn, hàm hồ trả lời, ùng ục nuốt nước miếng một chút, Vương Dao nói tiếp.

"Ta cũng muốn ăn, sư tôn có thể. . ."

Trước kia, chỉ cần Vương Dao nói như vậy, Thanh Thạch nhất định sẽ đem toàn bộ số còn lại nhường cho Vương Dao, vốn tưởng rằng lần này cũng là như thế, nhưng nghe được lời này, Thanh Thạch lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau khi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Đồ nhi a, ngươi cũng đã trưởng thành, không thể chuyện gì cũng đều dựa vào vi sư, con đường sau này, vi sư cũng không thể bảo vệ ngươi cả đời, vậy nên hãy học cách trưởng thành."

Nghe nói vậy, ngay từ đầu Vương Dao còn tưởng rằng đây là lời dạy của sư tôn đối với mình, trong lúc nhất thời có chút áy náy cúi đầu.

Đúng vậy, rõ ràng là mình bị người ta lừa gạt vị trí, hiện tại còn có mặt mũi gì để sư tôn phân cho mình một chút.

Ánh mắt đỏ hồng, vừa nghĩ đến sự thất vọng của sư tôn đối với mình, Vương Dao liền tràn đầy áy náy, đang lúc nàng định mở miệng nhận sai với sư tôn, âm thanh Hồng Tôn cùng Thanh Thạch nói chuyện, lặng lẽ truyền vào trong tai.

"Ngay cả đồ đệ của mình cũng lừa gạt, ngươi mẹ nó không phải là người?"

"Ngươi thì biết cái gì, ta đây là đang dạy nàng, hơn nữa Dao nhi đã sớm ích cốc, không ăn cơm cũng không có ảnh hưởng gì với con bé."

"Người chẳng phải cũng đã ích cốc rồi sao?"

"Nói nhảm nhiều, mau ăn đi, đồ ăn ngon như vậy, ta làm sao nỡ cho người khác, mình còn không đủ ăn."

Hai lão già, vừa ăn như hổ đói, vừa không coi ai ra gì, thì thầm không rõ lời, mà những lời này, vào tai Vương Dao một chữ cũng không thiếu.

Trong lúc nhất thời, cảm giác tình phụ tử sụp đổ như núi sạt lở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương