Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
-
Chương 42: Thích nói chuyện phiếm
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vô tình vô nghĩa, trảm thảo trừ căn, tàn nhẫn quả quyết!
Trong thời gian thật ngắn, Bàng Bân đã để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu trong lòng Trần Hạo.
Trong số những kiếm chủ của Xích Huyết, Bàng Bân tuyệt đối được xưng là nhân tài kiệt xuất!
Ngay cả Kim Chính Thu cũng kém hơn hắn ta.
"Lão Bàng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nếu đã xác định kiếm chủ, Bàng Bân cũng khiến Trần Hạo tương đối thoả mãn, khi đi đường, Trần Hạo không nhịn được tịch mịch lại hàn huyên với Bàng Bân.
"27!" Bàng Bân đáp lại đơn giản.
Hắn ta không biết thân phận chân thật của Trần Hạo, nhưng hắn ta biết Trần Hạo là kiếm linh của Xích Huyết Ma Kiếm.
Chỉ dựa vào thân phận này, hắn ta nhất định phải cung kính với Trần Hạo.
"27?" Trần Hạo kinh ngạc nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi đã bốn mươi bảy rồi!"
Khóe miệng Bàng Bân co lại: "Chỉ là dung mạo của ta hơi già một chút thôi."
"Vậy ngươi có gia thất chưa?"
"Chưa!"
"Có bạn thân không?"
"Không!"
"Có phải thân thể ngươi có vấn đề?"
Bàng Bân đang đi đường thiếu chút nữa không thể nhấc nổi chân khí, ngã từ trên nhánh cây xuống.
Chỉ cần là nam nhân bình thường đều không thể chịu đựng được câu hỏi này!
Hắn ta trầm giọng nói: "Thân thể của ta rất mạnh mẽ tráng kiện, không có bất cứ vấn đề gì!"
"Vậy ngươi giải quyết vấn đề sinh lý thế nào? Tự mình giải quyết sao?" Trần Hạo tự hỏi tự trả lời nói, "Ah, thì ra hai cánh tay của ngươi tráng kiện như vậy là nhờ luyện như thế sao?"
"Có đôi khi ta bỏ tiền ra!" Bàng Bân nhỏ giọng nói, "Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."
"Nói cách khác, có đôi khi ngươi không trả tiền?" Trần Hạo có chút tò mò hỏi, "Không nghĩ tới Hồng Hà Tam Quỷ Bàng Bân, nhân vật lớn nổi tiếng Bạch Toa quận cũng chơi gái không trả tiền?"
"Kiếm linh, thứ nhất, ta không nổi tiếng ở Bạch Toa quận lắm, thứ hai, chỉ cần có thực lực, nhiều khi không cần trả thù lao!"
Trần Hạo lập tức đáp lại ngay!
"Thì ra ngươi là cặn bã bại hoại!" Giọng điệu của Trần Hạo có chút khinh bỉ, "Còn có, ngươi phải gọi Hạo gia gia."
Thân hình Bàng Bân hơi dừng lại một chút nói: "Hạo gia gia, nếu như ngươi đứng trên góc độ của người bình thường, cũng có thể nói như vậy!"
Trần Hạo trong linh kiếm khẽ a một tiếng.
Người xấu thẳng thắn như vậy thật đúng là động vật hi hữu.
Bình thường, người xấu sẽ tìm đủ loại lý do qua loa lấy lệ cho các hành động xấu của mình, nhờ vào đó tê liệt bản thân mình.
Bàng Bân thừa nhận lưu loát dứt khoát như vậy khiến Trần Hạo cảm thấy không kịp ứng phó.
Còn có, cách xưng hô "Hạo gia gia" này vốn là Trần Hạo khinh bỉ nhân phẩm của Bàng Bân, thuận miệng nhục nhã hắn ta, không nghĩ tới hắn ta ngay cả phản bác cũng không có, trực tiếp gọi "gia gia".
Tôn tử này thực sự khiến Trần Hạo sợ hết hồn.
Xin thôi, Hồng Hà Tam Quỷ, Bàng Bân kiếm chủ!
Ngươi là võ giả Ma đạo, cốt khí và dũng khí của ngươi đâu?
Trần Hạo triệt để không tức giận gì nữa, chỉ có thể nói: "Ta không thích nhìn thấy nam nhân ép buộc nữ nhân, sau này không cho phép ngươi làm như vậy!"
Bàng Bân lập tức đáp ứng, nói: "Được, chuyện này không thành vấn đề!"
"Ngươi không cần suy nghĩ kỹ một chút đã đáp ứng?" Trần Hạo nhắc nhở, "Nếu như ngươi dám làm trái lời hứa, hậu quả rất nghiêm trọng!"
"Ta vốn không phải người thích cưỡng ép, ta càng ưa thích nữ nhân biết thuận theo!" Bàng Bân nói, "Chỉ có điều lão tam thích, hắn ta kéo ta và lão nhị cùng lên."
"Ngươi không từ chối?"
"Tất cả mọi người là huynh đệ, huống hồ làm như vậy có thể tăng tình cảm!"
Trần Hạo nhớ tới ba huynh đệ bọn họ, không hiểu sao cảm thấy buồn cười: "Tình cảm của huynh đệ của các ngươi... thật đúng là thâm hậu!"
"Chúng ta lớn lên cùng nhau, luyện võ cùng nhau, lưu lạc giang hồ cùng nhau, hiển nhiên tình cảm rất thâm hậu!"
Trần Hạo bị sự vô liêm sỉ của Bàng Bân đánh bại!
Hắn ta chỉ có thể nói sang chuyện khác.
"Nghe nói các ngươi đều là môn hạ của Hồng Hà Lão Quỷ?"
"Đúng, ta và lão nhị, lão tam đều là đồ đệ của Hồng Hà Lão Quỷ!"
Bàng Bân không giấu giếm gì Trần Hạo.
Giọng điệu bình thản nói lại lịch trình trưởng thành của hắn ta.
Hồng Hà Lão Quỷ là cao thủ Tiên Thiên Ma đạo có vài phần danh tiếng ở Bạch Toa quận, thu hơn hai trăm đồ đệ, hắn ta tin phụng nguyên tắc khôn sống mống chết.
Hơn hai trăm đồ đệ, cuối cùng chỉ còn lại ba huynh đệ Bàng Bân sống sót.
Hai năm trước, Hồng Hà Lão Quỷ bị Quy Linh tông truy sát, bản thân bị trọng thương, ba huynh đệ Bàng Bân liên hợp lại thí sư thành công.
Sau đó ba người bọn họ mang theo chút “di sản” Hồng Hà Lão Quỷ lưu lại xông xáo trong Bạch Toa quận, miễn cưỡng có thể tính là có chút danh tiếng.
"Các ngươi xông ra danh tiếng như thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Đương nhiên là giết người! Giết người cướp đủ loại tài nguyên, chúng ta cướp của lính đánh thuê, cướp sạch của phú hào, diệt cả gia tộc, cũng từng cướp tiêu, giả trang đầu lĩnh thổ phỉ, đóng vai thợ săn tiền thưởng... Chỉ cần có tài nguyên, chỉ cần có nắm chắc, chúng ta lập tức đi cướp!" Trên mặt Bàng Bân lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Dù sao thì thiên phú của chúng ta cũng chỉ bình thường, chỗ bẩn trên người quá nặng, không môn không phái, phía sau lại không có gia tộc, muốn trở thành cao thủ Tiên Thiên, muốn quật khởi thành chúa tể một phương, ngoại trừ cướp, chúng ta còn có thể làm thế nào khác được?"
Bàng Bân lại hỏi ngược Trần Hạo.
Đúng vậy, lấy thân phận tình cảnh của bọn hắn, ngoại trừ cướp còn có thể làm thế nào?
Lẽ nào ủy thân cho thế lực lớn?
Đó là chuyện hoàn toàn không thể!
Lấy quy tắc của thế giới này, một vết bẩn "thí sư" đã đủ để toàn bộ thế lực cự tuyệt bọn họ!
Cho dù bọn họ có gia nhập thế lực lớn, cũng vĩnh viễn không thể đi tới trung tâm, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là bia đỡ đạn.
Chẳng qua, muốn Trần Hạo đồng tình với bọn họ, hoàn toàn không thể!
Trần Hạo là người có ý chí sắt đá.
"Các ngươi không sợ gặp phải cọng rơm cứng, khiến mạng của bản thân tiêu tan luôn sao?"
Khóe miệng Bàng Bân lộ ra nụ cười trào phúng: "Có thể sống lâu như thế, ta đã buôn bán lời, chỉ cần ta không chết, kiểu gì cũng sẽ có ngày nổi danh!"
"Nếu lỡ ngươi chết thì sao?"
"Chết thì hết chuyện!"
"Ừm, ngươi rất không tồi!" Trần Hạo suy nghĩ một chút nói, "Ta thưởng thức ngươi, ta đồng ý với ngươi, nếu như ngươi chết, ta sẽ để kiếm chủ kế nhiệm của ta nhặt xác cho ngươi!"
"..."
Dọc theo đường đi, Trần Hạo không ngừng lải nhải, không ngừng đặt câu hỏi với Bàng Bân. Sau đó hắn lại lấy lời lẽ sắc bén, hài hước, ác độc, khủng bố, ác thú vị than thở.
"Nói thế nào ngươi cũng là cao thủ Chân Nguyên cảnh, không lẽ không có một nữ nhân nào coi trọng ngươi? Có phải ngươi quá lùn không? Ta đề cử ngươi dùng miếng lót tăng chiều cao, chính là nhét thêm một miếng đệm trong giày, từ đó có thể khiến ngươi cao to uy mãnh hơn một chút!"
"Các ngươi làm loại chuyện táng tận thiên lương như vậy? Không sợ sinh con không có mắt sao?"
"Nếu như cha ngươi biết ngươi làm chuyện xấu, sợ rằng trước đây hắn ta đã bắn lên tường!"
"Thịt người ngươi cũng ăn? Ngay cả chó cũng không ăn thịt chó!"
...
Hỏi hết câu này tới câu khác! Tựa như một đám ruồi bọ vây quanh hắn ta, phát ra tiếng ong ong ong ong ồn ào, khiến hắn ta đau màng nhĩ, tinh thần tan vỡ!
Bàng Bân tình nguyện tìm cao thủ Tiên Thiên chịu ngược đãi một trăm lần, cũng không nguyện nói chuyện với Trần Hạo!
Hết lần này tới lần khác, hắn ta không thể không đáp lại vấn đề của Trần Hạo.
Một khi hắn ta không trả lời vấn đề của Trần Hạo, Trần Hạo sẽ uy hiếp hắn ta!
Hết lần này tới lần khác, sức hấp dẫn quá lớn, hắn ta lại không thể buông tha Ma Kiếm!
Vừa mới bắt đầu, Bàng Bân còn có thể nhẫn, sau đó, lấy lòng dạ thâm hậu và định lực vượt qua người thường của Bàng Bân cũng có chút không nhịn được.
Hắn ta yên lặng dừng bước, xoay người nhìn thanh Ma Kiếm hắn ta vác sau lưng.
Nửa ngày trời sau hắn ta mới chậm rãi nói: "Kiếm... Hạo gia, ta phát hiện, dường như lòng hiếu kỳ của ngươi rất nặng, còn đặc biệt thích lải nhải, nói còn ra những lời khiến người ta giận sôi. Nếu đổi lại là người khác, ta đã liều mạng với người đó!"
"Có không? Chúng ta chỉ trò chuyện thường ngày thôi mà, ta thích nói chuyện phiếm với người khác."
"Hạo gia! Chỉ sợ Phó người điên kia điên thật, không phải vì mất đi thê nhi đúng không?"
Đây là vu tội!
Vu tội trần trụi!
Vô tình vô nghĩa, trảm thảo trừ căn, tàn nhẫn quả quyết!
Trong thời gian thật ngắn, Bàng Bân đã để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu trong lòng Trần Hạo.
Trong số những kiếm chủ của Xích Huyết, Bàng Bân tuyệt đối được xưng là nhân tài kiệt xuất!
Ngay cả Kim Chính Thu cũng kém hơn hắn ta.
"Lão Bàng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nếu đã xác định kiếm chủ, Bàng Bân cũng khiến Trần Hạo tương đối thoả mãn, khi đi đường, Trần Hạo không nhịn được tịch mịch lại hàn huyên với Bàng Bân.
"27!" Bàng Bân đáp lại đơn giản.
Hắn ta không biết thân phận chân thật của Trần Hạo, nhưng hắn ta biết Trần Hạo là kiếm linh của Xích Huyết Ma Kiếm.
Chỉ dựa vào thân phận này, hắn ta nhất định phải cung kính với Trần Hạo.
"27?" Trần Hạo kinh ngạc nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi đã bốn mươi bảy rồi!"
Khóe miệng Bàng Bân co lại: "Chỉ là dung mạo của ta hơi già một chút thôi."
"Vậy ngươi có gia thất chưa?"
"Chưa!"
"Có bạn thân không?"
"Không!"
"Có phải thân thể ngươi có vấn đề?"
Bàng Bân đang đi đường thiếu chút nữa không thể nhấc nổi chân khí, ngã từ trên nhánh cây xuống.
Chỉ cần là nam nhân bình thường đều không thể chịu đựng được câu hỏi này!
Hắn ta trầm giọng nói: "Thân thể của ta rất mạnh mẽ tráng kiện, không có bất cứ vấn đề gì!"
"Vậy ngươi giải quyết vấn đề sinh lý thế nào? Tự mình giải quyết sao?" Trần Hạo tự hỏi tự trả lời nói, "Ah, thì ra hai cánh tay của ngươi tráng kiện như vậy là nhờ luyện như thế sao?"
"Có đôi khi ta bỏ tiền ra!" Bàng Bân nhỏ giọng nói, "Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."
"Nói cách khác, có đôi khi ngươi không trả tiền?" Trần Hạo có chút tò mò hỏi, "Không nghĩ tới Hồng Hà Tam Quỷ Bàng Bân, nhân vật lớn nổi tiếng Bạch Toa quận cũng chơi gái không trả tiền?"
"Kiếm linh, thứ nhất, ta không nổi tiếng ở Bạch Toa quận lắm, thứ hai, chỉ cần có thực lực, nhiều khi không cần trả thù lao!"
Trần Hạo lập tức đáp lại ngay!
"Thì ra ngươi là cặn bã bại hoại!" Giọng điệu của Trần Hạo có chút khinh bỉ, "Còn có, ngươi phải gọi Hạo gia gia."
Thân hình Bàng Bân hơi dừng lại một chút nói: "Hạo gia gia, nếu như ngươi đứng trên góc độ của người bình thường, cũng có thể nói như vậy!"
Trần Hạo trong linh kiếm khẽ a một tiếng.
Người xấu thẳng thắn như vậy thật đúng là động vật hi hữu.
Bình thường, người xấu sẽ tìm đủ loại lý do qua loa lấy lệ cho các hành động xấu của mình, nhờ vào đó tê liệt bản thân mình.
Bàng Bân thừa nhận lưu loát dứt khoát như vậy khiến Trần Hạo cảm thấy không kịp ứng phó.
Còn có, cách xưng hô "Hạo gia gia" này vốn là Trần Hạo khinh bỉ nhân phẩm của Bàng Bân, thuận miệng nhục nhã hắn ta, không nghĩ tới hắn ta ngay cả phản bác cũng không có, trực tiếp gọi "gia gia".
Tôn tử này thực sự khiến Trần Hạo sợ hết hồn.
Xin thôi, Hồng Hà Tam Quỷ, Bàng Bân kiếm chủ!
Ngươi là võ giả Ma đạo, cốt khí và dũng khí của ngươi đâu?
Trần Hạo triệt để không tức giận gì nữa, chỉ có thể nói: "Ta không thích nhìn thấy nam nhân ép buộc nữ nhân, sau này không cho phép ngươi làm như vậy!"
Bàng Bân lập tức đáp ứng, nói: "Được, chuyện này không thành vấn đề!"
"Ngươi không cần suy nghĩ kỹ một chút đã đáp ứng?" Trần Hạo nhắc nhở, "Nếu như ngươi dám làm trái lời hứa, hậu quả rất nghiêm trọng!"
"Ta vốn không phải người thích cưỡng ép, ta càng ưa thích nữ nhân biết thuận theo!" Bàng Bân nói, "Chỉ có điều lão tam thích, hắn ta kéo ta và lão nhị cùng lên."
"Ngươi không từ chối?"
"Tất cả mọi người là huynh đệ, huống hồ làm như vậy có thể tăng tình cảm!"
Trần Hạo nhớ tới ba huynh đệ bọn họ, không hiểu sao cảm thấy buồn cười: "Tình cảm của huynh đệ của các ngươi... thật đúng là thâm hậu!"
"Chúng ta lớn lên cùng nhau, luyện võ cùng nhau, lưu lạc giang hồ cùng nhau, hiển nhiên tình cảm rất thâm hậu!"
Trần Hạo bị sự vô liêm sỉ của Bàng Bân đánh bại!
Hắn ta chỉ có thể nói sang chuyện khác.
"Nghe nói các ngươi đều là môn hạ của Hồng Hà Lão Quỷ?"
"Đúng, ta và lão nhị, lão tam đều là đồ đệ của Hồng Hà Lão Quỷ!"
Bàng Bân không giấu giếm gì Trần Hạo.
Giọng điệu bình thản nói lại lịch trình trưởng thành của hắn ta.
Hồng Hà Lão Quỷ là cao thủ Tiên Thiên Ma đạo có vài phần danh tiếng ở Bạch Toa quận, thu hơn hai trăm đồ đệ, hắn ta tin phụng nguyên tắc khôn sống mống chết.
Hơn hai trăm đồ đệ, cuối cùng chỉ còn lại ba huynh đệ Bàng Bân sống sót.
Hai năm trước, Hồng Hà Lão Quỷ bị Quy Linh tông truy sát, bản thân bị trọng thương, ba huynh đệ Bàng Bân liên hợp lại thí sư thành công.
Sau đó ba người bọn họ mang theo chút “di sản” Hồng Hà Lão Quỷ lưu lại xông xáo trong Bạch Toa quận, miễn cưỡng có thể tính là có chút danh tiếng.
"Các ngươi xông ra danh tiếng như thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Đương nhiên là giết người! Giết người cướp đủ loại tài nguyên, chúng ta cướp của lính đánh thuê, cướp sạch của phú hào, diệt cả gia tộc, cũng từng cướp tiêu, giả trang đầu lĩnh thổ phỉ, đóng vai thợ săn tiền thưởng... Chỉ cần có tài nguyên, chỉ cần có nắm chắc, chúng ta lập tức đi cướp!" Trên mặt Bàng Bân lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Dù sao thì thiên phú của chúng ta cũng chỉ bình thường, chỗ bẩn trên người quá nặng, không môn không phái, phía sau lại không có gia tộc, muốn trở thành cao thủ Tiên Thiên, muốn quật khởi thành chúa tể một phương, ngoại trừ cướp, chúng ta còn có thể làm thế nào khác được?"
Bàng Bân lại hỏi ngược Trần Hạo.
Đúng vậy, lấy thân phận tình cảnh của bọn hắn, ngoại trừ cướp còn có thể làm thế nào?
Lẽ nào ủy thân cho thế lực lớn?
Đó là chuyện hoàn toàn không thể!
Lấy quy tắc của thế giới này, một vết bẩn "thí sư" đã đủ để toàn bộ thế lực cự tuyệt bọn họ!
Cho dù bọn họ có gia nhập thế lực lớn, cũng vĩnh viễn không thể đi tới trung tâm, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là bia đỡ đạn.
Chẳng qua, muốn Trần Hạo đồng tình với bọn họ, hoàn toàn không thể!
Trần Hạo là người có ý chí sắt đá.
"Các ngươi không sợ gặp phải cọng rơm cứng, khiến mạng của bản thân tiêu tan luôn sao?"
Khóe miệng Bàng Bân lộ ra nụ cười trào phúng: "Có thể sống lâu như thế, ta đã buôn bán lời, chỉ cần ta không chết, kiểu gì cũng sẽ có ngày nổi danh!"
"Nếu lỡ ngươi chết thì sao?"
"Chết thì hết chuyện!"
"Ừm, ngươi rất không tồi!" Trần Hạo suy nghĩ một chút nói, "Ta thưởng thức ngươi, ta đồng ý với ngươi, nếu như ngươi chết, ta sẽ để kiếm chủ kế nhiệm của ta nhặt xác cho ngươi!"
"..."
Dọc theo đường đi, Trần Hạo không ngừng lải nhải, không ngừng đặt câu hỏi với Bàng Bân. Sau đó hắn lại lấy lời lẽ sắc bén, hài hước, ác độc, khủng bố, ác thú vị than thở.
"Nói thế nào ngươi cũng là cao thủ Chân Nguyên cảnh, không lẽ không có một nữ nhân nào coi trọng ngươi? Có phải ngươi quá lùn không? Ta đề cử ngươi dùng miếng lót tăng chiều cao, chính là nhét thêm một miếng đệm trong giày, từ đó có thể khiến ngươi cao to uy mãnh hơn một chút!"
"Các ngươi làm loại chuyện táng tận thiên lương như vậy? Không sợ sinh con không có mắt sao?"
"Nếu như cha ngươi biết ngươi làm chuyện xấu, sợ rằng trước đây hắn ta đã bắn lên tường!"
"Thịt người ngươi cũng ăn? Ngay cả chó cũng không ăn thịt chó!"
...
Hỏi hết câu này tới câu khác! Tựa như một đám ruồi bọ vây quanh hắn ta, phát ra tiếng ong ong ong ong ồn ào, khiến hắn ta đau màng nhĩ, tinh thần tan vỡ!
Bàng Bân tình nguyện tìm cao thủ Tiên Thiên chịu ngược đãi một trăm lần, cũng không nguyện nói chuyện với Trần Hạo!
Hết lần này tới lần khác, hắn ta không thể không đáp lại vấn đề của Trần Hạo.
Một khi hắn ta không trả lời vấn đề của Trần Hạo, Trần Hạo sẽ uy hiếp hắn ta!
Hết lần này tới lần khác, sức hấp dẫn quá lớn, hắn ta lại không thể buông tha Ma Kiếm!
Vừa mới bắt đầu, Bàng Bân còn có thể nhẫn, sau đó, lấy lòng dạ thâm hậu và định lực vượt qua người thường của Bàng Bân cũng có chút không nhịn được.
Hắn ta yên lặng dừng bước, xoay người nhìn thanh Ma Kiếm hắn ta vác sau lưng.
Nửa ngày trời sau hắn ta mới chậm rãi nói: "Kiếm... Hạo gia, ta phát hiện, dường như lòng hiếu kỳ của ngươi rất nặng, còn đặc biệt thích lải nhải, nói còn ra những lời khiến người ta giận sôi. Nếu đổi lại là người khác, ta đã liều mạng với người đó!"
"Có không? Chúng ta chỉ trò chuyện thường ngày thôi mà, ta thích nói chuyện phiếm với người khác."
"Hạo gia! Chỉ sợ Phó người điên kia điên thật, không phải vì mất đi thê nhi đúng không?"
Đây là vu tội!
Vu tội trần trụi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook