Ta Là Nhân Vật Trùm Phản Diện
-
C39: Cùng đường bí lối
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt liền trôi qua hai tháng.
Tất cả đại thế lực của Đại Chu thần triều đều đang tìm kiếm tung tích của Sở Thiên, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Sở Thiên phảng phất là biến mất, triệt để mai danh ẩn tích.
Liền giống như Huyết Độc Ma Quân năm đó...
...
Đại Chu thần triều, Tê Châu.
Tê Châu chính là một cái châu phủ của Đại Chu thần triều, thời đại Thượng Cổ chính là lãnh thổ của Đại Tê hoàng triều.
Sau khi Đại Chu thần triều đóng đô Trung Châu, liền đã diệt vong Đại Tê hoàng triều, đổi thành Tê Châu.
Tê Châu có phạm vi mấy ngàn vạn dặm, sinh linh hơn trăm triệu, ngàn vạn hùng thành.
Tông môn thế gia nhiều vô số kể, ở Đại Chu thần triều cũng coi là một cái lục địa.
Tê Châu, Lạc Nguyệt sơn mạch.
Lạc Nguyệt sơn mạch trải dài vài ngàn dặm, núi non trùng điệp, cực kì hùng vĩ.
Bất quá linh khí ở nơi đây cũng không nồng đậm, cho nên tới nay đều là ít người lui tới, hiếm có tu sĩ đến đây.
Càng không có tông môn thế gia khai tông lập phái ở đây...
Trong một tòa sơn cốc vắng vẻ, có ẩn giấu một cái động phủ không đáng chú ý.
Trong động phủ, một vị nam tử trẻ tuổi ngồi trên mặt đất, trên đỉnh đầu hẳn có một cái cổ ngọc lơ lửng.
Đạo vận của tấm cổ ngọc này lưu chuyển, lóe ra thân quang.
Tản ra từng cái đạo tắc, tiến vào trong cơ thể thanh niên, kết hợp với nhau, đang tu bổ thương thế trong cơ thể của hắn.
Người này, chính là Sở Thiên đã biến mất từ lâu!
Sở Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí.
Trải qua chữa thương lâu như vậy, thương thế của hẳn cuối cùng đã khôi phục bảy tám phần.
Sở Thiên thu hồi cổ ngọc, đôi mắt trầm thấp, tràn đây hận ý.
Khoảng thời gian này, hắn tựa như là một con chó nhà có tang, trốn đông trốn tây!
Hắn biết rõ, bản thân từ nay về sau sẽ phải thay tên đổi họ, điệu thấp làm việc.
Cái tên Sở Thiên này, ở Đại Chu thần triều đã triệt để xấu!
“Sở Hư..."
Sở Thiên thấp giọng nỉ non, tràn đầy cừu hận thấu xương.
Hắn rơi vào kết cục ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ người này ban tặng!
Nhất định phải báo thù!
Hắn nhìn qua cổ ngọc trong tay, trong lòng hơi buông lỏng, có tấm cổ ngọc này, hắn liền có thể cải tạo phế mạch chỉ thể của bản thân.
Báo thù trong tương lai là có hi vọng!
Nhưng mà thần sắc của Sở Thiên bỗng nhiên thay đổi, nghĩ đến một sự việc.
Trong lòng liền trầm xuống!
Hắn nhớ tới trước đó ở Vạn Tượng Lâu, tấm cổ ngọc bị Sở Hư cướp đi kia.
Tấm cổ ngọc đó của Sở Hư, chính là một đôi với cổ ngọc trong tay hắn.
Hơn nữa còn là mẫu ngọc với cấp bậc cao hơn!
Sở Hư có thể dựa vào tấm cổ ngọc kia, tìm tới tung tích của hẳn hay không?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên liền thu hồi cổ ngọc, liền muốn ly khai nơi đây.
Nhưng mà thân thể của hắn cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chậm rãi nhìn về phía một chỗ bóng tối.
“Đại ca, ngươi vẫn là chủ quan a..."
Một tiếng cười khẽ vang lên, thân ảnh của Sở Hư chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Phảng phất như là ác mộng bên trong bóng tối, làm cho người ta sợ hãi!
Sở Hư đi đến trước mặt Sở Thiên, xa xa đối mặt, đứng chắp. tay, mặt mỉm cười nhìn qua hắn.
Nhưng mà trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Chỉ có sát cơ thâm trầm!
Thần sắc của Sở Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Không sai, là hắn chủ quan!
Thế nhưng lúc trước bản thân hắn bị trọng thương, suýt nữa bỏ mình, chỉ có dựa vào lấy tấm cổ ngọc này mới có thể chữa thương.
Nếu không có cổ ngọc này, thì hắn đã sớm chết!
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hư, nhưng trong lòng lại sinh ra một tia hoảng sợ.
Chuyện này cũng nằm trong tính toán của ngươi sao!
Sở Thiên trâm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ta cũng không phải là Ma Quân chuyển thế, hết thảy chuyện này đều là ngươi hãm hại ta!
Đầu là ngươi cùng tên ma tu kia cấu kết với nhau!”
Sở Hư gật đầu mỉm cười: “Không sai, đích thật là ta hãm hại."
Dứt lời, lại cười nói: “Thế nào, đều đã bị ngọc bội thu âm ghi lại chưa?”
Trong lòng Sở Thiên giật mình, ngay cả vừa rồi hắn còn đang nghĩ cách thoát thân, âm thầm dùng ngọc bội thu âm, muốn lừa gạt để Sở Hư nói ra chân tướng.
Đợi đến khi hắn thoát thân, có thể dựa vào ngọc bội thu âm công bố chân tướng cho mọi người!
Không nghĩ tới đã sớm bị Sở Hư xem thấu!
Sở Hư khẽ cười nói: "Đại ca, để bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.
Ta vận dụng một vị cường giả Thiên Cung cảnh, ba vị cường giả Thần Phủ cảnh, về phần cường giả Ngọc Đài cảnh càng là nhiều vô số kể.
Vây Lạc Nguyệt sơn mạch này chật như nêm cối.
Thậm chí ngay cả hư không trong phạm vi vạn dặm cũng bị đại trận phong tỏa, coi như ngươi vẫn còn truyền tống thần phù cũng không dùng được.
Đại ca, làm sao ngươi có thể trốn thoát được?”
Tâm của Sở Thiên triệt để lạnh.
Cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng!
Ngay cả cường giả Thiên Cung cảnh đều vận dụng, chính là vì đối phó tu sĩ Niết Bàn cảnh tầm thường như hắn!
Nếu như không có vị cường giả Thiên Cung cảnh kia, thì Sở Thiên còn có hi vọng chạy trốn.
Hắn vẫn có không ít át chủ bài, nhưng mà liền xem như có thêm nhiều át chủ bài đi nữa, cũng không cách nào bù đắp chênh lệch về cảnh giới.
Cường giả Thiên Cung cảnh... Thật sự là quá cường đại!
Sở Hư nói không sai, hôm nay chính là ngày chết của hắn...
Trong lòng Sở Hư tràn đây không cam lòng, rõ ràng là Sở Hư 'tội ác tày trời'!
Rõ ràng là Sở Hư hãm hại hắn!
Rõ ràng hắn chưa bao giờ làm qua chuyện xấu gì.
Ngược lại, hắn còn ghét ác như cừu, trợ giúp rất nhiều kẻ yếu.
Nhưng mà bây giờ, hắn cũng đã đến bước đường cùng!
Cái gì mà tà không thắng chính, đều là giả dối!
Cho tới nay, Sở Thiên vốn kiềm chế tới cực điểm cũng bộc phát, sụp đổ.
Thù mới hận cũ cùng nhau ùa vào trong lòng Sở Thiên, hẳn không còn chịu đựng được lửa giận hừng hực trong lòng.
Nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế đột nhiên bộc phát!
Oanh!!!
Vô số thần thông hiện lên trong tay hắn, uy năng kinh khủng, cùng nhau trấn áp về phía Sở Hư!
Sở Thiên gầm thét, hắn tiến lên trước một bước, khí huyết bỗng cường thịnh gấp mười mấy lần.
Như biển như rồng, phun trào như thủy triều, kết ra một ấn, pháp lực chồng chất, đột nhiên trấn áp về phía Sở Hư.
Thực lực của hắn cực kì cường đại, vượt xa khỏi phạm trù nên có của Niết Bàn cảnh.
Thậm chí e rằng ngay cả Huyền Đan cảnh bình thường. cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng mà chuyện này còn ở dưới tình huống phế mạch chỉ thể của hắn chưa có hoàn toàn khôi phục!
Nếu như thiên phú của hắn khôi phục, đợi một thời gian nữa, thì e là đủ để sánh vai với Sở Hư!
Không hổ là khí vận chỉ tử!
Chỉ là đáng tiếc, thời gian mà ông trời cho Sở Thiên quá ngắn...
Hắn thức tỉnh vọng khí thuật, đạt được cổ ngọc, chỉ là một năm ngắn ngủi.
Thiên phú cũng chỉ khôi phục được một phần, lại thêm sự chèn ép của Trưởng công chúa, tài nguyên tu hành cũng không đủ.
Mà Sở Hư lại là trời sinh Thần thể, thiên phú tuyệt thế, thuở nhỏ có danh sư dạy bảo.
Lại thêm vô số tài nguyên của Tố Thần Hầu phủ đổ dồn vào, bây giờ đã vượt xa Sở Thiên vô số lần.
Kết cục của trận chiến này, từ lúc bắt đầu liền đã định trước...
Tất cả đại thế lực của Đại Chu thần triều đều đang tìm kiếm tung tích của Sở Thiên, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Sở Thiên phảng phất là biến mất, triệt để mai danh ẩn tích.
Liền giống như Huyết Độc Ma Quân năm đó...
...
Đại Chu thần triều, Tê Châu.
Tê Châu chính là một cái châu phủ của Đại Chu thần triều, thời đại Thượng Cổ chính là lãnh thổ của Đại Tê hoàng triều.
Sau khi Đại Chu thần triều đóng đô Trung Châu, liền đã diệt vong Đại Tê hoàng triều, đổi thành Tê Châu.
Tê Châu có phạm vi mấy ngàn vạn dặm, sinh linh hơn trăm triệu, ngàn vạn hùng thành.
Tông môn thế gia nhiều vô số kể, ở Đại Chu thần triều cũng coi là một cái lục địa.
Tê Châu, Lạc Nguyệt sơn mạch.
Lạc Nguyệt sơn mạch trải dài vài ngàn dặm, núi non trùng điệp, cực kì hùng vĩ.
Bất quá linh khí ở nơi đây cũng không nồng đậm, cho nên tới nay đều là ít người lui tới, hiếm có tu sĩ đến đây.
Càng không có tông môn thế gia khai tông lập phái ở đây...
Trong một tòa sơn cốc vắng vẻ, có ẩn giấu một cái động phủ không đáng chú ý.
Trong động phủ, một vị nam tử trẻ tuổi ngồi trên mặt đất, trên đỉnh đầu hẳn có một cái cổ ngọc lơ lửng.
Đạo vận của tấm cổ ngọc này lưu chuyển, lóe ra thân quang.
Tản ra từng cái đạo tắc, tiến vào trong cơ thể thanh niên, kết hợp với nhau, đang tu bổ thương thế trong cơ thể của hắn.
Người này, chính là Sở Thiên đã biến mất từ lâu!
Sở Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí.
Trải qua chữa thương lâu như vậy, thương thế của hẳn cuối cùng đã khôi phục bảy tám phần.
Sở Thiên thu hồi cổ ngọc, đôi mắt trầm thấp, tràn đây hận ý.
Khoảng thời gian này, hắn tựa như là một con chó nhà có tang, trốn đông trốn tây!
Hắn biết rõ, bản thân từ nay về sau sẽ phải thay tên đổi họ, điệu thấp làm việc.
Cái tên Sở Thiên này, ở Đại Chu thần triều đã triệt để xấu!
“Sở Hư..."
Sở Thiên thấp giọng nỉ non, tràn đầy cừu hận thấu xương.
Hắn rơi vào kết cục ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ người này ban tặng!
Nhất định phải báo thù!
Hắn nhìn qua cổ ngọc trong tay, trong lòng hơi buông lỏng, có tấm cổ ngọc này, hắn liền có thể cải tạo phế mạch chỉ thể của bản thân.
Báo thù trong tương lai là có hi vọng!
Nhưng mà thần sắc của Sở Thiên bỗng nhiên thay đổi, nghĩ đến một sự việc.
Trong lòng liền trầm xuống!
Hắn nhớ tới trước đó ở Vạn Tượng Lâu, tấm cổ ngọc bị Sở Hư cướp đi kia.
Tấm cổ ngọc đó của Sở Hư, chính là một đôi với cổ ngọc trong tay hắn.
Hơn nữa còn là mẫu ngọc với cấp bậc cao hơn!
Sở Hư có thể dựa vào tấm cổ ngọc kia, tìm tới tung tích của hẳn hay không?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên liền thu hồi cổ ngọc, liền muốn ly khai nơi đây.
Nhưng mà thân thể của hắn cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chậm rãi nhìn về phía một chỗ bóng tối.
“Đại ca, ngươi vẫn là chủ quan a..."
Một tiếng cười khẽ vang lên, thân ảnh của Sở Hư chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Phảng phất như là ác mộng bên trong bóng tối, làm cho người ta sợ hãi!
Sở Hư đi đến trước mặt Sở Thiên, xa xa đối mặt, đứng chắp. tay, mặt mỉm cười nhìn qua hắn.
Nhưng mà trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Chỉ có sát cơ thâm trầm!
Thần sắc của Sở Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Không sai, là hắn chủ quan!
Thế nhưng lúc trước bản thân hắn bị trọng thương, suýt nữa bỏ mình, chỉ có dựa vào lấy tấm cổ ngọc này mới có thể chữa thương.
Nếu không có cổ ngọc này, thì hắn đã sớm chết!
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hư, nhưng trong lòng lại sinh ra một tia hoảng sợ.
Chuyện này cũng nằm trong tính toán của ngươi sao!
Sở Thiên trâm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ta cũng không phải là Ma Quân chuyển thế, hết thảy chuyện này đều là ngươi hãm hại ta!
Đầu là ngươi cùng tên ma tu kia cấu kết với nhau!”
Sở Hư gật đầu mỉm cười: “Không sai, đích thật là ta hãm hại."
Dứt lời, lại cười nói: “Thế nào, đều đã bị ngọc bội thu âm ghi lại chưa?”
Trong lòng Sở Thiên giật mình, ngay cả vừa rồi hắn còn đang nghĩ cách thoát thân, âm thầm dùng ngọc bội thu âm, muốn lừa gạt để Sở Hư nói ra chân tướng.
Đợi đến khi hắn thoát thân, có thể dựa vào ngọc bội thu âm công bố chân tướng cho mọi người!
Không nghĩ tới đã sớm bị Sở Hư xem thấu!
Sở Hư khẽ cười nói: "Đại ca, để bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.
Ta vận dụng một vị cường giả Thiên Cung cảnh, ba vị cường giả Thần Phủ cảnh, về phần cường giả Ngọc Đài cảnh càng là nhiều vô số kể.
Vây Lạc Nguyệt sơn mạch này chật như nêm cối.
Thậm chí ngay cả hư không trong phạm vi vạn dặm cũng bị đại trận phong tỏa, coi như ngươi vẫn còn truyền tống thần phù cũng không dùng được.
Đại ca, làm sao ngươi có thể trốn thoát được?”
Tâm của Sở Thiên triệt để lạnh.
Cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng!
Ngay cả cường giả Thiên Cung cảnh đều vận dụng, chính là vì đối phó tu sĩ Niết Bàn cảnh tầm thường như hắn!
Nếu như không có vị cường giả Thiên Cung cảnh kia, thì Sở Thiên còn có hi vọng chạy trốn.
Hắn vẫn có không ít át chủ bài, nhưng mà liền xem như có thêm nhiều át chủ bài đi nữa, cũng không cách nào bù đắp chênh lệch về cảnh giới.
Cường giả Thiên Cung cảnh... Thật sự là quá cường đại!
Sở Hư nói không sai, hôm nay chính là ngày chết của hắn...
Trong lòng Sở Hư tràn đây không cam lòng, rõ ràng là Sở Hư 'tội ác tày trời'!
Rõ ràng là Sở Hư hãm hại hắn!
Rõ ràng hắn chưa bao giờ làm qua chuyện xấu gì.
Ngược lại, hắn còn ghét ác như cừu, trợ giúp rất nhiều kẻ yếu.
Nhưng mà bây giờ, hắn cũng đã đến bước đường cùng!
Cái gì mà tà không thắng chính, đều là giả dối!
Cho tới nay, Sở Thiên vốn kiềm chế tới cực điểm cũng bộc phát, sụp đổ.
Thù mới hận cũ cùng nhau ùa vào trong lòng Sở Thiên, hẳn không còn chịu đựng được lửa giận hừng hực trong lòng.
Nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế đột nhiên bộc phát!
Oanh!!!
Vô số thần thông hiện lên trong tay hắn, uy năng kinh khủng, cùng nhau trấn áp về phía Sở Hư!
Sở Thiên gầm thét, hắn tiến lên trước một bước, khí huyết bỗng cường thịnh gấp mười mấy lần.
Như biển như rồng, phun trào như thủy triều, kết ra một ấn, pháp lực chồng chất, đột nhiên trấn áp về phía Sở Hư.
Thực lực của hắn cực kì cường đại, vượt xa khỏi phạm trù nên có của Niết Bàn cảnh.
Thậm chí e rằng ngay cả Huyền Đan cảnh bình thường. cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng mà chuyện này còn ở dưới tình huống phế mạch chỉ thể của hắn chưa có hoàn toàn khôi phục!
Nếu như thiên phú của hắn khôi phục, đợi một thời gian nữa, thì e là đủ để sánh vai với Sở Hư!
Không hổ là khí vận chỉ tử!
Chỉ là đáng tiếc, thời gian mà ông trời cho Sở Thiên quá ngắn...
Hắn thức tỉnh vọng khí thuật, đạt được cổ ngọc, chỉ là một năm ngắn ngủi.
Thiên phú cũng chỉ khôi phục được một phần, lại thêm sự chèn ép của Trưởng công chúa, tài nguyên tu hành cũng không đủ.
Mà Sở Hư lại là trời sinh Thần thể, thiên phú tuyệt thế, thuở nhỏ có danh sư dạy bảo.
Lại thêm vô số tài nguyên của Tố Thần Hầu phủ đổ dồn vào, bây giờ đã vượt xa Sở Thiên vô số lần.
Kết cục của trận chiến này, từ lúc bắt đầu liền đã định trước...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook