Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa
-
Chương 20
Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ
Một bước ra cửa, trước mắt Trường Hoan sáng ngời, sân viện đều một mảnh màu đỏ rực.
Trở về thời điểm nàng bị che đôi mắt lại không thấy bên ngoài, lúc này thấy đèn đường, cầu đá vây quanh một vòng vải đỏ, trên hành lang sa mành đều là màu đỏ.
Ôn Nhược Cẩn nắm tay nàng bước qua cầu đá đi đến phía trước, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm giữ nàng, gương mặt nghiêm túc: “Hôn lễ ở kinh thành ta vẫn cảm thấy không hài lòng, nhiều người tới như vậy, lại không có mấy người là thiệt tình thực lòng chúc phúc chúng ta. Hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, Hoan Hoan, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
Trường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt Ôn Nhược Cẩn tràn đầy thâm tình, nàng cười rộ lên hỏi lại hắn: “Hiện tại bên ngoài đều gọi ta là Ôn phu nhân, ta không lo mình sẽ làm không tốt? Hơn nữa, rõ ràng hôn phục đều đã mặc, chàng còn hỏi ta vấn đề này có phải là quá muộn hay không?”
Ôn Nhược Cẩn nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Ta chỉ muốn nghe nàng trả lời, nguyện ý hay không. Chỉ có nghe được, lòng ta mới an tâm.”
Trường Hoan giả vờ tức giận, đẩy ra hắn, “Được được được, ta nguyện ý.”
Ôn Nhược Cẩn cười, mang theo nàng đến đại đường.
Đại đường sớm đã trang trí xong, Lục Châu các nàng đều tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, thấy các chủ tử đến, đầu tiên là Lục Châu theo bản năng đến đỡ Trường Hoan, sau đó bị Ôn Nhược Cẩn liếc mắt nhìn quá, ngượng ngùng thu tay lại.
Giờ lành vừa đến, Trường Hoan bị Lục Châu che khăn voan đỏ lại, nắm lấy sấp lụa hồng với Ôn Nhược Cẩn, lạy thiên địa.
Ôn Nhược Cẩn lại đây xốc lên tân nương tử khăn voan, rõ ràng không người xướng hạ, trường hoan lại đỏ bừng gương mặt, ở màu đỏ quần áo phụ trợ hạ càng thêm kiều diễm.
Hai người ăn cơm trưa, Trường Hoan không biết có tâm trạng gì, lại cảm thấy kỳ quái ngượng ngùng, từng chút từng chút ăn cơm. Ôn Nhược Cẩn nhìn qua, lại gắp đồ ăn thêm vào trong chén nàng, “Ăn nhiều một chút.”
Trường Hoan gật đầu, đấu tranh với đồ ăn trong chén, toàn tâm toàn ý kết quả là nàng ăn no căng bụng.
Ôn Nhược Cẩn mang theo nàng đi tiêu thực, hạ nhân đều bị hắn đuổi đi, lúc này toàn bộ trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Trường Hoan có ngủ trưa thói quen, sau khi dạo qua một vòng liền trở về nhà, thay đổi bộ y phục nghỉ ngơi.
Ôn Nhược Cẩn trở về sau một bước, tắm rửa xong, Trường Hoan đã bò lên trên giường nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.
Thời tiết có chút khô nóng, Trường Hoan không có cái chăn, nàng nằm nghiêng ở bên ngoài đi vào giấc ngủ, Ôn Nhược Cẩn có thể thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, còn có, môi hơi sưng ……
Ôn Nhược Cẩn đi qua, hôn môi nàng, Trường Hoan lầu bầu một chút, Ôn Nhược Cẩn nhẹ giọng dỗ nàng: “Ngoan, đi vào một chút.”
Trường Hoan nhíu nhíu mày, trở mình nhích vào bên trong một chút, Ôn Nhược Cẩn nằm xuống, sau đó một tay ôm chầm Trường Hoan đang dựa vào hắn, một cái tay khác nửa chống ở trên gối đầu, cúi đầu hôn trên cổ trắng nõn của nàng đang lỏa lồ ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng, có chút ngứa, Trường Hoan theo bản năng tránh xa, Ôn Nhược Cẩn truy tìm lại đây tiếp tục dây dưa, Trường Hoan có chút tức giận, tưởng muỗi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, một cái tát đánh qua.
Ôn Nhược Cẩn bị tát, có chút không thể tưởng tượng, ngẩn người tiếp tục động tác chính mình, chỉ là không hề giới hạn trong phạm vi nho nhỏ kia.
Trường Hoan rốt cuộc tỉnh lại, mở đôi mắt mê mang, không biết khi nào nàng chui vào trong lòng ngực Ôn Nhược Cẩn, tay còn không tự giác để trên eo hắn, mà Ôn Nhược Cẩn chính ôm chính mình gặm cắn đến chính vui vẻ.
Ôn Nhược Cẩn thấy nàng trợn mắt, âm thanh khàn khàn mê hoặc nàng, “Nếu tỉnh, chúng ta làm chuyện khác đi.”
“Nhưng ta còn muốn tiếp tục ngủ.” Trường Hoan là bị hắn đánh thức, hiện tại tất nhiên còn chưa tới canh giờ nàng thường ngày tỉnh lại, nàng ngáp một cái, muốn xoay người ngủ tiếp.
Ôn Nhược Cẩn ngăn lại nàng, “Làm xong ngủ tiếp, được không?”
Hiện tại Trường Hoan chỉ muốn ngủ, chính là không thuận theo hắn. Ôn Nhược Cẩn bị nàng tra tấn có chút tàn nhẫn, đành phải thấp giọng thương lượng với nàng: “Một chút, được không?”
Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.
Quả nhiên, Trường Hoan vừa nghe nói lập tức liền có thể không bị người quấy rầy, gật gật đầu.
Ôn Nhược Cẩn thở dài, đi hôn môi nàng, loại bỏ y phục của nàng, Trường Hoan nhắm mắt lại, chậm rãi thậm chí chủ động đi nghênh đón hắn……
Sự thật chứng minh miệng nam nhân là quỷ gạt người, cái gì trong chốc lát, thẳng đến sau khi mặt trời sắp lặn Trường Hoan mới được buông tha, thân thể mang theo đau nhức nặng nề đi ngủ.
Ôn Nhược Cẩn thu thập cho mình xong, bưng chậu nước ấm cẩn thận giúp nàng rửa sạch. Nghĩ đến nàng ngủ dậy một giấc khẳng định sẽ đói, ra cửa đi đến phòng bếp.
Bọn người Lục Châu bị hắn phân phó hôm nay không cần trở về, Ôn Nhược Cẩn chính mình nhóm lửa nấu chén cháo thịt nạc, hâm nóng ở lồng hấp.
Trường Hoan là bị đói và đau nhức đồng loạt đánh thức, nàng thật không nghĩ tới động phòng lại thống khổ như thế, trong lòng mắng Ôn Nhược Cẩn một trận mới xả giận, bất quá nghĩ đến đến chính mình cũng có chút hưởng thụ, lại cảm thấy thẹn thùng.
Ôn Nhược Cẩn bưng cháo chén tiến vào, liền nhìn đến Trường Hoan xấu hổ buồn bực mà trừng mắt nhìn hắn, sờ sờ cái mũi, sau đó buông chén đi ôm Trường Hoan lại đây.
Trường Hoan cười như không cười đánh giá cháo trên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn Ôn Nhược Cẩn, ý tứ hình như là đang nói: Ta bị chàng lăn lộn thảm như vậy, chàng liền lấy một chén cháo tới dụ dỗ ta?
Ôn Nhược Cẩn bị nàng nhìn chằm chằm đến trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng đẩy cháo qua: “Trong phủ hạ nhân đều nghỉ, ta tự mình nấu cháo, nàng nếm thử xem.”
Trường Hoan cũng không muốn làm khó hắn, ngoan ngoãn ăn xong cháo, sau đó Ôn Nhược Cẩn ôm nàng đi đến trên giường.
Có lẽ là lúc trước ngủ nhiều, lại nằm ở trên giường ngược lại ngủ không được, Ôn Nhược Cẩn có chút mệt nhọc, nhắm mắt lại, vẫn chu đáo mà bồi Trường Hoan nói chuyện.
Cuối cùng Trường Hoan vẫn hỏi vấn đề tầm thường rồi lại không bình thường: “Vì sao lại thích ta?”
“Đại khái là tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm đi*.”
Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm*: tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.
“Nói bậy, chiếu theo cách nói lúc trước của chàng, khẳng định là nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta, sao có thể sinh ra cảm giác đối ta như vậy?”
“Nào có, rõ ràng thực đáng yêu, thực làm người ta đau lòng.”
“Ta đây giả ngây giả dại chàng cũng cảm thấy đáng yêu?”
Ôn Nhược Cẩn biết nàng là đang nói dáng vẻ nàng giả dạng phát bệnh tâm thần tránh né hành vi tứ hôn của Hoàng Hậu tai cung yến lần đó, Trường Hoan thật sự thực để ý đến hình tượng của nàng trong cảm nhận của hắn về lần đó, Ôn Nhược Cẩn sờ sờ nàng đầu, “Thực đáng yêu, cũng thực thông minh.”
Trường Hoan muốn biết đáp án, rốt cuộc có chút buồn ngủ, làm tổ ở trong lòng ngực Ôn Nhược Cẩn nhắm mắt lại muốn ngủ.
Cuối cùng, trước khi cơn buồn ngủ đánh úp lại ý thức, Trường Hoan đột nhiên hỏi hắn: “Nếu ta thật là kẻ điên, chàng sẽ ghét bỏ ta sao?”
“Làm sao ghét bỏ, yêu còn không kịp.” Ôn Nhược Cẩn hôn hôn cái trán của nàng, trong ánh mắt nhìn nàng hoàn toàn là thâm tình.
Không có nàng, đâu có ta của hiện tại. Không có nàng xuất hiện, khả năng ta sớm đã không ở nhân thế.
Cho nên Hoan Hoan không cần thiếu tự ti, nàng không biết đối với ta mà nói nàng rốt cuộc chiếm bao nhiêu phân lượng.
Đêm dài, Trường Hoan vô ý thức cọ cọ cằm hắn, ôm Ôn Nhược Cẩn ngủ ngon. Ôn Nhược Cẩn giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của nàng, ôm nàng an tâm nhắm mắt ngủ.
Hoàn chính văn.
Một bước ra cửa, trước mắt Trường Hoan sáng ngời, sân viện đều một mảnh màu đỏ rực.
Trở về thời điểm nàng bị che đôi mắt lại không thấy bên ngoài, lúc này thấy đèn đường, cầu đá vây quanh một vòng vải đỏ, trên hành lang sa mành đều là màu đỏ.
Ôn Nhược Cẩn nắm tay nàng bước qua cầu đá đi đến phía trước, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm giữ nàng, gương mặt nghiêm túc: “Hôn lễ ở kinh thành ta vẫn cảm thấy không hài lòng, nhiều người tới như vậy, lại không có mấy người là thiệt tình thực lòng chúc phúc chúng ta. Hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, Hoan Hoan, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
Trường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt Ôn Nhược Cẩn tràn đầy thâm tình, nàng cười rộ lên hỏi lại hắn: “Hiện tại bên ngoài đều gọi ta là Ôn phu nhân, ta không lo mình sẽ làm không tốt? Hơn nữa, rõ ràng hôn phục đều đã mặc, chàng còn hỏi ta vấn đề này có phải là quá muộn hay không?”
Ôn Nhược Cẩn nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Ta chỉ muốn nghe nàng trả lời, nguyện ý hay không. Chỉ có nghe được, lòng ta mới an tâm.”
Trường Hoan giả vờ tức giận, đẩy ra hắn, “Được được được, ta nguyện ý.”
Ôn Nhược Cẩn cười, mang theo nàng đến đại đường.
Đại đường sớm đã trang trí xong, Lục Châu các nàng đều tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, thấy các chủ tử đến, đầu tiên là Lục Châu theo bản năng đến đỡ Trường Hoan, sau đó bị Ôn Nhược Cẩn liếc mắt nhìn quá, ngượng ngùng thu tay lại.
Giờ lành vừa đến, Trường Hoan bị Lục Châu che khăn voan đỏ lại, nắm lấy sấp lụa hồng với Ôn Nhược Cẩn, lạy thiên địa.
Ôn Nhược Cẩn lại đây xốc lên tân nương tử khăn voan, rõ ràng không người xướng hạ, trường hoan lại đỏ bừng gương mặt, ở màu đỏ quần áo phụ trợ hạ càng thêm kiều diễm.
Hai người ăn cơm trưa, Trường Hoan không biết có tâm trạng gì, lại cảm thấy kỳ quái ngượng ngùng, từng chút từng chút ăn cơm. Ôn Nhược Cẩn nhìn qua, lại gắp đồ ăn thêm vào trong chén nàng, “Ăn nhiều một chút.”
Trường Hoan gật đầu, đấu tranh với đồ ăn trong chén, toàn tâm toàn ý kết quả là nàng ăn no căng bụng.
Ôn Nhược Cẩn mang theo nàng đi tiêu thực, hạ nhân đều bị hắn đuổi đi, lúc này toàn bộ trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Trường Hoan có ngủ trưa thói quen, sau khi dạo qua một vòng liền trở về nhà, thay đổi bộ y phục nghỉ ngơi.
Ôn Nhược Cẩn trở về sau một bước, tắm rửa xong, Trường Hoan đã bò lên trên giường nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.
Thời tiết có chút khô nóng, Trường Hoan không có cái chăn, nàng nằm nghiêng ở bên ngoài đi vào giấc ngủ, Ôn Nhược Cẩn có thể thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, còn có, môi hơi sưng ……
Ôn Nhược Cẩn đi qua, hôn môi nàng, Trường Hoan lầu bầu một chút, Ôn Nhược Cẩn nhẹ giọng dỗ nàng: “Ngoan, đi vào một chút.”
Trường Hoan nhíu nhíu mày, trở mình nhích vào bên trong một chút, Ôn Nhược Cẩn nằm xuống, sau đó một tay ôm chầm Trường Hoan đang dựa vào hắn, một cái tay khác nửa chống ở trên gối đầu, cúi đầu hôn trên cổ trắng nõn của nàng đang lỏa lồ ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng, có chút ngứa, Trường Hoan theo bản năng tránh xa, Ôn Nhược Cẩn truy tìm lại đây tiếp tục dây dưa, Trường Hoan có chút tức giận, tưởng muỗi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, một cái tát đánh qua.
Ôn Nhược Cẩn bị tát, có chút không thể tưởng tượng, ngẩn người tiếp tục động tác chính mình, chỉ là không hề giới hạn trong phạm vi nho nhỏ kia.
Trường Hoan rốt cuộc tỉnh lại, mở đôi mắt mê mang, không biết khi nào nàng chui vào trong lòng ngực Ôn Nhược Cẩn, tay còn không tự giác để trên eo hắn, mà Ôn Nhược Cẩn chính ôm chính mình gặm cắn đến chính vui vẻ.
Ôn Nhược Cẩn thấy nàng trợn mắt, âm thanh khàn khàn mê hoặc nàng, “Nếu tỉnh, chúng ta làm chuyện khác đi.”
“Nhưng ta còn muốn tiếp tục ngủ.” Trường Hoan là bị hắn đánh thức, hiện tại tất nhiên còn chưa tới canh giờ nàng thường ngày tỉnh lại, nàng ngáp một cái, muốn xoay người ngủ tiếp.
Ôn Nhược Cẩn ngăn lại nàng, “Làm xong ngủ tiếp, được không?”
Hiện tại Trường Hoan chỉ muốn ngủ, chính là không thuận theo hắn. Ôn Nhược Cẩn bị nàng tra tấn có chút tàn nhẫn, đành phải thấp giọng thương lượng với nàng: “Một chút, được không?”
Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.
Quả nhiên, Trường Hoan vừa nghe nói lập tức liền có thể không bị người quấy rầy, gật gật đầu.
Ôn Nhược Cẩn thở dài, đi hôn môi nàng, loại bỏ y phục của nàng, Trường Hoan nhắm mắt lại, chậm rãi thậm chí chủ động đi nghênh đón hắn……
Sự thật chứng minh miệng nam nhân là quỷ gạt người, cái gì trong chốc lát, thẳng đến sau khi mặt trời sắp lặn Trường Hoan mới được buông tha, thân thể mang theo đau nhức nặng nề đi ngủ.
Ôn Nhược Cẩn thu thập cho mình xong, bưng chậu nước ấm cẩn thận giúp nàng rửa sạch. Nghĩ đến nàng ngủ dậy một giấc khẳng định sẽ đói, ra cửa đi đến phòng bếp.
Bọn người Lục Châu bị hắn phân phó hôm nay không cần trở về, Ôn Nhược Cẩn chính mình nhóm lửa nấu chén cháo thịt nạc, hâm nóng ở lồng hấp.
Trường Hoan là bị đói và đau nhức đồng loạt đánh thức, nàng thật không nghĩ tới động phòng lại thống khổ như thế, trong lòng mắng Ôn Nhược Cẩn một trận mới xả giận, bất quá nghĩ đến đến chính mình cũng có chút hưởng thụ, lại cảm thấy thẹn thùng.
Ôn Nhược Cẩn bưng cháo chén tiến vào, liền nhìn đến Trường Hoan xấu hổ buồn bực mà trừng mắt nhìn hắn, sờ sờ cái mũi, sau đó buông chén đi ôm Trường Hoan lại đây.
Trường Hoan cười như không cười đánh giá cháo trên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn Ôn Nhược Cẩn, ý tứ hình như là đang nói: Ta bị chàng lăn lộn thảm như vậy, chàng liền lấy một chén cháo tới dụ dỗ ta?
Ôn Nhược Cẩn bị nàng nhìn chằm chằm đến trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng đẩy cháo qua: “Trong phủ hạ nhân đều nghỉ, ta tự mình nấu cháo, nàng nếm thử xem.”
Trường Hoan cũng không muốn làm khó hắn, ngoan ngoãn ăn xong cháo, sau đó Ôn Nhược Cẩn ôm nàng đi đến trên giường.
Có lẽ là lúc trước ngủ nhiều, lại nằm ở trên giường ngược lại ngủ không được, Ôn Nhược Cẩn có chút mệt nhọc, nhắm mắt lại, vẫn chu đáo mà bồi Trường Hoan nói chuyện.
Cuối cùng Trường Hoan vẫn hỏi vấn đề tầm thường rồi lại không bình thường: “Vì sao lại thích ta?”
“Đại khái là tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm đi*.”
Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm*: tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.
“Nói bậy, chiếu theo cách nói lúc trước của chàng, khẳng định là nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta, sao có thể sinh ra cảm giác đối ta như vậy?”
“Nào có, rõ ràng thực đáng yêu, thực làm người ta đau lòng.”
“Ta đây giả ngây giả dại chàng cũng cảm thấy đáng yêu?”
Ôn Nhược Cẩn biết nàng là đang nói dáng vẻ nàng giả dạng phát bệnh tâm thần tránh né hành vi tứ hôn của Hoàng Hậu tai cung yến lần đó, Trường Hoan thật sự thực để ý đến hình tượng của nàng trong cảm nhận của hắn về lần đó, Ôn Nhược Cẩn sờ sờ nàng đầu, “Thực đáng yêu, cũng thực thông minh.”
Trường Hoan muốn biết đáp án, rốt cuộc có chút buồn ngủ, làm tổ ở trong lòng ngực Ôn Nhược Cẩn nhắm mắt lại muốn ngủ.
Cuối cùng, trước khi cơn buồn ngủ đánh úp lại ý thức, Trường Hoan đột nhiên hỏi hắn: “Nếu ta thật là kẻ điên, chàng sẽ ghét bỏ ta sao?”
“Làm sao ghét bỏ, yêu còn không kịp.” Ôn Nhược Cẩn hôn hôn cái trán của nàng, trong ánh mắt nhìn nàng hoàn toàn là thâm tình.
Không có nàng, đâu có ta của hiện tại. Không có nàng xuất hiện, khả năng ta sớm đã không ở nhân thế.
Cho nên Hoan Hoan không cần thiếu tự ti, nàng không biết đối với ta mà nói nàng rốt cuộc chiếm bao nhiêu phân lượng.
Đêm dài, Trường Hoan vô ý thức cọ cọ cằm hắn, ôm Ôn Nhược Cẩn ngủ ngon. Ôn Nhược Cẩn giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của nàng, ôm nàng an tâm nhắm mắt ngủ.
Hoàn chính văn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook