Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần
Chương 6: Nữ Đế Thật Tốt, Sau Này Bớt Tham Một Chút Vậy!

Sau mười phút, Diêu Chính đã xử lý xong vết thương.

Cũng may con rắn đó không có độc, bằng không bây giờ cũng không bình yên vô sự được như vậy.

Chẳng qua đối phương vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ giận dữ như cũ: “Lâm đại nhân, sao ngươi không nói sớm?”

Lâm Bắc Phàm rất oan ức: “Là người kêu ta câm miệng mà!”

Diêu Chính á khẩu cạn lời, ngụy biện: “Vậy sao trước đó ngươi không nói luôn đi, úp úp mở mở, ngươi cố tình muốn hại ta đúng không?”

Lâm Bắc Phàm càng oan ức hơn: “Ta nào dám nói, còn không phải vì sợ kinh động đến thánh giá hay sao? Mấy thứ như rắn này ghê chết đi được, nếu như dọa bệ hạ sợ thì không ổn! Cho nên ta mới không dám nói cũng không cho ngươi đào!”

Diêu Chính lại nghẹn họng.

Nữ đế không nhịn được mà cười bảo: “Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, Lâm ái khanh cũng vì quan tâm đến trẫm cho nên mới không nói ra! Diêu ái khanh cũng vì giám sát mà sốt ruột, trách nhiệm ở đây, cho nên mới bị con rắn độc này hại! Hai vị đều không có lỗi!”

“Bệ hạ nói chí phải!” Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu.

Trong lòng Diêu Chính cực kỳ oan ức.

Hóa ra ta bị cắn uổng phí sao?

Rõ ràng là tên khốn này giở thủ đoạn, hại mình trúng kế!

Thằng nhãi này dám làm không dám nhận!

Ta đã từng này tuổi rồi còn hại ta!

Ta dễ dàng lắm sao?

“Nếu đã không tìm được gì vậy Lâm ái khanh chắc hẳn trong sạch, bãi giá hồi cung đi!” Nữ đế phất tay.

“Bệ hạ chậm đã, cựu thần còn có lời muốn nói!” Diêu Chính kêu.

“Diêu ái khanh, ngươi còn chuyện gì nữa sao?”

Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ dữ tợn, cung kính đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, tuy không tìm ra được chứng cứ nhưng cũng không thể chứng minh Lâm Bắc Phàm vô tội! Vi thần đã mời những người hôm qua cùng xét nhà tới đây, bọn họ có thể chứng minh lời nói của thần!”

Một đám người run rẩy đi tới.

Những người này chính là người hôm qua đã cùng tới xét nhà với Lâm Bắc Phàm.

“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Miễn lễ! Các ngươi nói lại chuyện này đi!”

“Tạ bệ hạ!”



Bọn họ nói lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc ngày hôm qua.

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ cười như không cười: “Lâm ái khanh, ngươi có lời gì muốn nói không?”

Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Hồi bệ hạ, bọn họ hoàn toàn đang vu oan giá họa, hãm hại trung lương!”

“Sao lại nói vậy?” Nữ đế cười một cách ý vị sâu xa.

Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vang dội: “Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại cấu kết với nhau hãm hại ta, vu cho ta tội bất nghĩa, nhưng cây ngay không sợ chết đứng, chưa từng làm chính là chưa từng làm!”

Nữ đế nghe được lời này trực tiếp trợn trắng mắt!

Nói dối xoen xoét, làm y như thật!

Nếu không phải ta hiểu con người ngươi thì đã sớm lôi ngươi ra ngoài chém rồi!

“Ngoài ra, bệ hạ, ta nghi ngờ bọn họ bị mua chuộc!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Nếu bệ hạ không tin, có thể phái người tới tra xét nhà của bọn họ! Sau khi lục soát xong nhà bọn họ, toàn bộ nguyên do tự nhiên sẽ sáng tỏ!”

Một đám nhân chứng lập tức hoảng hốt: “Đừng mà!”

Nữ đế híp mắt phất tay, vài Cẩm Y Vệ tiến lên nghe chỉ.

“Bây giờ đi lục soát nhà của bọn chúng cho ta!”

“Rõ, thưa bệ hạ!”

Sau một tiếng.

Nữ đế nhìn đống châu báu rực rỡ chói mắt với vẻ mặt u ám.

Những thứ này đều được tịch thu từ nhà các nhân chứng, tổng giá trị lại lên đến ba mươi vạn lượng.

Mà những nhân chứng này đã sớm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn dập đầu không ngừng, cầu xin tha mạng.

“Bệ hạ, thần sai rồi, xin hãy tha cho ty chức một mạng!”

“Bệ hạ, xin người giơ cao đánh khẽ!”



Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đắc ý và nghiêm túc: “Bệ hạ nhìn xem, bọn họ người nào cũng là quan nhỏ nhưng kết quả tên nào cũng giàu hơn ta! Toàn bộ tài phú của bọn họ đã vượt qua bổng lộc mà bọn họ nên có! Bọn họ chính là một đám tham quan nên lời bọn họ nói còn có thể tin được gì? Bọn họ có thể vì lợi ích của nhà mình mà làm tổn hại lợi ích của quốc gia! Hiển nhiên cũng có thể vì lợi ích của mình mà vu hại trung lương!”

Nữ đế tức giận phất tay: “Người đâu, lôi bọn chúng xuống, chém!”

“Bệ hạ, xin tha cho thần một mạng!”



“Bệ hạ!”



Cho dù bọn họ có cầu xin thế nào thì cuối cùng vẫn đầu rơi xuống đất.

Lâm Bắc Phàm đi tới bên cạnh Diêu Chính, nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của ông ta, mỉm cười nói: “Diêu đại nhân, đây chính là nhân chứng mà ngươi mời tới sao? Chẳng qua cũng chỉ như vậy!”

“Ngươi!” Diêu Chính tức đến mức mặt xanh như tàu lá chuối.

“Xem ra sự thật chứng minh Lâm ái khanh quả nhiên trong sạch!” Nữ đế cười rạng rỡ: “Hơn nữa, trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ như vậy, Lâm ái khanh vẫn có thể học hành thi đỗ trạng nguyên khiến trẫm cảm thấy được an ủi trong lòng!”

“Bệ hạ coi trọng, vi thần không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm vội vàng đáp.

“Được rồi, chẳng qua thân là tân khoa trạng nguyên, là mệnh quan triều đình, ngươi ở nơi này quá giản dị có hơi mất mặt triều đình!” Nữ đế trầm ngâm một lúc: “Như vậy đi, không phải nhà của quyền tả tướng trước đó đã bị soát rồi sao? Viện tử của hắn ta đã bị thu về quốc khố, bây giờ trẫm ban thưởng viện tử này cho ngươi, ngươi hãy chuyển qua đó ở sớm nhất có thể đi!”

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, hắn đã từng qua viện tử đó nhìn, nơi đó nằm ở dải đất trung tâm kinh thành, vừa to vừa xa hoa, cảnh vật còn vô cùng nhã nhặn, bên trong chứa trăm người ở cũng không thành vấn đề!

Một căn viện tử lớn như vậy giữa kinh thành tấc đất tấc vàng trị giá ít nhất cũng phải hai mươi vạn lượng!

Nữ đế lại ban thưởng cho hắn một căn nhà tốt như vậy, thật sự đối xử với hắn quá tốt!

Lâm Bắc Phàm rất cảm động, sau này ta sẽ cố hết sức tham ô ít một chút!

“Tạ chủ long ân!” Hắn lớn tiếng nói, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện ra xung quanh đều là vẻ mặt ngưỡng mộ và ghen tỵ!

“Hy vọng Lâm ái khanh giữ vững sơ tâm, trau dồi tiến bộ, đừng cô phụ sự kỳ vọng của trẫm đối với ngươi!” Nữ đế nói một cách ý vị sâu xa.

Lâm Bắc Phàm thể hiện quyết tâm một cách khẳng khái hùng hồn: “Thần nguyện cúc cung tận tụy với bệ hạ, đến chết mới thôi!”

Nữ đế vỗ tay cười to: “Tốt tốt tốt! Nhớ kỹ lời của ngươi đấy! Bãi giá hồi cung!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bệ hạ, nếu đã tới rồi hay là chúng ta thuận tiện tới nhà Diêu đại nhân xem thử, nói không chừng lại có phát hiện bất ngờ gì đó!”

Diêu Chính tức giận nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý gì?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Ta có ý gì, bản thân Diêu đại nhân tự hiểu rõ! Có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, vậy mà ngươi lại kéo một đám quan viên tham ô nhận hối lộ tới làm chứng, ngươi dám nói ngươi không có một chút liên quan nào không?”

“Ngươi!” Diêu Chính tức trào máu họng.

Nữ đế nheo mắt, khó mà hiểu được ý tứ của nàng.

Diêu Chính giận dữ nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng hòng ngậm máu phun người! Lão phu một thân trong sạch, xưa nay chưa từng làm mấy chuyện bè lũ xu nịnh này, càng không tham một đồng của cải xương máu của nhân dân! Được, nếu đã muốn xem vậy lão phu dẫn ngươi đi xem!”

Hắn ta chắp tay: “Thần cung thỉnh bệ hạ di giá tới tệ xá để chứng minh sự trong sạch!”

Nữ đế cười: “Được, vậy chúng ta thuận đường đi xem sao!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương