Ta là Thực Sắc
-
Chương 101: Bắt gian tại giường
Khi tôi nhấc giày cao gót bước xuống lầu thì thấy một
hình ảnh cực kỳ thê thảm. Trên chiếc xe của Vân Dịch Phong kia cư nhiên chất
đầy phân mèo.
Tối qua, bất quá tôi cũng chỉ oán thán trong lòng có hai câu, không ngờ con mèo kia lại bụng dạ hẹp hòi như thế.
Hơn nữa, còn không biết rụt rè.
Nhưng nhìn đồng hồ, thấy sắp không kịp rồi. Vì tiền thưởng của tôi, vì tôi không muốn đi quét dọn nhà vệ sinh, nên tôi chỉ có thể tạm thời vứt chiếc xe của Vân Dịch Phong ra khỏi suy nghĩ.
Xoay người, đang định phi nước đại thì bất ngờ đâm thẳng vào một bức tường thịt. Mà cùng ở thời điểm bị tôi va phải, bức tường thịt kia như tránh rắn rết, nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ lùi về sau một thước.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe – Vân Dịch Phong.
“Ngươi trốn nhanh như vậy để làm gì?”. Tôi tò mò, “Cứ như là ta muốn ăn thịt ngươi vậy.”
Vân Dịch Phong không nói câu nào, nhưng ánh mắt kia chính là sự khẳng định.
Tôi đột ngột bừng tỉnh, đối với hắn mà nói, tôi chính là sao chổi a.
Cũng khó trách, ngay cả chim nhỏ cũng bị tôi coi là dây thừng mà kéo, Vân Dịch Phong có thể không nghẹn khuất, có thể không đề phòng, có thể không tránh xa tôi sao?
Lúc này sắc mặt Vân Dịch Phong không thể thối hơn được, mà còn có phần hốc hác giống như là cả đêm không ngủ.
Tôi nghi hoặc: “Sớm như vậy ngươi tới làm gì? Lẽ nào mệnh căn thật sự bị ta kéo đứt chứ? Nếu không thì chúng ta cùng tới bệnh viện kiểm tra thử xem, có ta mang ngươi đi, nhiều hạng mục có thể được miễn phí”.
Vân Dịch Phong dường như không hề nghe tôi nói, bởi vì hắn đột nhiên buông ra một câu: “Ngươi cư nhiên dám lái xe của ta xuống núi”.
Xe?
Tôi quay đầu lại, nhìn cánh cửa kính xe dính đầy phân mèo kia, ngượng ngùng cười: “Thật xin lỗi, bởi vì chỗ đó khó gọi tắc xi, mà lúc đó người đang chịu đựng đau nhức, ta không tiện quấy rầy nên tự mình lái xe xuống núi. Nhưng mà, dù sao thủ hạ của ngươi cũng nhiều, có thể gọi điện thoại bảo bọn hắn đi đón ngươi mà”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong lành lạnh: “Điện thoại của ta để ở trong xe”.
Khuôn mặt của tôi co rút, nói: “Vậy ngươi làm thế nào thông báo cho thủ hạ của ngươi đi đón?”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong càng lạnh hơn: “Không có điện thoại, ta không thông báo được”.
Khuôn mặt của tôi lại càng co rút hơn, “Ý của ngươi là… ngươi tự mình đi xuống núi?”
Thanh âm của Vân Dịch Phong lạnh tới cực hạn: “Không sai!”.
Tôi vội vàng xoa dịu bầu không khí, “Thực ra đi bộ nhiều rất tốt, thật đấy, ngươi xem không khí buổi sáng sớm thật là trong lành, vận động nhiều mới là vương đạo a”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong giống như từ Siberia[1] thổi tới, lạnh tới mức tóc tôi cũng đóng thành băng: “Như vậy lần sau ta đem ngươi vứt ở trên núi, cũng cho ngươi tự mình đi bộ mấy giờ xuống núi cho khỏe nha”.
“Ngài thật hài hước”. Tôi cười gượng hai tiếng rồi nhìn đồng hồ nói: “Cái kia, ta thực sự bị muộn giờ làm rồi. Không bằng chờ đến giờ nghỉ trưa ta quay về rồi nói sau”. Nói xong tôi chuẩn bị bôi mỡ vào chân chuồn đi.
Thế nhưng Vân Dịch Phong đưa tay ngăn ở trước người tôi: “Đưa chìa khóa cho ta”.
“Thật ngại ghê, thiếu chút nữa quên mất” Tôi vỗ vỗ cái đầu cứng rắn vô địch của mình, rồi đem chìa khóa xe đặt vào tay Vân Dịch Phong nói, “Nói trước nha, phân trên cửa kính xe, không phải là của ta nha, chính là do con mèo không biết dè dặt trong tiểu khu của ta kia, đừng tới tìm ta”.
Nói xong, tôi chuẩn bị chuồn đi lần thứ hai. Thế nhưng Vân Dịch Phong lại ngăn cản tôi lần thứ hai: “Ta muốn là chìa khóa nhà của ngươi”.
“Chìa khóa nhà của ta?” Tôi thận trọng, “Ngươi muốn làm gì?”.
Không phải là muốn trộm đồ trong nhà tôi đi bán đấy chứ?
Không hổ là Vân Dịch Phong, biết rõ phải làm thế nào để giày vò tôi khổ không muốn sống, quá tàn ác, quá thủ đoạn.
Nhưng sự thật là tôi tiểu nhân rồi, bởi vì Vân Dịch Phong mệt mỏi mở miệng nói: “Ta đi đường lâu như vậy, mệt chết đi, cho nên muốn vào nhà ngươi ngủ một giấc, như thế không được sao?”.
Vốn dĩ tôi không phải là vui lòng lắm, nhưng nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Vân Dịch Phong, sợ rằng nếu hắn tiếp tục đi loanh quanh ở trên phố sẽ bị xem như con gấu trúc lăn qua lăn lại, rồi bị đưa đến Ngọa Long - Tứ Xuyên[2].
Cho nên tôi nổi lòng nhân từ, đưa chìa khóa phòng tôi cho hắn.
Nhưng mà vẫn lo lắng mà dặn dò: “Trong tủ lạnh có kem ly, bánh ga-tô, thạch hoa quả, còn có một hộp trứng xào cà chua… Ngươi không được ăn vụng đấy, biết chưa?”.
Không thể không đề phòng nha, trước kia nhóc ăn mày ở lại nhà tôi, thường xuyên ăn vụng đồ ăn vặt của tôi.
Là anh trai của nhóc ăn mày nên tỷ lệ Vân Dịch Phong phạm tội trộm cắp cũng khá cao.
Sau khi dặn dò xong xuôi, tôi vội vàng chạy như bay về phía bệnh viện.
Cửa thang máy mở ra, tôi liền nhìn thấy hai mắt Lão Viện trưởng kia sáng rực, đang nhìn về phía cửa phòng khám của tôi.
Giờ phút này cánh cửa phòng khám của tôi khép chặt. Vậy có nghĩa là, tôi bị muộn rồi!
Vì vậy, tôi vội vàng cởi giày cao gót, ánh mắt lóe lên dâm quang, làm động tác chuẩn bị chạy bộ, “Vèo” một tiếng giống như tàu Thần Châu 6[3], hướng về phía phòng khám của tôi xông tới.
Chỉ cần tôi có mặt ở phòng khám trước khi lão viện trưởng đến đó thì cũng không coi là muộn.
Nghe thấy tiếng động, Lão Viện trưởng nhìn lại, phát hiện ra tôi, ngay lập tức hốt hoảng, cũng cởi giày, bắt đầu chạy về phía trước, gắng sức đi đến phòng khám trước tôi. Chân của Lão Viện trưởng chính là chân Hồng Kông (Hương Cảng, ngĩa là thơm) chính hiệu.
Khi cởi ra, mùi hương kia, hun đến mức bao phủ một lớp sương mù hỗn độn lên hành lang.
Tôi thấy rõ những luồng khí nóng hai bên trái phải chân Hồng Kông của Lão Viện trưởng, có năm sáu con muỗi giống như đang ăn Tết, hưng phấn chuyển động xung quanh.
Có mấy đồng chí y tá bất hạnh từ phòng bệnh đi ra, chỉ hít một hơi lập tức té xỉu.
Tuy rằng các nàng ấy ngã xuống, nhưng vẫn còn Hàn Thực Sắc tôi.
Tôi ngừng thở, bất chấp mối nguy hiểm ngạt thở mà chết, chạy nước rút.
Tôi cũng Lão Viện trưởng oán hận chồng chất đã lâu, lần này hai người như tiểu vũ trụ bùng nổ mạnh mẽ.
Ở trên hành lang chúng tôi người truy ta đuổi, không ai nhường ai.
Nhưng Lão Viện trưởng dù sao cũng không còn trẻ nữa. Lại còn ngày đêm chiến đấu với phim AV hạng nhất, khó tránh khỏi yếu thận. Vì thế ông từ từ rớt lại phía sau.
Tôi nheo mắt, trong lòng tràn ngập vui mừng như hoa nở.
Nhưng ngay tại thời điểm tôi chạy ở trước Lão Viện trưởng hai thước, Lão viện trưởng từ bỏ hình tượng của mình. Ông sử dụng ám khí.
Một chiếc bít tất bốc mùi tối hoắc đen xì lại còn thủng lỗ ở ngón chân cái, từ phía sau bay tới, một đường Parabol hoa lệ quét qua trước mặt tôi.
Chỉ kém một ly là chạm vào mũi tôi.
Chiếc tất kia, thật sự là ám khí cần chuẩn bị để giết người, cướp của, khi ở nhà, lúc du lịch, tặng thân hữu, thăm bạn bè.
Ngay lập tức tôi bị hun đến hoa mắt chóng mặt, điên tam đảo tứ[4], miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra nổi.
Nhân cơ hội tốt ấy, Lão Viện trưởng cười nham hiểm, cười dâm đãng, cười độc ác, cười ngây ngô chạy như điên lên phía trước.
Tôi cố gắng gạt bỏ nước mắt trên mặt bị tất thối hun, cắn răng, dồn khí vào đan điền, phát ra một trận gào thét kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Tiếp theo, tôi nhảy lên, bổ nhào đến… đem quần dài của Lão Viện trưởng kéo xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Lão Viện trưởng mặc một chiếc quần đùi màu đỏ thẫm.
Cái màu đỏ au kia, còn có cái lỗ nhỏ nơi đường khâu ở mông bị thủng do nhiều năm đánh rắm, trong nháy mắt khiến cho mấy đồng chí y tá bị tất thối của Lão Viện trưởng hun hôn mê vừa mới tỉnh lại kia lại lần thứ hai ngã xuống.
“Viện trưởng, ông lộ hàng a!” Tôi quát lớn một tiếng.
Khuôn mặt già nua của Lão Viện trưởng đầy nếp nhăn như cúc hoa, da mặt “bùm” một cái liền đỏ như chiếc quần đùi thủng của ông.
Ngay sau đó, theo bản năng ông lấy tay che đi lỗ thủng sau mông.
Mà tôi liền thừa cơ nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm lên tinh thần hăng hái thêm)[5], “thùng, thùng, thùng” chạy đến trước cửa phòng khám bệnh, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay lấy chìa khoá ra mở cửa vọt vào trong phòng, ngồi ở cạnh bàn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Mẹ nó, công việc này thật khiến người ta mệt mỏi.
Mười giây đồng hồ sau, Lão Viện trưởng cũng thở hồng hộc chạy tới.
Trông thấy tôi đã ngồi vào chỗ của mình, trên mặt ông hiện rõ vẻ thất vọng, đến kem che khuyết điểm mạnh nhất cũng không thể che giấu được.
Lão viện trưởng đứng dựa vào khung cửa, gương mặt cúc hoa bực bội đến hồng lên sáng lạng.
Hơn nửa ngày, ông mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Chào buổi sáng, đồng chí Hàn Thực Sắc”.
Tôi cũng đồng dạng nghiến răng nghiến lợi, thở gấp giống như hít thở không thông đáp trả một câu: “Chào buổi sáng, lão Viện trưởng”.
Sau đó, ánh mắt thù cũ hận mới của chúng tôi cứ thế dính lấy nhau như dầu vừng, ở giữa không gian đánh nhau không tiếng động.
Cuối cùng, trong nụ cười giả mù sa mưa, Viện trưởng rời đi.
Tôi vội vàng chạy đi rót một cốc nước sôi để nguội lớn.
Tiền thưởng trở về rồi.
Nhà vệ sinh cách xa rồi.
Hàn Thực Sắc tôi thắng lợi rồi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, thay quần áo, lau bàn, sắp xếp đồ đạc, vừa đọc tạp chí vừa chờ người bệnh tới.
Nhưng hôm nay thực sự là kỳ quái, tôi lật hết một lượt quyển “Thuỵ Lệ”[6] mà vẫn không thấy bệnh nhân nào tới.
Lẽ nào, là lão viện trưởng đang giở trò quỷ gì sao?
Vừa uống nước tôi vừa đi ra ngoài phòng khám.
Tôi nhìn thấy, một loạt người mặc đồ đen trước cửa phòng khám.
Khí thế kia, vừa nhìn đã biết, là lưu manh đường phố.
Khi có bệnh nhân tới gần, họ lập tức trừng mắt to như chuông đồng, giống như Sakuragi[7], dùng ánh mắt uy hiếp người bệnh rời đi.
Tôi sửng sốt hỏi: “Các người đang làm gì đấy?”
Trông thấy tôi, đám em trai nhỏ kia khom lưng cung kính: “Chào chị dâu!”
Mức độ thành kính kia giống như tiếng chào giáo viên trước khi vào lớp của học sinh tiểu học vậy.
Nghe vậy, nước miếng của tôi suýt chút nữa phun ra giống như đài phun nước ở trung tâm thành phố.
Chị dâu?
Chị dâu?
Chị dâu?
Lần duy nhất tôi được gọi chị dâu là do đứa cháu trai nhỏ bị gãy hai răng cửa của tôi, lúc nào cũng đem nước dãi cùng nước mũi bôi lên người tôi.
Sau khi bị gọi như vậy, tôi rất bình tĩnh trộm ăn kẹo que của hắn một tháng, coi như là trừng phạt.
Mà hiện tại mấy đại nam nhân này lại có thể đối với tôi gọi chị dâu?
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Tôi choáng váng.
Người cầm đầu một lần nữa cung kính và lễ phép với tôi, nói: “Chị dâu, Long ca nói người là nữ nhân của Vân ca, Long ca còn nói nếu người đã là nữ nhân của Vân ca thì người chính là chị dâu của chúng tôi, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho chị dâu”.
An toàn?
Tôi liền buồn bực rồi, đến bệnh viện, đều là những người chuẩn bị bị bác sĩ giết mổ mới tới, chứ có ai rảnh việc lại đến giết mổ bác sĩ đâu?
Bọn họ ở lại đây quả thực là gây trở ngại, ảnh hưởng không tốt, tôi vội vàng xua xua tay: “Về đi, về đi, ta không phải là chị dâu của các ngươi, một đám ăn mặc giống như con gián thế này đứng ở trước cửa của chúng ta, làm sao còn có bệnh nhân nào dám đến, thật là muốn hại ta mất tiền thưởng ngày hôm nay đấy hả?”.
Bầy gián kia liếc mắt nhìn nhau, rồi ngay lập tức biến mất. Tôi rất vui mừng, thật là rất nghe lời nha!
Nhưng mười phút sau bọn họ đã trở lại.
Chỉ có điều lần này bọn họ không mặc đồ màu đen mà thay bằng áo sơ mi phong cách Hawaii[8], trên cổ tất cả đều là dây xích kim loại mạ vàng to bằng ngón tay.
Nhìn thật chói mắt xanh xanh, đỏ đỏ, trắng trắng, vàng vàng, tưởng như đang được bao quanh bởi hoa.
Tuy rằng ăn mặc rất vui vẻ, nhưng bộ mặt của bọn họ cứ như hung thần ác sát, người sống chớ lại gần.
Vì thế nên cả buổi sáng phòng khám của tôi không một bóng người.
Cho đến khi một soái ca tới chữa bệnh bị bọn họ đuổi đi thì tôi hoàn toàn bạo phát.
Vì thế tôi đưa tay lên gọi bọn họ tiến vào, ánh mắt nghiêm khắc: “Các ngươi thực sự xem ta là chị dâu sao?”.
Tất cả trả lời giống nhau: “Vâng!”.
“Nếu vậy”, tôi thổi thổi ngón tay, “Tất cả đem quần cởi ra cho ta”.
Toàn bộ đám tiểu cường đều giật mình.
“Sao thế”, tôi nghiêng mắt nhìn bọn họ, “Muốn ta phải tự mình động thủ sao?”.
“Chị dâu”, tên cầm đầu dè dặt hỏi, “Không biết chị dâu cả muốn chúng tôi cởi quần làm gì?”.
Tôi cầm một con dao phẫu thuật, khua khua trước mặt bọn họ, dưới ánh đèn huỳnh quang có thể thấy được sự sắc bén của con dao, hàn quang bắn ra tứ phía, ánh vào trong mắt đám tiểu tường, chiếu ra sự sợ hãi của bọn họ.
Môi đỏ mọng của tôi hé mở, này gọi là ánh mắt mê hoặc a: “Không có người bệnh, ta chỉ có thể đem các ngươi luyện tập một chút, nếu không, tay nghề lại không quen, như vậy được chứ?”.
Nói xong tôi đứng dậy.
Bầy tiểu cường Hawaii đủ mọi màu sắc, cùng nhìn nhau, rồi “Vèo” một tiếng, chạy trốn không còn một bóng.
Tôi cầm dao phẫu thuật hướng mặt bàn công tác cắm xuống, rồi thu dọn đồ đạc, hùng hổ hướng về phía nhà của tôi chạy đi.
Chìa khoá đã bị Vân Dịch Phong cầm, nên tôi chỉ có thể dùng hai tay ra sức đập cửa. Thật lâu sau, cánh cửa mới được mở ra, thân trên của Vân Dịch Phong lại trần trụi.
Nói thật, rất hấp dẫn.
Đương lúc tôi đang tham lam thưởng thức thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt hắn vẻ bực bội vì mới tỉnh giấc.
Hắn bực bội?
Tôi càng bực bội hơn.
“Thủ hạ của ngươi, hôm nay quấy rối công việc của ta”. Tôi đi thẳng vào vấn đề, chất vấn: “Hành động như vậy rất không tốt, biết không hả?”.
“Nếu vậy, ngươi có thể nghỉ việc”. Vân Dịch Phong xem như không có việc gì, trả lời một câu như vậy rồi đi thẳng đến giường của tôi, một lần nữa lại nằm xuống.
Tôi bị làm cho tức đến nghẹn thở: “Hẳn là nên kiểm điểm thủ hạ của ngươi chứ?”.
“Nữ nhân của ta, nếu vẫn làm việc thì không thể chấp nhận được”. Hắn nói.
Tôi gật gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Xem ra, tối hôm qua chim nhỏ của ngươi, thực sự bị kéo chưa đủ”.
Lời này vừa nói xong, Vân Dịch Phong lập tức ngồi dậy, trong mắt đầy mây đen: “Hàn Thực Sắc, ngươi còn dám nói!”
“Ta không chỉ muốn nói, ta còn muốn đánh”. Tôi nói xong, lập tức vươn hai ngón tay, hướng mắt hắn chọc tới.
Nhưng Vân Dịch Phong nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm lấy tay tôi.
Sau đó, hắn đột nhiên dùng sức, kéo tôi lên giường.
Trời đất quay cuồng một cái, tôi liền bị hắn đặt ở dưới thân.
Bốn cái móng heo của tôi đều bị Vân Dịch Phong gắt gao giữ lấy, không thể động đậy.
Vân Dịch Phong cúi người xuống nhìn tôi.
Hơi thở của hắn cứ như thế phun lên da thịt tôi.
Mỗi đường nét trên khuôn mặt hắn đều mạnh mẽ.
Mà ánh mắt hắn, sâu không thấy đáy, bên trong thoáng một tia mờ ám: “Trải qua một lần bị kéo tối qua, ngươi liền đối với bộ phận đặc thù kia của ta không tín nhiệm, như thế, khiến ta phải dùng hành động thực tế chứng minh một chút!”.
“Ngươi thôi đi!”, tôi ra sức chống cự.
Ngủ trên giường của tôi không nói, bây giờ còn muốn ngủ với tôi, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Nhưng môi của Vân Dịch Phong lại hôn lên gáy tôi.
Cái loại ấm áp cùng tê dại khiến cho tôi phát ra tiếng hét chói tai.
“Buông ra, ta còn chưa ăn cơm trưa, bụng đói vận động kịch liệt sẽ dẫn đến chết người đấy!”
“Sau khi làm xong liền đi ăn cơm!” Lời nói của Vân Dịch Phong truyền đến từ bả vai của ta – bờ môi của hắn lại di chuyển đến đấy.
Tôi nổi cáu, tức giận.
Hạ mắt xuống nhìn xuống thấy tai của hắn cách miệng tôi không xa.
Cho nên tôi mở miệng lớn “Ngao” một tiếng rồi cắn tới.
Vân Dịch Phong ăn đau, rời đầu đi.
“Ngươi sao lại giống như cọp mẹ vậy?”. Tuy là, Vân Dịch Phong rời môi khỏi cơ thể tôi, nhưng móng heo của tôi vẫn bị hắn giữa chặt.
“Ngươi thì giống như sói!”. Tôi trả lời.
“Sao thế, thực sự không muốn làm?”. Hắn hỏi.
“Ta tạm thời không hứng để chơi trò lạt mềm buộc chặt”. Tôi nói.
“Được, dù sao giờ ta cũng đã tỉnh, cùng đi ăn cơm đi”. Vân Dịch Phong cũng không cưỡng ép tôi.
Tôi liền thả lỏng.
Nhưng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khoá.
Lỗ tai dựng thẳng đứng lên, nghe càng rõ.
Đúng vậy, có người dùng chìa khoá mở cửa.
Hơn nữa, là mở của nhà tôi.
Lúc đầu khi dọn đến chỗ này, tôi đánh tổng cộng ba chiếc chìa khoá.
Một chiếc đương nhiên là của tôi.
Một chiếc cho Sài Sài, nếu tôi quên mang chìa khoá thì đến chỗ nó lấy.
Còn một chiếc cho bạn học Đồng Diêu.
Dù sao, căn phòng này cũng là người ta cho ở miễn phí, cũng nên thể hiện tâm ý một chút.
Mà hiện tại, tôi đang ở trong phòng này, Sài Sài ở tầng dưới, đang bị Kiều bang chủ giày vò nửa sống nửa chết.
Còn lại, người tới chỉ có thể là… Đồng Diêu.
Chết rồi, nếu để hắn nhìn thấy, chắc chắc hắn sẽ đi khắp nơi tuyên truyền chuyện này, giống như là tôi khắp nơi tuyên truyền việc xương bọt biển của hắn bị gãy vậy.
Nghĩ vậy tôi liền đưa tay bắt lấy điện thoại, dự định đập vào đầu Vân Dịch Phong.
Chờ hắn té xỉu, sẽ đem hắn nhét vào gầm giường, huỷ thi diệt tích.
Thế nhưng, không kịp rồi. Trong nháy mắt cánh cửa đã bị mở ra.
“Ngươi sao lại trốn việc? Gọi điện thoại ngươi cũng không nghe? Ngươi…”, theo tiếng nói, bạn học Đồng Diêu đi vào.
Ngay lúc đó, tình cảnh là như thế.
Vân Dịch Phong mình trần đang nằm trên người tôi.
Mà tôi thì bị hắn đè nặng, quần áo hơi có chút lộn xộn.
Tình cảnh thực tế như thế, cho dù là ai cũng nhìn ra được, giữa tôi và Vân Dịch Phong không thuần khiết.
Đồng Diêu phỏng chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như thế này của tôi.
Hắn đứng tại chỗ.
Trong mắt, có một loại tình cảm lướt qua.
Thực sự là quá nhanh, nên tôi nhìn không rõ lắm.
[1] Siberia (phiên âm Hán Việt: Tây Bá Lợi Á) là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Khí hậu vùng này là khí hậu lục địa cận cực, nhiệt độ trung bình trong năm là 0 độ C, tháng 01 khoảng – 15 độ C.
[2] Khu bảo tồn thiên nhiên Ngoạ Long, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc được thiết lập năm 1963 và có diện tích 200.000 ha. Có hơn 4000 loài sinh vật được ghi nhận đang được bảo tồn ở đây. Khu bảo tồn Ngoạ Long có hơn 150 con gấu trúc lớn có nguy cơ tuyệt chủng cao. Tháng 6 năm 1980, tại đây thành lập Trung tâm Nghiên cứu và Bảo tồn Gấu trúc lớn Trung Quốc.
[3] Thần Châu 6 - tàu vũ trụ có người lái thứ 2 của Trung Quốc, cất cánh ngày 12/10/2005 và đã trở về an toàn tại Siziwang (Nội Mông, Trung Quốc ngày 16/10/2005, đã bay tổng cộng 2,8 triệu km xung quanh quỹ đạo Trái Đất trong suốt 100 giờ.
[4] Điên tam đảo tứ: lộn xộn; bừa bãi; mất trật tự; rối bòng bòng (nói chuyện, làm việc)
[5] Nhất cổ tác khí: Chữ “cổ” ở đây là chỉ trống trận, còn “tác khí” có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện-Trang Công thập niên”. Thời Xuân Thu, chiến tranh xảy ra liên miên. Năm 684 trước công nguyên, nước Tề khởi binh tiến đánh nước Lỗ. Lỗ Trang Công dẫn quân ra Trường Chước để quyết một trận tử chiến với quân Tề. Khi nghe quân Tề nổi trống trận chuẩn bị tấn công. Lỗ Trang Công liền vừa định dẫn quân ra nghênh chiến thì bị Tào Khoái ngăn lại, ông cho rằng thời cơ chưa tới, khuyên Lỗ Trang Công hãy chờ đợi xem sao đã. Quân Tề thấy quân Lỗ không có động tĩnh gì lại nổi trống trận lần nữa, nhưng Tào Khoái vẫn cho là thời cơ chưa đến. Quân Tề vẫn thấy quân Lỗ án binh bất động, lại nổi trống trận lần thứ ba để khiêu chiến. Bấy giờ, Tào Khoái mới bảo Lỗ Trang Công rằng: “Thời cơ tấn công đã đến”, kế đó tiếng trống trận của quân Lỗ nổi lên như mưa dồn gió dập, đám quân sĩ đang cố nén chờ đợi nay đã bùng lên như sóng cồn. Quân Tề ba lần định tấn công nhưng không thành, nên tinh thần của quân sĩ đã bị tiêu giảm, tinh thần rất căng thẳng và mỏi mệt, thậm trí đã có người ngồi xuống nghỉ ngơi, bị quân nước Lỗ đột nhiên xuất kích đánh cho một trận tơi bời. Sau khi giành được thắng lợi, Lỗ Trang Công mới hỏi Tào Khoái rằng: “Vì sao lại phải đợi quân Tề nổi ba lần trống trận rồi ta mới đánh?”. Tào Khoái nói: “Đánh trận là phải nhờ vào tinh thần của binh sĩ. Khi đánh trống trận lần thứ nhất là lúc tinh thần binh sĩ hăng hái nhất, đánh trống lần thứ hai thì tinh thần binh sĩ đã bị tiêu giảm, đánh trống lần thứ ba thì dũng khí của binh lính đã bị hao tận. Bấy giờ, binh lính của ta lao lên trong tiếng trống trận, một đạo quân đang tinh thần hăng hái, đánh một đạo quân đã uể oải mệt nhọc thì làm sao mà không thắng”.
[6] Một tạp chí thời trang của Trung Quốc
[7] Hanamichi Sakuragi: nhân vật chính trong truyện Slam Dunk/Cao thủ bóng rổ
[8] Áo sơ mi hoa màu sắc sặc sỡ.
Tối qua, bất quá tôi cũng chỉ oán thán trong lòng có hai câu, không ngờ con mèo kia lại bụng dạ hẹp hòi như thế.
Hơn nữa, còn không biết rụt rè.
Nhưng nhìn đồng hồ, thấy sắp không kịp rồi. Vì tiền thưởng của tôi, vì tôi không muốn đi quét dọn nhà vệ sinh, nên tôi chỉ có thể tạm thời vứt chiếc xe của Vân Dịch Phong ra khỏi suy nghĩ.
Xoay người, đang định phi nước đại thì bất ngờ đâm thẳng vào một bức tường thịt. Mà cùng ở thời điểm bị tôi va phải, bức tường thịt kia như tránh rắn rết, nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ lùi về sau một thước.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe – Vân Dịch Phong.
“Ngươi trốn nhanh như vậy để làm gì?”. Tôi tò mò, “Cứ như là ta muốn ăn thịt ngươi vậy.”
Vân Dịch Phong không nói câu nào, nhưng ánh mắt kia chính là sự khẳng định.
Tôi đột ngột bừng tỉnh, đối với hắn mà nói, tôi chính là sao chổi a.
Cũng khó trách, ngay cả chim nhỏ cũng bị tôi coi là dây thừng mà kéo, Vân Dịch Phong có thể không nghẹn khuất, có thể không đề phòng, có thể không tránh xa tôi sao?
Lúc này sắc mặt Vân Dịch Phong không thể thối hơn được, mà còn có phần hốc hác giống như là cả đêm không ngủ.
Tôi nghi hoặc: “Sớm như vậy ngươi tới làm gì? Lẽ nào mệnh căn thật sự bị ta kéo đứt chứ? Nếu không thì chúng ta cùng tới bệnh viện kiểm tra thử xem, có ta mang ngươi đi, nhiều hạng mục có thể được miễn phí”.
Vân Dịch Phong dường như không hề nghe tôi nói, bởi vì hắn đột nhiên buông ra một câu: “Ngươi cư nhiên dám lái xe của ta xuống núi”.
Xe?
Tôi quay đầu lại, nhìn cánh cửa kính xe dính đầy phân mèo kia, ngượng ngùng cười: “Thật xin lỗi, bởi vì chỗ đó khó gọi tắc xi, mà lúc đó người đang chịu đựng đau nhức, ta không tiện quấy rầy nên tự mình lái xe xuống núi. Nhưng mà, dù sao thủ hạ của ngươi cũng nhiều, có thể gọi điện thoại bảo bọn hắn đi đón ngươi mà”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong lành lạnh: “Điện thoại của ta để ở trong xe”.
Khuôn mặt của tôi co rút, nói: “Vậy ngươi làm thế nào thông báo cho thủ hạ của ngươi đi đón?”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong càng lạnh hơn: “Không có điện thoại, ta không thông báo được”.
Khuôn mặt của tôi lại càng co rút hơn, “Ý của ngươi là… ngươi tự mình đi xuống núi?”
Thanh âm của Vân Dịch Phong lạnh tới cực hạn: “Không sai!”.
Tôi vội vàng xoa dịu bầu không khí, “Thực ra đi bộ nhiều rất tốt, thật đấy, ngươi xem không khí buổi sáng sớm thật là trong lành, vận động nhiều mới là vương đạo a”.
Thanh âm của Vân Dịch Phong giống như từ Siberia[1] thổi tới, lạnh tới mức tóc tôi cũng đóng thành băng: “Như vậy lần sau ta đem ngươi vứt ở trên núi, cũng cho ngươi tự mình đi bộ mấy giờ xuống núi cho khỏe nha”.
“Ngài thật hài hước”. Tôi cười gượng hai tiếng rồi nhìn đồng hồ nói: “Cái kia, ta thực sự bị muộn giờ làm rồi. Không bằng chờ đến giờ nghỉ trưa ta quay về rồi nói sau”. Nói xong tôi chuẩn bị bôi mỡ vào chân chuồn đi.
Thế nhưng Vân Dịch Phong đưa tay ngăn ở trước người tôi: “Đưa chìa khóa cho ta”.
“Thật ngại ghê, thiếu chút nữa quên mất” Tôi vỗ vỗ cái đầu cứng rắn vô địch của mình, rồi đem chìa khóa xe đặt vào tay Vân Dịch Phong nói, “Nói trước nha, phân trên cửa kính xe, không phải là của ta nha, chính là do con mèo không biết dè dặt trong tiểu khu của ta kia, đừng tới tìm ta”.
Nói xong, tôi chuẩn bị chuồn đi lần thứ hai. Thế nhưng Vân Dịch Phong lại ngăn cản tôi lần thứ hai: “Ta muốn là chìa khóa nhà của ngươi”.
“Chìa khóa nhà của ta?” Tôi thận trọng, “Ngươi muốn làm gì?”.
Không phải là muốn trộm đồ trong nhà tôi đi bán đấy chứ?
Không hổ là Vân Dịch Phong, biết rõ phải làm thế nào để giày vò tôi khổ không muốn sống, quá tàn ác, quá thủ đoạn.
Nhưng sự thật là tôi tiểu nhân rồi, bởi vì Vân Dịch Phong mệt mỏi mở miệng nói: “Ta đi đường lâu như vậy, mệt chết đi, cho nên muốn vào nhà ngươi ngủ một giấc, như thế không được sao?”.
Vốn dĩ tôi không phải là vui lòng lắm, nhưng nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Vân Dịch Phong, sợ rằng nếu hắn tiếp tục đi loanh quanh ở trên phố sẽ bị xem như con gấu trúc lăn qua lăn lại, rồi bị đưa đến Ngọa Long - Tứ Xuyên[2].
Cho nên tôi nổi lòng nhân từ, đưa chìa khóa phòng tôi cho hắn.
Nhưng mà vẫn lo lắng mà dặn dò: “Trong tủ lạnh có kem ly, bánh ga-tô, thạch hoa quả, còn có một hộp trứng xào cà chua… Ngươi không được ăn vụng đấy, biết chưa?”.
Không thể không đề phòng nha, trước kia nhóc ăn mày ở lại nhà tôi, thường xuyên ăn vụng đồ ăn vặt của tôi.
Là anh trai của nhóc ăn mày nên tỷ lệ Vân Dịch Phong phạm tội trộm cắp cũng khá cao.
Sau khi dặn dò xong xuôi, tôi vội vàng chạy như bay về phía bệnh viện.
Cửa thang máy mở ra, tôi liền nhìn thấy hai mắt Lão Viện trưởng kia sáng rực, đang nhìn về phía cửa phòng khám của tôi.
Giờ phút này cánh cửa phòng khám của tôi khép chặt. Vậy có nghĩa là, tôi bị muộn rồi!
Vì vậy, tôi vội vàng cởi giày cao gót, ánh mắt lóe lên dâm quang, làm động tác chuẩn bị chạy bộ, “Vèo” một tiếng giống như tàu Thần Châu 6[3], hướng về phía phòng khám của tôi xông tới.
Chỉ cần tôi có mặt ở phòng khám trước khi lão viện trưởng đến đó thì cũng không coi là muộn.
Nghe thấy tiếng động, Lão Viện trưởng nhìn lại, phát hiện ra tôi, ngay lập tức hốt hoảng, cũng cởi giày, bắt đầu chạy về phía trước, gắng sức đi đến phòng khám trước tôi. Chân của Lão Viện trưởng chính là chân Hồng Kông (Hương Cảng, ngĩa là thơm) chính hiệu.
Khi cởi ra, mùi hương kia, hun đến mức bao phủ một lớp sương mù hỗn độn lên hành lang.
Tôi thấy rõ những luồng khí nóng hai bên trái phải chân Hồng Kông của Lão Viện trưởng, có năm sáu con muỗi giống như đang ăn Tết, hưng phấn chuyển động xung quanh.
Có mấy đồng chí y tá bất hạnh từ phòng bệnh đi ra, chỉ hít một hơi lập tức té xỉu.
Tuy rằng các nàng ấy ngã xuống, nhưng vẫn còn Hàn Thực Sắc tôi.
Tôi ngừng thở, bất chấp mối nguy hiểm ngạt thở mà chết, chạy nước rút.
Tôi cũng Lão Viện trưởng oán hận chồng chất đã lâu, lần này hai người như tiểu vũ trụ bùng nổ mạnh mẽ.
Ở trên hành lang chúng tôi người truy ta đuổi, không ai nhường ai.
Nhưng Lão Viện trưởng dù sao cũng không còn trẻ nữa. Lại còn ngày đêm chiến đấu với phim AV hạng nhất, khó tránh khỏi yếu thận. Vì thế ông từ từ rớt lại phía sau.
Tôi nheo mắt, trong lòng tràn ngập vui mừng như hoa nở.
Nhưng ngay tại thời điểm tôi chạy ở trước Lão Viện trưởng hai thước, Lão viện trưởng từ bỏ hình tượng của mình. Ông sử dụng ám khí.
Một chiếc bít tất bốc mùi tối hoắc đen xì lại còn thủng lỗ ở ngón chân cái, từ phía sau bay tới, một đường Parabol hoa lệ quét qua trước mặt tôi.
Chỉ kém một ly là chạm vào mũi tôi.
Chiếc tất kia, thật sự là ám khí cần chuẩn bị để giết người, cướp của, khi ở nhà, lúc du lịch, tặng thân hữu, thăm bạn bè.
Ngay lập tức tôi bị hun đến hoa mắt chóng mặt, điên tam đảo tứ[4], miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra nổi.
Nhân cơ hội tốt ấy, Lão Viện trưởng cười nham hiểm, cười dâm đãng, cười độc ác, cười ngây ngô chạy như điên lên phía trước.
Tôi cố gắng gạt bỏ nước mắt trên mặt bị tất thối hun, cắn răng, dồn khí vào đan điền, phát ra một trận gào thét kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Tiếp theo, tôi nhảy lên, bổ nhào đến… đem quần dài của Lão Viện trưởng kéo xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Lão Viện trưởng mặc một chiếc quần đùi màu đỏ thẫm.
Cái màu đỏ au kia, còn có cái lỗ nhỏ nơi đường khâu ở mông bị thủng do nhiều năm đánh rắm, trong nháy mắt khiến cho mấy đồng chí y tá bị tất thối của Lão Viện trưởng hun hôn mê vừa mới tỉnh lại kia lại lần thứ hai ngã xuống.
“Viện trưởng, ông lộ hàng a!” Tôi quát lớn một tiếng.
Khuôn mặt già nua của Lão Viện trưởng đầy nếp nhăn như cúc hoa, da mặt “bùm” một cái liền đỏ như chiếc quần đùi thủng của ông.
Ngay sau đó, theo bản năng ông lấy tay che đi lỗ thủng sau mông.
Mà tôi liền thừa cơ nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm lên tinh thần hăng hái thêm)[5], “thùng, thùng, thùng” chạy đến trước cửa phòng khám bệnh, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay lấy chìa khoá ra mở cửa vọt vào trong phòng, ngồi ở cạnh bàn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Mẹ nó, công việc này thật khiến người ta mệt mỏi.
Mười giây đồng hồ sau, Lão Viện trưởng cũng thở hồng hộc chạy tới.
Trông thấy tôi đã ngồi vào chỗ của mình, trên mặt ông hiện rõ vẻ thất vọng, đến kem che khuyết điểm mạnh nhất cũng không thể che giấu được.
Lão viện trưởng đứng dựa vào khung cửa, gương mặt cúc hoa bực bội đến hồng lên sáng lạng.
Hơn nửa ngày, ông mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Chào buổi sáng, đồng chí Hàn Thực Sắc”.
Tôi cũng đồng dạng nghiến răng nghiến lợi, thở gấp giống như hít thở không thông đáp trả một câu: “Chào buổi sáng, lão Viện trưởng”.
Sau đó, ánh mắt thù cũ hận mới của chúng tôi cứ thế dính lấy nhau như dầu vừng, ở giữa không gian đánh nhau không tiếng động.
Cuối cùng, trong nụ cười giả mù sa mưa, Viện trưởng rời đi.
Tôi vội vàng chạy đi rót một cốc nước sôi để nguội lớn.
Tiền thưởng trở về rồi.
Nhà vệ sinh cách xa rồi.
Hàn Thực Sắc tôi thắng lợi rồi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, thay quần áo, lau bàn, sắp xếp đồ đạc, vừa đọc tạp chí vừa chờ người bệnh tới.
Nhưng hôm nay thực sự là kỳ quái, tôi lật hết một lượt quyển “Thuỵ Lệ”[6] mà vẫn không thấy bệnh nhân nào tới.
Lẽ nào, là lão viện trưởng đang giở trò quỷ gì sao?
Vừa uống nước tôi vừa đi ra ngoài phòng khám.
Tôi nhìn thấy, một loạt người mặc đồ đen trước cửa phòng khám.
Khí thế kia, vừa nhìn đã biết, là lưu manh đường phố.
Khi có bệnh nhân tới gần, họ lập tức trừng mắt to như chuông đồng, giống như Sakuragi[7], dùng ánh mắt uy hiếp người bệnh rời đi.
Tôi sửng sốt hỏi: “Các người đang làm gì đấy?”
Trông thấy tôi, đám em trai nhỏ kia khom lưng cung kính: “Chào chị dâu!”
Mức độ thành kính kia giống như tiếng chào giáo viên trước khi vào lớp của học sinh tiểu học vậy.
Nghe vậy, nước miếng của tôi suýt chút nữa phun ra giống như đài phun nước ở trung tâm thành phố.
Chị dâu?
Chị dâu?
Chị dâu?
Lần duy nhất tôi được gọi chị dâu là do đứa cháu trai nhỏ bị gãy hai răng cửa của tôi, lúc nào cũng đem nước dãi cùng nước mũi bôi lên người tôi.
Sau khi bị gọi như vậy, tôi rất bình tĩnh trộm ăn kẹo que của hắn một tháng, coi như là trừng phạt.
Mà hiện tại mấy đại nam nhân này lại có thể đối với tôi gọi chị dâu?
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Tôi choáng váng.
Người cầm đầu một lần nữa cung kính và lễ phép với tôi, nói: “Chị dâu, Long ca nói người là nữ nhân của Vân ca, Long ca còn nói nếu người đã là nữ nhân của Vân ca thì người chính là chị dâu của chúng tôi, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho chị dâu”.
An toàn?
Tôi liền buồn bực rồi, đến bệnh viện, đều là những người chuẩn bị bị bác sĩ giết mổ mới tới, chứ có ai rảnh việc lại đến giết mổ bác sĩ đâu?
Bọn họ ở lại đây quả thực là gây trở ngại, ảnh hưởng không tốt, tôi vội vàng xua xua tay: “Về đi, về đi, ta không phải là chị dâu của các ngươi, một đám ăn mặc giống như con gián thế này đứng ở trước cửa của chúng ta, làm sao còn có bệnh nhân nào dám đến, thật là muốn hại ta mất tiền thưởng ngày hôm nay đấy hả?”.
Bầy gián kia liếc mắt nhìn nhau, rồi ngay lập tức biến mất. Tôi rất vui mừng, thật là rất nghe lời nha!
Nhưng mười phút sau bọn họ đã trở lại.
Chỉ có điều lần này bọn họ không mặc đồ màu đen mà thay bằng áo sơ mi phong cách Hawaii[8], trên cổ tất cả đều là dây xích kim loại mạ vàng to bằng ngón tay.
Nhìn thật chói mắt xanh xanh, đỏ đỏ, trắng trắng, vàng vàng, tưởng như đang được bao quanh bởi hoa.
Tuy rằng ăn mặc rất vui vẻ, nhưng bộ mặt của bọn họ cứ như hung thần ác sát, người sống chớ lại gần.
Vì thế nên cả buổi sáng phòng khám của tôi không một bóng người.
Cho đến khi một soái ca tới chữa bệnh bị bọn họ đuổi đi thì tôi hoàn toàn bạo phát.
Vì thế tôi đưa tay lên gọi bọn họ tiến vào, ánh mắt nghiêm khắc: “Các ngươi thực sự xem ta là chị dâu sao?”.
Tất cả trả lời giống nhau: “Vâng!”.
“Nếu vậy”, tôi thổi thổi ngón tay, “Tất cả đem quần cởi ra cho ta”.
Toàn bộ đám tiểu cường đều giật mình.
“Sao thế”, tôi nghiêng mắt nhìn bọn họ, “Muốn ta phải tự mình động thủ sao?”.
“Chị dâu”, tên cầm đầu dè dặt hỏi, “Không biết chị dâu cả muốn chúng tôi cởi quần làm gì?”.
Tôi cầm một con dao phẫu thuật, khua khua trước mặt bọn họ, dưới ánh đèn huỳnh quang có thể thấy được sự sắc bén của con dao, hàn quang bắn ra tứ phía, ánh vào trong mắt đám tiểu tường, chiếu ra sự sợ hãi của bọn họ.
Môi đỏ mọng của tôi hé mở, này gọi là ánh mắt mê hoặc a: “Không có người bệnh, ta chỉ có thể đem các ngươi luyện tập một chút, nếu không, tay nghề lại không quen, như vậy được chứ?”.
Nói xong tôi đứng dậy.
Bầy tiểu cường Hawaii đủ mọi màu sắc, cùng nhìn nhau, rồi “Vèo” một tiếng, chạy trốn không còn một bóng.
Tôi cầm dao phẫu thuật hướng mặt bàn công tác cắm xuống, rồi thu dọn đồ đạc, hùng hổ hướng về phía nhà của tôi chạy đi.
Chìa khoá đã bị Vân Dịch Phong cầm, nên tôi chỉ có thể dùng hai tay ra sức đập cửa. Thật lâu sau, cánh cửa mới được mở ra, thân trên của Vân Dịch Phong lại trần trụi.
Nói thật, rất hấp dẫn.
Đương lúc tôi đang tham lam thưởng thức thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt hắn vẻ bực bội vì mới tỉnh giấc.
Hắn bực bội?
Tôi càng bực bội hơn.
“Thủ hạ của ngươi, hôm nay quấy rối công việc của ta”. Tôi đi thẳng vào vấn đề, chất vấn: “Hành động như vậy rất không tốt, biết không hả?”.
“Nếu vậy, ngươi có thể nghỉ việc”. Vân Dịch Phong xem như không có việc gì, trả lời một câu như vậy rồi đi thẳng đến giường của tôi, một lần nữa lại nằm xuống.
Tôi bị làm cho tức đến nghẹn thở: “Hẳn là nên kiểm điểm thủ hạ của ngươi chứ?”.
“Nữ nhân của ta, nếu vẫn làm việc thì không thể chấp nhận được”. Hắn nói.
Tôi gật gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Xem ra, tối hôm qua chim nhỏ của ngươi, thực sự bị kéo chưa đủ”.
Lời này vừa nói xong, Vân Dịch Phong lập tức ngồi dậy, trong mắt đầy mây đen: “Hàn Thực Sắc, ngươi còn dám nói!”
“Ta không chỉ muốn nói, ta còn muốn đánh”. Tôi nói xong, lập tức vươn hai ngón tay, hướng mắt hắn chọc tới.
Nhưng Vân Dịch Phong nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm lấy tay tôi.
Sau đó, hắn đột nhiên dùng sức, kéo tôi lên giường.
Trời đất quay cuồng một cái, tôi liền bị hắn đặt ở dưới thân.
Bốn cái móng heo của tôi đều bị Vân Dịch Phong gắt gao giữ lấy, không thể động đậy.
Vân Dịch Phong cúi người xuống nhìn tôi.
Hơi thở của hắn cứ như thế phun lên da thịt tôi.
Mỗi đường nét trên khuôn mặt hắn đều mạnh mẽ.
Mà ánh mắt hắn, sâu không thấy đáy, bên trong thoáng một tia mờ ám: “Trải qua một lần bị kéo tối qua, ngươi liền đối với bộ phận đặc thù kia của ta không tín nhiệm, như thế, khiến ta phải dùng hành động thực tế chứng minh một chút!”.
“Ngươi thôi đi!”, tôi ra sức chống cự.
Ngủ trên giường của tôi không nói, bây giờ còn muốn ngủ với tôi, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Nhưng môi của Vân Dịch Phong lại hôn lên gáy tôi.
Cái loại ấm áp cùng tê dại khiến cho tôi phát ra tiếng hét chói tai.
“Buông ra, ta còn chưa ăn cơm trưa, bụng đói vận động kịch liệt sẽ dẫn đến chết người đấy!”
“Sau khi làm xong liền đi ăn cơm!” Lời nói của Vân Dịch Phong truyền đến từ bả vai của ta – bờ môi của hắn lại di chuyển đến đấy.
Tôi nổi cáu, tức giận.
Hạ mắt xuống nhìn xuống thấy tai của hắn cách miệng tôi không xa.
Cho nên tôi mở miệng lớn “Ngao” một tiếng rồi cắn tới.
Vân Dịch Phong ăn đau, rời đầu đi.
“Ngươi sao lại giống như cọp mẹ vậy?”. Tuy là, Vân Dịch Phong rời môi khỏi cơ thể tôi, nhưng móng heo của tôi vẫn bị hắn giữa chặt.
“Ngươi thì giống như sói!”. Tôi trả lời.
“Sao thế, thực sự không muốn làm?”. Hắn hỏi.
“Ta tạm thời không hứng để chơi trò lạt mềm buộc chặt”. Tôi nói.
“Được, dù sao giờ ta cũng đã tỉnh, cùng đi ăn cơm đi”. Vân Dịch Phong cũng không cưỡng ép tôi.
Tôi liền thả lỏng.
Nhưng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khoá.
Lỗ tai dựng thẳng đứng lên, nghe càng rõ.
Đúng vậy, có người dùng chìa khoá mở cửa.
Hơn nữa, là mở của nhà tôi.
Lúc đầu khi dọn đến chỗ này, tôi đánh tổng cộng ba chiếc chìa khoá.
Một chiếc đương nhiên là của tôi.
Một chiếc cho Sài Sài, nếu tôi quên mang chìa khoá thì đến chỗ nó lấy.
Còn một chiếc cho bạn học Đồng Diêu.
Dù sao, căn phòng này cũng là người ta cho ở miễn phí, cũng nên thể hiện tâm ý một chút.
Mà hiện tại, tôi đang ở trong phòng này, Sài Sài ở tầng dưới, đang bị Kiều bang chủ giày vò nửa sống nửa chết.
Còn lại, người tới chỉ có thể là… Đồng Diêu.
Chết rồi, nếu để hắn nhìn thấy, chắc chắc hắn sẽ đi khắp nơi tuyên truyền chuyện này, giống như là tôi khắp nơi tuyên truyền việc xương bọt biển của hắn bị gãy vậy.
Nghĩ vậy tôi liền đưa tay bắt lấy điện thoại, dự định đập vào đầu Vân Dịch Phong.
Chờ hắn té xỉu, sẽ đem hắn nhét vào gầm giường, huỷ thi diệt tích.
Thế nhưng, không kịp rồi. Trong nháy mắt cánh cửa đã bị mở ra.
“Ngươi sao lại trốn việc? Gọi điện thoại ngươi cũng không nghe? Ngươi…”, theo tiếng nói, bạn học Đồng Diêu đi vào.
Ngay lúc đó, tình cảnh là như thế.
Vân Dịch Phong mình trần đang nằm trên người tôi.
Mà tôi thì bị hắn đè nặng, quần áo hơi có chút lộn xộn.
Tình cảnh thực tế như thế, cho dù là ai cũng nhìn ra được, giữa tôi và Vân Dịch Phong không thuần khiết.
Đồng Diêu phỏng chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như thế này của tôi.
Hắn đứng tại chỗ.
Trong mắt, có một loại tình cảm lướt qua.
Thực sự là quá nhanh, nên tôi nhìn không rõ lắm.
[1] Siberia (phiên âm Hán Việt: Tây Bá Lợi Á) là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Khí hậu vùng này là khí hậu lục địa cận cực, nhiệt độ trung bình trong năm là 0 độ C, tháng 01 khoảng – 15 độ C.
[2] Khu bảo tồn thiên nhiên Ngoạ Long, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc được thiết lập năm 1963 và có diện tích 200.000 ha. Có hơn 4000 loài sinh vật được ghi nhận đang được bảo tồn ở đây. Khu bảo tồn Ngoạ Long có hơn 150 con gấu trúc lớn có nguy cơ tuyệt chủng cao. Tháng 6 năm 1980, tại đây thành lập Trung tâm Nghiên cứu và Bảo tồn Gấu trúc lớn Trung Quốc.
[3] Thần Châu 6 - tàu vũ trụ có người lái thứ 2 của Trung Quốc, cất cánh ngày 12/10/2005 và đã trở về an toàn tại Siziwang (Nội Mông, Trung Quốc ngày 16/10/2005, đã bay tổng cộng 2,8 triệu km xung quanh quỹ đạo Trái Đất trong suốt 100 giờ.
[4] Điên tam đảo tứ: lộn xộn; bừa bãi; mất trật tự; rối bòng bòng (nói chuyện, làm việc)
[5] Nhất cổ tác khí: Chữ “cổ” ở đây là chỉ trống trận, còn “tác khí” có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện-Trang Công thập niên”. Thời Xuân Thu, chiến tranh xảy ra liên miên. Năm 684 trước công nguyên, nước Tề khởi binh tiến đánh nước Lỗ. Lỗ Trang Công dẫn quân ra Trường Chước để quyết một trận tử chiến với quân Tề. Khi nghe quân Tề nổi trống trận chuẩn bị tấn công. Lỗ Trang Công liền vừa định dẫn quân ra nghênh chiến thì bị Tào Khoái ngăn lại, ông cho rằng thời cơ chưa tới, khuyên Lỗ Trang Công hãy chờ đợi xem sao đã. Quân Tề thấy quân Lỗ không có động tĩnh gì lại nổi trống trận lần nữa, nhưng Tào Khoái vẫn cho là thời cơ chưa đến. Quân Tề vẫn thấy quân Lỗ án binh bất động, lại nổi trống trận lần thứ ba để khiêu chiến. Bấy giờ, Tào Khoái mới bảo Lỗ Trang Công rằng: “Thời cơ tấn công đã đến”, kế đó tiếng trống trận của quân Lỗ nổi lên như mưa dồn gió dập, đám quân sĩ đang cố nén chờ đợi nay đã bùng lên như sóng cồn. Quân Tề ba lần định tấn công nhưng không thành, nên tinh thần của quân sĩ đã bị tiêu giảm, tinh thần rất căng thẳng và mỏi mệt, thậm trí đã có người ngồi xuống nghỉ ngơi, bị quân nước Lỗ đột nhiên xuất kích đánh cho một trận tơi bời. Sau khi giành được thắng lợi, Lỗ Trang Công mới hỏi Tào Khoái rằng: “Vì sao lại phải đợi quân Tề nổi ba lần trống trận rồi ta mới đánh?”. Tào Khoái nói: “Đánh trận là phải nhờ vào tinh thần của binh sĩ. Khi đánh trống trận lần thứ nhất là lúc tinh thần binh sĩ hăng hái nhất, đánh trống lần thứ hai thì tinh thần binh sĩ đã bị tiêu giảm, đánh trống lần thứ ba thì dũng khí của binh lính đã bị hao tận. Bấy giờ, binh lính của ta lao lên trong tiếng trống trận, một đạo quân đang tinh thần hăng hái, đánh một đạo quân đã uể oải mệt nhọc thì làm sao mà không thắng”.
[6] Một tạp chí thời trang của Trung Quốc
[7] Hanamichi Sakuragi: nhân vật chính trong truyện Slam Dunk/Cao thủ bóng rổ
[8] Áo sơ mi hoa màu sắc sặc sỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook