Ta là Thực Sắc
-
Chương 112: Cao thủ quyết đấu (thượng)
Một chiêu này, đối phó với đàn ông bình thường, hẳn có
thể làm cho bọn họ sợ tới mức tè ra quần, cha mẹ không nhận.
Nhưng vấn đề là Đồng Diêu hắn không phải đàn ông bình thường.
Hắn là Đồng Diêu.
Là một con yêu tu luyện ở trong bụi hoa hơn nửa đời người.
Cho nên, dù là tôi có làm càn thế nào, tinh thần thất thường như vậy, nhưng trên mặt hắn, vẫn như cũ bình tĩnh như mặt nước.
Đuôi lông mày hắn, khóe mắt hắn, viền môi hắn, tất cả đều hiện lên vẻ đào hoa sáng láng.
Lòng tôi đến “lộp bộp” một tiếng còn không kịp, hắn liền hát bài nông nô trở mình, một tay tóm lấy tôi đặt ở trên sàn nhà.
Sau đó, ánh mắt của Đồng Diêu nhuốm phần tà khí và mê ly, cứ dò tìm trên mặt tôi.
Ngón tay của hắn, vẽ phác ra hình dáng môi tôi.
Trên ngón tay nhàn nhạt hơi thở thuốc lá của đàn ông, liên tục ngấm vào bên trong máu thịt tôi.
Hắn nửa khép con ngươi lại, lông mi khẽ xoắn, liền toát ra ánh sáng cẩn thận ấm áp cộng với kiều diễm.
Trong nháy mắt, bắt lấy hơi thở tôi.
"Đương nhiên, con mèo nhỏ của ta." Thanh âm của Đồng Diêu, mềm mại đáng yêu đến mức tận cùng, mang theo yêu thương nồng đậm, còn có chút tình dục như có như không: "Người yêu của ta ơi, ta chờ ngươi tiếp tục.”
Fuck.
Đồng Diêu ngươi thật lợi hại.
Gọi khiến cho thịt tôi siết căng lại, còn có thể làm như không có việc gì.
Tôi đương nhiên biết bạn học Đồng Diêu là cao nhân.
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Tôi Hàn Thực Sắc đã chuẩn bị trước là sẽ bán thân bất toại rồi.
Nói cách khác chính là, tôi không chùn bước.
Kết quả là, hai mắt của tôi, tất cả phong tình đều tụ lại, dừng ở hắn.
Mà lưỡi của tôi, giống như sâu bọ, liếm qua liếm lại đôi môi đỏ mọng.
Câu dẫn.
Dụ hoặc.
Ngọn nến.
Roi da.
Làm cho SM giống như bão táp thổi quét chúng tôi luôn đi!!!!!!!!!
Hai tay của tôi, sờ soạng từ chiếc gáy trơn nhẵn của Đồng Diêu đến ngực hắn.
Sau đó, hai tay bắt lấy ngọn đồi nhỏ của hắn, nhéo thật mạnh.
Rèn sắt nhân lúc còn nóng, nếu đã chà đạp cái ngọn đồi nhỏ của hắn rồi. Như vậy, không chơi đùa với quả đào nhỏ, nó lại trách tôi xem bên này nặng bên kia nhẹ nữa.
Cho nên, tôi đem quả đào nhỏ của Đồng Diêu kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoay tròn một cái thật mạnh.
Tôi chờ nghe âm thanh đau đớn từ Đồng Diêu.
Tôi chờ xem Đồng Diêu tức giận.
Tôi chờ Đồng Diêu đầu hàng.
Nhưng mà cuối cùng tôi lại phát hiện, tôi còn xem nhẹ hắn.
Đúng vậy, là tôi xem nhẹ Đồng Diêu.
Bởi vì, ngay sau khi tôi vừa làm vậy, con ngươi của Đồng Diêu, có hơi khói xinh đẹp mờ mịt, nhìn tôi.
Mà đôi môi của hắn so với con gái còn muốn hoàn mĩ khêu gợi hơn trăm lần, càng thêm hồng hào, giống như phía dưới bắt đầu dâng lên sóng tình vô hạn.
Điều trọng yếu là, một tiếng rên rỉ vang lên từ trong hàm răng trắng bóng của hắn.
Rên rỉ vậy, thật là mất hồn.
Không giống như nữ nhân mềm mại, Đồng Diêu rên rỉ, cứng rắn lại dụ hoặc hơn.
Giống như nước mùa xuân vậy, hòa tan lòng người
Hoặc như là độc xà vậy, cắn vào trong xương tủy.
Cái loại cảm giác này, từng chút tinh tế lộn xộn xâm nhập vào cơ thể.
Làm cho người ta miên man không rõ, sóng tình mênh mông.
Toàn thân của tôi, sau khi âm thành rên rỉ này vang lên, trong nháy mắt liền tan chảy thành một vũng nước.
Mà Đồng Diêu, sau khi phóng ra sóng xung kích, lại hoàn toàn không việc gì.
Hắn tiếp tục nhìn xuống tôi, nói: "Thế nào, tiểu tâm can của ta, còn muốn tiếp tục không?"
Tôi thừa nhận, giờ phút này tôi đã bị chấn động mãnh liệt, cúc hoa co rút, mồ hôi ra như tương, máu sôi lên, hởi thở tán loạn, khí độc nhập vào não, trước mắt tối sầm, thân hình hoảng hốt, sắp sụp đổ xuống.
Nhưng mà, đối thủ là Đồng Diêu.
Nói cách khác, tôi đây tuy chết mà vinh.
Mặt tôi hướng ra biển rộng, tôi vẫn là xuân về hoa nở.
Tôi cắn răng nanh, lỗ mũi bạnh ra, môi run run, bộ mặt dữ tợn, lại làm ra vẻ cho là mềm mại xinh đẹp nhất nói: "Sweetheart của ta, đương nhiên cần rồi."
Vừa dứt lời, tôi phát huy tinh thần cách mạng của Đổng Tồn Thụy liệt sĩ đánh bom lô – cốt, Khâu Thiếu Vân liệt sĩ bị hỏa thiêu, cùng với Châu Bát Bì là địa chủ nhưng không từ vất vả cực nhọc, ý chí nửa đêm học gà kêu, một lần nữa bò lên người Đồng Diêu.
Đồng Diêu lại một lần nữa bị tôi đặt ở trên mặt đất.
Hai đứa chúng tôi người giống đêm tối, người giống ban ngày.
Hai đứa chúng tôi người giống gấu, người lại giống trâu.
Chồng lên nhau, đè lên nhau.
Tôi dùng cái mông béo phị của mình, ngồi trên bụng của Đồng Diêu, đè lên như thể muốn đè cho bụng hắn xẹp luôn.
Đôi mắt của Đồng Diêu như cũ tràn đầy kiều diễm và mông lung.
Tay hắn, xoa môi tôi, vẫn là giống như vừa rồi, vuốt ve cánh môi mềm bóng của tôi.
Tôi bị hắn hấp dẫn, há hốc mồm, đưa ngón tay hắn đến rồi nuốt vào miệng.
Đầu lưỡi của tôi, liếm nhẹ nhàng dọc theo mặt trong đốt ngón tay hắn, từng chút từng chút một, đều mang theo sắc thái tình dục dày đặc.
Mà xem bộ dáng của Đồng Diêu, tựa hồ đang hưởng thụ.
Ánh mắt tôi nhíu lại, tiếp tục dùng hết kỹ xảo, kỳ vọng có thể dụ dỗ để Đồng Diêu bị mất khống chế.
Chỉ cần hắn mất khống chế, tôi liền lập tức quạt tay đi, dùng một đôi mắt đẹp cứng rắn ép ra vài giọt lệ doanh tròng, vô cùng oan ức nói: "Ngươi như thế nào có thể cùng bạn bè làm loại chuyện này, ngươi thật sự là quá vô sỉ! Không thể, về sau chúng ta không thể gặp lại."
Tiếp theo, tôi sẽ đem các ngón nghề taekwondo học được từ những năm trước, đánh đấm mãnh liệt, một lần nữa tống tiễn Đồng Diêu vào bệnh viện ở.
Chính là, tôi cắn ngón tay hắn, gặm hồi lâu, hắn cũng không có cái dấu hiệu gì là mất khống chế.
Gặm đến cuối cùng, miệng của tôi đã mỏi nhừ, chỉ có thể đem ngón tay Đồng Diêu "Phốc" một cái nhổ ra ngoài.
Lần này tha cho ngươi.
Khóe miệng Đồng Diêu khẽ nâng lên, rất có hứng thú nói:"Thế nào đây, bánh bích quy nhỏ của ta, không tiếp nữa à?"
Không tiếp nữa?
Lượng máu của tôi vô duyên vô cớ bị tiêu hao hơn phân nửa, không tiếp nữa, không phải rất đáng tiếc sao?
Ít nhất, cược hết cái mạng này, tôi cũng không thể để cho hắn hoàn hảo không tổn hại gì.
Lúc tôi đang tập trung tinh thần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, thì bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay truyền đến một trận ấm áp cùng ướt át.
Vừa cúi đầu nhìn, phát hiện Đồng Diêu cư nhiên bắt chước ý tưởng của tôi - hắn cũng học bộ dáng vừa rồi của tôi, đem tay tôi ngậm vào miệng.
Cùng một động tác, nhưng người làm khác nhau nên liền khác nhau hoàn toàn.
Đồng Diêu nhìn tôi, ánh mắt kia thật là mị hoặc cùng tà khí.
Môi của hắn, vốn đã rất gợi cảm rồi, mà hiện tại, bị ngón tay tôi đè nhẹ lên, càng tăng thêm vẻ yêu kiều mềm mại.
Lại phối hợp với đôi mắt nhuốm đầy xuân thủy cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi, xương cốt trong người tôi nhất thời nhũn ra hơn phân nửa.
Nhưng thế này đối với Đồng Diêu mà nói, còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Ngón tay của tôi, bị hắn nhẹ nhàng ngậm ở trong miệng, cái lưỡi kia, liếm một cách tinh tế, không buông tha chỗ nào.
Dòng điện cao thế, thuận theo đầu ngón tay, trực tiếp đánh trúng vào trung khu thần kinh của tôi.
Hắn như là liếm láp một loại thực vật mỹ vị nhất thế gian này, từng chút từng chút một, chậm rãi xâm chiếm.
Mỗi khi lưỡi hắn lướt qua viền ngón tay của tôi, thân thể tôi liền không tự giác mà run rẩy.
Khi ở trong hải dương tê dại này, tôi cảm thấy được sự sợ hãi sâu sắc.
Bất quá chỉ là động tác liếm ngón tay, Đồng Diêu có thể câu hồn của tôi, nhiếp phách của tôi.
Nếu như hắn dùng động tác gì khác kịch liệt hơn, tôi há chẳng phải là chỉ có thể nằm chờ giết mổ thôi sao?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Tôi cố gắng đem thần trí của mình lôi trở về, tiếp theo thở sâu, nhẹ nhàng đem một cái tin tức có tính hủy diệt nói cho Đồng Diêu:"Thân ái à, ngượng quá, ta quên nói cho ngươi, vừa rồi tiểu cúc hoa của ta có chút ngứa ngáy, cho nên, ta liền dùng cái ngón tay mà hiện giờ ngươi đang liếm đến nồng nhiệt đó, xâm nhập vào trong, quấy quấy, móc móc. Ngươi ngửi kỹ xem, có phải hay không có thể ngửi được hương vị cặn bã của thực vật đã trải qua của cả một hệ tiêu hóa hoàn chỉnh?"
Sau khi nói xong, khóe miệng tôi nhếch lên, một tia sáng dâm đãng lướt qua trên hàm răng của mình.
Bạn học Đồng Diêu, ta không tin là ta ghê tởm không chết được ngươi!
Có câu nói, tôi tựa hồ nói rất nhiều lần, nhưng vào giờ phút này, tôi vẫn là muốn nói một lần.
Đó chính là, Đồng Diêu, hắn không phải người thường.
Hắn là yêu.
Nghe vậy, sắc mặt hắn không chút tái nhợt.
Không cắn chặt môi sắp sửa nôn mửa.
Hắn thực bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh cười với tôi, nói: "Tiểu bảo bối, ta cũng quên nói cho ngươi, hôm nay lúc ta đại tiện, không cẩn thận điện thoại di động bị rơi xuống bồn cầu. Ngươi bình thường không phải luôn muốn ta tiết kiệm sao? Cho nên hôm nay, ta không ngại ghê tởm, cố nhặt điện thoại di động lên. Tuy rằng sau đó ta cẩn thận rửa sạch tay, nhưng là, trong kẽ móng tay vẫn là không thể tránh được để chút cặn bã. Mà vừa rồi, đã bị ngươi liếm toàn bộ... Bảo bối, đừng lo lắng, đó là cặn bã do thịt bò mà ngươi thích nhất biến thành, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
Lần này, mặt của tôi "xoát" một cái có một chút trắng.
Một loại cảm giác nguy cơ thật lớn lan khắp toàn thân.
Tôi nhận ra, lần này, tôi thật không xong rồi.
Xét phong lưu, tôi không thể so với Đồng Diêu, tôi nhẫn.
Nhưng mà, hiện tại theo như tình hình trước mắt, tôi cư nhiên ngay cả đáng khinh cũng kém xa hắn.
Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Tâm can tiểu bảo bối của ta." Đồng Diêu tiếp tục buồn nôn: "Ngươi, thật sự còn muốn tiếp tục hay sao?"
Tôi cẩn thận xem xét lượng máu còn lưu lại của mình.
Chỉ còn có một nấc cuối cùng.
Cho nên, tôi quyết định - tôi cùng với thằng nhãi Đồng Diêu này liều mạng!
Tôi phải xuất ra tuyệt kĩ bản thân – hầu tử hái đào!
Nhớ lại lúc đầu, tôi Hàn Thực Sắc chính là thông qua chiêu này xưng bá võ lâm, nổi danh thiên hạ.
Biết bao nhiêu tiểu đệ đệ của chúng nam đồng bào đều bị tôi dùng chiêu này độc hại qua.
Dùng cách nói khiêm tốn để nói thì, tôi vừa xuất ra chiêu này xong, liền trời đất biến sắc, quỷ khóc thần sầu, phong vân biến chuyển, thời gian đảo ngược, nên xuyên qua thì đều xuyên qua, nên nữ tôn thì đều nữ tôn.
Nói ngắn gọn, đó là rất lợi hại.
Cho nên, mắt tôi nhíu lại.
Tiếp theo, tay của tôi, vươn vào trong cái quần đã sớm bị tôi kéo xuống của Đồng Diêu, hướng về phía tiểu Đồng Diêu.
Tôi thừa nhận, trong tư tâm của tôi, là tràn đầy mong đợi.
Dù sao, tiểu đệ đệ của tất cả các nam đồng bào từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi đều rất công bằng mà tàn phá qua một lần.
Chỉ còn lại, vị tiểu Đồng Diêu này.
Tôi đã từng thề độc biết bao nhiêu lần, quyết định đời này nhất định phải đem tiểu Đồng Diêu hoàn hoàn chỉnh chỉnh, từ thể xác đến tâm hồn, từ hải tảo thể (xương bọt biển) đến huyết quản đều tàn sát bừa bãi một lần.
Mà giờ khắc này, cuối cùng cũng đến!
Nước miếng của tôi, giống nước sông Hồng hà, sóng vỗ từng lớp a.
Ba tấc, hai tấc, một tấc!
Mắt thấy sắp nắm được tiểu Đồng Diêu trong tay rồi, tôi bỗng dừng lại.
Bởi vì, có một cánh tay khác, đang đặt ở vườn hoa bí mật của tôi.
Cái tay kia, cũng không có đụng chạm đến điểm thứ ba của tôi.
Nhưng mà, đó là chỗ mẫn cảm, lại làm cho mồ hôi lạnh của tôi giống như nước suối của suối Báo Đột, liều mạng mà chảy ra ngoài.
Tôi cứ nhích một tấc một tấc một, đem ánh mắt dời lên mặt Đồng Diêu.
Tà khí trên gương mặt anh tuấn của hắn càng mạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Ta nói rồi, nếu ngươi muốn nhìn phía dưới của ta, như vậy, ngươi nhất định phải để cho ta nhìn phía trên của ngươi trước." Khí chất Đồng Diêu bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra là ngươi đàn ông có tiểu đệ đệ đang nguy ngập trong sớm tối: "Hiện tại cũng như vậy, nếu ngươi nghĩ muốn sờ phía dưới của ta, ta cũng sẽ như vậy gậy ông đập lưng ông... Không, ta không chỉ sờ thôi, ta còn phải trò giỏi hơn thầy, ta phải… Cắm vào trong."
Trong lời nói của Đồng Diêu, được nói rất chậm, thật mềm mỏng, thật chậm chạp.
Nhưng hàn ý trong đó,lại lạnh đến đóng băng cả lông mi của tôi.
Tôi chỉ có thể nói, thằng nhãi Đồng Diêu này, vừa lợi hại, vừa độc địa, vừa cay nghiệt.
Vừa dâm tặc.
Ánh mắt tôi chớp nhanh: "Không, ngươi không dám làm đâu."
Đồng Diêu mỉm cười, cười như cả người lẫn vật đều vô hại: "Như vậy, ngươi có thể thử xem, bất quá, ta dám khẳng định, trước khi ngươi sờ ta, tay của ta đã tiến vào cơ thể ngươi rồi."
Mồ hôi lạnh của tôi ở trên lưng chậm rãi chảy xuống.
Nhưng miệng của tôi vẫn kiên cường: "Ta không tin."
Đồng Diêu tiếp tục mỉm cười, trong mắt ánh lên ánh sáng muôn màu: "Như vậy, ngươi có thể thử xem."
Được, tôi liền thử xem.
Tôi khẽ cắn môi, đưa tay ra tiếp cận vào chỗ tiểu đệ đệ của Đồng Diêu.
Nhưng là, mới vừa di chuyển 1 cm, toàn thân tôi, bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Bởi vì, cùng lúc đó, ngón tay của Đồng Diêu, đã tiếp xúc tới điểm mẫn cảm của tôi.
Ngón tay thon dài kia, cố ý hay vô tình lướt qua đùi trong của tôi, dẫn đến một trận rung động.
Tôi hút một luồng khí lạnh.
Trên mặt của Đồng Diêu, chính là tà khí không kềm chế được: "Thân ái à, sao lại không dám động đậy vậy?"
Tôi đương nhiên không dám động đậy.
Vừa động đậy, chính là tôi sẽ chịu thiệt thòi lớn hơn.
Nhìn sự nhàn hạ của Đồng Diêu, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận ý tràn đầy.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng vấn đề là Đồng Diêu hắn không phải đàn ông bình thường.
Hắn là Đồng Diêu.
Là một con yêu tu luyện ở trong bụi hoa hơn nửa đời người.
Cho nên, dù là tôi có làm càn thế nào, tinh thần thất thường như vậy, nhưng trên mặt hắn, vẫn như cũ bình tĩnh như mặt nước.
Đuôi lông mày hắn, khóe mắt hắn, viền môi hắn, tất cả đều hiện lên vẻ đào hoa sáng láng.
Lòng tôi đến “lộp bộp” một tiếng còn không kịp, hắn liền hát bài nông nô trở mình, một tay tóm lấy tôi đặt ở trên sàn nhà.
Sau đó, ánh mắt của Đồng Diêu nhuốm phần tà khí và mê ly, cứ dò tìm trên mặt tôi.
Ngón tay của hắn, vẽ phác ra hình dáng môi tôi.
Trên ngón tay nhàn nhạt hơi thở thuốc lá của đàn ông, liên tục ngấm vào bên trong máu thịt tôi.
Hắn nửa khép con ngươi lại, lông mi khẽ xoắn, liền toát ra ánh sáng cẩn thận ấm áp cộng với kiều diễm.
Trong nháy mắt, bắt lấy hơi thở tôi.
"Đương nhiên, con mèo nhỏ của ta." Thanh âm của Đồng Diêu, mềm mại đáng yêu đến mức tận cùng, mang theo yêu thương nồng đậm, còn có chút tình dục như có như không: "Người yêu của ta ơi, ta chờ ngươi tiếp tục.”
Fuck.
Đồng Diêu ngươi thật lợi hại.
Gọi khiến cho thịt tôi siết căng lại, còn có thể làm như không có việc gì.
Tôi đương nhiên biết bạn học Đồng Diêu là cao nhân.
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Tôi Hàn Thực Sắc đã chuẩn bị trước là sẽ bán thân bất toại rồi.
Nói cách khác chính là, tôi không chùn bước.
Kết quả là, hai mắt của tôi, tất cả phong tình đều tụ lại, dừng ở hắn.
Mà lưỡi của tôi, giống như sâu bọ, liếm qua liếm lại đôi môi đỏ mọng.
Câu dẫn.
Dụ hoặc.
Ngọn nến.
Roi da.
Làm cho SM giống như bão táp thổi quét chúng tôi luôn đi!!!!!!!!!
Hai tay của tôi, sờ soạng từ chiếc gáy trơn nhẵn của Đồng Diêu đến ngực hắn.
Sau đó, hai tay bắt lấy ngọn đồi nhỏ của hắn, nhéo thật mạnh.
Rèn sắt nhân lúc còn nóng, nếu đã chà đạp cái ngọn đồi nhỏ của hắn rồi. Như vậy, không chơi đùa với quả đào nhỏ, nó lại trách tôi xem bên này nặng bên kia nhẹ nữa.
Cho nên, tôi đem quả đào nhỏ của Đồng Diêu kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoay tròn một cái thật mạnh.
Tôi chờ nghe âm thanh đau đớn từ Đồng Diêu.
Tôi chờ xem Đồng Diêu tức giận.
Tôi chờ Đồng Diêu đầu hàng.
Nhưng mà cuối cùng tôi lại phát hiện, tôi còn xem nhẹ hắn.
Đúng vậy, là tôi xem nhẹ Đồng Diêu.
Bởi vì, ngay sau khi tôi vừa làm vậy, con ngươi của Đồng Diêu, có hơi khói xinh đẹp mờ mịt, nhìn tôi.
Mà đôi môi của hắn so với con gái còn muốn hoàn mĩ khêu gợi hơn trăm lần, càng thêm hồng hào, giống như phía dưới bắt đầu dâng lên sóng tình vô hạn.
Điều trọng yếu là, một tiếng rên rỉ vang lên từ trong hàm răng trắng bóng của hắn.
Rên rỉ vậy, thật là mất hồn.
Không giống như nữ nhân mềm mại, Đồng Diêu rên rỉ, cứng rắn lại dụ hoặc hơn.
Giống như nước mùa xuân vậy, hòa tan lòng người
Hoặc như là độc xà vậy, cắn vào trong xương tủy.
Cái loại cảm giác này, từng chút tinh tế lộn xộn xâm nhập vào cơ thể.
Làm cho người ta miên man không rõ, sóng tình mênh mông.
Toàn thân của tôi, sau khi âm thành rên rỉ này vang lên, trong nháy mắt liền tan chảy thành một vũng nước.
Mà Đồng Diêu, sau khi phóng ra sóng xung kích, lại hoàn toàn không việc gì.
Hắn tiếp tục nhìn xuống tôi, nói: "Thế nào, tiểu tâm can của ta, còn muốn tiếp tục không?"
Tôi thừa nhận, giờ phút này tôi đã bị chấn động mãnh liệt, cúc hoa co rút, mồ hôi ra như tương, máu sôi lên, hởi thở tán loạn, khí độc nhập vào não, trước mắt tối sầm, thân hình hoảng hốt, sắp sụp đổ xuống.
Nhưng mà, đối thủ là Đồng Diêu.
Nói cách khác, tôi đây tuy chết mà vinh.
Mặt tôi hướng ra biển rộng, tôi vẫn là xuân về hoa nở.
Tôi cắn răng nanh, lỗ mũi bạnh ra, môi run run, bộ mặt dữ tợn, lại làm ra vẻ cho là mềm mại xinh đẹp nhất nói: "Sweetheart của ta, đương nhiên cần rồi."
Vừa dứt lời, tôi phát huy tinh thần cách mạng của Đổng Tồn Thụy liệt sĩ đánh bom lô – cốt, Khâu Thiếu Vân liệt sĩ bị hỏa thiêu, cùng với Châu Bát Bì là địa chủ nhưng không từ vất vả cực nhọc, ý chí nửa đêm học gà kêu, một lần nữa bò lên người Đồng Diêu.
Đồng Diêu lại một lần nữa bị tôi đặt ở trên mặt đất.
Hai đứa chúng tôi người giống đêm tối, người giống ban ngày.
Hai đứa chúng tôi người giống gấu, người lại giống trâu.
Chồng lên nhau, đè lên nhau.
Tôi dùng cái mông béo phị của mình, ngồi trên bụng của Đồng Diêu, đè lên như thể muốn đè cho bụng hắn xẹp luôn.
Đôi mắt của Đồng Diêu như cũ tràn đầy kiều diễm và mông lung.
Tay hắn, xoa môi tôi, vẫn là giống như vừa rồi, vuốt ve cánh môi mềm bóng của tôi.
Tôi bị hắn hấp dẫn, há hốc mồm, đưa ngón tay hắn đến rồi nuốt vào miệng.
Đầu lưỡi của tôi, liếm nhẹ nhàng dọc theo mặt trong đốt ngón tay hắn, từng chút từng chút một, đều mang theo sắc thái tình dục dày đặc.
Mà xem bộ dáng của Đồng Diêu, tựa hồ đang hưởng thụ.
Ánh mắt tôi nhíu lại, tiếp tục dùng hết kỹ xảo, kỳ vọng có thể dụ dỗ để Đồng Diêu bị mất khống chế.
Chỉ cần hắn mất khống chế, tôi liền lập tức quạt tay đi, dùng một đôi mắt đẹp cứng rắn ép ra vài giọt lệ doanh tròng, vô cùng oan ức nói: "Ngươi như thế nào có thể cùng bạn bè làm loại chuyện này, ngươi thật sự là quá vô sỉ! Không thể, về sau chúng ta không thể gặp lại."
Tiếp theo, tôi sẽ đem các ngón nghề taekwondo học được từ những năm trước, đánh đấm mãnh liệt, một lần nữa tống tiễn Đồng Diêu vào bệnh viện ở.
Chính là, tôi cắn ngón tay hắn, gặm hồi lâu, hắn cũng không có cái dấu hiệu gì là mất khống chế.
Gặm đến cuối cùng, miệng của tôi đã mỏi nhừ, chỉ có thể đem ngón tay Đồng Diêu "Phốc" một cái nhổ ra ngoài.
Lần này tha cho ngươi.
Khóe miệng Đồng Diêu khẽ nâng lên, rất có hứng thú nói:"Thế nào đây, bánh bích quy nhỏ của ta, không tiếp nữa à?"
Không tiếp nữa?
Lượng máu của tôi vô duyên vô cớ bị tiêu hao hơn phân nửa, không tiếp nữa, không phải rất đáng tiếc sao?
Ít nhất, cược hết cái mạng này, tôi cũng không thể để cho hắn hoàn hảo không tổn hại gì.
Lúc tôi đang tập trung tinh thần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, thì bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay truyền đến một trận ấm áp cùng ướt át.
Vừa cúi đầu nhìn, phát hiện Đồng Diêu cư nhiên bắt chước ý tưởng của tôi - hắn cũng học bộ dáng vừa rồi của tôi, đem tay tôi ngậm vào miệng.
Cùng một động tác, nhưng người làm khác nhau nên liền khác nhau hoàn toàn.
Đồng Diêu nhìn tôi, ánh mắt kia thật là mị hoặc cùng tà khí.
Môi của hắn, vốn đã rất gợi cảm rồi, mà hiện tại, bị ngón tay tôi đè nhẹ lên, càng tăng thêm vẻ yêu kiều mềm mại.
Lại phối hợp với đôi mắt nhuốm đầy xuân thủy cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi, xương cốt trong người tôi nhất thời nhũn ra hơn phân nửa.
Nhưng thế này đối với Đồng Diêu mà nói, còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Ngón tay của tôi, bị hắn nhẹ nhàng ngậm ở trong miệng, cái lưỡi kia, liếm một cách tinh tế, không buông tha chỗ nào.
Dòng điện cao thế, thuận theo đầu ngón tay, trực tiếp đánh trúng vào trung khu thần kinh của tôi.
Hắn như là liếm láp một loại thực vật mỹ vị nhất thế gian này, từng chút từng chút một, chậm rãi xâm chiếm.
Mỗi khi lưỡi hắn lướt qua viền ngón tay của tôi, thân thể tôi liền không tự giác mà run rẩy.
Khi ở trong hải dương tê dại này, tôi cảm thấy được sự sợ hãi sâu sắc.
Bất quá chỉ là động tác liếm ngón tay, Đồng Diêu có thể câu hồn của tôi, nhiếp phách của tôi.
Nếu như hắn dùng động tác gì khác kịch liệt hơn, tôi há chẳng phải là chỉ có thể nằm chờ giết mổ thôi sao?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Tôi cố gắng đem thần trí của mình lôi trở về, tiếp theo thở sâu, nhẹ nhàng đem một cái tin tức có tính hủy diệt nói cho Đồng Diêu:"Thân ái à, ngượng quá, ta quên nói cho ngươi, vừa rồi tiểu cúc hoa của ta có chút ngứa ngáy, cho nên, ta liền dùng cái ngón tay mà hiện giờ ngươi đang liếm đến nồng nhiệt đó, xâm nhập vào trong, quấy quấy, móc móc. Ngươi ngửi kỹ xem, có phải hay không có thể ngửi được hương vị cặn bã của thực vật đã trải qua của cả một hệ tiêu hóa hoàn chỉnh?"
Sau khi nói xong, khóe miệng tôi nhếch lên, một tia sáng dâm đãng lướt qua trên hàm răng của mình.
Bạn học Đồng Diêu, ta không tin là ta ghê tởm không chết được ngươi!
Có câu nói, tôi tựa hồ nói rất nhiều lần, nhưng vào giờ phút này, tôi vẫn là muốn nói một lần.
Đó chính là, Đồng Diêu, hắn không phải người thường.
Hắn là yêu.
Nghe vậy, sắc mặt hắn không chút tái nhợt.
Không cắn chặt môi sắp sửa nôn mửa.
Hắn thực bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh cười với tôi, nói: "Tiểu bảo bối, ta cũng quên nói cho ngươi, hôm nay lúc ta đại tiện, không cẩn thận điện thoại di động bị rơi xuống bồn cầu. Ngươi bình thường không phải luôn muốn ta tiết kiệm sao? Cho nên hôm nay, ta không ngại ghê tởm, cố nhặt điện thoại di động lên. Tuy rằng sau đó ta cẩn thận rửa sạch tay, nhưng là, trong kẽ móng tay vẫn là không thể tránh được để chút cặn bã. Mà vừa rồi, đã bị ngươi liếm toàn bộ... Bảo bối, đừng lo lắng, đó là cặn bã do thịt bò mà ngươi thích nhất biến thành, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
Lần này, mặt của tôi "xoát" một cái có một chút trắng.
Một loại cảm giác nguy cơ thật lớn lan khắp toàn thân.
Tôi nhận ra, lần này, tôi thật không xong rồi.
Xét phong lưu, tôi không thể so với Đồng Diêu, tôi nhẫn.
Nhưng mà, hiện tại theo như tình hình trước mắt, tôi cư nhiên ngay cả đáng khinh cũng kém xa hắn.
Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Tâm can tiểu bảo bối của ta." Đồng Diêu tiếp tục buồn nôn: "Ngươi, thật sự còn muốn tiếp tục hay sao?"
Tôi cẩn thận xem xét lượng máu còn lưu lại của mình.
Chỉ còn có một nấc cuối cùng.
Cho nên, tôi quyết định - tôi cùng với thằng nhãi Đồng Diêu này liều mạng!
Tôi phải xuất ra tuyệt kĩ bản thân – hầu tử hái đào!
Nhớ lại lúc đầu, tôi Hàn Thực Sắc chính là thông qua chiêu này xưng bá võ lâm, nổi danh thiên hạ.
Biết bao nhiêu tiểu đệ đệ của chúng nam đồng bào đều bị tôi dùng chiêu này độc hại qua.
Dùng cách nói khiêm tốn để nói thì, tôi vừa xuất ra chiêu này xong, liền trời đất biến sắc, quỷ khóc thần sầu, phong vân biến chuyển, thời gian đảo ngược, nên xuyên qua thì đều xuyên qua, nên nữ tôn thì đều nữ tôn.
Nói ngắn gọn, đó là rất lợi hại.
Cho nên, mắt tôi nhíu lại.
Tiếp theo, tay của tôi, vươn vào trong cái quần đã sớm bị tôi kéo xuống của Đồng Diêu, hướng về phía tiểu Đồng Diêu.
Tôi thừa nhận, trong tư tâm của tôi, là tràn đầy mong đợi.
Dù sao, tiểu đệ đệ của tất cả các nam đồng bào từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi đều rất công bằng mà tàn phá qua một lần.
Chỉ còn lại, vị tiểu Đồng Diêu này.
Tôi đã từng thề độc biết bao nhiêu lần, quyết định đời này nhất định phải đem tiểu Đồng Diêu hoàn hoàn chỉnh chỉnh, từ thể xác đến tâm hồn, từ hải tảo thể (xương bọt biển) đến huyết quản đều tàn sát bừa bãi một lần.
Mà giờ khắc này, cuối cùng cũng đến!
Nước miếng của tôi, giống nước sông Hồng hà, sóng vỗ từng lớp a.
Ba tấc, hai tấc, một tấc!
Mắt thấy sắp nắm được tiểu Đồng Diêu trong tay rồi, tôi bỗng dừng lại.
Bởi vì, có một cánh tay khác, đang đặt ở vườn hoa bí mật của tôi.
Cái tay kia, cũng không có đụng chạm đến điểm thứ ba của tôi.
Nhưng mà, đó là chỗ mẫn cảm, lại làm cho mồ hôi lạnh của tôi giống như nước suối của suối Báo Đột, liều mạng mà chảy ra ngoài.
Tôi cứ nhích một tấc một tấc một, đem ánh mắt dời lên mặt Đồng Diêu.
Tà khí trên gương mặt anh tuấn của hắn càng mạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Ta nói rồi, nếu ngươi muốn nhìn phía dưới của ta, như vậy, ngươi nhất định phải để cho ta nhìn phía trên của ngươi trước." Khí chất Đồng Diêu bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra là ngươi đàn ông có tiểu đệ đệ đang nguy ngập trong sớm tối: "Hiện tại cũng như vậy, nếu ngươi nghĩ muốn sờ phía dưới của ta, ta cũng sẽ như vậy gậy ông đập lưng ông... Không, ta không chỉ sờ thôi, ta còn phải trò giỏi hơn thầy, ta phải… Cắm vào trong."
Trong lời nói của Đồng Diêu, được nói rất chậm, thật mềm mỏng, thật chậm chạp.
Nhưng hàn ý trong đó,lại lạnh đến đóng băng cả lông mi của tôi.
Tôi chỉ có thể nói, thằng nhãi Đồng Diêu này, vừa lợi hại, vừa độc địa, vừa cay nghiệt.
Vừa dâm tặc.
Ánh mắt tôi chớp nhanh: "Không, ngươi không dám làm đâu."
Đồng Diêu mỉm cười, cười như cả người lẫn vật đều vô hại: "Như vậy, ngươi có thể thử xem, bất quá, ta dám khẳng định, trước khi ngươi sờ ta, tay của ta đã tiến vào cơ thể ngươi rồi."
Mồ hôi lạnh của tôi ở trên lưng chậm rãi chảy xuống.
Nhưng miệng của tôi vẫn kiên cường: "Ta không tin."
Đồng Diêu tiếp tục mỉm cười, trong mắt ánh lên ánh sáng muôn màu: "Như vậy, ngươi có thể thử xem."
Được, tôi liền thử xem.
Tôi khẽ cắn môi, đưa tay ra tiếp cận vào chỗ tiểu đệ đệ của Đồng Diêu.
Nhưng là, mới vừa di chuyển 1 cm, toàn thân tôi, bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Bởi vì, cùng lúc đó, ngón tay của Đồng Diêu, đã tiếp xúc tới điểm mẫn cảm của tôi.
Ngón tay thon dài kia, cố ý hay vô tình lướt qua đùi trong của tôi, dẫn đến một trận rung động.
Tôi hút một luồng khí lạnh.
Trên mặt của Đồng Diêu, chính là tà khí không kềm chế được: "Thân ái à, sao lại không dám động đậy vậy?"
Tôi đương nhiên không dám động đậy.
Vừa động đậy, chính là tôi sẽ chịu thiệt thòi lớn hơn.
Nhìn sự nhàn hạ của Đồng Diêu, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận ý tràn đầy.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook