TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ
-
Chương 9: Xin Lỗi! (1)
Hiện tại quyền lực của nhà họ Liễu đều nằm trong tay của lão phu nhân. Liễu Chí Viễn lại được lão phu nhân thương yêu. Hơn nữa, hiện tại Liễu Chí Viên phát triển cũng không tồi, tài sản ít nhất cũng có ba nghìn vạn. Đắc tội anh ta, làm sao có thể sống an ổn được nữa?
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
Liễu Huyên đi qua, ngăn Trầm Mạn lại.
Tuy cô không thích Nhạc Phong, nhưng dù sao anh cũng đã giải vây cho mình.
Nhạc Phong ôm mặt, có một dấu tay hồng hồng in trên mặt anh, có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng trên mặt anh lại có một tia mỉm cười. Ba năm, suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên Liễu Huyên đứng ra nói chuyện cho mình. Mang theo chút tươi cười ấy, Nhạc Phong quay người rời đi.
“Đồ phế vật rác rưởi này, mày trở về ngay
cho bà!”
Anh đã đi rất xa rồi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng mắng của Trầm Mạn.
Ngay lúc mọi người vẫn còn đang xem kịch vui, cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng một người lớn tuổi.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy hả?"
Lão phu nhân nhà họ Liễu vừa nói, vừa đi lên đài. Đại sảnh vốn đang rất ồn ào, đột nhiên yên tĩnh đến lạ.
“Tốt lắm tốt lắm! Không cần câu nệ như vậy, tất cả vào đây ngồi xuống đi.”
Lão phu nhân nhà họ Liễu khoát tay áo, nhờ người dìu xuống, chậm rãi ngồi trên ghế:
“Dựa vào một tin tức đáng tin cậy thì công ty Tử Ngọc ở thành phố Đông Hải mới đổi một vị tổng giám đốc trẻ tuổi, ngày mai sẽ nhậm chức.”
Xôn xao!
Cả đại sảnh ồn ào thảo luận. Ở dưới trướng nhà họ Liễu, có hơn mười công ty quảng cáo. Mấy năm gần đây, nhà họ Liễu vẫn luôn muốn hợp tác với công ty Tử Ngọc. Bởi vì công ty Tử Ngọc là công ty giải trí lớn nhất thành phố Đông Hải. Hợp tác với bọn họ, đúng là không sợ thua thiệt.
Nhưng sau lưng công ty Tử Ngọc chính là nhà họ Nhạc đấy! Chẳng qua người ta xem thường nhà họ Liễu chúng ta! Cho nên mỗi lần nhà họ Liễu đưa ra lời mời hợp tác, bọn họ đều từ chối. Hiện tại công ty Tử Ngọc lại thay đổi giám đốc, đương nhiên nhà họ Liễu phải đi thử vận may, để xem có cơ hội hợp tác hay không!
“Ai muốn đi bàn chuyện hợp tác?”
Lão phu nhân nhìn bốn phía, chậm rãi mở miệng:
“Nếu có thể bàn bạc được chuyện hợp tác, vậy đó là lập được công lớn cho nhà họ Liễu.”
"Con di."
“Lão phu nhân, để con đi!”
“Con tự nguyện đi!”
Tất cả mọi đều chen nhau dơ tay lên. Nhưng chỉ có Liễu Huyên không dơi tay. Bởi vì cô biết, địa vị của mình ở nhà họ Liễu rất thấp.
Bà cố quét mắt nhìn tất cả mọi người, gật đầu hài lòng, lộ ra vẻ tươi cười, chỉ vào Liễu Chí Viễn nói:
“Chí Viễn, ngày mai con đi thử xem.”
Mặt mày Liễu Chí Viễn hớn hở, gật đầu thật mạnh.
Sau khi Nhạc Phong một mình bỏ đi, anh liền gọi một chiếc taxi, quay về nhà ngủ. Đêm qua anh mới biết hóa ra bản thân có rất nhiều tiền, quá kích động nên cả đêm không tài nào ngủ nổi. Thế nên đêm nay anh phải ngủ bù.
Anh cảm giác giấc ngủ này rất ngon, sáng sớm hôm sau, sau khi Nhạc Phong làm xong đồ ăn sáng, anh liền lấy chiếc xe điện của mình để đi đến công ty Tử Ngọc.
Bác cả nói với anh rằng, thư ký Hàn Nguyệt đã ở công ty chờ anh rồi.
Công ty Tử Ngọc đặt ở trung tâm thành phố, nơi sầm uất của giới thương nhân. Trước công ty có một hàng xe sang trọng. Không ít trong số đó là xe thể thao, đều là xe của các ngôi sao mà công ty đang quản lý.
Công ty có quy định, các ngôi sao mỗi ngày đều phải đến công ty để bảo cáo, nếu như có việc gấp, thì cũng phải xin phép trước. Cho nên xung quanh công ty có rất nhiều chó săn. Bọn họ dựa vào việc chụp ảnh ngôi sao để kiếm tiền, nếu như chụp được một vụ bê bối nào đó, bọn họ còn có thể kiếm được một khoản tiền.
ĐM, đi làm bằng con xe điện này hình như quá keo kiệt rồi, nên mua xe mới thôi. Trong lòng Nhạc Phong thầm nghĩ, dừng xe điện trước công ty.
Nhưng ngay lúc này, có tiếng động cơ truyền đến. Sau đó chợt nghe thấy tiếng phanh gấp, suýt nữa đụng bay Nhạc Phong.
Nhìn lại, một chiếc Porsche Cayenne đã tiếp xúc thân mật với xe đạp điện. Chiếc xe Porsche chỉ bị một ít vết xước, nhưng nhìn chiếc xe điện của mình, đuôi xe đã nát bét luôn rồi.
ĐCM! Con xe điện mới mua của ông! Thế mà hỏng rồi?
Nhạc Phong khóc không ra nước mắt, anh thấy xung quay không ít người vây lại, chỉ trỏ bàn tán xem kịch.
“Anh đi đúng kiểu gì vậy hả?"
Một cô gái xinh đẹp cực phẩm mở cửa xe đi xuống.
"O."
Những tiếng hộ kinh ngạc vang lên, cô gái này vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cô mặc một chiếc váy dài quá mông một chút, chân đi giày cao gót, dáng người gợi cảm nóng bỏng. Một cô gái như vậy, đi đến chỗ nào cũng sẽ là trung tâm chú ý.
“Lý Thấm?”
Nhạc Phong kêu lên một tiếng, quả nhiên là cô tới đây để ký hợp đồng! Nhạc Phong lộ ra vẻ tươi cười, tuy rằng cô đâm phải mình, xe điện cũng bị hỏng luôn rồi, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, cũng không ai bị thương. Anh cũng không định tính toán gì, còn chuẩn bị tiến lên chào hỏi, thì Lý Thấm đã thấy anh.
“Là anh? Nhạc Phong? Tại sao anh lại ở đây?”
Lý Thấm cau mày, một lát sau cô tự đưa ra đáp án cho mình, Nhạc Phong đến làm bảo vệ cho công ty sao?
“Chẳng lẽ anh bị mù sao? Đi đúng kiểu gì mà lại đâm vào xe của tôi?”
Lý Thấm tức giận nghiến răng nghiến lợi. Chiếc xe này cô mới mua được một tuần mà thôi. Bây giờ lại bị người ta đâm phải, tuy chỉ bị xước một chút, nhưng cô vẫn rất đau lòng!
“Là cô đâm phải tôi mà.”
Gương mặt của Nhạc Phong rất bất đắc dĩ:
“Sao cô lại nói ngược thành tôi đâm vào cô rồi...”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông truyền đến, đội trưởng đội bảo vệ dẫn một đám bảo vệ bước nhanh tới.
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
Liễu Huyên đi qua, ngăn Trầm Mạn lại.
Tuy cô không thích Nhạc Phong, nhưng dù sao anh cũng đã giải vây cho mình.
Nhạc Phong ôm mặt, có một dấu tay hồng hồng in trên mặt anh, có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng trên mặt anh lại có một tia mỉm cười. Ba năm, suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên Liễu Huyên đứng ra nói chuyện cho mình. Mang theo chút tươi cười ấy, Nhạc Phong quay người rời đi.
“Đồ phế vật rác rưởi này, mày trở về ngay
cho bà!”
Anh đã đi rất xa rồi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng mắng của Trầm Mạn.
Ngay lúc mọi người vẫn còn đang xem kịch vui, cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng một người lớn tuổi.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy hả?"
Lão phu nhân nhà họ Liễu vừa nói, vừa đi lên đài. Đại sảnh vốn đang rất ồn ào, đột nhiên yên tĩnh đến lạ.
“Tốt lắm tốt lắm! Không cần câu nệ như vậy, tất cả vào đây ngồi xuống đi.”
Lão phu nhân nhà họ Liễu khoát tay áo, nhờ người dìu xuống, chậm rãi ngồi trên ghế:
“Dựa vào một tin tức đáng tin cậy thì công ty Tử Ngọc ở thành phố Đông Hải mới đổi một vị tổng giám đốc trẻ tuổi, ngày mai sẽ nhậm chức.”
Xôn xao!
Cả đại sảnh ồn ào thảo luận. Ở dưới trướng nhà họ Liễu, có hơn mười công ty quảng cáo. Mấy năm gần đây, nhà họ Liễu vẫn luôn muốn hợp tác với công ty Tử Ngọc. Bởi vì công ty Tử Ngọc là công ty giải trí lớn nhất thành phố Đông Hải. Hợp tác với bọn họ, đúng là không sợ thua thiệt.
Nhưng sau lưng công ty Tử Ngọc chính là nhà họ Nhạc đấy! Chẳng qua người ta xem thường nhà họ Liễu chúng ta! Cho nên mỗi lần nhà họ Liễu đưa ra lời mời hợp tác, bọn họ đều từ chối. Hiện tại công ty Tử Ngọc lại thay đổi giám đốc, đương nhiên nhà họ Liễu phải đi thử vận may, để xem có cơ hội hợp tác hay không!
“Ai muốn đi bàn chuyện hợp tác?”
Lão phu nhân nhìn bốn phía, chậm rãi mở miệng:
“Nếu có thể bàn bạc được chuyện hợp tác, vậy đó là lập được công lớn cho nhà họ Liễu.”
"Con di."
“Lão phu nhân, để con đi!”
“Con tự nguyện đi!”
Tất cả mọi đều chen nhau dơ tay lên. Nhưng chỉ có Liễu Huyên không dơi tay. Bởi vì cô biết, địa vị của mình ở nhà họ Liễu rất thấp.
Bà cố quét mắt nhìn tất cả mọi người, gật đầu hài lòng, lộ ra vẻ tươi cười, chỉ vào Liễu Chí Viễn nói:
“Chí Viễn, ngày mai con đi thử xem.”
Mặt mày Liễu Chí Viễn hớn hở, gật đầu thật mạnh.
Sau khi Nhạc Phong một mình bỏ đi, anh liền gọi một chiếc taxi, quay về nhà ngủ. Đêm qua anh mới biết hóa ra bản thân có rất nhiều tiền, quá kích động nên cả đêm không tài nào ngủ nổi. Thế nên đêm nay anh phải ngủ bù.
Anh cảm giác giấc ngủ này rất ngon, sáng sớm hôm sau, sau khi Nhạc Phong làm xong đồ ăn sáng, anh liền lấy chiếc xe điện của mình để đi đến công ty Tử Ngọc.
Bác cả nói với anh rằng, thư ký Hàn Nguyệt đã ở công ty chờ anh rồi.
Công ty Tử Ngọc đặt ở trung tâm thành phố, nơi sầm uất của giới thương nhân. Trước công ty có một hàng xe sang trọng. Không ít trong số đó là xe thể thao, đều là xe của các ngôi sao mà công ty đang quản lý.
Công ty có quy định, các ngôi sao mỗi ngày đều phải đến công ty để bảo cáo, nếu như có việc gấp, thì cũng phải xin phép trước. Cho nên xung quanh công ty có rất nhiều chó săn. Bọn họ dựa vào việc chụp ảnh ngôi sao để kiếm tiền, nếu như chụp được một vụ bê bối nào đó, bọn họ còn có thể kiếm được một khoản tiền.
ĐM, đi làm bằng con xe điện này hình như quá keo kiệt rồi, nên mua xe mới thôi. Trong lòng Nhạc Phong thầm nghĩ, dừng xe điện trước công ty.
Nhưng ngay lúc này, có tiếng động cơ truyền đến. Sau đó chợt nghe thấy tiếng phanh gấp, suýt nữa đụng bay Nhạc Phong.
Nhìn lại, một chiếc Porsche Cayenne đã tiếp xúc thân mật với xe đạp điện. Chiếc xe Porsche chỉ bị một ít vết xước, nhưng nhìn chiếc xe điện của mình, đuôi xe đã nát bét luôn rồi.
ĐCM! Con xe điện mới mua của ông! Thế mà hỏng rồi?
Nhạc Phong khóc không ra nước mắt, anh thấy xung quay không ít người vây lại, chỉ trỏ bàn tán xem kịch.
“Anh đi đúng kiểu gì vậy hả?"
Một cô gái xinh đẹp cực phẩm mở cửa xe đi xuống.
"O."
Những tiếng hộ kinh ngạc vang lên, cô gái này vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cô mặc một chiếc váy dài quá mông một chút, chân đi giày cao gót, dáng người gợi cảm nóng bỏng. Một cô gái như vậy, đi đến chỗ nào cũng sẽ là trung tâm chú ý.
“Lý Thấm?”
Nhạc Phong kêu lên một tiếng, quả nhiên là cô tới đây để ký hợp đồng! Nhạc Phong lộ ra vẻ tươi cười, tuy rằng cô đâm phải mình, xe điện cũng bị hỏng luôn rồi, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, cũng không ai bị thương. Anh cũng không định tính toán gì, còn chuẩn bị tiến lên chào hỏi, thì Lý Thấm đã thấy anh.
“Là anh? Nhạc Phong? Tại sao anh lại ở đây?”
Lý Thấm cau mày, một lát sau cô tự đưa ra đáp án cho mình, Nhạc Phong đến làm bảo vệ cho công ty sao?
“Chẳng lẽ anh bị mù sao? Đi đúng kiểu gì mà lại đâm vào xe của tôi?”
Lý Thấm tức giận nghiến răng nghiến lợi. Chiếc xe này cô mới mua được một tuần mà thôi. Bây giờ lại bị người ta đâm phải, tuy chỉ bị xước một chút, nhưng cô vẫn rất đau lòng!
“Là cô đâm phải tôi mà.”
Gương mặt của Nhạc Phong rất bất đắc dĩ:
“Sao cô lại nói ngược thành tôi đâm vào cô rồi...”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông truyền đến, đội trưởng đội bảo vệ dẫn một đám bảo vệ bước nhanh tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook