Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)
-
Chương 25: Phải biết bảo vệ động vật
Mập mạp cười hắc hắc "Nhớ kỹ nhe! Chúng ta không phải là người, mà là quái vật!"
Không đợi Diệp Tri Thu ra tay, Đới Mộc Bạch lập tức xông lên. Phát động hồn kỹ thứ hai, Bạch hổ Liệt Quang. Cùng lúc với Bạch hổ Liệt Quang là Chu Trúc Thanh với Đường Tam tiến công vị lão sư Thương Huy từ hai phía khác nhau, mập mạp phát động đệ nhất hồn kỹ Phượng Hoàng Hoả Tuyến. Cả bốn người tấn công cùng lúc, không hề e ngại đối thủ là Hồn Vương trên 50 cấp.
Trận chiến vừa bắt đầu, Diệp Tri Thu sử dụng hai hồn hoàn kỹ năng. Một cái là Huyền quy phụ thể, cái kia là Huyền thủy ngưng băng... Bạch Li ở trên vai Trữ Vinh Vinh chú ý khi hai hồn hoàn của Diệp Tri Thu phát sáng, không khí xung quanh có cảm giác hơi hơi lạnh. Cô trợn mắt khi thấy khí lạnh tỏa ra từ Diệp Tri Thu 'Hàn khí? Tên này là hệ băng_ ice type à?!' Từ trước đến nay, mỗi khi quan sát đối thủ hay vũ hồn, Bạch Li luôn tự suy hệ_ type của đối phương. Như vậy để biết mà xử lý hoặc đối phó, ví dụ như:
Triệu Vô Cực, cô suy ra là hệ Normal với Fighting
Đường Tam là Grass_ Poison
Tiểu Vũ là Fighting
Chu Trúc Thanh là Dark... có lẽ thêm hệ Ghost
Trữ Vinh Vinh là Psychic hoặc Fairy
Mã Hồng Tuấn là quá rõ ràng, hệ Fire với Flying
Những người còn lại thì... cô cần quan sát thêm, còn Áo Tư Tạp thì... không biết! Không rõ! (=_=) Tạo đồ ăn thì cô cũng chẳng phân biệt được là hệ gì với hệ gì.
Quay lại vấn đề chính, theo lý giống như Đường Tam nói. Huyền quy là vũ hồn hệ thủy... 'Hệ thủy cũng có thể dùng băng hệ_ Ice type' Cô trầm tư rồi nhìn sang Đường Tam thu hồi Ngân lam thảo đang trói chân rùa trở về 'Tam ca gặp vấn đề rồi... băng cũng là khắc tinh của hệ cỏ_ Grass' Liếc qua Mã Hồng Tuấn 'Lửa đương nhiên là khắc băng, nhưng tên rùa đó cũng có thuộc tính hệ thủy, tóm lại là nước với băng. Nên lửa không có tác dụng... chưa kể đối thủ là Hồn Vương...' Bạch Li đang rối rắm thì lúc này đây giọng nói hùng hồn của ai đó vang lên.
"Ban đêm, trời tối, các ngươi không chịu nghỉ ngơi mà đến chỗ này làm gì?!"
Bàn tay đặt lên Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ của Đường Tam lẳng lặng bỏ xuống, Đới Mộc Bạch chuẩn bị thi triển hồn kỹ thứ ba cũng lùi lại xa Diệp Tri Thu mấy bước. Thân hình cao lớn từ trong màn đêm dần dần hiện ra, không phải ai xa lạ, chính là Triệu lão sư.
"Tất cả về nghỉ ngơi" Không thèm liếc mắt nhìn đám người Thương Huy, Triệu Vô Cực phất tay gọi nhóm đệ tử của mình trở về.
Lúc này đây, Diệp Tri Thu mở miệng "Đợi một chút!"
Triệu Vô Cực không hề đứng lại, chỉ quay đầu hỏi "Có chuyện gì?"
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói "Ngươi là sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đúng không? Vừa rồi đám đệ tử của ngươi vũ nhục Thương Huy học viện của ta, ngươi phải trả cho chúng ta một cái công đạo" Nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, Bạch Li thầm nghĩ 'Con rùa... muốn chết sớm thật à?!' (=-=) 'Không biết nên nói người này thật can đảm hay thật ngốc nữa'
"Công đạo ư? Cái gì là công đạo? Thương Huy học viện không phải toàn là đồ vô dụng hay sao? Bọn nó nói cũng có lý, ta chẳng thấy có vấn đề gì cả"
"Ngươi!" Diệp Tri Thu giận dữ, không hề biện hộ mà xông đến Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực xoay người, hướng bảy tên thiếu niên, thiếu nữ tụ tập xung quanh hắn "Các ngươi đều là một lũ phế vật! Có một lão vương bát đản mà cũng không trị nổi, khi về học viện ta sẽ trị các ngươi!"
Mập mạp hảo tâm nhắc nhở "Triệu sư phụ, lão vương bát đản đó tới kìa"
'...' (==) Cái này là có thầy thế nào là trò thế nấy hả? Cô chịu thua luôn! Mà hồn vương trên 50 cấp với hồn thánh trên 70 cấp... không cần nói cũng biết... Kết quả là con gấu nốc ao, KO con rùa chỉ với một cú đấm cho rùa bay đi... không cần dùng hồn lực, cô còn nghe được gấu lão sư thầm lẩm bẩm "Không sử dụng vũ hồn đánh người, cảm giác quả nhiên không sai, khó trách..." Bạch Li nghe vậy chỉ biết cười hờ hờ trong lòng (=v=')
Triệu Vô Cực đột nhiên liếc nhìn Trữ Vinh Vinh "Tại sao vừa rồi ngươi không dùng vũ hồn của ngươi phụ trợ mọi người?"
Trữ Vinh Vinh mở to mắt, đầy oan uổng nói "Khi đó không thích hợp, không ai biết ta là đệ tử của Thất bảo lưu ly tông. Vào thời điểm mấu chốt ta mới phát huy vũ hồn, sẽ đạt hiệu quả cao nhất, như vậy sẽ có tính đột biến"
Mọi người nghi hoặc nhìn nàng, riêng Bạch Li là thầm gật gù đồng ý với Trữ Vinh Vinh, Đường Tam thì gật đầu giải thích "Xuất chiêu bất ngờ, không thể phòng bị, hiệu quả rất tốt. Nếu như Đới Mộc Bạch dùng Bạch hổ kim cương, đột nhiên tốc độ cùng lực lượng tăng lên 30%... sợ rằng cái kia Huyền quy hồn vương cũng phải chịu tổn hại"
Triệu Vô Cực thản nhiên gật đầu, trầm giọng nói "Các ngươi phải nhớ kỹ, bảy người các ngươi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc học viện chính là một chỉnh thể. Các ngươi đều là tiểu quái vật của học viện, sau này đi ra ngoài có thể xưng là Sử Lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau, nếu như thiên phú của các ngươi, phối hợp tốt với nhau thì chiến thắng khi đánh với một hồn sư cường đại hơn cũng không quá khó"
...
Ở trên vai Đường Tam, cô có thể nhìn thấy dãy hàng xanh biếc dần dần hiện ra trước mắt. Sáng sớm, cả nhóm được Triệu Vô Cực đánh thức bằng chất giọng to lớn của hắn... Bạch Li công nhận một điều là giọng của ông thầy rất lớn... cỡ gần như là đồng hồ báo thức rồi... May mắn là cô quen dậy sớm rồi cùng Đường Tam tu luyện, nên không sao... nói thực thì ở kiếp trước, để đi học đúng giờ, cô đã đặt đồng hồ báo thức... và cảm giác đang ngủ ngon rồi tự nhiên có tiếng chuông inh ỏi reo bên cạnh... không dễ chịu chút nào... một chút cũng không! Nhìn cả đám Sử Lai Khắc, trừ Đường Tam với Triệu Vô Cực ra thì người nào người nấy đều lờ đờ, mông lung và tệ nhất là Áo Tư Tạp, hắn không có thói quen dậy sớm tới mức vậy a~ Lúc đó Bạch Li dành hai giây mặc niệm cho xúc xích đại thúc rồi tập trung vào bữa ăn sáng của mình.
"Tất cả dừng lại!" Khi bắt đầu tới gần Tinh Đấu đại sâm lâm, Triệu Vô Cực mở miệng ra lệnh. Mọi người cước bộ chậm dần rồi đứng lại, chạy khoảng trăm dặm cũng đủ cho cả nhóm mặt đỏ lên. Áo Tư Tạp niệm chú ngữ rồi phân phát xúc xích cho mọi người để lấy lại sức, đối với chú ngữ của hắn thế nào thì ai nấy đều lờ đi, coi như chưa từng nghe.
Dưỡng đủ sức rồi, Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bảy tên đệ tử trước mắt "Các người đã nghe ta nói rồi chứ? Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là nơi nuôi dưỡng hồn thú của đế quốc. Ở nơi này, hồn thú cực kỳ nguy hiểm, các ngươi lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí vạn năm hồn thú công kích. Bởi vậy sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi không nên cách xa ta ngoài 20 thước. Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh hai người các ngươi đi cạnh ta, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã rõ chưa?!"
"Rõ rồi"
Áo Tư Tạp nhanh chóng xướng chú ngữ, trên tay hắn rất nhanh xuất hiện một bó to tịch tràng lẫn hương tràng... Thật ra Bạch Li cũng chẳng phân biệt được cái nào là hương tràng, cái nào là tịch tràng nữa... theo cô thấy thì hai cái đó đều là xúc xích... như nhau thôi (°v°) Hắn đưa mỗi người một cây tịch tràng, một cây hương tràng rồi nói
"Hương tràng của ta có thể duy trì sức sống khoảng mười hai canh giờ, nói cách khác là ăn nó trong vòng mười hai canh giờ là có hiệu quả. Hương tràng có tác dụng trị thương với hồi sức, còn tịch tràng có tác dụng chủ yếu là giải độc"
Mọi người đều tiếp nhận, tất cả hiểu được là Áo Tư Tạp lo vào tình huống nguy hiểm bất ngờ thì hắn không kịp đưa hương tràng, nên lúc này hắn đưa trước phòng hờ. Cả nhóm bắt đầu vào rừng, vị trí sắp xếp đội hình vẫn như lúc khi mọi người xuất phát từ học viện, chỉ khác một chỗ là Đới Mộc Bạch ở phía trước cùng với Đường Tam và Bạch Li, còn Triệu Vô Cực thì ở sau cùng. Từ lúc vào sâm lâm, Bạch Li thất thần nhìn những cái cây cao to xếp hàng không hề theo một thứ tự nào cả. Cây nào cây nấy đều là một đại thụ không biết đã bao nhiêu tuổi, bóng cây rậm rạp nhìn không rõ phía trước. Nhưng hiện giờ trời cũng mới sáng, cô dám chắc rằng đến gần giữa trưa thì sẽ đỡ hơn một chút, không khí có mùi của cây cỏ rất thanh khiết đập vào mũi cô. Bạch Li hơi tham hít một hơi thật sâu rồi sảng khoái thở ra 'A~ không khí thật trong lành a~' Cô hiểu rằng lúc này không nên phân tâm, nhưng cô không nhịn được bèn thưởng thức không khí một chút...
Đới Mộc Bạch vũ hồn phụ thể, hổ chưởng của hắn mở đường ở phía trước. Cả nhóm cứ thế mà tiến lên, rất nhanh bọn họ gặp được một đàn hồn thú. Ngồi trên vai Đường Tam, Bạch Li vểnh đôi tai lên khi có tiếng động đằng xa vọng tới, tuy vật thể không nằm trong phạm vi cảm nhận của cô... nhưng dựa vào âm thanh thì cô có thể đoán là một đàn hồn thú cách đây xa hơn khoảng 90m nhiều... đang tiến về phía này. Thấy đôi tai của Bạch Li vểnh lên lại nhìn về một hướng, Đường Tam định kêu dừng lại thì Triệu Vô Cực đã làm thay hắn. Một chút sau thì một đàn hồn thú xuất hiện trước mặt họ... hồn thú này có nhìn như con chuột với đuôi sóc, bự cỡ hai lòng bàn tay
Đường Tam quan sát một chút thì nhận ra đám này là Ngão Xỉ Dứu hồn thú 10 năm, một tay cản Đới Mộc Bạch định xử mấy con này, tay khác thì ra dấu cho mọi người đằng sau là không có gì nguy hiểm. Họ liền rẽ hướng khác mà đi, lúc đi thì Đới Mộc Bạch quay đầu lại thấp giọng hỏi
"Chúng ta vừa rồi sao phải đi vòng qua chúng? Đám Ngão Xỉ Dứu lúc nãy không mạnh, có thể giết được mà?"
Đường Tam cười "Chúng nó không có gì uy hiếp thì cần gì hạ sát? Nếu như các hồn sư đều làm thế thì vài năm sao sâm lâm này chẳng phải hoàn toàn không có hồn thú sao? Càng huống chi sư phụ ta đã nói qua, trong sâm lâm này khi gặp hồn thú thấp cũng không được xem thường, bởi vì khi đánh với chúng thì âm thanh và mùi máu có thể hấp dẫn hồn thú cường đại đến. Chúng ta cẩn thận chút vẫn tốt hơn"
Đới Mộc Bạch vô cùng bái phục nói "Sư phụ ngươi nhất định là một vị trưởng giả phi thường cường đại, đây đều là những kinh nghiệm quý giá"
Đường Tam thì bất đắt dĩ cười khổ, còn Bạch Li thì thầm thở dài trong lòng 'Thật mỉa mai làm sao...' Được tôn là thiên tài lý luận trong giới hồn sư... mà không thể đột phá cấp 30... nỗi tiếc nuối cả đời của Đại sư... có thể nói là được cái này mất cái kia nhỉ? Tuy nhiên cô đồng ý với việc hạn chế hạ sát này của Đại sư, vừa có ý thức bảo vệ được hồn thú, lại vừa hạn chế nguy hiểm tới mức tối đa. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim... tuy cô nghĩ là mọi người sẽ thiên vị ý sau hơn ý trước nhiều nhưng mà thôi kệ đi! 'Phải có ý thức bảo vệ động vật... Lộn! Bảo vệ hồn thú!' Bạch Li thầm kết luận
...
Xin lỗi nha, dạo này mình bận quá nên bây giờ mới đăng chương mới cho mọi người được
E hèm! Có ai phân hệ type của Pokemon cho nhân vật của Đấu la đại lục không? Mình mới phân được vài người thôi, người khác thì không biết. Lưu ý là mỗi người tối đa là hai hệ thôi nha (^,^)
Trong chương này mình có phân hệ cho vài người, nếu bạn nào thấy mình phân không đúng thì nói cho mình biết nha ^^
Cảm ơn các bạn nhiều lắm ^^
Không đợi Diệp Tri Thu ra tay, Đới Mộc Bạch lập tức xông lên. Phát động hồn kỹ thứ hai, Bạch hổ Liệt Quang. Cùng lúc với Bạch hổ Liệt Quang là Chu Trúc Thanh với Đường Tam tiến công vị lão sư Thương Huy từ hai phía khác nhau, mập mạp phát động đệ nhất hồn kỹ Phượng Hoàng Hoả Tuyến. Cả bốn người tấn công cùng lúc, không hề e ngại đối thủ là Hồn Vương trên 50 cấp.
Trận chiến vừa bắt đầu, Diệp Tri Thu sử dụng hai hồn hoàn kỹ năng. Một cái là Huyền quy phụ thể, cái kia là Huyền thủy ngưng băng... Bạch Li ở trên vai Trữ Vinh Vinh chú ý khi hai hồn hoàn của Diệp Tri Thu phát sáng, không khí xung quanh có cảm giác hơi hơi lạnh. Cô trợn mắt khi thấy khí lạnh tỏa ra từ Diệp Tri Thu 'Hàn khí? Tên này là hệ băng_ ice type à?!' Từ trước đến nay, mỗi khi quan sát đối thủ hay vũ hồn, Bạch Li luôn tự suy hệ_ type của đối phương. Như vậy để biết mà xử lý hoặc đối phó, ví dụ như:
Triệu Vô Cực, cô suy ra là hệ Normal với Fighting
Đường Tam là Grass_ Poison
Tiểu Vũ là Fighting
Chu Trúc Thanh là Dark... có lẽ thêm hệ Ghost
Trữ Vinh Vinh là Psychic hoặc Fairy
Mã Hồng Tuấn là quá rõ ràng, hệ Fire với Flying
Những người còn lại thì... cô cần quan sát thêm, còn Áo Tư Tạp thì... không biết! Không rõ! (=_=) Tạo đồ ăn thì cô cũng chẳng phân biệt được là hệ gì với hệ gì.
Quay lại vấn đề chính, theo lý giống như Đường Tam nói. Huyền quy là vũ hồn hệ thủy... 'Hệ thủy cũng có thể dùng băng hệ_ Ice type' Cô trầm tư rồi nhìn sang Đường Tam thu hồi Ngân lam thảo đang trói chân rùa trở về 'Tam ca gặp vấn đề rồi... băng cũng là khắc tinh của hệ cỏ_ Grass' Liếc qua Mã Hồng Tuấn 'Lửa đương nhiên là khắc băng, nhưng tên rùa đó cũng có thuộc tính hệ thủy, tóm lại là nước với băng. Nên lửa không có tác dụng... chưa kể đối thủ là Hồn Vương...' Bạch Li đang rối rắm thì lúc này đây giọng nói hùng hồn của ai đó vang lên.
"Ban đêm, trời tối, các ngươi không chịu nghỉ ngơi mà đến chỗ này làm gì?!"
Bàn tay đặt lên Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ của Đường Tam lẳng lặng bỏ xuống, Đới Mộc Bạch chuẩn bị thi triển hồn kỹ thứ ba cũng lùi lại xa Diệp Tri Thu mấy bước. Thân hình cao lớn từ trong màn đêm dần dần hiện ra, không phải ai xa lạ, chính là Triệu lão sư.
"Tất cả về nghỉ ngơi" Không thèm liếc mắt nhìn đám người Thương Huy, Triệu Vô Cực phất tay gọi nhóm đệ tử của mình trở về.
Lúc này đây, Diệp Tri Thu mở miệng "Đợi một chút!"
Triệu Vô Cực không hề đứng lại, chỉ quay đầu hỏi "Có chuyện gì?"
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói "Ngươi là sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đúng không? Vừa rồi đám đệ tử của ngươi vũ nhục Thương Huy học viện của ta, ngươi phải trả cho chúng ta một cái công đạo" Nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, Bạch Li thầm nghĩ 'Con rùa... muốn chết sớm thật à?!' (=-=) 'Không biết nên nói người này thật can đảm hay thật ngốc nữa'
"Công đạo ư? Cái gì là công đạo? Thương Huy học viện không phải toàn là đồ vô dụng hay sao? Bọn nó nói cũng có lý, ta chẳng thấy có vấn đề gì cả"
"Ngươi!" Diệp Tri Thu giận dữ, không hề biện hộ mà xông đến Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực xoay người, hướng bảy tên thiếu niên, thiếu nữ tụ tập xung quanh hắn "Các ngươi đều là một lũ phế vật! Có một lão vương bát đản mà cũng không trị nổi, khi về học viện ta sẽ trị các ngươi!"
Mập mạp hảo tâm nhắc nhở "Triệu sư phụ, lão vương bát đản đó tới kìa"
'...' (==) Cái này là có thầy thế nào là trò thế nấy hả? Cô chịu thua luôn! Mà hồn vương trên 50 cấp với hồn thánh trên 70 cấp... không cần nói cũng biết... Kết quả là con gấu nốc ao, KO con rùa chỉ với một cú đấm cho rùa bay đi... không cần dùng hồn lực, cô còn nghe được gấu lão sư thầm lẩm bẩm "Không sử dụng vũ hồn đánh người, cảm giác quả nhiên không sai, khó trách..." Bạch Li nghe vậy chỉ biết cười hờ hờ trong lòng (=v=')
Triệu Vô Cực đột nhiên liếc nhìn Trữ Vinh Vinh "Tại sao vừa rồi ngươi không dùng vũ hồn của ngươi phụ trợ mọi người?"
Trữ Vinh Vinh mở to mắt, đầy oan uổng nói "Khi đó không thích hợp, không ai biết ta là đệ tử của Thất bảo lưu ly tông. Vào thời điểm mấu chốt ta mới phát huy vũ hồn, sẽ đạt hiệu quả cao nhất, như vậy sẽ có tính đột biến"
Mọi người nghi hoặc nhìn nàng, riêng Bạch Li là thầm gật gù đồng ý với Trữ Vinh Vinh, Đường Tam thì gật đầu giải thích "Xuất chiêu bất ngờ, không thể phòng bị, hiệu quả rất tốt. Nếu như Đới Mộc Bạch dùng Bạch hổ kim cương, đột nhiên tốc độ cùng lực lượng tăng lên 30%... sợ rằng cái kia Huyền quy hồn vương cũng phải chịu tổn hại"
Triệu Vô Cực thản nhiên gật đầu, trầm giọng nói "Các ngươi phải nhớ kỹ, bảy người các ngươi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc học viện chính là một chỉnh thể. Các ngươi đều là tiểu quái vật của học viện, sau này đi ra ngoài có thể xưng là Sử Lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau, nếu như thiên phú của các ngươi, phối hợp tốt với nhau thì chiến thắng khi đánh với một hồn sư cường đại hơn cũng không quá khó"
...
Ở trên vai Đường Tam, cô có thể nhìn thấy dãy hàng xanh biếc dần dần hiện ra trước mắt. Sáng sớm, cả nhóm được Triệu Vô Cực đánh thức bằng chất giọng to lớn của hắn... Bạch Li công nhận một điều là giọng của ông thầy rất lớn... cỡ gần như là đồng hồ báo thức rồi... May mắn là cô quen dậy sớm rồi cùng Đường Tam tu luyện, nên không sao... nói thực thì ở kiếp trước, để đi học đúng giờ, cô đã đặt đồng hồ báo thức... và cảm giác đang ngủ ngon rồi tự nhiên có tiếng chuông inh ỏi reo bên cạnh... không dễ chịu chút nào... một chút cũng không! Nhìn cả đám Sử Lai Khắc, trừ Đường Tam với Triệu Vô Cực ra thì người nào người nấy đều lờ đờ, mông lung và tệ nhất là Áo Tư Tạp, hắn không có thói quen dậy sớm tới mức vậy a~ Lúc đó Bạch Li dành hai giây mặc niệm cho xúc xích đại thúc rồi tập trung vào bữa ăn sáng của mình.
"Tất cả dừng lại!" Khi bắt đầu tới gần Tinh Đấu đại sâm lâm, Triệu Vô Cực mở miệng ra lệnh. Mọi người cước bộ chậm dần rồi đứng lại, chạy khoảng trăm dặm cũng đủ cho cả nhóm mặt đỏ lên. Áo Tư Tạp niệm chú ngữ rồi phân phát xúc xích cho mọi người để lấy lại sức, đối với chú ngữ của hắn thế nào thì ai nấy đều lờ đi, coi như chưa từng nghe.
Dưỡng đủ sức rồi, Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bảy tên đệ tử trước mắt "Các người đã nghe ta nói rồi chứ? Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là nơi nuôi dưỡng hồn thú của đế quốc. Ở nơi này, hồn thú cực kỳ nguy hiểm, các ngươi lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí vạn năm hồn thú công kích. Bởi vậy sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi không nên cách xa ta ngoài 20 thước. Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh hai người các ngươi đi cạnh ta, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã rõ chưa?!"
"Rõ rồi"
Áo Tư Tạp nhanh chóng xướng chú ngữ, trên tay hắn rất nhanh xuất hiện một bó to tịch tràng lẫn hương tràng... Thật ra Bạch Li cũng chẳng phân biệt được cái nào là hương tràng, cái nào là tịch tràng nữa... theo cô thấy thì hai cái đó đều là xúc xích... như nhau thôi (°v°) Hắn đưa mỗi người một cây tịch tràng, một cây hương tràng rồi nói
"Hương tràng của ta có thể duy trì sức sống khoảng mười hai canh giờ, nói cách khác là ăn nó trong vòng mười hai canh giờ là có hiệu quả. Hương tràng có tác dụng trị thương với hồi sức, còn tịch tràng có tác dụng chủ yếu là giải độc"
Mọi người đều tiếp nhận, tất cả hiểu được là Áo Tư Tạp lo vào tình huống nguy hiểm bất ngờ thì hắn không kịp đưa hương tràng, nên lúc này hắn đưa trước phòng hờ. Cả nhóm bắt đầu vào rừng, vị trí sắp xếp đội hình vẫn như lúc khi mọi người xuất phát từ học viện, chỉ khác một chỗ là Đới Mộc Bạch ở phía trước cùng với Đường Tam và Bạch Li, còn Triệu Vô Cực thì ở sau cùng. Từ lúc vào sâm lâm, Bạch Li thất thần nhìn những cái cây cao to xếp hàng không hề theo một thứ tự nào cả. Cây nào cây nấy đều là một đại thụ không biết đã bao nhiêu tuổi, bóng cây rậm rạp nhìn không rõ phía trước. Nhưng hiện giờ trời cũng mới sáng, cô dám chắc rằng đến gần giữa trưa thì sẽ đỡ hơn một chút, không khí có mùi của cây cỏ rất thanh khiết đập vào mũi cô. Bạch Li hơi tham hít một hơi thật sâu rồi sảng khoái thở ra 'A~ không khí thật trong lành a~' Cô hiểu rằng lúc này không nên phân tâm, nhưng cô không nhịn được bèn thưởng thức không khí một chút...
Đới Mộc Bạch vũ hồn phụ thể, hổ chưởng của hắn mở đường ở phía trước. Cả nhóm cứ thế mà tiến lên, rất nhanh bọn họ gặp được một đàn hồn thú. Ngồi trên vai Đường Tam, Bạch Li vểnh đôi tai lên khi có tiếng động đằng xa vọng tới, tuy vật thể không nằm trong phạm vi cảm nhận của cô... nhưng dựa vào âm thanh thì cô có thể đoán là một đàn hồn thú cách đây xa hơn khoảng 90m nhiều... đang tiến về phía này. Thấy đôi tai của Bạch Li vểnh lên lại nhìn về một hướng, Đường Tam định kêu dừng lại thì Triệu Vô Cực đã làm thay hắn. Một chút sau thì một đàn hồn thú xuất hiện trước mặt họ... hồn thú này có nhìn như con chuột với đuôi sóc, bự cỡ hai lòng bàn tay
Đường Tam quan sát một chút thì nhận ra đám này là Ngão Xỉ Dứu hồn thú 10 năm, một tay cản Đới Mộc Bạch định xử mấy con này, tay khác thì ra dấu cho mọi người đằng sau là không có gì nguy hiểm. Họ liền rẽ hướng khác mà đi, lúc đi thì Đới Mộc Bạch quay đầu lại thấp giọng hỏi
"Chúng ta vừa rồi sao phải đi vòng qua chúng? Đám Ngão Xỉ Dứu lúc nãy không mạnh, có thể giết được mà?"
Đường Tam cười "Chúng nó không có gì uy hiếp thì cần gì hạ sát? Nếu như các hồn sư đều làm thế thì vài năm sao sâm lâm này chẳng phải hoàn toàn không có hồn thú sao? Càng huống chi sư phụ ta đã nói qua, trong sâm lâm này khi gặp hồn thú thấp cũng không được xem thường, bởi vì khi đánh với chúng thì âm thanh và mùi máu có thể hấp dẫn hồn thú cường đại đến. Chúng ta cẩn thận chút vẫn tốt hơn"
Đới Mộc Bạch vô cùng bái phục nói "Sư phụ ngươi nhất định là một vị trưởng giả phi thường cường đại, đây đều là những kinh nghiệm quý giá"
Đường Tam thì bất đắt dĩ cười khổ, còn Bạch Li thì thầm thở dài trong lòng 'Thật mỉa mai làm sao...' Được tôn là thiên tài lý luận trong giới hồn sư... mà không thể đột phá cấp 30... nỗi tiếc nuối cả đời của Đại sư... có thể nói là được cái này mất cái kia nhỉ? Tuy nhiên cô đồng ý với việc hạn chế hạ sát này của Đại sư, vừa có ý thức bảo vệ được hồn thú, lại vừa hạn chế nguy hiểm tới mức tối đa. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim... tuy cô nghĩ là mọi người sẽ thiên vị ý sau hơn ý trước nhiều nhưng mà thôi kệ đi! 'Phải có ý thức bảo vệ động vật... Lộn! Bảo vệ hồn thú!' Bạch Li thầm kết luận
...
Xin lỗi nha, dạo này mình bận quá nên bây giờ mới đăng chương mới cho mọi người được
E hèm! Có ai phân hệ type của Pokemon cho nhân vật của Đấu la đại lục không? Mình mới phân được vài người thôi, người khác thì không biết. Lưu ý là mỗi người tối đa là hai hệ thôi nha (^,^)
Trong chương này mình có phân hệ cho vài người, nếu bạn nào thấy mình phân không đúng thì nói cho mình biết nha ^^
Cảm ơn các bạn nhiều lắm ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook