Ta Là Sát Thủ
Chương 60: Tình địch và chiến hữu . . .

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Người đối diện giường trên của Trác Tiểu Tuyên chính là bạn học cùng lớp của cô Tạ Thánh Á, giống như khi khai giảng ngồi xe lửa đến trường nhập học, hắn vừa lên xe lửa thì liền trùm đầu ngủ mê mệt, nghe thấy có người nói chuyện, trong đó có một giọng nói có chút quen tai, mở mắt ra nhìn thử, người ngồi đối diện giường trên đúng thật là Trác Tiểu Tuyên, liền cùng cô chào hỏi một tiếng.

“Hôm nay cậu cũng về nhà à?”

“Ừ.” Trác Tiểu Tuyên cùng bạn học trong lớp vẫn không thân lắm, thứ nhất là bởi vì bản tính của cô khiến cho như thế, thứ hai là bởi vì họ đều là nam. Lúc mới khai giảng cũng không cảm thấy bọn họ cùng nam sinh bên ngoài có cái gì khác nhau, nhưng qua không bao lâu, thì ánh mắt của bọn họ liền giống như các sư huynh kia, tuy là càng tinh nhuệ có thêm tinh thần, nhưng ánh mắt nhìn các nữ sinh thì lại lộ ra một luồng quái lạ như thể, giống như là con sói trong mùa đông đói đến đầu óc mê mẩn nhìn chằm chằm vào con mồi chúng nó vậy. Là một thành viên trong đám nữ sinh, nhất là thuộc về hàng ngũ nữ sinh được coi là xinh đẹp, cô tỏ vẻ Alexander* (thành ngữ này là từ trong miệng bạn cùng phòng học được), thế là đối với cho dù nam sinh trong lớp cũng là kính trọng chứ không dám tới gần.

*Alexander (亚历山大): Áp lực lớn như núi. Nó được gọi là Alexander là vì từ 亚历 (Á Lịch) đọc là Yà Lì đồng âm với từ 压力 đọc là Yā Lì (Áp lực) trong tiếng Trung, còn 山 (shān) tức là núi, 大 (dà) là lớn. Nghĩa gốc của từ 亚历山大 (Á Lịch Sơn Đại) là tên tiếng Hán của Alexandros Đại đế.

Mà Tạ Thánh Á cũng là loại người ít nói như vậy, hai người một hỏi một đáp rồi không nói gì nữa, phần ai người nấy ngủ.

Trác Tiểu Tuyên đang nằm ở trên giường nhắm mắt thư giãn, bỗng nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô híp mắt nhìn nhìn Tạ Thánh Á với lại người ở giường dưới của hắn — Lưu Đình, mặc dù như thế có chút không tử tế, nhưng sát thủ có khi nào tử tế qua?

Cô bảo Ân Húc Đông ở giường dưới đưa một gói đậu phộng lên đây, cô ăn ăn, sau đó lấy ra một viên đậu phộng, nhắm ngay huyệt ngủ của Tạ Thánh Á đang đưa lưng về phía cô bắn qua, sau đó thì cô liền nghe thấy tiếng ngáy ngủ say của hắn. Mà việc nhỏ này ngoại trừ cô ra, không có bất kỳ người nào nhìn thấy được.

Cô xoay người nhảy từ trên giường xuống, không tiếng động rơi xuống đất, Ân Húc Đông đang nửa nằm ở trên giường của mình gặm đậu phộng, đột nhiên nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên bất thình lình xuất hiện, sợ đến suýt nữa là bị sặc đậu phộng, đang muốn hỏi cô làm sao vậy, lại nhìn thấy cô làm một động tác tay im lặng với cậu ta, sau đó đi tới chỗ Lưu Đình đang nằm ở trong chăn, sau khi dùng tay vỗ cô ta hai ba cái, liền xốc chăn của cô ta lên, một tay xách lấy cổ áo của cô ta, một tay kéo quần của cô ta, rồi cứ như vậy lột đồ của cô ta ra.

Ân Húc Đông căng thẳng đứng dậy, “Tuyên Tuyên? Em định làm gì thế?”

“Cùng lúc giải quyết địch nhân, tìm một đối tượng cho nam sinh Học viện Quân sự không chịu nổi cô đơn. Địch nhân, chiến hữu, hai tay nắm chắc, hai tay đều phải cứng!” Tay Trác Tiểu Tuyên làm việc không ngừng nghỉ, lấy tay nâng Lưu Đình đưa lên giường trên, Lưu Đình cứ như vậy nằm ở bên người Tạ Thánh Á.

Ân Húc Đông ngơ ngác, thế này cũng được?! “Thế này chắc không xảy ra vấn đề chớ?”

“Không có vấn đề, có vấn đề thì cũng đã gạo nấu thành cơm rồi.” Trác Tiểu Tuyên hết sức tự tin.

囧, Tuyên Tuyên việc làm của em như thế là ép mua ép bán đó!

Sau đó Trác Tiểu Tuyên liền ngồi xếp bằng ở trên giường của Ân Húc Đông nhập định luyện công, Ân Húc Đông nhìn nhìn hai người kia trên giường, lại nhìn nhìn Trác Tiểu Tuyên đang yên tĩnh luyện công, im lặng thở dài một hơi, hai người bọn họ tự cầu nhiều phúc đi! Rồi cậu ta liền ngồi xuống vừa xem tạp chí vừa gặm đậu phộng.

Sau khi đã qua mấy tiếng đồng hồ, Trác Tiểu Tuyên dừng tu luyện nội công mở mắt ra, giơ tay lên nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, dùng chân đá đá Ân Húc Đông đang nằm ngã nghiêng ngủ ở bên cạnh, “Thức dậy, đi ăn cơm.”

Ân Húc Đông mơ mơ màng màng đáp một tiếng, đứng lên mang giày vào theo Trác Tiểu Tuyên đi ra, sau khi đi được vài bước, tỉnh táo lại, liền vội hỏi: “Vậy, hai người bọn họ xử lý thế nào đây?”

“Ăn cơm xong trở về thì biết.”

Trác Tiểu Tuyên bấm tay rất chuẩn, khi hai người ăn cơm xong trở lại trước cửa phòng giường nằm, liền nghe được tiếng thét chói tai của Lưu Đình từ bên trong truyền ra.

“Đồ dâm dê! Đi chết đi! Đi chết đi! Huhuhu…”

“Đệch! Con mẹ nó sao cô lại leo lên giường tôi?!”

“Huhuhu… Cậu là đồ dâm dê chết tiệt! Cậu đã làm gì tôi?! Ba, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Đâu đâu cái nồi! Tôi mới phải hỏi cô đã làm những gì với tôi đấy?!”



Sau khi đợi cho tiếng ồn ào trong căn phòng nhỏ yên tĩnh lại, Trác Tiểu Tuyên mới kéo cửa ra đi vào, không nhìn vẻ thần thái hoang mang lúng túng của họ.

Lưu Đình tóc tai bù xù ngồi ở trên giường của mình nhìn thấy Ân Húc Đông cũng đi vào, lập tức hu hu nức nở định nhào qua kể khổ, bị Trác Tiểu Tuyên tiện tay kéo chặt sau cổ áo của cô ta, làm cô ta vươn tay thế nào cũng không với tới được Ân Húc Đông.

Trác Tiểu Tuyên túm chặt cổ áo của Lưu Đình ném cô ta trở lại, lạnh lùng nói: “Phụ nữ phải giữ nữ tắc, cô bây giờ đã là phụ nữ của người đàn ông khác, nên đừng có ngấp nghé đàn ông của người khác, không thì tôi sẽ nhét cô vào trong lồng heo đi nhúng nước.”

Một câu “Cô bây giờ đã là phụ nữ của người đàn ông khác” lại lần nữa khơi gợi ra chuyện thương tâm của Lưu Đình, nước mắt liền lập tức lại chảy ào ào ra, làm lớp trang điểm vốn cũng đã bị rửa sạch thành một vũng bừa bộn.

Tạ Thánh Á đau đầu ôm đầu, “Tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh dậy thì đã nhìn thấy cô gái này ngủ ở bên cạnh tôi, đây chẳng lẽ là lỗi của tôi?”

“Vậy ý cậu là lỗi của tôi?! Tôi cũng nằm ở trên giường của mình ngủ cơ mà! Tỉnh lại thì đã ở trên giường của cậu rồi, còn không phải là cậu đã làm cái gì với tôi?!”

“Tiểu thư! Có khi nào là cô có chứng mộng du, tự trèo lên giường của tôi, nhưng không biết chăng?”

Lúc này, Ân Húc Đông vẫn giữ im lặng bị Trác Tiểu Tuyên dùng chân đá một cái, cô dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta, cậu ta mê mẩn một lát, sau đó tỉnh ngộ lại, nói với Lưu Đình đang không ngừng nức nở: “Nói không chừng là cô bị mộng du thật chăng? Nếu không đang yên lành thế, tại sao lại trèo lên trên? Có lẽ là do cô quen ngủ trên giường thôi, sau đó trong lúc mộng du vô ý thức liền trèo lên giường trên, haha, không sao, ai cũng sẽ có lúc ngủ mơ hồ mà đúng không?” 囧, cậu quả thực chính là mở mắt nói mò, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không tố giác chuyện xấu Tuyên Tuyên làm.

Chuyện này lộ ra mấy phần quái lạ, nhưng lại tìm không được manh mối, Lưu Đình bởi vì là quá xấu hổ mất mặt, dù sao một đứa con gái lớn từ bên cạnh một nam sinh ngủ tỉnh lại, điều này khiến cô ta không thể nào chấp nhận song cũng cảm thấy vô cùng quẫn bách, bây giờ nghe Ân Húc Đông nói như thế, cô ta liền thuận theo tìm cho mình một lối thoát, “Hình như có vẻ thế…” Song trong lòng nói thầm, chẳng lẽ là cô bị mộng du thật? Cô hình như chưa từng nghe người ta nói qua cô có chứng mộng du mà. “Thôi được, chuyện này coi như là tôi sai, xin lỗi vậy được rồi chưa?”

Tạ Thánh Á đang định dàn xếp ổn thỏa để cái khúc nhạc nền hoang đường này hạ màn kết thúc ngay tại đây, Trác Tiểu Tuyên lại mở miệng nói: “Không được! Là phụ nữ sao có thể không nói trinh tiết như thế. Cô, sau này thì do cậu ta phụ trách.”

Ân Húc Đông lại chết lặng người một lần nữa, Tạ Thánh Á tính biện giải, Trác Tiểu Tuyên híp híp mắt, “Thế nào? Nam tử hán đại trượng phu không có trách nhiệm thế à? Nói ra không sợ mất mặt Học viện W?” Sau đó nói với Lưu Đình đang hai mắt ngập nước: “Cô nghe đây, từ nay về sau, cậu ta chính là người đàn ông nhà cô. Không biết cậu ta là ai? Cậu ta tên Tạ Thánh Á, nam giới, 19 tuổi, người Trung Quốc, hiện đang học ở Học viện Quân sự W, chiều cao 178cm, cân nặng 64kg…”

Tạ Thánh Á lại muốn mở miệng nói lần nữa, hai người bọn họ căn bản không xảy ra chuyện gì, phụ cái gì trách hả! Nhưng nghe Trác Tiểu Tuyên giống như máy móc đọc thông tin thân phận của hắn, liền đột nhiên cảm thấy một trận cảm giác vô lực…

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bất kỳ ai cũng không được phép có ý kiến gì.”

Thế là, dưới sự đơn phương cưỡng bức mạnh mẽ không hề có dụ dỗ của Trác Tiểu Tuyên, quan hệ không trong sạch của Lưu Đình và Tạ Thánh Á cứ như vậy bị vỗ án định xuống.

Phụ nữ xưa nay cũng vẫn sẽ luôn ôm một loại tình cảm cực kỳ đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình, dù cho không thật sự thích người đàn ông đó. Đương nhiên, theo ý nghĩa nào đó mà nói, Tạ Thánh Á cũng không phải là người đàn ông đầu tiên của Lưu Đình, nhưng dù gì cũng là người đàn ông đầu tiên ngủ ở chung một cái giường trên. Vì thế, Trác Tiểu Tuyên rất hài lòng khi nhìn thấy Lưu Đình dần dần đem lực chú ý từ trên người Ân Húc Đông chuyển dời từ từ đến trên người Tạ Thánh Á.

Xe lửa đã tới thành phố B, Trác Tiểu Tuyên và Ân Húc Đông xuống xe lửa, trước khi xuống xe lửa còn dặn dò Tạ Thánh Á một câu: “Cậu hãy cố gắng trông coi người phụ nữ của cậu.” Sau đó kéo Ân Húc Đông vẫn như trước đang vô cùng chấn động phủi phủi mông để lại đôi nam nữ kia rời đi.

Ân Húc Đông ngửa mặt lên trời thở dài, đây là kiểu ghép cặp bừa bãi xằng bậy nhất cậu gặp qua từ trước tới nay!

Ra khỏi trạm xe lửa, Trác Tiểu Tuyên liền bị xe của ông cụ Trác phái tới đón đi, lúc gần đi nhỏ giọng cùng Ân Húc Đông nói: “Chờ tôi có rảnh thì đi tìm cậu.”

Ân Húc Đông nhìn chiếc xe quân sự ấy, rối rắm nhìn cô rời đi, tuy nói em ấy có đủ loại nguyên nhân, nhưng em ấy thật quyết định không cùng người trong nhà nói một tiếng, cứ để cho bọn họ tưởng em ấy đã chết thật rồi sao? Nhưng em ấy bị quân đội yêu cầu phải làm như vậy, lén để lộ bí mật cho cậu đã là trái với kỷ luật yêu cầu, cậu thật sự là không có cách nào khiển trách em ấy được.

Cậu ta khẽ thở dài, chặn một chiếc taxi đi về nhà.

Ân Húc Đông ở nhà đợi trái đợi phải cũng chưa đợi được Trác Tiểu Tuyên đến tìm cậu ta, gọi điện thoại di động cho cô cũng là tắt máy suốt, qua nửa tháng sau, trong khi cậu ta cho rằng cô lại đã xảy ra chuyện gì, cô mới lần thứ hai lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng của cậu ta.

Ân Húc Đông cầm mặt của Trác Tiểu Tuyên xót thương vô cùng, “Lại gầy rồi…”

“Ừ.”

“Rất mệt đúng không? Anh đấm bóp cho em một lát, nào, qua đây.” Ân Húc Đông ngồi xếp bằng ở trên thảm, vỗ vỗ bắp đùi của cậu ta bảo Trác Tiểu Tuyên nằm xuống gối lên trên bắp đùi của cậu ta, sau đó xoa bóp vai cho Trác Tiểu Tuyên, còn về Trác Tiểu Tuyên đã đi làm cái gì, cậu ta cũng không hỏi, hỏi rồi cô cũng sẽ không nói.

Hai người lẳng lặng một người xoa bóp một người được xoa bóp, cho đến khi một bé trai nào đó xông vào thấy một màn như vậy, nổi trận lôi đình gào thét: “Anh Đông Tử! Cô ấy là ai?! Tại sao lại ở đây?!”

Ân Húc Đông đau đầu, việc này kêu cậu giải thích thế nào đây? Thân phận của Tuyên Tuyên là không thể tiết lộ ra ngoài nha!

Trác Tiểu Tuyên ngồi dậy, lạnh nhạt quét nhìn Tần Bằng Trình đang tức giận đến xù lông, “Cậu làm thế nào chạy tới đây được?”

“Tôi từ ban công nhà tôi qua đây đó! Có vấn đề à?! Cô đến tột cùng là ai?! Lại dám quyến rũ anh Đông Tử chúng tôi!” Tần Bằng Trình trừng lớn hai mắt, “Tôi cho cô biết! Người anh Đông Tử thích là chị tôi, cô đừng có hy vọng nữa!”

Trác Tiểu Tuyên quái lạ nhìn nó: “Chị cậu? Chị cậu không phải đã chết từ lâu rồi à?”

Tần Bằng Trình không ngừng thở dốc, lỗ mũi cứ mở ra khép lại, sắc mặt tái mét, xem ra đã bị tức đến mức độ cao nhất rồi, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ con gái thúi, cô nói ai đã chết?! Cô dám lặp lại lần nữa!”

“Thế nào? Chuyện tôi nói không phải là thật?”

Ân Húc Đông thấy Tần Bằng Trình tức giận đến mức không nhẹ, vội vã kéo Trác Tiểu Tuyên, nhỏ giọng khuyên: “Đừng chọc nó nữa.” Lại quay đầu nói với Tần Bằng Trình: “Tiểu Trình, em đi về trước đi, lần sau anh lại nói cho em.”

“Không được! Nếu như anh không nói rõ với em cái đứa con gái này là sao, thì em sẽ không quay về!” Tần Bằng Trình tức giận chu chu mỏ ngồi trên cái ghế ở ỳ đấy không đi.

Trác Tiểu Tuyên vén vén tóc lộn xộn trên trán, vỗ vai Ân Húc Đông một cái, “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, cậu biết rồi đấy. Gần đây khá bận, tôi đi đây.” Cực không phụ trách bỏ lại một mình Ân Húc Đông đi ứng phó Tần Bằng Trình, bản thân chuồn mất.

Chờ cô trở lại Trác gia, vừa mới thay đồ chuẩn bị ngủ, liền có người gõ cửa bảo cô đi đến phòng làm việc của Tư lệnh Trác, Tư lệnh Trác muốn gặp cô.

Trác Tiểu Tuyên đi đến phòng làm việc của ông cụ Trác, sau khi gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy ông cụ Trác đang sa sầm mặt ngồi ở trước bàn đọc sách lườm cô.

“Ngài tìm tôi có việc?”

“Hừ! Hơn nửa đêm còn chạy đi đâu?” Ông cụ Trác dùng sức đập đập bàn, vô cùng không vừa lòng.

Trác Tiểu Tuyên lạnh nhạt nói: “Oh, ngài không phải đã biết từ lâu rồi à? Hà tất biết rõ còn hỏi.” Cô biết ông cụ Trác trước giờ vẫn luôn cho người báo cáo hành tung của cô.

“Hừ! Ngay từ đầu ta đã nói với cô không được cùng người khác có tiếp xúc, nếu như chuyện cô không chết bại lộ, vậy ta chẳng phải là công toi? Đến lúc đó, thì ta thực sự không còn biện pháp cứu cô! Không được! Sau này cấm cùng thằng nhóc đó gặp mặt!” Ông cụ Trác đập lực lớn hơn nữa.

“Ờ, nếu như ngài có thể ngăn cản tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương