Ta là Thực Sắc
Chương 103: Chân tướng của việc đính hôn

Bông tai đệ đệ dường như bị sự kích động của tôi hù dọa, nói năng cũng lắp bắp: "Chuyện kia, chuyện kia, ta, chuyện ta vừa nói chính là, Đồng ca ấy mà, Đồng ca hắn có một bà xã bí mật."

"Cái gì gọi là bà xã bí mật?" Tôi tò mò cực độ cộng với nhiệt huyết sôi sục lại thêm thú tính đại phát.

"Chuyện kia, chính là, ngẫu nhiên trong lúc vô tình Đồng ca nói ra cái gì ‘bà xã của ta’, sau đó chúng ta hỏi hắn, bà xã trong lờic ủa hắn rốt cuộc là ai, vì sao phải giấu diếm không cho chúng ta thấy." Bông tai đệ đệ nhớ lại nói: "Đồng ca nói, bà xã hắn đã ra nước ngoài, có thể phải lâu rất lâu mới trở về, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không trở về."

"Ra nước ngoài?" Tôi cau mày thành một chữ "Xuyên" (川): "Cô ta đi đâu?"

"Không biết, chuyện về cô ấy, Đồng ca đã nói một câu như vậy, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều." Bông tai đệ đệ khoát khoát tay.

Không biết vì sao, trong lòng tôi có chút cảm xúc không rõ.

Chuyện lớn như vậy, Đồng Diêu lại có thể giấu tôi.

Thì ra, hắn một mực chờ một cô gái.

Nói vậy, tất cả tình cảm của tôi hắn gần như đều biết hết.

Mà cái gian tình bí mật này của hắn, lại ngay cả một chút mùi tôi cũng không ngửi thấy, nghĩ lại thì có loại cảm giác thất bại.

Tôi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ở xa, vài đám mây nhạt vấn vít, dường như cuộn lại tầng tầng gợn sóng lăn tăn.

Hơn nữa, tôi bỗng nhận ra, có lẽ tôi cũng không hiểu Đồng Diêu như bản thân mình nghĩ.

Đang trải lòng với trăng, phía trước lại vọng tới một tràng tiếng va chạm mạnh, tầng tầng lớp lớp vang thẳng đến tận trời.

Tôi phục hồi tinh thần lại, nhìn thần sắc khẩn trương của những người xung quanh, vội hỏi: "Làm sao thế?"

Mặt bông tai đệ đệ cứng đờ, hơn nửa ngày mới trả lời: "Hình như, là xe của Đồng ca bọn họ đã xảy ra chuyện!"

Nghe vậy, trái tim tôi, như bị một bàn tay lạnh buốt bóp mạnh, lạnh đến cả người tôi phát run.

Đầu óc tôi cũng không kịp hoạt động, như bị một lực nào đó lôi kéo, liền vội vã chạy về phía âm thanh truyền đến.

Con đường ven sông yên tĩnh, chỉ có đèn đường sáng rực không tiếng động mà chiếu xuống mặt đường.

Bên phải tôi, là nước sông trong vắt, trong sắc tím thẫm của bầu trời, lững lờ mà trôi đi.

Bề mặt của nó chiếu rọi ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, mang theo những ảo ảnh kia, chậm rãi hướng về phía đông.

Giày cao gót của tôi phát ra tiếng vang lảnh lót trên nền xi măng, càng không ngừng gõ vào bên tai tôi, gõ ra Phạn âm[1] của hồi ức.

Khi tôi chạy bộ, là lòng chân trước[2] chạm đất.

Đây là phương pháp Đồng Diêu dạy cho tôi, hắn nói như thế dùng sức ít, chạy được nhanh.

Khi kiểm tra cuối kỳ môn thể dục lớp 11, tám trăm mét khốc liệt, phải chạy xong trong 3 phút 50 giây.

Nói thật, tôi nhìn đường chạy kia, chân đã bắt đầu nhũn.

Vì thế, mỗi ngày trước giờ tự học buổi chiều, tôi lại giấu Ôn Phủ Mịch lặng lẽ đến sân vận động luyện tập —— chạy đến mồ hôi đầy người, bị hắn nhìn thấy rất ảnh hưởng đến hình tượng.

Nhưng lần nào chạy không đến vài phút, Đồng Diêu đều sẽ bỗng nhiên xông đến, ôm một quả bóng rổ đứng bên cạnh, đả kích tôi vài câu, nói tôi chậm như rùa linh tinh gì đấy.

Nhưng sau khi đả kích xong, vẫn sẽ chạy cùng tôi.

Sau đó, nắng chiều xuống, trên sân vận động mênh mông, sẽ vang lên tiếng chân của chúng tôi.

Nhưng cho dù là như vậy, đến cuối cùng, 800 mét của tôi vẫn không đạt tiêu chuẩn.

Đến lúc thi lại, thầy giáo thể dục mắt nhắm mắt mở.

Đồng Diêu liền tiến vào đường chạy, kéo tay của tôi, giống như kéo lợn chết kéo tôi đến đích.

Tôi ngồi gập người, vừa thở hổn hển, vừa ngẩng đầu, vừa liếc mắt thì thấy nụ cười lưu manh của hắn.

Mái tóc như là nhuộm ánh vàng, mềm mại ấm áp.

Trong đôi mắt toát lên ý cười trong veo lười nhác.

Lúc đó, trong lòng tôi tức khắc nảy ra một câu: tên này, thật đúng là mụ nội nó đẹp trai.

Mà bây giờ, tiếng chạy của tôi, liền hòa cùng tiếng chân lúc đó chồng chéo lên nhau.

Lồng ngực của tôi, đã thành một cái lỗ đen, hoàn toàn không có đáy.

Trái tim, chỉ không ngừng mà trầm xuống.

Nếu Đồng Diêu... Nếu Đồng Diêu... Nếu...

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, đôi chân, lao như bay về phía trước.

Tôi nghĩ, đại khái là tôi đã chạy hai cái tám trăm mét, rốt cuộc, tôi nhìn thấy xe của Đồng Diêu bọn họ.

Tôi dừng lại.

Bởi vì tôi nhìn thấy, bị đâm vào, là chiếc xe thể thao màu đỏ chót phong cách kia của Triệu công tử.

Đã đâm vào bồn hoa ven đường.

Mà xe của Đồng Diêu, hoàn toàn không tổn hại gì.

Tôi nhìn Đồng Diêu từ trong xe đi xuống, trái tim lúc này mới trở lại vị trí cũ.

Chân tôi mềm nhũn, giống như cao su dính vào cột đèn đường bên cạnh.

Lúc này, gió lạnh vừa thổi, tôi liền run lên.

Lúc này mới phát hiện, lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tiếp đó, vang lên một loạt tiếng chạy, những người kia nối tiếp nhau đi đến, bao quanh hiện trường tai nạn.

Mà ở rất xa, Đồng Diêu thấy tôi, bước nhanh về hướng tôi.

"Ngươi không sao chứ?" Đôi mày đen của Đồng Diêu nhíu lại: "Sao mặt lại bỗng nhiên trở nên trắng như vậy?"

Tôi mệt mỏi mà khoát tay, muốn mở miệng, nhưng mà yết hầu cũng khô khốc, giống như là dính vào nhau, cố gắng tách ra, có chút đau.

Tôi lấy tay xoa yết hầu, nuốt mấy ngụm nước bọt, lúc này mới mở miệng: "Loại tai nạn này thường xuyên xảy ra sao?"

"Lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn mà." Đồng Diêu nói.

Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn hắn, nói: "Đồng Diêu, về sau đừng chơi trò này nữa, ngươi cũng đừng đem tính mạng của mình xem như tính mạng của một mình ngươi."

Khóe miệng Đồng Diêu mang theo một chút bất cần đời: "Vậy tính mạng của ta còn là của ai?"

"Ngươi gặp chuyện không may, đừng nói là cha mẹ ngươi, cho dù là với ta và Sài Sài, ngươi cũng không thể ăn nói a." Tôi trừng hắn.

Trên mặt của Đồng Diêu, thoảng qua một chút ánh nhẹ nhàng mờ nhạt.

Hắn nói: "Yên tâm, ta sẽ không sao."

Nguyên nhân của tai nạn rất đơn giản.

Mắt thấy sắp đến đích, Triệu công tử vẫn còn ở phía sau.

Hắn không chịu thua, trong tình thế cấp bách, sử dụng ám chiêu, đâm vào đuôi xe của Đồng Diêu.

Đồng Diêu bỗng bẻ tay lái đúng lúc, tránh được một đòn này.

Mà Triệu công tử, tránh không kịp, đâm vào trên bồn hoa.

Nhưng mà còn may, có túi khí an toàn chắn lại, không có gì đáng ngại.

Chỉ là, Triệu công tử sợ có di chứng gì, đã vội chạy đến bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện.

Đã xảy ra tai nạn này, mọi người không có tâm tình nào chơi nữa, đều ai về nhà nấy.

Mà tôi cùng Đồng Diêu tạm thời còn chưa muốn trở về, bèn đến bờ sông, lẳng lặng bước đi.

Trên bờ sông có vài hòn đá nhỏ, chân giẫm lên, lồi lõm không bằng phẳng.

Bước đi, tôi lấy khuỷu tay huých huých cánh tay Đồng Diêu.

Đồng Diêu không trả lời tôi.

Tôi tiếp tục lấy khủy tay huých hắn, tăng lực mạnh lên.

Hai tay Đồng Diêu đút ở trong túi quần, xấu xa mà cười, nói: "Ngươi dùng ngực của ngươi mà huých, không chừng ta có thể nhận ra."

Dưới ánh trăng, mắt của hắn mang theo một loại ánh sáng mơ màng.

Tôi phê phán: "Đồng Diêu, ngươi không phúc hậu."

Đồng Diêu khó hiểu: "Sao cơ?"

Tôi nói: "Bà xã ngươi là ai?"

Bước chân của Đồng Diêu bỗng chốc dừng lại, mà người cũng bỗng chốc rớt lại sau tôi.

Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục, tiếp tục đi bên cạnh tôi: "Là Trần Nghị nói với ngươi?"

Trần Nghị là tên ba mẹ bông tai đệ đệ đặt cho hắn.

Tôi không chút khách khí mà bán đứng bông tai đệ đệ, nói: "Đúng vậy, này, cô gái kia, rốt cuộc là ai? Nghe nói đã ra nước ngoài, chẳng lẽ là hoa hậu giảng đường trước đây của trường chúng ta, nghe nói nàng đi Pháp, thật không ngờ, ngươi giấu chúng ta cùng cô ta vương vấn không dứt."

Đồng Diêu cười nhạt không nói.

"Đồng Diêu, ngươi thật không phúc hậu." Tôi cảm thấy có chút bất công: "Chuyện của ta và Sài Sài, ngươi biết toàn bộ, nhưng ngươi có chuyện, lúc nào cũng giấu chúng ta."

"Vậy được, ngươi nói rõ chuyện của ngươi trước." Đồng Diêu quay đầu lại, nhìn tôi, trên mặt, toát lên một tầng sáng trong: "Ngươi và Vân Dịch Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tròng mắt tôi chuyển lên phía bên phải, cánh môi hơi nhếch lên hạ xuống, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nói: "Ta và hắn, vốn là oan gia, nhưng là bởi vì một loạt sai sót ngẫu nhiên, không cẩn thận đã như thế."

"Như thế nào?" Khóe miệng Đồng Diêu nhếch nhẹ.

"Thu hồi cái vẻ mặt kia của ngươi, thật giống như ngươi chưa làm qua vậy." Tôi bày tỏ xem thường hành động giả bộ thuần khiết của Đồng Diêu.

"Kế đó thì sao?" Đồng Diêu hỏi.

"Kế đó, ngươi cũng thấy rồi, hắn muốn để ta làm nữ nhân của hắn." Tôi nói thật: "Còn cho ta một khoảng thời gian suy nghĩ."

Trên mặt Đồng Diêu, có gợn sóng của nước sông phản chiếu, vầng sáng trong suốt, bềnh bồng: "Vậy câu trả lời của ngươi là gì?"

"Ta không biết." Tôi hơi thở dài: "Ta nghĩ, có phải nên đi về phía trước không."

"Ngươi có thể quên Ôn Phủ Mịch?" Đồng Diêu hỏi.

Tròng mắt của tôi tiếp tục nhìn phía xa.

Lướt qua dòng nước sông trong vắt, lướt qua nhà cao tầng, lướt qua đèn đóm của hàng vạn ngôi nhà, lướt qua UFO...... Nhìn lầm rồi, là cái bảng hiệu quảng cáo kêu gọi đầu tư[3].

"Vẫn còn sớm." Thấy tôi không nói chuyện, Đồng Diêu khẽ thong thả mà đưa ra kết luận.

Tôi thu hồi mắt lại, cúi đầu nghĩ ngợi, nói: "Kỳ thật, đã rất lâu rồi ta không nghĩ đến Ôn Phủ Mịch."

"Phải không?" Đồng Diêu tiếp tục khẽ thong thả hỏi.

Đây không phải loại giọng điệu tin tưởng.

Tôi cúi đầu mà nói: "Là thật, trải qua chuyện Thịnh Du Kiệt, ta nghĩ, có những tình huống, đã thay đổi rồi... Ta biết, người luôn phải nhìn về phía trước. Đương nhiên, ta không phủ nhận, trong lòng ta Ôn Phủ Mịch có vị trí quan trọng, thế nhưng, có lẽ... bây giờ là lúc ta từ bỏ hắn."

"Cho nên, ngươi muốn dùng Vân Dịch Phong để thử nghiệm một chút, xem rốt cuộc ngươi có phải đã quên hắn hay không?" Phía sau Đồng Diêu, là bầu trời tím thẫm, hắn hòa vào bên trong cảnh trí như thế, có một thứ sâu lắng.

"Tình cảm, làm sao có thể thử nghiệm." Tôi lắc đầu.

Theo động tác, một sợi tóc vương trên lông mày của tôi.

Áo màu tối, người cũng lười, tôi không muốn động tay, bèn chớp mắt, muốn để nó tự nhiên rơi xuống.

Đến sợi tóc kia tính cách cũng cứng cỏi, cứ không chịu rơi xuống.

Tính cách tôi cũng không mềm, chính là không đưa tay, bắt mình đấu với nó.

Cuối cùng, một bàn tay đưa ra, gỡ sợi tóc kia xuống giúp tôi.

Bàn tay thuận tiện lướt qua mũi của tôi, ấm áp, đầu ngón tay có hương thuốc lá nhè nhẹ.

Tiếng Đồng Diêu truyền đến: "Ta nghĩ, ngươi còn chưa buông bỏ Ôn Phủ Mịch."

"Cái gì mới gọi là buông bỏ chứ?" Tôi hỏi lại: "Là quên hết hắn? Một chút cũng nhớ đến?"

Giọng nói của tôi, không biết thế nào, có chút mạnh bạo.

Lúc này, gió đêm thổi qua, thổi mặt sông lăn tăn, ánh sáng kia nửa là óng ánh nửa là nhợt nhạt, lay động như trong mắt của Đồng Diêu.

Hắn ôn hòa nói: "Không, bỏ được là chỉ, ngươi bằng lòng sống bên một người khác. Ngươi hiểu rằng, ở bên cạnh người kia, sẽ vui vẻ hơn ở bên cạnh Ôn Phủ Mịch. Lúc đó giữa Ôn Phủ Mịch và người kia, ngươi chọn người sau, đây chính là buông bỏ."

Tôi cúi đầu, nhìn đá cuội dưới lòng bàn chân, nhẵn nhụi, có ẩm ướt: "Không cần phải quên sao?"

"Rất nhiều chuyện, chúng ta đều là không quên được, trên thực tế, cũng không cần thiết phải quên." Đồng Diêu trả lời như vậy.

"Ta không hiểu." Tôi thở dài: "Kiếp sau ta muốn làm trùng cỏ[4], ta muốn làm một tế bào, hoặc là, chỉ đi làm một hạt bụi nhỏ... Như vậy, sẽ không cần suy nghĩ, suy nghĩ và lựa chọn, là những thứ rất phiền phức."

"Xem ra, kiếp sau ta phải làm kính hiển vi rồi." Đồng Diêu nói.

"Vì nhìn ta?" Tôi lấy cái đầu cứng cọ vào vai của hắn: "Khi đó ta còn không ngực, có gì đáng nhìn?"

Đồng Diêu tàn nhẫn mà cười, tàn nhẫn nói: "Nói cứ như là hiện giờ ngươi có ngực vậy."

Nghe vậy, tôi nhắm mắt lại, nhắc nhở bản thân.

Phải bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.

Thằng nhãi này là đố kỵ, đố kỵ trắng trợn.

Sau khi điều chỉnh hô hấp xong, tôi dẫn dắt đề tài đến hắn: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết bà xã ra nước ngoài kia của ngươi là ai rồi."

"Ta có từng bảo là muốn nói với ngươi sao?" Đồng Diêu nheo mắt lại, xấu xa cười.

Tôi cẩn thận nhớ lại lời vừa rồi của hắn.

Đồng Diêu quả thật chỉ bảo tôi nói rõ chuyện với Vân Dịch Phong, không có đồng ý nói với tôi chuyện bà xã hắn.

Lại chịu thiệt rồi.

Tôi rất ủ rũ, nhưng không buông tha, tiếp tục hỏi: "Có phải bạn học đại học của ngươi không."

Không sai, thời trung học hắn ở ngay dưới tầm mắt tôi, không có người nào khả nghi cả.

Mà lúc đại học, tôi và hắn theo hai trường khác nhau, chắc là vào lúc đó, đứa nhỏ này mới có mục tiêu.

"Lúc cần biết, tự nhiên sẽ biết." Đồng Diêu lại dùng kiểu trả lời cho có lệ này với tôi.

"Vậy cụ thể là lúc nào?" Tôi kéo áo của hắn.

"Cái này, phải xem mệnh của mọi người." Trong lời nói của Đồng Diêu, Phật quang vạn chiếu.

Tôi hết cách, chỉ có thể từ bỏ.

Vân Dịch Phong khá là giữ chữ tín, nói cho tôi thời gian suy nghĩ, thì thật sự không đến phiền tôi.

Tôivừa đúng lúc được thanh tịnh.

Chỉ có điều, Vân Dịch Phong hình như cũng chưa từng để lộ cái gì với nhóc ăn mày.

Bởi vì, lúc tôi liên lạc với nhóc ăn mày, biểu hiện của hắn chính là cái gì cũng không biết.

Chẳng qua là, cái gì cũng chưa xác định, cần gì phải nói chứ?

Tôi vẫn luôn nghĩ đến lời của Đồng Diêu.

Ở bên cạnh người kia, sẽ vui vẻ hơn ở bên Ôn Phủ Mịch.

Giữa Ôn Phủ Mịch và người kia, chọn người sau, đó là buông bỏ.

Như vậy, Vân Dịch Phong chính là người kia sao?

Đầu óc tôi thật sự là một vùng mờ mịt.

Thật ra cẩn thận nghĩ lại, vài ngày trước, tôi và Vân Dịch Phong đối với nhau mà nói, vẫn là người xa lạ.

Ngay cả màu tôi thích nhất hắn cũng không biết.

Ngay cả chòm sao của hắn tôi cũng không biết biết.

Thật sự là vơ bậy vơ bạ, duyên phận này, thật rối.

Quả thật tôi không phải là động vật thích hợp suy nghĩ, vừa mới suy nghĩ vài ngày, đầu đã bắt đầu đau.

Mà điều đau đầu hơn là, cha tôi mẹ tôi bắt tôi về nhà.

Nói thật, tôi sợ về nhà.

Cũng không phải sợ họ hỏi chuyện tôi quen bạn trai, mà là sợ gặp phải chuyện tốt của bọn họ.

Hai người này, càng về già, sinh lực càng mạnh, cả ngày ở nhà không có việc gì liền lăn lộn trên giường.

Mà còn là giữa ban ngày, mở cửa phòng mà lăn.

Lần trước tôi về nhà không nói với họ, vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy âm thanh ư ư a a mờ ám, tiếp đó, liền thấy hai thân người già trắng lóa đang không ngừng nhấp nhô.

Hàn Thực Sắc tôi thiếu chút nữa tự đâm vào hai mắt, cắn lưỡi tự sát.

Lại có thể nhìn thấy cha tôi mẹ tôi mình làm tình, bảo tôi làm sao chịu nổi.

Cho nên từ đó về sau, vì tránh cho tâm lý tôi biến thái, tôi thà mời bọn họ ra ngoài ăn cơm, cũng không nghĩ muốn về nhà nhớ lại cái hình ảnh kia.

Nhưng hôm nay, mẹ tôi nói với tôi, bảo là thắt lưng của cha tôi bị trật rồi.

Tôi không muốn làm con gái bất hiếu, vội chạy như bay về.

Cũng may, mẹ tôi đã khoa trương một chút, không có gì đáng ngại, cha tôi chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.

Tôi tò mò: "Sao lại trật, là khiêng vật nặng sao?"

Cha tôi cười cười mờ ám, ý vị thâm sâu mà nói: "Còn không phải là mẹ con sao, cứ muốn ta làm động tác kia."

Mẹ tôi ném một cái nháy mắt với cha tôi, ngọt ngào mà nói: "Cái lão đáng chết nhà ông, nói mà không ngượng, phim kia còn không phải là ông mang về sao?"

Một luồng sấm sét khổng lồ trực tiếp đánh vào người tôi, tôi bị đánh đến ngoài cháy sém trong mềm nhũn, khí xọc lên mũi.

Đây là cái lẽ đời gì thế này, đây là cha mẹ gì thế này?

Trong nháy mắt tôi cảm thấy, bản thân trưởng thành từ cái loại gia đình này, là gần bùn mà không nhiễm bẩn biết bao.

Tôi đóa Bạch Liên này, vời vợi như thế a.

Hai người thấy tôi bị đả kích đến hai mắt đờ ra, liền ngưng những lời nói không thích hợp với trẻ em, gọi tôi ăn cơm.

Cũng tốt, chí ít cũng vớ được một bữa cơm.

Tôi đang ăn đến vui vẻ, lại nghe thấy mẹ tôi nói: "Phải rồi, Thực Sắc, vài hôm trước, mẹ tình cờ gặp dì Ôn của con."

Một miếng thịt kho cà thiếu chút nữa mắc nghẹn trong cổ họng tôi: "Mẹ là nói...... Mẹ của Ôn Phủ Mịch?"

"Ngoại trừ bà ấy thì còn ai nữa?" Mẹ lại gắp cho tôi một miếng thịt kho cà nữa vào trong bát, tiếp đó cười tủm tỉm nói:

"Dì Ôn vẫn luôn nhắc đến con đó."

"Hì hì." Tôi cười gượng hai tiếng: "Xem ra mị lực của con không tệ."

"Đúng rồi, nghe Dì Ôn của con nói, Phủ Mịch cũng sắp trở về rồi." Mẹ bắt đầu từng bước một tiến vào trọng điểm.

Kỳ thật, tôi biết, mẹ tôi vẫn luôn xem Ôn Phủ Mịch là đứa con thất lạc nhiều năm, rất mực yêu quý.

Mà đối với chuyện chia tay của chúng tôi lúc trước, nàng cùng dì Ôn không thật sự hiểu nội tình trong đó, đều cho rằng chúng tôi là tính tình trẻ con, nhất thời tùy hứng, thì liền chia tay.

Cho nên mấy năm nay, hai người cứ gặp mặt, thì lại giống như thông gia, tay cầm tay, nói chuyện không ngừng.

Tôi nuốt nước bọt, nuốt miếng cà trong cổ họng xuống, bắt đầu cập nhật chuyện bát quái cho mẹ: "Mẹ, Ôn Phủ Mịch đã đính hôn rồi."

"Mẹ biết." Mẹ nói: "Dì Ôn của ngươi nói, đó đều là hiểu lầm."

"Cái gì hiểu lầm?" Tôi cau mày.

"Cô gái kia." Mẹ tôi nói: "Kỳ thật, Phủ Mịch là vì giúp đỡ, mới đính hôn với cô ta."

Tôi cảm thấy, miếng cà kia, còn dừng lại trong thực quản của tôi, chậm chạp, cứ không đi xuống.

"Cô gái kia" Mẹ tôi tiếp tục nói.

"An Hinh." Tôi nhắc: "Tên của cô ta gọi là An Hinh."

"Chính là cô An Hinh kia, vào năm ngoái, cha cô ta ung thư giai đoạn cuối, nói là muốn trước khi qua đời có thể nhìn thấy con gái gả được cho người tốt, Phủ Mịch liền thương lượng với nó, hai người giả vờ đính hôn, đóng kịch trước mặt cha An Hinh, để ông ấy yên tâm ra đi." Mẹ nói: "Dì Ôn của con nói, là giả vờ, việc đính hôn kia không tính."

Trên chiếc đũa của tôi, dính một hạt cơm.

Tôi cầm lấy, cọ vào bên hông bát, muốn gỡ nó xuống.

Nhưng không biết làm sao, hạt cơm kia chính là không chịu xuống.

Tôi cũng tức giận, trực tiếp bỏ chiếc đũa vào trong miệng, liếm hạt cơm xuống.

"Này, con có nghe không đấy?" Mẹ hỏi.

"Uhm." Tôi gật gật đầu, đáp lại một tiếng như vậy.

"Việc đính hôn kia là giả." Mẹ lặp lại.

Tôi không có phản ứng gì.

Ý của mẹ tôi, không thể rõ ràng hơn được nữa là, bà và mẹ Ôn hai người muốn để tôi và Ôn Phủ Mịch tái hợp.

Đính hôn là giả, thế nhưng, vết thương trong quá khứ là thật.

Tôi có chút muốn cười, nhưng đồng thời, tâm lại giống như trôi nổi giữa lòng sông, từ từ lay động, không biết đang nghĩ những gì.

Ôn Phủ Mịch sắp trở về rồi.

Trải qua cái tin tức giả lần trước kia, tôi cứ luôn cảm thấy, lần này cũng không thật.

Kỳ thật, cho dù là thật thì thế nào chứ?

Miếng cà kia của tôi, chậm chạp mà trôi đến dạ dày, ở đấy.

Có lẽ, tôi nên gặp Ôn Phủ Mịch.

Tôi nói, dù sao một ngày nào đó chúng tôic ũng sẽ gặp nhau.

Tính cách đà điểu của tôi nói với tôi, có thể trốn tránh thì trốn tránh đi.

Nhưng mà... Nếu có thể giải quyết sớm hơn không phải rất tốt sao?

Phải rồi, sớm một chút làm rõ mối quan hệ lúc này với hắn, rồi chặt đứt, sớm một chút đi tìm người mới.

Ôn Phủ Mịch và An Hinh không đính hôn.

Tôi cũng còn độc thân.

Cũng là nói... Chúng tôi là hòa nhau, không ai lợi hại hơn ai.

Như vậy, gặp hắn cũng không xem như là chuyện quá khó khăn.

[1]梵音: Phạn âm, tiếng đọc kinh, tiếng của đức phật, ý chỉ âm thanh tao nhã, tinh tế.

[2]前脚掌: lòng chân trước, phần thịt dày dưới lòng bàn chân, liền với các ngón chân. Khi chạy chạm đất bằng lòng chân trước chứ không chạm đất bằng mũi chân.

[3]广告招商牌: Bảng quảng cáo Chiêu Thương (mời đầu tư)

[4] 草履虫: Thảo lữ trùng, Trùng đế giày (còn gọi là Paramecium, trùng cỏ hay thảo trùng)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương