Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương
-
Chương 21: Anh yêu em, Lam...
“Ưm, Phong nhanh lên… nhanh lên chút…”
Lưu Phi Yến ở dưới thân chồng mình không kiên dè mà bày ra bộ dạng nhiễm dục. Hai má cô đỏ hồng, đôi môi hơi mở phát ra tiếng kêu mê người.
Trình Phong cưỡi trên cơ thể cô, bằng tốc độ nhanh nhất để chiếm lấy cả thể xác lẫn linh hồn của người phụ nữ. Hắn chạy nước rút, cô thét lên vì sung sướng. Sau cùng hắn thở hổn hển gục đầu vào hõm cổ cô hít hà hương thơm của phụ nữ…
“Thoải mái không?” Hắn khàn giọng
“Ừm…” Cô e thẹn.
“Anh yêu em, Lam…”
Cả người Lưu Phi Yến cứng đờ, ngay cả phía dưới cũng co rút một trận. Hôm nay Lạc Phong có men say trong người, cô không ngờ sau khi cả hai vừa ân ái xong hắn lại gọi tên người phụ nữ đó. Tại sao hắn có thể gọi tên cô ta chứ?
Lưu Phi Yến đẩy hắn ra, hai mắt đã sớm ngấn lệ. Trình Phong nhìn cô cũng bất ngờ, xong hắn nhớ lại lời mình vừa nói. Chết mất, hắn nói sai rồi.
“Anh cút ra đi!!!”
“Vợ, nghe anh nói. Vợ… Anh say quá… Anh không phải muốn gọi cô ta, vợ… Vợ…”
Lưu Phi Yến mặc kệ lời giải thích của hắn mà đi thẳng vào toilet. Cô nhìn mình trong gương, xong đôi mắt từ lấm lem nước mắt đã trở nên uất hận. Tại sao chứ, tại sao mọi người đều thích Tiêu Ngữ Lam. Cô ta không phải đã độc ác trong mắt mọi người rồi sao? Ai lại thích một kẻ ác độc như vậy, mấy người này bị làm sao thế?
Lưu Phi Yến siết chặt nắm đấm, Tiêu Ngữ Lam muốn giành Trình Phong của cô. Tuyệt đối cô không để cô ta yên đâu.
“Yến, anh xin em mà. Anh thật sự không cố ý, em đừng đi… Vợ…”
Lưu Phi Yến thu dọn quần áo, trở về nhà mẹ một thời gian. Cho dù Trình Phong có năn nỉ cỡ nào cũng không thể giữ chân được vợ mình lại, hắn bất lực! Vò đầu bức tóc, tại sao hắn lại gọi tên người phụ nữ đó?
*
Tiêu Ngữ Lam sáng sớm đã xuống hầm canh bổ, vì Mạc Tử Dương sống chung với cô rất hòa thuận cho nên cô quyết định thưởng cho hắn. Sau khi từ bệnh viện trở về, cô ghé Mạc Thị đem nồi canh tới cho hắn dùng bữa trưa.
“Cô Tiêu cô đợi chút nhé, sếp đang tuyển nhân sự.” Trợ lý Trần nói với cô.
“Được mà, tôi ngồi đây đợi.” Cô ngồi xuống ghế chờ ở ngoài, cô không định quấy rầy hắn làm việc đâu.
“Gần đây khối lượng công việc tăng lên nên sếp đang tuyển thêm một cô thư ký. Người trong đó tốt nghiệp khoá thư ký chuyên nghiệp, nói về trình độ thì rất phù hợp với vị trí đó. Cô ấy hiện đã có bạn trai rồi cô Tiêu.”
Tiêu Ngữ Lam nghe xong thì gật gù, cô cũng không có hỏi. Công việc của hắn cô không tiện xen vào, hắn thấy ai phù hợp thì cứ tuyển người đó thôi. Mà cô cũng tốt nghiệp bằng thư ký chuyên nghiệp đó nha, lúc trước cô theo nghề này vì muốn sau này giúp đỡ công ty với anh trai.
“Tôi biết rồi, tôi chờ ở đây được. Anh Trần bận thì cứ làm việc đi, tôi không có việc gì đâu.”
“Dạ, cô Tiêu cô uống nước nhé tôi đi lấy nước cho cô.”
Cô thấy trợ lý này thật khách sáo, cô cũng không phải tiểu thư đỏng đảnh khó hầu hạ. Anh ta cứ khom người nói chuyện, làm cô ngại muốn chết.
Người phụ nữ từ trong phòng tổng giám đốc bước ra, cô ta chân đi giày cao gót cao chín phân, mặt váy công sở và áo sơ mi ôm sát lộ ra body nóng bỏng. Ngực tấn công, mông phòng thủ là đây chứ đâu, thậm chí cô ta make up còn đậm hơn đi sự kiện nữa đó. Gu thẩm mỹ của Mạc Tử Dương thật sự ba chấm, cô gái như vậy cứ lởn vởn trước mặt hắn liệu có yên lòng làm việc không đây?
“Cô Tiêu mời vào trong ạ.”
Sau khi cô gái kia rời khỏi, cô được mời vào. Mạc Tử Dương nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, chắc là trợ lý đã báo với hắn trước rồi.
“Anh Mạc tiện đường mang cho anh ít canh bổ.” Cô cười nói.
“Không phải canh ba ba chứ?”
Tiêu Ngữ Lam lườm hắn, lại trêu cô.
“Canh ba ba thì tôi không biết nấu đâu anh Mạc. Chỉ có canh giò heo hầm hạt sen thôi, anh có dùng không?”
Cô đem nồi canh giở ra cho hắn, vẫn còn nóng hổi. Mạc Tử Dương dĩ nhiên là ăn rồi, hắn thích ăn canh thế mà.
“Vị hôn thê cô có thấy cô gái lúc nảy vừa bước ra không?”
“Có ạ.” Người “ưu tú” như vậy, dĩ nhiên cô nhìn thấy.
“Cô ta ứng tuyển vị trí thư ký, cô nhìn xem có hợp không?”
Tiêu Ngữ Lam tròn mắt, cô ngạc nhiên hỏi:“Sao anh Mạc lại hỏi tôi?”
“Nếu tôi không hỏi nhỡ đâu vị hôn thê vì sợ mất tôi mà hắt nước vào mặt người ta thì sao?”
Hắn lại trêu cô, cái tên đáng ghét này…
“Váy dài một chút, sơ mi rộng một chút là được.” Cô nói.
Thật ra cô chỉ muốn tốt cho hình ảnh của hắn thôi, thư ký Mạc Thị phải cho ra dáng chứ. Ăn mặc như cô gái vừa rồi, cô sợ người khác nhìn vào sẽ dị nghị.
“Ừ, tôi đã hiểu ý của vị hôn thê rồi. Canh ngon, khi nào rãnh lại đem tới đi.”
“Làm gì có nhiều chuyện tốt như thế hả anh Mạc!”
Hắn không trả lời, nhưng cơ mặt giãn ra có vẻ như đang vui. Cái người này tính tình không có xấu, sao ai cũng nói hắn khó hầu hạ thế?
Trên đường trở về từ Mạc Thị, Tiêu Ngữ Lam nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô cứ nghe máy thử xem là ai. Người bồi bàn nói Trình luật sư say rồi, hắn đọc số điện thoại của cô.
Đến nơi thì Trình Phong đã say tới mức gục mặt xuống bàn, cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới quá trưa, sao hắn đi uống rượu sớm dữ vậy. Mà tại sao hắn không gọi cho vợ hắn mà gọi cho cô?
“Anh Trình à?” Cô gọi…
Lưu Phi Yến ở dưới thân chồng mình không kiên dè mà bày ra bộ dạng nhiễm dục. Hai má cô đỏ hồng, đôi môi hơi mở phát ra tiếng kêu mê người.
Trình Phong cưỡi trên cơ thể cô, bằng tốc độ nhanh nhất để chiếm lấy cả thể xác lẫn linh hồn của người phụ nữ. Hắn chạy nước rút, cô thét lên vì sung sướng. Sau cùng hắn thở hổn hển gục đầu vào hõm cổ cô hít hà hương thơm của phụ nữ…
“Thoải mái không?” Hắn khàn giọng
“Ừm…” Cô e thẹn.
“Anh yêu em, Lam…”
Cả người Lưu Phi Yến cứng đờ, ngay cả phía dưới cũng co rút một trận. Hôm nay Lạc Phong có men say trong người, cô không ngờ sau khi cả hai vừa ân ái xong hắn lại gọi tên người phụ nữ đó. Tại sao hắn có thể gọi tên cô ta chứ?
Lưu Phi Yến đẩy hắn ra, hai mắt đã sớm ngấn lệ. Trình Phong nhìn cô cũng bất ngờ, xong hắn nhớ lại lời mình vừa nói. Chết mất, hắn nói sai rồi.
“Anh cút ra đi!!!”
“Vợ, nghe anh nói. Vợ… Anh say quá… Anh không phải muốn gọi cô ta, vợ… Vợ…”
Lưu Phi Yến mặc kệ lời giải thích của hắn mà đi thẳng vào toilet. Cô nhìn mình trong gương, xong đôi mắt từ lấm lem nước mắt đã trở nên uất hận. Tại sao chứ, tại sao mọi người đều thích Tiêu Ngữ Lam. Cô ta không phải đã độc ác trong mắt mọi người rồi sao? Ai lại thích một kẻ ác độc như vậy, mấy người này bị làm sao thế?
Lưu Phi Yến siết chặt nắm đấm, Tiêu Ngữ Lam muốn giành Trình Phong của cô. Tuyệt đối cô không để cô ta yên đâu.
“Yến, anh xin em mà. Anh thật sự không cố ý, em đừng đi… Vợ…”
Lưu Phi Yến thu dọn quần áo, trở về nhà mẹ một thời gian. Cho dù Trình Phong có năn nỉ cỡ nào cũng không thể giữ chân được vợ mình lại, hắn bất lực! Vò đầu bức tóc, tại sao hắn lại gọi tên người phụ nữ đó?
*
Tiêu Ngữ Lam sáng sớm đã xuống hầm canh bổ, vì Mạc Tử Dương sống chung với cô rất hòa thuận cho nên cô quyết định thưởng cho hắn. Sau khi từ bệnh viện trở về, cô ghé Mạc Thị đem nồi canh tới cho hắn dùng bữa trưa.
“Cô Tiêu cô đợi chút nhé, sếp đang tuyển nhân sự.” Trợ lý Trần nói với cô.
“Được mà, tôi ngồi đây đợi.” Cô ngồi xuống ghế chờ ở ngoài, cô không định quấy rầy hắn làm việc đâu.
“Gần đây khối lượng công việc tăng lên nên sếp đang tuyển thêm một cô thư ký. Người trong đó tốt nghiệp khoá thư ký chuyên nghiệp, nói về trình độ thì rất phù hợp với vị trí đó. Cô ấy hiện đã có bạn trai rồi cô Tiêu.”
Tiêu Ngữ Lam nghe xong thì gật gù, cô cũng không có hỏi. Công việc của hắn cô không tiện xen vào, hắn thấy ai phù hợp thì cứ tuyển người đó thôi. Mà cô cũng tốt nghiệp bằng thư ký chuyên nghiệp đó nha, lúc trước cô theo nghề này vì muốn sau này giúp đỡ công ty với anh trai.
“Tôi biết rồi, tôi chờ ở đây được. Anh Trần bận thì cứ làm việc đi, tôi không có việc gì đâu.”
“Dạ, cô Tiêu cô uống nước nhé tôi đi lấy nước cho cô.”
Cô thấy trợ lý này thật khách sáo, cô cũng không phải tiểu thư đỏng đảnh khó hầu hạ. Anh ta cứ khom người nói chuyện, làm cô ngại muốn chết.
Người phụ nữ từ trong phòng tổng giám đốc bước ra, cô ta chân đi giày cao gót cao chín phân, mặt váy công sở và áo sơ mi ôm sát lộ ra body nóng bỏng. Ngực tấn công, mông phòng thủ là đây chứ đâu, thậm chí cô ta make up còn đậm hơn đi sự kiện nữa đó. Gu thẩm mỹ của Mạc Tử Dương thật sự ba chấm, cô gái như vậy cứ lởn vởn trước mặt hắn liệu có yên lòng làm việc không đây?
“Cô Tiêu mời vào trong ạ.”
Sau khi cô gái kia rời khỏi, cô được mời vào. Mạc Tử Dương nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, chắc là trợ lý đã báo với hắn trước rồi.
“Anh Mạc tiện đường mang cho anh ít canh bổ.” Cô cười nói.
“Không phải canh ba ba chứ?”
Tiêu Ngữ Lam lườm hắn, lại trêu cô.
“Canh ba ba thì tôi không biết nấu đâu anh Mạc. Chỉ có canh giò heo hầm hạt sen thôi, anh có dùng không?”
Cô đem nồi canh giở ra cho hắn, vẫn còn nóng hổi. Mạc Tử Dương dĩ nhiên là ăn rồi, hắn thích ăn canh thế mà.
“Vị hôn thê cô có thấy cô gái lúc nảy vừa bước ra không?”
“Có ạ.” Người “ưu tú” như vậy, dĩ nhiên cô nhìn thấy.
“Cô ta ứng tuyển vị trí thư ký, cô nhìn xem có hợp không?”
Tiêu Ngữ Lam tròn mắt, cô ngạc nhiên hỏi:“Sao anh Mạc lại hỏi tôi?”
“Nếu tôi không hỏi nhỡ đâu vị hôn thê vì sợ mất tôi mà hắt nước vào mặt người ta thì sao?”
Hắn lại trêu cô, cái tên đáng ghét này…
“Váy dài một chút, sơ mi rộng một chút là được.” Cô nói.
Thật ra cô chỉ muốn tốt cho hình ảnh của hắn thôi, thư ký Mạc Thị phải cho ra dáng chứ. Ăn mặc như cô gái vừa rồi, cô sợ người khác nhìn vào sẽ dị nghị.
“Ừ, tôi đã hiểu ý của vị hôn thê rồi. Canh ngon, khi nào rãnh lại đem tới đi.”
“Làm gì có nhiều chuyện tốt như thế hả anh Mạc!”
Hắn không trả lời, nhưng cơ mặt giãn ra có vẻ như đang vui. Cái người này tính tình không có xấu, sao ai cũng nói hắn khó hầu hạ thế?
Trên đường trở về từ Mạc Thị, Tiêu Ngữ Lam nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô cứ nghe máy thử xem là ai. Người bồi bàn nói Trình luật sư say rồi, hắn đọc số điện thoại của cô.
Đến nơi thì Trình Phong đã say tới mức gục mặt xuống bàn, cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới quá trưa, sao hắn đi uống rượu sớm dữ vậy. Mà tại sao hắn không gọi cho vợ hắn mà gọi cho cô?
“Anh Trình à?” Cô gọi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook