Ta và Du Hựu Thanh bí mật bên nhau.
Lúc này, ta và chàng đều không thể vô trách nhiệm, trút bỏ mọi thứ để ở bên cạnh nhau được.
Thời gian của bọn ta chỉ có lúc giảng bài và cùng nhau trên đường đến cổng cung.
Tuy Du Hựu Thanh vẫn lãnh đạm, nhưng ai cũng cảm nhận được hắn đương rất xuân phong đắc ý.
Các cựu thần trong triều cho rằng hắn đoạt được sủng ái của tân hoàng đế, lại càng không thích, dâng tấu đổ tội hắn càng nhiều.
Ta cố ý đọc trước mặt hắn, Triệu Cẩn dĩ nhiên đã hoàn toàn bái phục bởi vị lão sư này rồi, đệ ấy dùng bút lông đỏ dứt khoát gạch đi - nét chữ bây giờ đã chỉn chu.
Ra về lúc đêm, như thường lệ, các cung nữ đi phía trước, ta và Du Hựu Thanh đi cùng nhau phía sau.
“Vui đến như vậy sao?” Ta cười cười nói với hắn.
“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Du mỗ tu thân chẳng qua cũng chỉ vậy, nhưng lại may mắn có vinh dự được tề gia, tại sao lại không vui?” Chàng nghiến răng nhấn mạnh hai chữ “Tề gia", hỏi ngược lại ta.
Woa, Tiểu Du, ngươi thay đổi rồi.
Ta bị chọc ghẹo đến đỏ mặt, nhưng không tỏ ra thua kém, lặng lẽ liếc nhìn các cung nữ.
“Du đại nhân gần đây bị mấy lão hồ ly đó mắng rất thê thảm.
” Ta khẽ kiễng chân lên.
"Bổn cung đương nhiên nên làm chút ít để vỗ về, an ủi.
Du đại nhân, ngài có nghĩ vậy không?”
Nửa câu sau mơ hồ nghẹn lại giữa môi và răng.
Du Hựu Thanh sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới đưa tay ra vuốt ve đôi môi của mình.
“Có ngọt không? Ta vừa ngậm kẹo đấy.
" Ta thở gấp gáp hỏi, tai và mặt hắn lập tức đỏ bừng.
“Làm càn".
Rõ ràng là khiển trách, nhưng đôi mắt hắn lại mang theo một ý cười.
Đôi bàn tay dưới ống áo rộng khẽ đan vào nhau.
(Còn tiếp).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook