Ta là Thực Sắc
Chương 57: Làm rồi, hay là chưa làm, đó là một vấn đề

Nhưng những chuyện vợ chồng như thế này, Kiều bang chủ lại có thể có biện pháp gì a.

Vì thế, chỉ có thể chậm rãi khuyên giải bọn họ, để cho bọn họ nói chuyện với nhau cho tốt.

Cuối cùng, bà vợ kia cũng nói ra nguyên nhân: "Ta làm sao còn dám trên giường với ngươi? Lần trước ta chỉ hỏi câu ‘ngươi đi vào chưa’, ngươi liền bật khóc giống như mẹ chết."

Nghe vậy, lão công kia lại bắt đầu một phen nước mũi một phen nước mắt, quả thật khóc giống như mẹ chết: "Ta có thể không khóc sao? Ta đã đi vào làm việc đã nửa ngày, ngươi lại còn hỏi như vậy."

Lão bà kia từ từ đứng lên, vọt tới trước mặt lão công, dùng cây dao chĩa vào mũi hắn mắng: "Ngươi còn ủy khuất gì chứ? Lão nương mỗi ngày miễn phí cho ngươi chơi đùa, chính mình lại không sảng khoái, ta đây gả cho ngươi để làm chi? Ta gả cho một cái máy tự an ủi còn đỡ phải nuôi ăn nó có hơn không!"

Nghe chuyện tình nhanh nhẹn dũng mãnh đó, Kiều bang chủ toát mồ hôi lạnh trên trán, chỉ có thể ném một câu thanh quan khó xử việc nhà, chuẩn bị rời đi.

Nhưng ông chồng giữ chặt hắn, làm cho Kiều bang chủ không thể không vì hắn mà nghĩ biện pháp.

Kiều bang chủ khoanh tay lại, nói: "Lẽ nào ngươi muốn ta cột vợ ngươi lại cho các ngươi trải qua cuộc sống vợ chồng sao?"

Ông chồng kia quả thật không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm góc tường, tiếp tục hút thuốc, đôi mắt tiếp tục lập lòe sáng.

Kiều bang chủ xử lý xong báo động, đi đến cửa tiểu khu, liền đụng phải Sài Sài đang muốn ra khỏi cửa.

Sài Sài nhẹ nhàng miệt thị liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục đi.

Kiều bang chủ quyết định giải thích, liền đuổi theo: "Sự tình lần trước là ngươi hiểu lầm, ta vốn không có để thủ hạ thám thính số đo ba vòng của người."

Sài Sài nghi ngờ nhìn hắn hỏi: "Thật không?"

"Ta lấy danh nghĩa cảnh sát nhân dân ra thề!" Kiều bang chủ giơ tay lên làm điệu bộ giống làm lễ chào cờ.

Sắc mặt Sài Sài thoáng dịu xuống.

Nhưng Ngay sau đó, Kiều bang chủ liền hé miệng, hàm răng trắng bóng dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng trong suốt: "Lần trước ở nhà bạn ngươi, lúc ngươi chỉ quấn khăn tắm, ta đã ước chừng được ba vòng của ngươi rồi, tội gì phải phí sức lực lớn như vậy để thăm dò."

Trong nháy mắt, Sài Sài vô cùng giống như câu nói cửa miệng của tôi, bổ nhào tới, cắn phập vào mông Kiều bang chủ. Cư nhiên bị xem sạch bách! Thiệt thòi hết sức! "Ngươi lưu manh!" Sài Sài tức giận bừng bừng, trực tiếp cầm cái túi trong tay ném thẳng vào đầu Kiều bang chủ. Kỳ thật, Sài Sài không có tư cách mắng chửi người khác lưu manh, bởi vì chính nó trước kia chính là vị nữ lưu manh. Bởi vì bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại thẳng thắn, đứa nhỏ này thường xuyên được nữ sinh xã hội đen trong trường để ý. Thường là khi tan học, bọn chúng mời một đám người bao vây chặn Sài Sài, giơ ra móng tay sắc nhọn, chuẩn bị vẽ một vài họa tiết lên hai gò má mềm mại của Sài Sài, hoặc là đem nó vào chỗ tối kia xé một vài chỗ trên quần áo. Nhưng tôi nói rồi, Sài Sài là nữ lưu manh, người ta từ sớm đã gỡ hai cục gạch ở vườn cây trong trường để ở trong ở túi sách, đợi đến lúc bắt đầu trận chiến, trực tiếp cầm túi sách tàn sát khắp nơi, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Đến lúc cuối, sát khí mãnh liệt, lại lười chẳng muốn dùng túi sách, trực tiếp lấy gạch trong túi ra, mỗi tay lấy một cục, dùng sức quăng thẳng vào ót. Chỉ trong chốc lát, nữ hài tử xã hội đen này bị chọi đến nước mũi cùng nước mắt bay vèo vèo, tất cả ngồi xổm vào một góc khóc mếu: tỷ tỷ ta không dám nữa. Sau đó, Sài Sài nhún nhún vai, yểu điệu nhịp chân rời khỏi chiến trường. Mặc dù đã rời trường học, rời khỏi cái lứa tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nhưng đến nay Sài Sài vẫn còn thói quen trong túi lúc nào cũng có một cục gạch.

Không có việc gì thì có thể đeo để giảm béo, nhưng khi gặp chuyện là có thể lấy ra làm vũ khí.

Vì vậy mà nói, sức nặng cái bao Sài Sài ném so với thiết cầu là không kém.

Thế nhưng Kiều bang chủ không biết điểm ấy, hắn tưởng rằng trong túi kia cùng lắm là chút khăn che mặt, vài cái chìa khóa linh tinh, nhiều nhất chỉ là gãi ngứa cho hắn, cho nên hắn hoàn toàn không né.

Kết quả là, Kiều bang chủ bị ném trúng có chút thê thảm, ban ngày lại thấy sao bay đầy trời.

Kiều bang chủ ôm đầu, thân mình lắc lư, phục hồi tinh thần lại, lập tức phẫn nộ nói: "Ngươi không sợ ta kiện ngươi tấn công cảnh sát a?"

Sài Sài đưa tay xoa eo nhỏ, chân mày lá liễu dựng thẳng, đúng tình hợp lý nói: "Ta còn phải kiện ngươi đùa giỡn gái nhà lành nha!"

"Gái nhà lành? Ngươi là gái nhà lành chỗ nào? Ăn mặc giống như yêu tinh! Cái váy kia ngắn ngủn, nhắc tới liền thấy quần lót!" Kiều bang chủ phát cáu.

"Người thế nào thì nghĩ chuyện như vậy, chỉ có loại người lưu manh như người mới có thể cả ngày nghĩ việc này." Sài Sài lửa giận đột nhiên bốc cao: "Hơn nữa, ta có mặc quần an toàn bên trong!"

Sau đó, hai người cụt hứng bỏ về.

Tiếp theo, Sài Sài đi dạo trung tâm mua sắm.

Về điểm ấy, tôi phải phê bình Sài Sài một chút, không gọi tôi, không có nghĩa khí.

Đi dạo đến lúc trời tối, Sài Sài mới vác túi lớn túi nhỏ về nhà.

Nhưng vừa mở cửa phòng, Sài Sài liền nhận ra có chút không bình thường.

Trong phòng có hơi thở biến thái của người lạ.

Dĩ nhiên, giác quan thứ sáu của nữ lưu manh là chính xác—— trên ban công, có một tên bộ dạng biến thái đứng đó, trong tay cầm nội y Sài Sài. Cư nhiên đến tên biến thái cũng thu hút hấp dẫn được đến, Sài Sài cảm thấy bản thân mình đời này thật là sống không uổng rồi.

Ngay cả chính nó cũng bắt đầu bội phục từ trường của chính mình.

Nhưng là bội phục vẫn là bội phục, người vẫn phải bắt.

Kết quả là, Sài Sài ba bước làm hai bước xông lên, muốn bắt tên biến thái kia đưa đến cục công an.

Nhưng là, Sài Sài quên mất câu “nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn”.

Nói cách khác, công phu tên biến thái kia rất lợi hại, hai ba bận liền khống chế được Sài Sài.

Thật ra chủ yếu là vì túi Sài Sài đặt trên sô pha trong phòng khách, bằng không nó quăng gạch vào ót tên biến thái này chắc chắn não hắn văng khắp nơi.

Lúc này, tên biến thái kia đặt Sài Sài lên giường, chuẩn bị thăng cấp hành vi phạm tội.

Khi áo ngoài bị xé toạc một lỗ hổng, Sài Sài giống như bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân, toàn thân đều lạnh thấu.

Cũng trong lúc đó, trong lòng dâng lên một ngọn lửa báo thù mãnh liệt, làm cho mắt của Sài Sài đỏ lên.

Nó thề, chỉ cần tên biến thái này dám đem tiểu đệ đệ của hắn ra, nó liền dám cắn đứt nó xuống!

Sắc mặt tên biến thái kia hiện ra vẻ phấn khởi, miệng chảy nước miếng, chậm rãi tiếp xúc gần tới gương mặt Sài Sài. Sài Sài ghê tởm, dạ dày cuồn cuộn như là dời sông lấp biển. Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên nhảy qua cửa, hung hăng đấm một quyền vào tên biến thái đang trên người Sài Sài làm cho hắn ngã ra trên mặt đất. Tiếp theo, thêm vài người vọt vào, thu thập tàn cục, không ngừng đạp tên biến thái kia. Đương nhiên vị trí đạp chính là vị trí trọng yếu, hơn nữa vừa đap vừa la to: "Ngươi cư nhiên dám ra tay với chị dâu tương lai của chúng ta, tiểu tử ngươi chán sống a!" Sài Sài tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện người đánh tên biến thái rớt xuống giường chính là Kiều bang chủ, còn mấy người đang ở chỉnh đốn tên biến là mấy người cảnh sát nhân dân lần trước gặp ở đồn công an. Trong chốc lát, Sài Sài cảm thấy có người trong cục cảnh sát, thật là tốt a. Sau mười phút chỉnh đốn, mấy chú cảnh sát khác đề xuất là nên đưa tên biến thái đang thoi thóp kia về cục cảnh sát, để Kiều bang chủ ở lại chiếu cố cho tốt “chị dâu tương lai” của bọn họ.

Sài Sài khi đó làm sao còn có tâm tình sửa chữa quan niệm sai lầm của bọn họ về thân phận của mình đâu?

Đứa nhỏ này tuy rằng là nữ lưu manh, nhưng mà trong thời khắc sống sót sau tai nạn cả người cũng mềm nhũn.

Kỳ thật, lúc này, Kiều bang chủ hoàn toàn có thể giậu đổ bìm leo, châm chọc nó vài câu.

Dù sao, sáng nay trán Kiều bang bị Sài Sài ném cục gạch kia vẫn còn chưa có tiêu tan.

Nhưng mà, Kiều bang chủ chỉ lẳng lặng hỏi: "Muốn uống rượu không?"

Đáp án là khẳng định rồi.

Vì thế, hai người tùy tiện tìm một quán ăn, ngồi xuống, kêu chút đồ ăn, mở bia, mỗi người một chai liền như vậy uống.

Rượu là thứ dễ dàng bồi dưỡng cảm tình nhất. Cảm tình sâu thì uống cạn cả ly, cảm tình cạn thì càng uống càng tăng. Tửu lượng Sài Sài cực kỳ tốt, cũng không lo lắng bụng bia, một chai lại một chai, ngay cả mắt cũng không chớp một chút.

Chứng kiến cảnh này, hai mắt Kiều bang chủ sáng lên.

Vốn dĩ hắn cũng là người “Tửu trung hào kiệt”, cuộc đời thích nhất là kết giao với người có tửu lượng tốt.

Hôm nay đánh bậy đánh bạ lại có thể gặp Sài Sài, người con gái “Tửu trung hào kiệt”. Kết quả là, Kiều bang chủ bắt đầu cùng Sài Sài uống rượu. Cao thủ so chiêu, nhất định đều có tổn thương. Nói cách khác, hai người đều uống rượu say rồi. Kiều bang chủ liền hỏi, ta nói ngươi tại sao luôn dễ dàng gặp gỡ những người này vậy?

Sài Sài hồi tưởng cả đời này hấp dẫn toàn biến thái, không nén khỏi đau buồn, im lặng nấc nghẹn.

Kiều bang chủ vỗ vỗ bả vai nó, nói, không có gì, hôm nào ta dạy cho ngươi mấy chiêu cầm nã thủ, tuyệt đối dùng được.

Sài Sài giương mắt, tuy rằng trước mắt có đến ba Kiều bang chủ, nhưng nó vẫn thấy trên trán hắn có một vết lõm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia áy náy. Kiều bang chủ tiếp tục nói, thật ra bộ dạng ngươi rất đẹp cho nên dễ dàng bị ruồi bọ muỗi bu theo, sau này khi ra ngoài, ăn mặc lôi thôi một chút là được. Sài Sài lắc đầu, càng lắc đầu càng choáng, nó nói, ta không làm được. Kiều bang chủ hỏi, vì sao. Sài Sài nói, con gái tuổi trẻ như thế chỉ vài năm, không đối tốt với chính mình về sau sẽ hối hận. Kiều bang chủ nhíu mày nói, nói như thế thì hình như con gái chỉ sống được có mấy năm tuổi trẻ, sau đó thì sống mà như chết.

Sài Sài nói, ngươi đừng đứng nói chuyện thì không thấy đau thắt lưng, chờ vợ ngươi già rồi, ngươi còn không phải sẽ ghét bỏ, đến lúc đó, trong lòng lại ra ngoài tìm cô em xinh tươi mọng nước.

Kiều bang chủ nhếch miệng cười, hàm răng trắng bóng trong đêm càng thêm rõ ràng, hắn nói, lấy vợ cũng không phải lấy để xem, là cùng cô ấy sống qua ngày, hơn nữa, lúc cô ấy già, ta cũng già, người ta không ghét bỏ ta, ta lẽ nào không biết xấu hổ mà đi ghét bỏ người ta? Sài Sài vừa nghe thấy cảm giác được người con trai này cũng có thú vị.

Tiếp theo, hai người lại tiếp tục uống.

Uống đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang (trời tối mù, không còn ánh sáng của mặt trăng hay mặt trời), cát bay đá chạy, đất trời đổi màu, mây đen sát đầu, phong vân đột nhiên biến đổi, tiếng sấm vang trời, cuồng phong gào thét, tầm nhìn mờ mịt.

Uống đến tổn thương dương khí (@[email protected]), xơ cứng gan, nhiệt độ cơ thể hạ thấp, tim suy nhược, trí nhớ, sức chú ý, sức phán đoán toàn bộ thất thường.

Uống đến khi chủ quán đóng cửa, hai người mới dìu nhau rời đi.

Kiều bang chủ nói lớn, ngươi một thân một mình ta không yên tâm, hay là đưa ngươi đến nhà bạn ngươi. Sài Sài bước chân lảo đảo, cũng quên chuyện tôi sớm đã ở nhà Thịnh Hồ Ly, liền nói, ừ, được, vừa vặn cùng đường với ngươi. Sau đó, hai người lảo đảo đi dưới bầu trời đêm hạ tối đen.

Đây là toàn bộ quá trình mà Sài Sài còn nhớ rõ.

Tiếp theo, sáng nay, Sài Sài bị chuông cửa làm cho bừng tỉnh.

Trợn mắt, cư nhiên phát hiện mình nằm ở trên giường Kiều bang chủ, bên cạnh vẫn còn người nào đó, không cần nhiều lời. Khủng bố nhất chính là Kiều bang chủ giống như là toàn thân trần trụi, mà Sài Sài lại đang mặc áo con trai. Tiếp theo, tôi hóa thân con nhện to, ghé vào trên cửa, nghe thấy những lời này. "...... Cầm thú! Ngươi đã làm gì ta?......" Sài Sài cầm lấy điện thoại bên cạnh coi như là cục gạch, đập xuống đầu Kiều bang chủ.

"Ta không biết!......" Kiều bang chủ bị đánh đến đầu óc choáng váng.

"Ta muốn giết ngươi!......" Sài Sài nhìn khắp xung quanh, chuẩn bị tìm ra một cái gì đó càng giống gạch càng tốt.

"Mau buông vũ khí!......" Kiều bang chủ mắc bệnh nghề nghiệp.

Sài Sài đầu choáng váng não phình to, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế, liền ôm quần áo của chính mình, chạy đến phòng tắm thay, tiếp theo, nổi giận đùng đùng mở cửa chuẩn bị rời đi.

Ai mà biết được là, tôi vì vậy mà bị thương.

Sự tình rất rõ ràng.

Tôi đưa tay xoa cằm, mày nhíu chặt lại, nói: "Hai người các ngươi cuối cùng có phát sinh quan hệ không?"

Mặt Sài Sài ngay lập tức đỏ sậm, nói: "Ta làm sao biết."

Kiều bang chủ xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Ta thật sự không nhớ rõ...... Nhưng mà, ta sẽ chịu trách nhiệm."

"Ai cần ngươi chịu trách nhiệm?" Sài Sài trừng mắt liếc hắn một cái.

"Vậy ngươi chịu trách nhiệm với ta đi." Kiều bang chủ cười cười, ánh mắt lóe lên tia nhìn trong veo, mang theo vẻ tức giận cực kỳ đẹp. Sài Sài tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, cái chén cỡ C kia bành trướng thành cỡ D. Sợ xảy ra xung đột, tôi chạy nhanh lại che trước mặt bọn họ, nói: "Im lặng, đừng gây nhau, điều quan trọng bây giờ là muốn làm rõ ràng hai người các ngươi cuối cùng có làm không? Nếu làm, có đeo không? Cho dù đeo, không biết nó có bị rách không? Hơn nữa, nếu lần đầu tiên đeo, lần thứ hai có đeo lại không, chơi đùa đến tạo ra mạng người là không được!" Không nghĩ qua là đầu lưỡi bị vẹo.

Tôi đau đến toàn thân run rẩy.

Tạo nghiệt a, tôi đây là vì ai a.

Vì muốn làm rõ ràng sự tình chân tướng, tôi đi vào hiện trường tối hôm qua—— Chiếc giường đôi màu đen. Mở chăn ra, tôi cẩn thận quan sát xem có dấu vết tiểu nòng nọc sau trận chiến không. Nhưng mà, tra tìm ba lần, tôi cũng chưa phát hiện được gì. Xem ra, giữa bọn họ quả thật là trong sạch. Tôi một phen bi thương a. Nếu như làm rồi, không phải có thể mang Sài Sài xuất giá rồi sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương