Ta là Thực Sắc
Chương 88: Xã hội đen đương nhiên không thể thiếu đánh lén

Sâu róm, tất cả những tên thuộc hạ này đều là một đám sâu róm.

Tôi và nhóc ăn xin bị ép buộc phải đi về phía phòng của Vân Dịch Phong.

Kết quả, tại cửa lại tình cờ bắt gặp A Anh trộm rình coi hoặc là nhìn trộm không thành. Ánh mắt hắn càng thêm ai oán.

Tôi gần như bị đẩy vào trong phòng.

Quả nhiên là không ngoài dự tính, khuê phòng của Vân Dịch Phong cũng rất sạch sẽ và lạnh lẽo.

Và sau khi bị cặp mông phì nhiêu của tôi ngồi lên thì Vân Dịch Phong dường như đã không còn gì đáng ngại nữa.

Hắn đang ngồi trên ghế dựa trong phòng, hai chân bắt chéo, mười ngón tay nhàn rỗi đan vào nhau. Hắn ngồi ngược ánh sáng, đường nét thân thể cường tráng chứa đựng sức mạnh bên trong. Mà ánh mắt kia nhìn tôi vẫn lạnh lùng như cũ

“Các ngươi ngồi xuống đi” Vân Dịch Phong nói

Giọng nói của hắn thật trầm, có loại mùi vị làm cho người ta phục tùng một cách vô thức

Tôi và nhóc ăn xin xếp hàng ngồi trên cái giường đối diện hắn, ăn trái cây.

“Anh, anh không sao chứ”. Nhóc ăn xin cẩn thận nhìn mặt Vân Dịch Phong, nói: “Ban nãy, Thực Sắc thật sự không cố ý, anh đừng trách cô ấy. Thả cô ấy đi, coi như là nể tình việc cô ấy đã chăm sóc em lâu như vậy”.

Tôi vội vàng gật đầu như giã tỏi, dùng hành động ủng hộ ý kiến của nhóc ăn xin.

Nhưng mà, Vân Dịch Phong dường như không cho là như vậy. Đôi mắt hắn híp lại, ánh sáng bên trong là loại màu sắc sương giá trong trẻo nhưng lạnh lùng. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, trái tim tôi chìm rồi lại nổi, nổi xong rồi chìm.

Tôi có linh cảm, Vân Dịch Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy

Cuối cùng, hắn mở miệng: “Cô ấy tổng cộng làm ta bị thương hai lần, lần đầu tiên có thể dùng ân tình cứu ngươi để bù trừ, nhưng lần thứ hai. Dịch Ca, ngươi nghĩ xem nên làm thế nào”

“Ý của anh là …” Thân mình nhóc ăn xin đột nhiên căng ra, lời nói của hắn thoát ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng: “Muốn em từ bỏ âm nhạc, chuyển qua học cách quản lý kinh doanh”

“Đúng vậy” Vân Dịch Phong trả lời như thế.

“Nếu em không làm thì sao?” Giọng điệu của nhóc ăn xin vọt ra thật dứt khoát.

Không bình tĩnh, đứa trẻ này không bình tĩnh.

“Nếu như ngươi không muốn, vậy…” Vân Dịch Phong đột nhiên chuyển ánh mắt về phía tôi.

Ánh mắt kia u ám đến tận xương tủy, hại tôi thiếu chút nữa vãi ra hai giọt.

Không… Hình như đã vãi ra rồi

Vân Dịch Phong nhìn tôi, gằn từng tiếng nói: “Ta sẽ nhốt cô gái này tại đây, cho đến ngày ngươi đồng ý”.

Tay nhóc ăn xin co lại thành nắm đấm, phát ra tiếng kêu “rắc rắc rắc”.

Tay của tôi cũng giống vậy, nắm thành quyền, cùng diễn tấu khúc quân hành xương cốt với hắn.

Mắt Vân Dịch Phong thờ ơ nhìn phản ứng của chúng tôi. Hắn là một người lãnh đạo bẩm sinh. Giống như bản chất của một con báo săn, lặng lẽ ẩn núp, vào thời điểm thích hợp nhất phóng ra, bắt được con mồi của mình. Đợi đến thời điểm cảm xúc của tôi và nhóc ăn xin gần như bùng nổ, hắn mới nhàn nhạt hỏi han: “Thế nào?”

“Không thể!” Ánh mắt nhóc ăn xin bùng lên sự tức giận khủng khiếp

“Đương nhiên có thể!” Ánh mắt của tôi phát ra sự khao khát mãnh liệt.

Chúng tôi mở miệng cùng một lúc.

Nghe vậy, lông mày Vân Dịch Phong hơi hơi nhướng lên.

Nhóc ăn xin xoay người, đau lòng nắm tay của tôi, tình cảm chân thành nói: “Thực Sắc, ta biết ngươi suy nghĩ cho ta, cho nên mới tình nguyện bị nhốt. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta không thể dùng ngươi để đổi lấy sự tự do của ta”

Tôi cười nhạt, sau đó duỗi tay ra, một tiếng “chát” liền vỗ đầu nhóc ăn xin đến xiêu vẹo

Thật ra tôi rất muốn cầm cái gì đó giống cái xoong để đánh hắn. Nhưng nhóc ăn xin có anh ở bên cạnh làm chỗ dựa, tôi vẫn không có lớn mật như vậy. Nguyện vọng của tôi chính là sẽ có ngày có thể đánh đầu của nhóc ăn xin thành hình tứ giác. Cho nên, ngày sau còn dài

“Tại sao muốn đánh ta?” Nhóc ăn xin xoa đầu mình, cực kỳ tủi thân, hình dáng nhỏ bé cực kỳ đáng yêu.

Tôi nhéo lỗ tai của hắn, kề sát vào nói nhỏ: “Nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là không phải làm việc mà lại có người miễn phí cung phụng ta ăn uống. Tuy là anh của ngươi bề ngoài là nhốt ta, nhưng mà ta ở trong này chắc chắn có thể vui vẻ ăn ngon mặc đẹp, đó chính là những ngày tháng sống như thần tiên. Bây giờ, ngươi lại muốn phá vỡ giấc mơ của ta, ngươi nói mình có nên bị đánh hay không?”

Nhóc ăn xin nhíu mày: “Nhưng mà anh của ta, hắn sẽ không cho ngươi sống thoải mái”

Tôi nhún nhún vai: “Không lẽ hắn còn muốn dùng mông của mình ngồi trên mặt của ta?”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy rằng theo tính tình truy cứu những việc cỏn con của Vân Dịch Phong thì điều này cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà không sợ, đến lúc đó nếu hắn thật sự dám làm như thế, tôi liền dùng nhất dương chỉ giết tiểu cúc hoa của hắn.

Tuy rằng chúng tôi chỉ nói nhỏ, nhưng mà Vân Dịch Phong vẫn là nghe được rồi.

Hắn nói như không có việc gì: “Nhốt cô ta tại nơi này, không phải là để cho cô ta hưởng phúc, một cô gái ở lại đây một mình, sẽ không an toàn lắm”

“Ý của ngươi là…” Tôi nhíu mày, phỏng đoán: “Đàn em nơi này có thể gây rối ta?”

Con ngươi Vân Dịch Phong lóe sáng một cái, tỏ ý thừa nhận vấn đề này

Hai tay của tôi bất giác nắm chặt cổ áo của mình, nét mặt biến đổi vài lần, cuối cùng, tôi lấy can đảm yêu cầu: “Cố gắng phái những người đẹp trai một chút đến gây rối ta, được không?”

Nghe vậy, nhóc ăn xin ngã xuống đất, lông mày Vân Dịch Phong run rẩy một hồi.

Nói thật nha, vấn đề này rất quan trọng. Ngươi nghĩ thử xem, bị nhốt ở trong này, được ăn ngon, được mặc đẹp, cuối cùng còn có trai đẹp để tôi chơi đùa. Sơn Âm[1] công chúa cũng không hạnh phúc như vậy.

Nhóc ăn xin bị sấm sét đánh đã thành thói quen rồi.

Lúc này, hắn từ trên mặt đất bò lên, lại giống như một thiên thần nhỏ chắn ở trước mặt tôi, nói với anh của hắn: “Nếu anh dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy, cả đời em sẽ không bỏ qua cho anh.”

Nghe thử xem, giọng nói này thật vang dội mạnh mẽ.

Tôi hướng ánh mắt về phía gương mặt Vân Dịch Phong, lại phát hiện một điều ngạc nhiên, trong ánh mắt hắn lại có thể có một chút khó hiểu.

Vẻ mặt kia chỉ xuất hiện trong phút chốc liền bị hắn đàn áp xuống. Trên mặt hắn lại khôi phục lại vẻ điềm tĩnh tự nhiên, hoặc là lại đeo lên chiếc mặt nạ không hề lộ ra sơ hở nào. Sau đó, Vân Dịch Phong an tĩnh, tối tăm lạnh lẽo nói: “Anh bây giờ sẽ động vào cô ta, xem em có thể làm gì anh”

Tôi rùng mình.

Mẹ ơi, tôi lại có thể thành vật hy sinh trong cuộc tranh hơn thua của hai anh em.

Tôi muốn dùng máu viết một chữ “Oan” thật to trên trán mình.

Vân Dịch Phong vừa nói xong, liền nắm tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

Nhóc ăn xin sững sờ một chút, chạy nhanh đuổi theo giải thoát tôi.

Nhưng rất nhiều thời điểm, một sai lầm trong tích tắc lại có thể bỏ lỡ rất nhiều.

Ý của tôi là, nhóc ăn xin không thể giải thoát tôi vì Vân Dịch Phong ra lệnh nhốt hắn trong phòng.

Không có nhóc ăn xin, bộ dáng kiêu ngạo của tôi thoáng cái đã biến mất. Tôi lo sợ không yên nhìn Vân Dịch Phong, không biết bước tiếp theo hắn muốn làm gì tôi.

Vân Dịch Phong cũng không có giải thích ý muốn với tôi, tiếp tục nhấc cổ áo của tôi, kéo tôi ra ngoài biệt thự, đẩy mạnh tôi vào trong xe.

Đại ca đường phố bình thường đều có lái xe riêng, cho nên Vân Dịch Phong ngồi ở phía sau với tôi.

Vẻ mặt hắn không phải là sự khoái chí.

Cho nên, tôi từ từ chậm chạp từng bước lui vào trong góc.

Nói thật, tôi hơi sợ Vân Dịch Phong im lìm như vậy bởi vì mọi người đều có cảm xúc, có cảm xúc thì sẽ trút ra. Mà cảm xúc bị đè nén nhiều, cuối cùng sẽ giống như núi lửa bùng nổ, tạo ra tổn thương rất lớn cho mọi người xung quanh.

Tôi lo lắng cảm xúc của Vân Dịch Phong bùng nổ, bất thình lình, giống như Mã thúc thúc rít gào, nắm hai cánh tay của tôi, dùng sức mà lắc, dùng sức mà gào thét. Lắc đến khi toàn bộ đại não tiểu não của tôi trộn thành một khối tròn. Gào thét cho đến khi tôi bị điếc, cộng thêm bán thân bất toại (liệt nửa người), không kiểm soát được đại tiểu tiện (tiêu, tiểu). Việc này cũng không phải không có khả năng.

Nhưng rất may, Vân Dịch Phong không làm như vậy. Hắn ngồi im lặng bên cạnh tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi cũng học theo dáng vẻ của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ đã sắp chạng vạng, bóng đêm từ từ bao phủ bốn phía, bầu trời là một sự pha trộn giữa xám và đỏ.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự Cẩm Hồ.

Trước cửa lớn, tôi lại thấy người bảo vệ đứng giống như cây bạch dương nhỏ.

Nước miếng lại hăng hái chảy ra

Tôi cứ nhìn như vậy, đột nhiên Vân Dịch Phong hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã cho hắn uống bùa mê gì”. Giọng điệu không hề lịch sự

“Ngươi đang nói Dịch Ca à?” Tôi xoay đầu, hỏi ngược lại.

“Hắn thích ngươi” Vân Dịch Phong nói

“Hắn thích ngươi” Tôi nói

“Ta không thích người khác nói đùa lúc ta đang nghiêm túc” Giọng điệu Vân Dịch Phong trầm xuống, mang theo sự cảnh cáo

“Ta nói thật” tôi rất chân thành: “Nhóc ăn xin, không, Dịch Ca thật sự thích ngươi, giống như ngươi thích hắn”

Vân Dịch Phong nhìn tôi, ánh sáng chạng vạng làm đường nét khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.

Giảm đi sự sắc bén, tăng thêm sự khôi ngô của đàn ông

“Các ngươi là anh em tình thâm, cho nên mới ầm ĩ như vậy. Bởi vì quá quan tâm, cho nên mỗi một câu nói của đối phương mới có thể chọc giận lẫn nhau” Tôi thở dài: “Chẳng lẽ các ngươi không thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt sao?”

Vân Dịch Phong im thin thít.

“Thật ra, ngươi nên nghe một chút ý kiến của Dịch Ca” Ta khuyên nhủ.

Vân Dịch Phong tiếp tục im thin thít.

“Hoặc là, ngươi nên nói suy nghĩ của mình với hắn” Tôi tiếp tục khuyên nhủ.

Vân Dịch Phong vẫn im thin thít.

“Vân Dịch Phong, khóa quần của ngươi chưa kéo lại!” Vì thăm dò hắn có ngủ không, tôi ném ra những lời này.

Lần này, Vân Dịch Phong có phản ứng, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi mới chưa kéo khóa quần”.

Tôi vội vàng cúi đầu, quả đúng vậy.

Giống như một đống ngôi sao chen chúc một chỗ ca bài hát đầu tiên của Olympic: “Cửa lớn nhà tôi luôn luôn mở rộng”, cửa lớn quần của tôi cũng mở rộng. Quần lót ren đen lộ rõ. Hàn Thực Sắc tôi lại có thể còn có chút liêm sỉ, mặt đỏ hồng, ngay lập tức cúi đầu xuống kéo phéc-mơ-tuya lên.

Sau đó, tôi coi như chuyện vừa rồi không có phát sinh, tiếp tục nói: “Dịch Ca, hắn thật sự rất thích âm nhạc, ngươi phá tan giấc mơ của hắn, cả đời hắn sẽ không vui vẻ”

Vân Dịch Phong nhìn tôi lạnh nhạt: “Ngươi thì hiểu cái gì?”

“Ta không hiểu, cho nên mới hỏi ngươi”. Bị hắn đâm chọt một câu như vậy, tôi cũng không nổi nóng. Chẳng qua là, cũng không dám nổi nóng.

Bầu trời mùa đông đặc biệt mau tối. Nhìn xem, lúc chúng tôi đi ra còn có ánh sáng nhạt, ai ngờ mới chạy không tới mười phút, bầu trời giống như ăn bánh quy oreo béo phệ, đen đến hù dọa người. Xem ra, Vân Dịch Phong bị nhóc ăn xin làm cho nghẹt thở, cho nên muốn đi ra ngoài giải sầu, cũng không thật sự muốn đi đâu.

Tôi khuyên nhủ “Quay về đi, nếu không Dịch Ca lại lo lắng, ngươi cũng thật là, thân làm anh trai, biết rõ em mình đang trong thời kỳ trưởng thành cũng không nhường hắn. Lúc mẹ ta trong thời kỳ mãn kinh, ta và ba ta sống giống như hai con chuột, chít cũng không dám chít một tiếng”

Vân Dịch Phong không để ý tới tôi. Nhưng sau đó lại nói ngay với lái xe: “Quay về đi”

Tôi thở ra, cuối cùng cũng quay về, bị giày vò như vậy suốt nửa ngày, cái bụng tôi đã kề sát cột sống.

Ai ngờ, ông trời có những tình huống biến đổi không lường trước được, con người có may mắn và bất hạnh một sớm một chiều đi đêm sẽ có ngày gặp ma.

Tôi không biết lúc thường xác suất Vân Dịch Phong bị đánh lén trung bình bao nhiêu ngày một lần, nhưng hôm nay, vừa khéo xui xẻo tôi lại theo sát bên hắn lúc bị tập kích.

Lái xe sau khi nghe lời của Vân Dịch Phong, chẳng những không quay đầu, ngược lại còn giẫm chân ga, lao nhanh vào trong một ngõ nhỏ yên tĩnh phía trước

Tinh quang trong mắt Vân Dịch Phong chợt tắt, duỗi tay ra phía sau cổ tên lái xe.

Vì thế, tên lái xe phản bội hừ cũng chưa hừ một tiếng liền ngất xỉu.

Trong sự chiếu rọi nhợt nhạt của đèn xe, một đám côn đồ hỗn đản cầm đủ loại vũ khí bước thong thả về phía chúng tôi.

Vân Dịch Phong vốn bò rất nhanh đến vị trí người lái khởi động xe, nhưng mà một tên hỗn đản trong đó cầm một con dao nhỏ sắc bén cắt vào các lốp xe

Vân Dịch Phong nhanh chóng khóa chốt các cửa sổ xe, sau đó, hắn xoay đầu, đưa điện thoại di động cho tôi, bình tĩnh nói “Gọi điện thoại cho Long Tam, còn nữa, trốn ở trong xe, không được đi ra”.

Nói xong, hắn mở cửa, chạy ra ngoài.

Đêm tối, gió lớn, đêm giết người. Trong đầu của tôi đột nhiên xuất hiện những lời này.

Vân Dịch Phong không hổ là lão đại, hiểm nguy không sợ, một mình đối phó với nhiều người như vậy, vẫn rất bình tĩnh. Chắc là trong quán bar lần trước, tự mình tham gia chiến tranh băng đản, có kinh nghiệm thực chiến, nên khi gọi điện thoại, tay của tôi lại có thể không run rẩy nữa. Tôi nhanh chóng thông báo ngắn gọn lại tình hình nơi này cho Long Tam.

Tuy rằng phẩm chất con người Long Tam không tốt, nhưng đối với Vân Dịch Phong vẫn hết sức trung thành, vừa nghe đại ca gặp nạn, giống như sốt ruột cái gì, lập tức liền kêu anh em đi tới nơi này.

Chờ nói điện thoại xong, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện, phía trước đã là một màn huyết vũ tinh phong.

Một mình Vân Dịch Phong đứng ở trung tâm, những người còn lại, tất cả đều cầm vũ khí thăm hỏi trên người hắn

Không có khó khăn gì, ba tên côn đồ phát hiện tôi gọi điện thoại cầu cứu, thì cầm vũ khí, nhảy lên xe, bắt đầu điên cuồng mà đập vào nóc xe và cửa kính xe

Tim tôi nhỏ máu.

Chiếc xe tốt liền bị đập phá như vậy, cũng không biết có mua bảo hiểm hay không?

[1] Sơn Âm: công chúa hiếu dâm nhất Trung Quốc

http://www.baomoi.com/Su-thuc-ve-cong-chua-hieu-dam-nhat-Trung-Quoc/139/8745406.epi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương