Ta là Thực Sắc
-
Chương 147: Phiên ngoại về Ôn Phủ Mịch: Phủ Mạc Tịch Mịch (Xoa dịu cô đơn) (2)
Lúc này, Ôn Phủ Mịch ngửi thấy được một mùi hương nhẹ
nhàng.
Men theo hương hoa, hắn nhìn thấy một chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ.
Lá cây màu xanh pha chút vàng nhạt, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, duyên dáng như ngọc.
“Đó gọi là hoa lan.” An Hinh thấy Ôn Phủ Mịch vẫn nhìn chậu hoa kia, liền đoán chừng nói: “Ngươi có thích không? Tặng cho ngươi.”
Ôn Phủ Mịch lắc đầu một cái, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy, chậu hoa này, đặt trong phòng của An Hinh rất thích hợp.
“Ngươi năm nay có phải chuẩn bị đi học?” An Hinh hỏi.
“Ừ.” Ôn Phủ Mịch thu lại ánh mắt đang đặt trên chậu hoa kia.
“Vậy, ta lại dạy ngươi mấy chữ trước nha.” An Hinh ngồi ở trên cái giường nhỏ của mình, vỗ vỗ bên người, ý bảo Ôn Phủ Mịch ngồi xuống.
Ôn Phủ Mịch do dự.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là nam, bình thường cũng không chơi cùng những bé gái cùng tuổi khác, chứ đừng nói là tỷ tỷ lớn hơn mình.
Nhưng hôm nay, không biết làm sao, hắn lại nghe lời làm theo.
Hắn ngồi bên cạnh An Hinh, lặng lẽ nhìn cô.
Tóc An Hinh rất dài, vừa dày vừa đen nhánh, giống như tơ lụa đẹp nhất.
Ánh mặt trời hắt vào phía trên, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết.
Đó là ký ức tuổi thơ của hắn, ký ức khắc sâu tận xương tủy.
Từ sau đó, Ôn Phủ Mịch bắt đầu thân thiết hơn với An Hinh.
An Hinh rất chăm sóc hắn, thường xuyên dạy hắn rất nhiều đạo lý, còn dạy thêm cho hắn.
Thời gian, mỗi ngày trôi qua, bọn họ từ từ lớn lên.
Lúc Ôn Phủ Mịch hiểu được chữ “Yêu”, hắn phát hiện mình đã yêu An Hinh.
Đó là loại tình cảm dần dần ăn mòn, nhưng lúc Ôn Phủ Mịch hiểu được, thì hắn cũng phát hiện trong mắt của mình không thể chứa nổi bất kể kẻ nào.
Trừ An Hinh.
Nhưng An Hinh đối với hắn… Thì lại không phải ý như vậy.
Khi cô giới thiệu Ôn Phủ Mịch với bạn học, luôn nói: “Đây là em trai ta.”
An Hinh dường như chỉ coi hắn là em trai.
An Hinh tốt nghiệp trung học, quyết định đi du học ở Mỹ, biết được tin tức này, tim Ôn Phủ Mịch giống như bị gắn vào một vật nặng ngàn cân, chìm xuống đáy.
Một ngày trước khi An Hinh rời đi, Ôn Phủ Mịch đứng một đêm trước cửa sổ phòng cô, đợi cho đến sáng, nhưng hắn vẫn không gọi tên cô, vẫn không nói cho cô biết, hắn yêu cô.
Sang ngày thứ hai, Ôn Phủ Mịch đứng trong góc sân bay, nhìn An Hinh đi xa.
Nhìn mái tóc đen của cô, từ từ biến mất trong tầm mắt của mình.
Ôn Phủ Mịch chờ đợi, hy vọng mình nhanh trở thành người lớn, kế hoạch của hắn cũng là tốt nghiệp trung học xong sẽ đi Mỹ, cùng An Hinh ở một chỗ.
Chỉ tiếc, An Hinh lại không hề chờ hắn.
Một năm sau, Lâm Phi Vân cầm bức ảnh An Hinh thân mật cùng một người đàn ông cho hắn xem, cũng nói cho hắn biết, người đàn ông kia, là vị hôn phu của An Hinh.
Lần đầu tiên Ôn Phủ Mịch cảm nhận được mùi vị tan nát cõi lòng.
Không, không phải là vỡ tan, mà là nứt ra, từ từ, từng mảnh một, nứt ra.
Loại đau đớn này, cũng rất chậm chạp, tăng lên từng chút một, cho đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa.
Thế giới của hắn lúc 16 tuổi, trở thành màu u ám.
Ôn Phủ Mịch chính thức chú ý tới Hàn Thực Sắc, chính xác là ngày tựu trường chính thức sau kỳ huấn luyện quân sự.
Ngày đó, chủ nhiệm lớp dựa vào cao thấp sắp xếp chỗ ngồi, mà hắn, lại ngồi phía sau Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch ngẩng đầu, chợt giật mình.
Bởt vì chỉ trong nháy mắt, hắn dường như phảng phất đã nhìn thấy được bóng lưng của An Hinh – mái tóc của Hàn Thực Sắc, rất giống với An Hinh.
Mềm mại tinh tế, dày mà đen nhánh, hoa mỹ vô cùng.
Hắn xuất thần, mãi đến khi Hàn Thực Sắc quay đầu lại.
Đúng vậy, cô gái trước mặt hắn, là Hàn Thực Sắc, không phải là An Hinh.
Nhưng ngồi sau lưng Hàn Thực Sắc, hắn không thể nào khống chế mình không nhìn tới.
Tóc của Hàn Thực Sắc, giống như một mặt gương, khiến hắn nhìn thấy rất nhiều chuyện đã qua cùng An Hinh.
Trong lúc đắm chìm vào kỷ niệm, Ôn Phủ Mịch cũng không tránh được phải chú ý tới chủ nhân chân chính của mái tóc kia Hàn Thực Sắc.
Hắn phát hiện, có những lúc, Hàn Thực Sắc vô cùng thú vị.
Mỗi khi cô nổi lên ý xấu gì đó, đầu tiên luôn là híp mắt lại, giống như một con mèo lười biếng.
Có chút đáng yêu.
Khiến cho Ôn Phủ Mịch không nhịn được cười, chính là thời khắc cô bắt đầu hãm hại Chung Tỉnh.
Mỗi lần, cô sẽ mặt không biến sắc nghiêng thân thể, từ từ nâng cái mông, “Phù” thả một tiếng ra khỏi mông.
Tiếp theo, lại cực kỳ vô tội bịt mũi, nhún nhún vai, nhìn về phía Chung Tỉnh đang ngủ bất tỉnh nhân sự, thành công mỹ mãn đem chuyện đánh rắm gài tang vật cho hắn.
Mà điều khiến cho Ôn Phủ Mịch cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, kỹ năng mắng chửi người của cô.
Lần đó, Ôn Phủ Mịch nhìn thấy cô nổi giận đùng đùng từ phòng giáo viên đi ra, liền quan tâm hỏi thăm một tiếng: “Ngươi không sao chứ?”
Lúc ấy, Hàn Thực Sắc nghiến răng nghiến lợi nói ra một loạt lời nguyền rủa thầy giáo Vật lý.
Trong đó bao gồm lang nha bổng[1], cúc hoa, lăn lộn, giống như cái sân mà giả bộ làm chai nước suối.
Câu nói kia, khiến Ôn Phủ Mịch cười ra tiếng.
Cô nữ sinh này, có thể làm cho người người vui vẻ.
Sau đó, Ôn Phủ Mịch dần dần thân thiết với Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch cảm thấy, lúc ở cùng một chỗ với Hàn Thực Sắc, bản thân luôn vui vẻ, cái loại cảm giác đó, thoải mái.
Thế giới là một đồng hồ cát khổng lồ, mà rất thời gian, là cát ở trong đó, từ từ trôi đi.
Rất nhanh, liền đến nghỉ hè, mấy người bạn tốt bọn hắn hẹn nhau đi hát Karaoke.
Đến nửa đêm, mọi người đã đói bụng, Sài Sài liền cùng Đồng Diêu đi mua đồ ăn, trong phòng bao giờ chỉ còn lại Ôn Phủ Mịch và Hàn Thực Sắc.
Không biết tại sao, Ôn Phủ Mịch cảm thấy một mình cùng cô ở một chỗ có chút ngượng ngùng, vì vậy, hắn dựa vào trên ghế salon, bắt đầu giả bộ ngủ.
Nhưng giả bộ được một lúc, bỗng nhiên, Ôn Phủ Mịch phát hiện môi mình có hơi nhột nhột.
Thì ra… Có người hôn hắn.
Ôn Phủ Mịch mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Thực Sắc trước mặt mình.
Cô, đang hôn trộm mình.
Điều đặc biệt là, Ôn Phủ Mịch lại không cảm thấy khó chịu, hắn chẳng qua chỉ hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Tiếng nói rơi lại phía sau, Ôn Phủ Mịch thấy gò má Hàn Thực Sắc đỏ lên, mà đôi mắt trong suốt của cô, lại ngập nước.
Hắn dường như có chút bối rối, Ôn Phủ Mịch còn có thể nghe được tiếng trái tim đánh vào lồng ngực liên hồi.
Vậy mà, Hàn Thực Sắc trong trạng thái như vậy, chợt bật lên một câu kinh thiên động địa nói: “Ta muốn cường bạo ngươi!”
Ngay sau khi nói xong, cô liền hối hận, gương mặt, đỏ như là nhuộm sốt cà chua, xoay người liền bỏ chạy.
Nhưng, Ôn Phủ Mịch lại kéo cô lại.
Ngay cả Ôn Phủ Mịch cũng không biết tại sao mình muốn làm vậy.
“Ngươi, ngươi định làm gì?” Hàn Thực Sắc hỏi.
“Ta không thể chịu thiệt thòi.” Ôn Phủ Mịch nói.
Tiếp theo, hắn hôn cô.
Rốt cuộc là bởi vì tóc Hàn Thực Sắc có thể làm cho Ôn Phủ Mịch nhớ lại An Hinh, hay chỉ vì đơn thuần là Ôn Phủ Mịch muốn cùng cô một chỗ, cũng đã không phân rõ rồi.
Tình cảm, giống như một tiết học thủ công làm đất nặn, các loại màu sắc pha trộn với nhau, kéo cũng không ra.
Sau ngày đó, Hàn Thực Sắc liền trở thành bạn gái của hắn.
[1] lang nha bổng
Men theo hương hoa, hắn nhìn thấy một chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ.
Lá cây màu xanh pha chút vàng nhạt, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, duyên dáng như ngọc.
“Đó gọi là hoa lan.” An Hinh thấy Ôn Phủ Mịch vẫn nhìn chậu hoa kia, liền đoán chừng nói: “Ngươi có thích không? Tặng cho ngươi.”
Ôn Phủ Mịch lắc đầu một cái, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy, chậu hoa này, đặt trong phòng của An Hinh rất thích hợp.
“Ngươi năm nay có phải chuẩn bị đi học?” An Hinh hỏi.
“Ừ.” Ôn Phủ Mịch thu lại ánh mắt đang đặt trên chậu hoa kia.
“Vậy, ta lại dạy ngươi mấy chữ trước nha.” An Hinh ngồi ở trên cái giường nhỏ của mình, vỗ vỗ bên người, ý bảo Ôn Phủ Mịch ngồi xuống.
Ôn Phủ Mịch do dự.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là nam, bình thường cũng không chơi cùng những bé gái cùng tuổi khác, chứ đừng nói là tỷ tỷ lớn hơn mình.
Nhưng hôm nay, không biết làm sao, hắn lại nghe lời làm theo.
Hắn ngồi bên cạnh An Hinh, lặng lẽ nhìn cô.
Tóc An Hinh rất dài, vừa dày vừa đen nhánh, giống như tơ lụa đẹp nhất.
Ánh mặt trời hắt vào phía trên, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết.
Đó là ký ức tuổi thơ của hắn, ký ức khắc sâu tận xương tủy.
Từ sau đó, Ôn Phủ Mịch bắt đầu thân thiết hơn với An Hinh.
An Hinh rất chăm sóc hắn, thường xuyên dạy hắn rất nhiều đạo lý, còn dạy thêm cho hắn.
Thời gian, mỗi ngày trôi qua, bọn họ từ từ lớn lên.
Lúc Ôn Phủ Mịch hiểu được chữ “Yêu”, hắn phát hiện mình đã yêu An Hinh.
Đó là loại tình cảm dần dần ăn mòn, nhưng lúc Ôn Phủ Mịch hiểu được, thì hắn cũng phát hiện trong mắt của mình không thể chứa nổi bất kể kẻ nào.
Trừ An Hinh.
Nhưng An Hinh đối với hắn… Thì lại không phải ý như vậy.
Khi cô giới thiệu Ôn Phủ Mịch với bạn học, luôn nói: “Đây là em trai ta.”
An Hinh dường như chỉ coi hắn là em trai.
An Hinh tốt nghiệp trung học, quyết định đi du học ở Mỹ, biết được tin tức này, tim Ôn Phủ Mịch giống như bị gắn vào một vật nặng ngàn cân, chìm xuống đáy.
Một ngày trước khi An Hinh rời đi, Ôn Phủ Mịch đứng một đêm trước cửa sổ phòng cô, đợi cho đến sáng, nhưng hắn vẫn không gọi tên cô, vẫn không nói cho cô biết, hắn yêu cô.
Sang ngày thứ hai, Ôn Phủ Mịch đứng trong góc sân bay, nhìn An Hinh đi xa.
Nhìn mái tóc đen của cô, từ từ biến mất trong tầm mắt của mình.
Ôn Phủ Mịch chờ đợi, hy vọng mình nhanh trở thành người lớn, kế hoạch của hắn cũng là tốt nghiệp trung học xong sẽ đi Mỹ, cùng An Hinh ở một chỗ.
Chỉ tiếc, An Hinh lại không hề chờ hắn.
Một năm sau, Lâm Phi Vân cầm bức ảnh An Hinh thân mật cùng một người đàn ông cho hắn xem, cũng nói cho hắn biết, người đàn ông kia, là vị hôn phu của An Hinh.
Lần đầu tiên Ôn Phủ Mịch cảm nhận được mùi vị tan nát cõi lòng.
Không, không phải là vỡ tan, mà là nứt ra, từ từ, từng mảnh một, nứt ra.
Loại đau đớn này, cũng rất chậm chạp, tăng lên từng chút một, cho đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa.
Thế giới của hắn lúc 16 tuổi, trở thành màu u ám.
Ôn Phủ Mịch chính thức chú ý tới Hàn Thực Sắc, chính xác là ngày tựu trường chính thức sau kỳ huấn luyện quân sự.
Ngày đó, chủ nhiệm lớp dựa vào cao thấp sắp xếp chỗ ngồi, mà hắn, lại ngồi phía sau Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch ngẩng đầu, chợt giật mình.
Bởt vì chỉ trong nháy mắt, hắn dường như phảng phất đã nhìn thấy được bóng lưng của An Hinh – mái tóc của Hàn Thực Sắc, rất giống với An Hinh.
Mềm mại tinh tế, dày mà đen nhánh, hoa mỹ vô cùng.
Hắn xuất thần, mãi đến khi Hàn Thực Sắc quay đầu lại.
Đúng vậy, cô gái trước mặt hắn, là Hàn Thực Sắc, không phải là An Hinh.
Nhưng ngồi sau lưng Hàn Thực Sắc, hắn không thể nào khống chế mình không nhìn tới.
Tóc của Hàn Thực Sắc, giống như một mặt gương, khiến hắn nhìn thấy rất nhiều chuyện đã qua cùng An Hinh.
Trong lúc đắm chìm vào kỷ niệm, Ôn Phủ Mịch cũng không tránh được phải chú ý tới chủ nhân chân chính của mái tóc kia Hàn Thực Sắc.
Hắn phát hiện, có những lúc, Hàn Thực Sắc vô cùng thú vị.
Mỗi khi cô nổi lên ý xấu gì đó, đầu tiên luôn là híp mắt lại, giống như một con mèo lười biếng.
Có chút đáng yêu.
Khiến cho Ôn Phủ Mịch không nhịn được cười, chính là thời khắc cô bắt đầu hãm hại Chung Tỉnh.
Mỗi lần, cô sẽ mặt không biến sắc nghiêng thân thể, từ từ nâng cái mông, “Phù” thả một tiếng ra khỏi mông.
Tiếp theo, lại cực kỳ vô tội bịt mũi, nhún nhún vai, nhìn về phía Chung Tỉnh đang ngủ bất tỉnh nhân sự, thành công mỹ mãn đem chuyện đánh rắm gài tang vật cho hắn.
Mà điều khiến cho Ôn Phủ Mịch cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, kỹ năng mắng chửi người của cô.
Lần đó, Ôn Phủ Mịch nhìn thấy cô nổi giận đùng đùng từ phòng giáo viên đi ra, liền quan tâm hỏi thăm một tiếng: “Ngươi không sao chứ?”
Lúc ấy, Hàn Thực Sắc nghiến răng nghiến lợi nói ra một loạt lời nguyền rủa thầy giáo Vật lý.
Trong đó bao gồm lang nha bổng[1], cúc hoa, lăn lộn, giống như cái sân mà giả bộ làm chai nước suối.
Câu nói kia, khiến Ôn Phủ Mịch cười ra tiếng.
Cô nữ sinh này, có thể làm cho người người vui vẻ.
Sau đó, Ôn Phủ Mịch dần dần thân thiết với Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch cảm thấy, lúc ở cùng một chỗ với Hàn Thực Sắc, bản thân luôn vui vẻ, cái loại cảm giác đó, thoải mái.
Thế giới là một đồng hồ cát khổng lồ, mà rất thời gian, là cát ở trong đó, từ từ trôi đi.
Rất nhanh, liền đến nghỉ hè, mấy người bạn tốt bọn hắn hẹn nhau đi hát Karaoke.
Đến nửa đêm, mọi người đã đói bụng, Sài Sài liền cùng Đồng Diêu đi mua đồ ăn, trong phòng bao giờ chỉ còn lại Ôn Phủ Mịch và Hàn Thực Sắc.
Không biết tại sao, Ôn Phủ Mịch cảm thấy một mình cùng cô ở một chỗ có chút ngượng ngùng, vì vậy, hắn dựa vào trên ghế salon, bắt đầu giả bộ ngủ.
Nhưng giả bộ được một lúc, bỗng nhiên, Ôn Phủ Mịch phát hiện môi mình có hơi nhột nhột.
Thì ra… Có người hôn hắn.
Ôn Phủ Mịch mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Thực Sắc trước mặt mình.
Cô, đang hôn trộm mình.
Điều đặc biệt là, Ôn Phủ Mịch lại không cảm thấy khó chịu, hắn chẳng qua chỉ hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Tiếng nói rơi lại phía sau, Ôn Phủ Mịch thấy gò má Hàn Thực Sắc đỏ lên, mà đôi mắt trong suốt của cô, lại ngập nước.
Hắn dường như có chút bối rối, Ôn Phủ Mịch còn có thể nghe được tiếng trái tim đánh vào lồng ngực liên hồi.
Vậy mà, Hàn Thực Sắc trong trạng thái như vậy, chợt bật lên một câu kinh thiên động địa nói: “Ta muốn cường bạo ngươi!”
Ngay sau khi nói xong, cô liền hối hận, gương mặt, đỏ như là nhuộm sốt cà chua, xoay người liền bỏ chạy.
Nhưng, Ôn Phủ Mịch lại kéo cô lại.
Ngay cả Ôn Phủ Mịch cũng không biết tại sao mình muốn làm vậy.
“Ngươi, ngươi định làm gì?” Hàn Thực Sắc hỏi.
“Ta không thể chịu thiệt thòi.” Ôn Phủ Mịch nói.
Tiếp theo, hắn hôn cô.
Rốt cuộc là bởi vì tóc Hàn Thực Sắc có thể làm cho Ôn Phủ Mịch nhớ lại An Hinh, hay chỉ vì đơn thuần là Ôn Phủ Mịch muốn cùng cô một chỗ, cũng đã không phân rõ rồi.
Tình cảm, giống như một tiết học thủ công làm đất nặn, các loại màu sắc pha trộn với nhau, kéo cũng không ra.
Sau ngày đó, Hàn Thực Sắc liền trở thành bạn gái của hắn.
[1] lang nha bổng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook