Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương
-
60: Ép Cưới
Mạc Tử Dương vứt tập tài liệu xuống bàn, gương mặt hắn đằng đằng sát khí.
Hắn nghiến răng nói:“Tiêu Ân Ân cô biết đối đầu với Mạc Tử Dương tôi chỉ có một kết cục không?”
“Kết cục như thế nào em không cần biết.
Em chỉ biết nếu như có đứa bé này em sẽ là bà Mạc.
Như thế là đủ rồi!”
Tiêu Ân Ân cô xoa bụng thầm đắc ý, Mạc Tử Dương muốn hủy hôn với cô.
Không dễ dàng thế đâu, vị trí Mạc thiếu phu nhân này, cô nhắm trúng rồi.
Hắn rời khỏi vị trí bàn làm việc, siết chặt cổ tay Tiêu Ân Ân, nghiến răng nghiến lợi nói:“Vị trí này không phải của cô, đừng mơ tưởng.”
Hắn buông lỏng bàn tay, sau đó bỏ ra ngoài.
Tiêu Ân Ân nhìn theo, gương mặt hiện rõ vẻ xấu xa.
Để rồi xem vị trí này ai dám tranh với cô!
Mạc Tử Dương đùng đùng rời khỏi công ty khiến cho Bannie lấy làm lạ.
Cô nhìn vào trong văn phòng, đúng lúc này Tiêu Ân Ân thong thả đi ra.
Cô ấy nhìn Bannie, nở nụ cười khinh bỉ, cô ấy nói:“Bannie đỉa đói mà đòi đeo chân hạc, cô đừng có mà nằm mơ!”
Bannie tròn mắt, á khẩu.
Chẳng lẽ cô ấy biết chuyện cô với Mạc Tử Dương rồi, cũng có thể.
Tiêu Ân Ân đi lại trước mặt Bannie, cô ta xoa xoa cái bụng của mình, cao giọng nói:“Cô ngủ với Mạc Tử Dương bao nhiêu lần cũng không thể thay thế tôi đâu.
Đối với anh ấy cô chỉ là con đ*** chơi qua đường thôi.
Bây giờ tôi mang thai con của anh ấy, cô nghĩ mình có thể đấu lại tôi sao?”
“Cái… Cái gì?”
Bannie trợn mắt lập tức nhìn xuống cái bụng phẳng phiu của Tiêu Ân Ân, cô ấy có thai rồi?
Tiêu Ân Ân cười nhếch môi, liếc nhìn cô khinh bỉ rồi sải bước rời khỏi Mạc Thị.
Như vậy là đủ rồi, đủ cho con hồ ly tinh Bannie biết mặt.
*
Bannie ngồi ở ghế đá công viên, cô khóc như mưa.
Vừa khóc vừa mắng cái tên Mạc Tử Dương xấu xa, hắn không yêu cô thì thôi đi tự dưng lại quấn lấy cô làm gì.
Khiến cho cô yêu hắn, yêu đến chết mê chết mệt.
Giờ xuất hiện ra thêm một đứa trẻ bảo cô phải như thế nào, chẳng lẽ cô lại đi giành cha của một đứa trẻ!
Cô ôm mặt khóc, vì ngoài khóc ra cô cũng không biết làm gì nữa.
Có lẽ cô nên từ bỏ thật rồi, không còn cách nào khác nữa.
*
Nhà họ Mạc một phen dậy sóng, Tiêu Ân Ân nói đứa trẻ đó là con của Mạc Tử Dương.
Nói hắn mê đắm cô thư ký nên mới không muốn thừa nhận chính đứa con của mình, cả nhà hắn tin răm rắp.
Mạc Tử Dương điên tiết hất đổ cả bàn trà, hắn lạnh giọng:“Tôi muốn hủy hôn với cô Tiêu Ân Ân!”
“Bà nội người phải làm chủ cho Ân Ân, đứa trẻ trong bụng con là máu thịt của Mạc gia.” Tiêu Ân Ân khóc lóc ôm lấy bà nội.
Cô biết rõ, yếu điểm của Mạc Tử Dương là bà nội hắn.
Bà cụ Mạc sắc mặt trắng rồi chuyển sang xanh, bà siết chặt tay của Tiêu Ân Ân, tức giận mắng Mạc Tử Dương.
Nói hắn không có lương tâm, đã có vị hôn thê còn ra ngoài ăn vụng để cho Tiêu Ân Ân chịu nhiều khuất nhục.
Hắn gằng giọng:“Nếu có kết hôn ngoài Bannie ra con sẽ không lấy ai khác.”
“Xấc xược, thằng nhóc này mày muốn chọc cho bà mày tức chết mày mới vừa lòng có đúng không hả?” Bà nội nói xong còn ho khụ khụ, thật sự là rất giận dữ rồi.
“Bà đừng có mong cháu chắt đến không phân biệt đúng sai được không vậy? Đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải của cháu, không đời nào cháu cưới cô ta đâu.
Cháu yêu Bannie!”
Hắn khẳng định, mặt hắn biểu lộ sự cương quyết đến cùng.
Bà cụ Mạc ngất xỉu ngay sau đó, bà ấy không chịu nổi cú sốc này…
Cuối cùng Mạc Tử Dương cũng phải hạ giọng, hắn không thể cứ tiếp tục kiên quyết với bà nội.
Hắn thương bà ấy, kết hôn cũng là vì bà ấy muốn.
Nhìn thấy bà cụ Mạc ở trên giường bệnh thở oxy, bà nội đã già cả rồi!!!
“Được rồi bà nội, đừng có tức giận.
Nhìn xem mình cũng đâu phải còn trẻ nữa.”
“Nếu mày không cưới Ân Ân, bà sẽ chết luôn cho mày vừa lòng hả dạ.” Bà cụ yếu ớt nói.
Mạc Tử Dương nắm tay bà thì bị bà hất ra, nhưng sức lực đó không thấm thía gì với hắn.
Hắn nói:“Đợi mười tuần tuổi, xét nghiệm ADN nếu đúng là con cháu Mạc gia thì cháu hứa sẽ cưới cô ta.”
“Thật chứ?” Bà cụ Mạc khởi sắc.
Hắn ậm ừ gật đầu, vì hắn biết đứa nhỏ đó không phải là con của hắn.
Mạc Tử Dương và Tiêu Ân Ân đã từng xảy ra chuyện gì mà có thể dẫn đến mang thai, cô ta nghĩ bây giờ ép cưới hắn là xong chuyện sao.
Đơn giản như vậy, đừng quên hắn là Mạc Tử Dương.
Vì Tô Hoài nói sau mười tháng tuổi mới giám định ADN được, hắn chỉ có thể ẩn nhẩn chịu đựng.
“Bây giờ bà muốn cháu chấm dứt với cô thư ký kia, toàn tâm đối với Ân Ân.
Tử Dương nhà chúng ta bao đời đàn ông đều chung thủy với vợ con mình, bà không chấp nhận được trong nhà có loại đàn ông không ra gì.
Đừng để cháu dâu của bà thiệt thòi, biết không hả?”
Hắn ậm ừ, bây giờ có nói gì bà ấy cũng sẽ không tin.
Mấy tháng nữa đợi sáng tỏ mọi chuyện rồi hẳn tính, chỉ cần Bannie không biết chuyện này là được.
Hắn đã nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại nhận được một lá đơn xin nghỉ việc.
Chức vụ: Thư ký tổng giám đốc.
Mạc Tử Dương không phê duyệt, cô tự dưng muốn rời xa hắn.
Gọi Bannie vào cô lạnh nhạt đứng cách xa hắn một khoảng, Mạc Tử Dương đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hắn dịu dàng hỏi:“Em bất mãn chỗ nào cứ nói đi?”
Cô rụt tay lại, lùi về sau mấy bước.
Hắn đã là người đàn ông của cô gái khác, là cha của đứa trẻ khác vậy mà còn nắm tay cô.
Hắn bỉ ổi, vô sỉ.
Hốc mắt cô đỏ lên, mím môi nói:“Tôi xin nghỉ việc vì có chuyện cá nhân, mong sếp phê duyệt.”
“Bannie nói tôi nghe có chuyện gì xảy ra với em?” Hắn đi tới ôm eo cô, hôn lên môi cô dụ dỗ.
Mạc Tử Dương lại thế rồi, hắn định dùng mỹ nam kế với cô.
Thấy Bannie mãi không nói, hắn lại hôn thêm mấy cái nữa.
Bàn tay hư hỏng không an phận đặt lên bờ mông tròn trịa xoa nắn, hắn cạy mở khoang miệng thơm tho đưa chiếc lưỡi ẩm ướt đi vào khuấy đảo.
Bannie đẩy hắn ra, cô nhăn mặt nói:“Sếp, anh nghiêm túc chút đi.
Tôi… Tôi không thích!”
Mạc Tử Dương hơi cứng người lại, cô vừa nói không thích sự động chạm của hắn.
Sắc mặt hắn khó coi vô cùng, nhìn cô dò xét, chắc chắc là có chuyện gì đó.
Vì bình thường cho dù cô không cam tâm gần gũi nhưng chỉ cần hắn dụ dỗ bằng vài nụ hôn thì cô đều không thể chối từ, hôm nay lại khác.
Bannie siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:“Tôi sắp kết hôn rồi, nên phải trở về nước F.”
“Kết hôn? Em đùa kiểu gì đấy?” Hắn muốn đi tới nhưng cô lại lùi ra sau né tránh.
Mạc Tử Dương khựng lại bước chân, hắn thở dài bóp trán.
Gần đây mọi việc luôn ngoài tầm kiểm soát của hắn.
“Sếp tôi không đùa, tôi phải kết hôn.
Nếu anh không thông qua đơn từ chức tôi có thể đền bù, dù thế nào tôi cũng phải trở về.”
Cô nói xong bỏ chạy ra ngoài, cô sợ cứ đứng đó cô sẽ khóc oà lên trách đánh hắn mất.
Hắn không nên cũng không cần biết phần tâm tư nhỏ nhoi của cô, tất cả chỉ là do cô ảo mộng mà thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook