Ta Là Một Ảnh vệ
-
Chương 58: Ảnh vệ được cứu
Biên tập: Điềm + Lam Ying
Sau khi được tên họ Lương ra tay giúp đỡ, hắn và Mộc Phàm nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cảm tình nhanh chóng dâng lên. Cũng phải thôi, một đồng đội lợn, một đối thủ lợn, đồng loại gặp nhau giao lưu dĩ nhiên là không gặp trở ngại rồi.
“Hừ, còn tưởng rằng bây giờ vẫn là lúc Lương gia có thể một tay che trời sao? Lương lão gia tử đã bị hạ bệ, cả dòng tộc Lương gia đều bị gạt ra tận biên cương, hắn chỉ là con vợ lẽ bên chi thứ dòng họ thì có gì giỏi giang chứ? Dám khoa tay múa chân với lão tử, sớm muộn gì lão tử cũng cho ngươi một trận.” Tên thủ vệ vừa kéo xe vừa đứng ở nơi hai người kia không nhìn thấy tức giận bất bình hầm hừ, hầm hừ.
“Lý Nhị, dừng ở đây được rồi.” Tên họ Lương dừng lại trước cửa thành, bỗng nhiên mở miệng phân phó thủ vệ.
Thủ vệ kia hoảng sợ, lập tức thu hồi bất mãn, dừng xe, thay đổi khuôn mặt sang trạng thái nịnh nọt tiến lại gần, xoa xoa tay nói: “Đại nhân, nếu không ngại thì ngài có thể bồi vị tiểu ca này thêm đoạn đường nữa, nơi này có ta, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Họ Lương trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận liếc qua Mộc Phàm một lượt, lại lập tức thu hồi ánh mắt, che miệng ho khan vài tiếng, làm ra bộ dáng giải quyết việc công mà nói: “Xin lỗi, chức trách của tại hạ chỉ có thể đến đây, không thể đưa xa hơn, một mình ngươi ra khỏi thành, hãy cẩn thận một chút. Về sau có chuyện gì, có thể tới đây tìm ta, ta tên Lương Hàm.”
Mộc Phàm cười cười: “Đại nhân cùng thảo dân cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, thảo dân không dám yêu cầu gì nhiều hơn.”
Lương Hàm bị nụ cười kia khiến cho sửng sốt, nhanh chóng rũ xuống mi mắt, lúng ta lúng túng nói: “Bèo nước gặp gỡ cũng là có duyên, ngươi… Ngươi tên gì?”
Mộc Phàm cười nhạt nhìn hắn, lông mi khẽ run lên, đáy mắt hiện lên một tia u ám: “Đại nhân muốn biết tên của ta để làm gì?”
Thân thể Lương Hàm căng thẳng một chút, nhìn lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt của hắn liếc quanh bốn phía không mục đích, một lúc lâu, cứng ngắc phun ra một câu: “Ngươi thật đẹp.”
“…” Mộc Phàm hơi nghiêng mặt sang một bên, thản nhiên nói: “Cái gì?”
Ý thức được mình nói sai, Lương Hàm lập tức bối rối, nói năng lộn xộn bổ sung: “Ý của ta là, ngươi tuy rằng vừa thấp bé lại gầy yếu, thân hình đơn bạc gió thổi một cái liền đổ, đôi mắt cũng không phải quá lớn, cái mũi cũng không đủ thẳng, mặt lại rất trắng không có một chút huyết sắc… Không sao, ta không chê ngươi, ngươi có xấu thêm, ở trong mắt ta cũng rất đẹp!”
Mộc Phàm: …
Ta: …
Đờ mờ người anh em này giỏi tán phét thật, quả nhiên đầu óc con cháu họ Lương đều bị thiếu dây thần kinh à?
Nói xong một đoạn kia, Lương Hàm vẫn không cảm giác được có gì đó bất thường trong bầu không khí căng thẳng quỷ dị này, chỉ mím môi nhìn về phía Mộc Phàm, hết sức trịnh trọng hỏi han: “Ngươi tên là gì?”
Mộc Phàm trầm mặc một hồi, trả lời như đinh đóng cột: “Ta tên Chiến Huyền.”
Ta: …
Dùng tên chó tên mèo gì cũng được thế m* nào lại dùng tên ta? Ngươi vừa giở trò lừa gạt liền lừa luôn hai người vậy cũng được sao? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở nơi đâu? Còn có tên họ Lương kia, đừng có dùng cái giọng điệu ghê tởm kia gọi tên ta chúng ta không có quen nhau tí nào đâu!
“Chiến Huyền sao?” Lương Hàm trân trọng đọc lại mấy chữ này một lần, sau đó nói với Mộc Phàm: “Thật là một cái tên rất hay, ngươi quả nhiên là ngoài mềm trong cứng, kiên nghị quả cảm, ai có thể ở bên ngươi, nhất định là phúc khí của hắn.”
Ngươi làm thế nào mà từ tên ta đoán ra được tính cách Mộc Phàm vậy? Ngươi là thần sao!
Nội tâm của ta đang sấm giật đùng đùng, sóng xô mãnh liệt. Cũng may Mộc Phàm cuối cùng cũng nhớ ra ta còn đang mắc “bệnh nặng”, dứt khoát xoay người lên đường, Lương Hàm lưu luyến mà đứng ở cửa thành, treo trên mặt nụ cười ngây ngô nhìn bọn ta đi xa, miệng còn la to cái gì đó, mỗi tội tiếng gió quá lớn, ta chỉ có thể nghe được “Hủ ~~~~~”. (*)
(*) Hủ = ‘mục rữa, thối nát’; cũng có nghĩa là ‘đậu hủ, đậu phụ’. ‘Hủ nữ’ còn được gọi là “thối nữ” là vậy =)))))
Xét theo truyền thống ngu ngốc sến rện của họ Lương, ta nhịn không được tặng cho bản thân 32 like cho hành vi nhân lúc ngã xuống đã để ký hiệu thông tri ám ảnh trên mặt đất. Quả thật, trong cái thế giới tàn nhẫn luôn vô cớ gây sự này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Tuy rằng ta bị cái đám nhân loại ngu xuẩn này làm tức giận đến đau gan đau ruột, nhưng Mộc Phàm rõ ràng là không thể thật sự đưa ta đi gặp đại phu rồi —— y không đưa ta đi gặp Diêm Vương là còn may mắn lắm.
Trải qua một ngày bôn ba mệt mỏi, bọn ta cuối cùng cũng đến được chỗ ẩn thân của Mộc Phàm.
Đó là một căn nhà tranh.
Đó là một căn nhà tranh rất tồi tàn.
Đó là quả thật mà một căn nhà tranh vô cùng tồi tàn rách nát dường như là sắp sập đến nơi rồi.
Ta sợ ngây người. Không ngờ Mộc Phàm nghèo như vậy, xem ra lãnh đạo nhà y không trả tiền lương rồi, y còn liều mạng như vậy, tên này chính là phần tử khủng bố điển hình, một trong mười đại nhân vật làm rung động Đại Khánh aaa.
Mộc Phàm dây thừng trói ta lại lần nữa, sau đó nhét một viên dược vào miệng ta, rồi xoay người gom đám cỏ khô rải rác xung quanh lại, cẩn thận làm một cái ổ rơm trên mặt đất, đặt ta lên trên, lúc này mới tự tìm một nơi ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy dược hiệu trên người đã hết, cơ thể cũng không còn tê dại nữa, tuy rằng không thể hành động tự nhiên, nhưng so trước đã tốt hơn nhiều. Ta nhìn Mộc Phàm muốn nói lại thôi.
Tuy nói ám ảnh trải rộng toàn bộ Ninh An, nhưng muốn phát hiện ký hiệu kia, lại tìm tới nơi này, ít nhất cũng cũng phải sáu, bảy canh giờ. Trong khoảng thời gian này ta có thể đặt ra câu hỏi về những điều còn thắc mắc, tỷ như thân phận chủ tử của bọn họ, tỷ như bọn họ rốt cuộc tính toán muốn làm gì. Nhưng đây không phải là trọng điểm của ta, ta thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Cảm giác được ánh mắt của ta, Mộc Phàm hơi chút hoảng hốt, rồi thản nhiên nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì.”
Aiz, nói chuyện với người thông minh thật là thích mà.
Mộc Phàm nói tiếp: “Ngươi muốn chất vấn ta vì sao muốn gạt Lương Hàm.”
… À cái này, kỳ thật đối với loại chuyện râu ria kia ta không chút hứng thú.
Có điều … “Ngươi vì sao lại muốn dùng tên của ta?”
Mộc Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, giống như xuyên qua ánh ban mai đỏ rực kia đối diện nhìn người nào đó.
“Chẳng qua là theo bản năng thôi. Dù sao ta không biết đã bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm rồi, nuôi hận ý nhấm nuốt tên ngươi và Tấn Vương.”
Theo bản năng? Tuy rằng nghe thì có vẻ có lý, nhưng dùng tên Chiến Huyền này, khó đảm bảo không cẩn thận một cái là bị bại lộ. Kỳ thật ngay từ đầu hành vi của Mộc Phàm cũng rất kỳ quái, hận ta lại không muốn để ta chết, muốn đối phó với Tấn Vương nhưng lại phản bội chủ tử của mình đem ta tới nơi này, nếu ta không biết rõ chân tướng, có khi cho rằng tên này đang thầm mến mình.
Chẳng lẽ là… Ta nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi kỳ thật không muốn báo thù.”
Mộc Phàm bị bất ngờ sửng sốt, sau đó phản xạ có điều kiện bỗng nhiên đứng lên, hung ác cho ta một cái vả, lửa giận trong con ngươi màu đen bỗng bùng cháy, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy y đang sợ hãi. Y nắm chặt hai tay, khóe môi chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười châm chọc, một cước đạp lên bụng ta, từ bên chân rút ra một cây đao, ánh mắt nheo lại gằn từng chữ: “Ngươi nói ta không muốn báo thù? Ta ngoài việc báo thù ra thì cái gì cũng đều không còn nữa, ta đương nhiên muốn báo thù!”
Mặt ta gần như xanh lét, ta là kẻ bị chướng ngại giao tiếp thế quái nào vừa rồi lại đi nói lung tung? Ta chống lại khí thế hung bạo của y, trong lòng run sợ thử vãn hồi cục diện: “Ngươi đương nhiên có thể báo thù.”
Mộc Phàm căm tức nhìn ta: “Ngươi đang khiêu khích ta, ngươi cho là ta không dám sao?”
Nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi hận trong lòng y, ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Không nói sao, ngươi đang khinh thường ta sao? Không hổ là ảnh vệ bên người Tấn Vương, thật sự là cứng từ trong xương.” Mộc Phàm cười đầy giận dữ, ấn ta xuống mặt đất, dùng thân đao vỗ vỗ mặt ta “Ngươi không phải không sợ chết sao?”
Ta: …
Ai nói, xương cốt ta một chút cũng không có cứng, ta rất sợ chết ngươi đừng dọa ta!
Lông tóc toàn thân ta sắp dựng đứng hết cả lên, nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ ra sứt mẻ, cố gắng ra vẻ vô cùng bình tĩnh, vô cùng cứng rắn, vô cùng thấy chết không sờn.
Bằng chứng là sắc mặt Mộc Phàm càng ngày càng kém, độ cong khóe miệng càng ngày càng giảm. Y rốt cục dừng động tác lấy đao vỗ mặt ta, cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Ngươi có biết với bản lĩnh của Ngụy Vương, vì sao có thể ngang vai ngang vế với Tấn Vương không?”
Bởi vì Ngụy Vương tuy rằng ngu, nhưng lại có một nhi tử mà đương kim Hoàng Thượng vô cùng yêu mến. Đương kim Thánh Thượng đối với hai người con của mình tuy không có biểu lộ gì, nhưng lại hết sức coi trọng nhóc trưởng tôn này, bởi vì phần tình cảm này, nên Thánh Thượng thường xuyên bảo hộ Ngụy Vương, ngay cả lần này Tấn Vương đã tính toán trăm phương ngàn kế, cũng không thể hoàn toàn lật đổ gã.”
Cuộc nói chuyện bất thình lình này khiến cho ta không hiểu ra sao cả. Thánh Thượng shotacon (luyến đồng), cái kiểu bất công này, tất cả mọi người đều đã biết, nhưng thế thì sao?
Mộc Phàm thản nhiên nói: “Cho nên hoàng trưởng tôn gặp nạn, ai được hưởng lợi nhiều nhất, Thánh Thượng sẽ nghi ngờ ai đầu tiên?”
Ta nhíu mày: “Các ngươi không thể động đến hoàng trưởng tôn Cao Diệp Trạch.”
“Chúng ta đương nhiên không động được, nhưng nếu chính Ngụy Vương ra tay thì sao?”
Ta mở to hai mắt nhìn.
Hổ dữ không ăn thịt con, làm sao có thể?
“Cao Diệp Trạch đương nhiên sẽ không chết thật, chẳng qua phải nếm chút khổ sở thôi. Ngươi chính xác phải lo lắng cho Tấn Vương cơ.”
Như là nhìn ra ý nghĩ của ta, Mộc Phàm sung sướng cười ra tiếng, ý vị sâu sa nói: “Kêu Lâm Ưu trộm đồ chẳng qua là tiện thể thôi, vốn là dựa theo kế hoạch của chủ tử, trước tiên giết ngươi, sau đó lấy thi thể của ngươi ngay mặt đối chất Tấn Vương, nói là Tấn Vương phái ngươi đi hạ độc Cao Diệp Trạch. Vốn nếu như Tấn Vương không biết chuyện, lôi Lâm Ưu ra để thanh minh cho bản thân, thật là một chuyện thú vụ. Có điều cho dù hắn nhìn ra được thân phận của Lâm Ưu, cũng không phải vấn đề gì lớn, kế hoạch vẫn cứ theo lẽ thường mà tiến hành. Ngươi nói xem, chờ hắn từ trên đám mây cao cao tại thượng bị kéo xuống, sau đó ta sẽ chặt đứt tay chân, móc mắt ngươi đem ném trước mặt Tấn Vương, vậy hắn sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào nhỉ?”
“Ngươi nói ta sẽ lộ ra biểu cảm gì?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lười biếng. Tấn Vương nhàn nhã ung dung đẩy cửa vào, lạnh nhạt nhìn Mộc Phàm đang quỳ gối trên người của ta, khóe miệng cong lên ý cười mỉa mai: “Người đâu, giết hắn cho ta, thi thể cho chó ăn.”
Hết chương 58.
Sau khi được tên họ Lương ra tay giúp đỡ, hắn và Mộc Phàm nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cảm tình nhanh chóng dâng lên. Cũng phải thôi, một đồng đội lợn, một đối thủ lợn, đồng loại gặp nhau giao lưu dĩ nhiên là không gặp trở ngại rồi.
“Hừ, còn tưởng rằng bây giờ vẫn là lúc Lương gia có thể một tay che trời sao? Lương lão gia tử đã bị hạ bệ, cả dòng tộc Lương gia đều bị gạt ra tận biên cương, hắn chỉ là con vợ lẽ bên chi thứ dòng họ thì có gì giỏi giang chứ? Dám khoa tay múa chân với lão tử, sớm muộn gì lão tử cũng cho ngươi một trận.” Tên thủ vệ vừa kéo xe vừa đứng ở nơi hai người kia không nhìn thấy tức giận bất bình hầm hừ, hầm hừ.
“Lý Nhị, dừng ở đây được rồi.” Tên họ Lương dừng lại trước cửa thành, bỗng nhiên mở miệng phân phó thủ vệ.
Thủ vệ kia hoảng sợ, lập tức thu hồi bất mãn, dừng xe, thay đổi khuôn mặt sang trạng thái nịnh nọt tiến lại gần, xoa xoa tay nói: “Đại nhân, nếu không ngại thì ngài có thể bồi vị tiểu ca này thêm đoạn đường nữa, nơi này có ta, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Họ Lương trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận liếc qua Mộc Phàm một lượt, lại lập tức thu hồi ánh mắt, che miệng ho khan vài tiếng, làm ra bộ dáng giải quyết việc công mà nói: “Xin lỗi, chức trách của tại hạ chỉ có thể đến đây, không thể đưa xa hơn, một mình ngươi ra khỏi thành, hãy cẩn thận một chút. Về sau có chuyện gì, có thể tới đây tìm ta, ta tên Lương Hàm.”
Mộc Phàm cười cười: “Đại nhân cùng thảo dân cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, thảo dân không dám yêu cầu gì nhiều hơn.”
Lương Hàm bị nụ cười kia khiến cho sửng sốt, nhanh chóng rũ xuống mi mắt, lúng ta lúng túng nói: “Bèo nước gặp gỡ cũng là có duyên, ngươi… Ngươi tên gì?”
Mộc Phàm cười nhạt nhìn hắn, lông mi khẽ run lên, đáy mắt hiện lên một tia u ám: “Đại nhân muốn biết tên của ta để làm gì?”
Thân thể Lương Hàm căng thẳng một chút, nhìn lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt của hắn liếc quanh bốn phía không mục đích, một lúc lâu, cứng ngắc phun ra một câu: “Ngươi thật đẹp.”
“…” Mộc Phàm hơi nghiêng mặt sang một bên, thản nhiên nói: “Cái gì?”
Ý thức được mình nói sai, Lương Hàm lập tức bối rối, nói năng lộn xộn bổ sung: “Ý của ta là, ngươi tuy rằng vừa thấp bé lại gầy yếu, thân hình đơn bạc gió thổi một cái liền đổ, đôi mắt cũng không phải quá lớn, cái mũi cũng không đủ thẳng, mặt lại rất trắng không có một chút huyết sắc… Không sao, ta không chê ngươi, ngươi có xấu thêm, ở trong mắt ta cũng rất đẹp!”
Mộc Phàm: …
Ta: …
Đờ mờ người anh em này giỏi tán phét thật, quả nhiên đầu óc con cháu họ Lương đều bị thiếu dây thần kinh à?
Nói xong một đoạn kia, Lương Hàm vẫn không cảm giác được có gì đó bất thường trong bầu không khí căng thẳng quỷ dị này, chỉ mím môi nhìn về phía Mộc Phàm, hết sức trịnh trọng hỏi han: “Ngươi tên là gì?”
Mộc Phàm trầm mặc một hồi, trả lời như đinh đóng cột: “Ta tên Chiến Huyền.”
Ta: …
Dùng tên chó tên mèo gì cũng được thế m* nào lại dùng tên ta? Ngươi vừa giở trò lừa gạt liền lừa luôn hai người vậy cũng được sao? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở nơi đâu? Còn có tên họ Lương kia, đừng có dùng cái giọng điệu ghê tởm kia gọi tên ta chúng ta không có quen nhau tí nào đâu!
“Chiến Huyền sao?” Lương Hàm trân trọng đọc lại mấy chữ này một lần, sau đó nói với Mộc Phàm: “Thật là một cái tên rất hay, ngươi quả nhiên là ngoài mềm trong cứng, kiên nghị quả cảm, ai có thể ở bên ngươi, nhất định là phúc khí của hắn.”
Ngươi làm thế nào mà từ tên ta đoán ra được tính cách Mộc Phàm vậy? Ngươi là thần sao!
Nội tâm của ta đang sấm giật đùng đùng, sóng xô mãnh liệt. Cũng may Mộc Phàm cuối cùng cũng nhớ ra ta còn đang mắc “bệnh nặng”, dứt khoát xoay người lên đường, Lương Hàm lưu luyến mà đứng ở cửa thành, treo trên mặt nụ cười ngây ngô nhìn bọn ta đi xa, miệng còn la to cái gì đó, mỗi tội tiếng gió quá lớn, ta chỉ có thể nghe được “Hủ ~~~~~”. (*)
(*) Hủ = ‘mục rữa, thối nát’; cũng có nghĩa là ‘đậu hủ, đậu phụ’. ‘Hủ nữ’ còn được gọi là “thối nữ” là vậy =)))))
Xét theo truyền thống ngu ngốc sến rện của họ Lương, ta nhịn không được tặng cho bản thân 32 like cho hành vi nhân lúc ngã xuống đã để ký hiệu thông tri ám ảnh trên mặt đất. Quả thật, trong cái thế giới tàn nhẫn luôn vô cớ gây sự này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Tuy rằng ta bị cái đám nhân loại ngu xuẩn này làm tức giận đến đau gan đau ruột, nhưng Mộc Phàm rõ ràng là không thể thật sự đưa ta đi gặp đại phu rồi —— y không đưa ta đi gặp Diêm Vương là còn may mắn lắm.
Trải qua một ngày bôn ba mệt mỏi, bọn ta cuối cùng cũng đến được chỗ ẩn thân của Mộc Phàm.
Đó là một căn nhà tranh.
Đó là một căn nhà tranh rất tồi tàn.
Đó là quả thật mà một căn nhà tranh vô cùng tồi tàn rách nát dường như là sắp sập đến nơi rồi.
Ta sợ ngây người. Không ngờ Mộc Phàm nghèo như vậy, xem ra lãnh đạo nhà y không trả tiền lương rồi, y còn liều mạng như vậy, tên này chính là phần tử khủng bố điển hình, một trong mười đại nhân vật làm rung động Đại Khánh aaa.
Mộc Phàm dây thừng trói ta lại lần nữa, sau đó nhét một viên dược vào miệng ta, rồi xoay người gom đám cỏ khô rải rác xung quanh lại, cẩn thận làm một cái ổ rơm trên mặt đất, đặt ta lên trên, lúc này mới tự tìm một nơi ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy dược hiệu trên người đã hết, cơ thể cũng không còn tê dại nữa, tuy rằng không thể hành động tự nhiên, nhưng so trước đã tốt hơn nhiều. Ta nhìn Mộc Phàm muốn nói lại thôi.
Tuy nói ám ảnh trải rộng toàn bộ Ninh An, nhưng muốn phát hiện ký hiệu kia, lại tìm tới nơi này, ít nhất cũng cũng phải sáu, bảy canh giờ. Trong khoảng thời gian này ta có thể đặt ra câu hỏi về những điều còn thắc mắc, tỷ như thân phận chủ tử của bọn họ, tỷ như bọn họ rốt cuộc tính toán muốn làm gì. Nhưng đây không phải là trọng điểm của ta, ta thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Cảm giác được ánh mắt của ta, Mộc Phàm hơi chút hoảng hốt, rồi thản nhiên nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì.”
Aiz, nói chuyện với người thông minh thật là thích mà.
Mộc Phàm nói tiếp: “Ngươi muốn chất vấn ta vì sao muốn gạt Lương Hàm.”
… À cái này, kỳ thật đối với loại chuyện râu ria kia ta không chút hứng thú.
Có điều … “Ngươi vì sao lại muốn dùng tên của ta?”
Mộc Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, giống như xuyên qua ánh ban mai đỏ rực kia đối diện nhìn người nào đó.
“Chẳng qua là theo bản năng thôi. Dù sao ta không biết đã bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm rồi, nuôi hận ý nhấm nuốt tên ngươi và Tấn Vương.”
Theo bản năng? Tuy rằng nghe thì có vẻ có lý, nhưng dùng tên Chiến Huyền này, khó đảm bảo không cẩn thận một cái là bị bại lộ. Kỳ thật ngay từ đầu hành vi của Mộc Phàm cũng rất kỳ quái, hận ta lại không muốn để ta chết, muốn đối phó với Tấn Vương nhưng lại phản bội chủ tử của mình đem ta tới nơi này, nếu ta không biết rõ chân tướng, có khi cho rằng tên này đang thầm mến mình.
Chẳng lẽ là… Ta nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi kỳ thật không muốn báo thù.”
Mộc Phàm bị bất ngờ sửng sốt, sau đó phản xạ có điều kiện bỗng nhiên đứng lên, hung ác cho ta một cái vả, lửa giận trong con ngươi màu đen bỗng bùng cháy, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy y đang sợ hãi. Y nắm chặt hai tay, khóe môi chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười châm chọc, một cước đạp lên bụng ta, từ bên chân rút ra một cây đao, ánh mắt nheo lại gằn từng chữ: “Ngươi nói ta không muốn báo thù? Ta ngoài việc báo thù ra thì cái gì cũng đều không còn nữa, ta đương nhiên muốn báo thù!”
Mặt ta gần như xanh lét, ta là kẻ bị chướng ngại giao tiếp thế quái nào vừa rồi lại đi nói lung tung? Ta chống lại khí thế hung bạo của y, trong lòng run sợ thử vãn hồi cục diện: “Ngươi đương nhiên có thể báo thù.”
Mộc Phàm căm tức nhìn ta: “Ngươi đang khiêu khích ta, ngươi cho là ta không dám sao?”
Nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi hận trong lòng y, ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Không nói sao, ngươi đang khinh thường ta sao? Không hổ là ảnh vệ bên người Tấn Vương, thật sự là cứng từ trong xương.” Mộc Phàm cười đầy giận dữ, ấn ta xuống mặt đất, dùng thân đao vỗ vỗ mặt ta “Ngươi không phải không sợ chết sao?”
Ta: …
Ai nói, xương cốt ta một chút cũng không có cứng, ta rất sợ chết ngươi đừng dọa ta!
Lông tóc toàn thân ta sắp dựng đứng hết cả lên, nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ ra sứt mẻ, cố gắng ra vẻ vô cùng bình tĩnh, vô cùng cứng rắn, vô cùng thấy chết không sờn.
Bằng chứng là sắc mặt Mộc Phàm càng ngày càng kém, độ cong khóe miệng càng ngày càng giảm. Y rốt cục dừng động tác lấy đao vỗ mặt ta, cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Ngươi có biết với bản lĩnh của Ngụy Vương, vì sao có thể ngang vai ngang vế với Tấn Vương không?”
Bởi vì Ngụy Vương tuy rằng ngu, nhưng lại có một nhi tử mà đương kim Hoàng Thượng vô cùng yêu mến. Đương kim Thánh Thượng đối với hai người con của mình tuy không có biểu lộ gì, nhưng lại hết sức coi trọng nhóc trưởng tôn này, bởi vì phần tình cảm này, nên Thánh Thượng thường xuyên bảo hộ Ngụy Vương, ngay cả lần này Tấn Vương đã tính toán trăm phương ngàn kế, cũng không thể hoàn toàn lật đổ gã.”
Cuộc nói chuyện bất thình lình này khiến cho ta không hiểu ra sao cả. Thánh Thượng shotacon (luyến đồng), cái kiểu bất công này, tất cả mọi người đều đã biết, nhưng thế thì sao?
Mộc Phàm thản nhiên nói: “Cho nên hoàng trưởng tôn gặp nạn, ai được hưởng lợi nhiều nhất, Thánh Thượng sẽ nghi ngờ ai đầu tiên?”
Ta nhíu mày: “Các ngươi không thể động đến hoàng trưởng tôn Cao Diệp Trạch.”
“Chúng ta đương nhiên không động được, nhưng nếu chính Ngụy Vương ra tay thì sao?”
Ta mở to hai mắt nhìn.
Hổ dữ không ăn thịt con, làm sao có thể?
“Cao Diệp Trạch đương nhiên sẽ không chết thật, chẳng qua phải nếm chút khổ sở thôi. Ngươi chính xác phải lo lắng cho Tấn Vương cơ.”
Như là nhìn ra ý nghĩ của ta, Mộc Phàm sung sướng cười ra tiếng, ý vị sâu sa nói: “Kêu Lâm Ưu trộm đồ chẳng qua là tiện thể thôi, vốn là dựa theo kế hoạch của chủ tử, trước tiên giết ngươi, sau đó lấy thi thể của ngươi ngay mặt đối chất Tấn Vương, nói là Tấn Vương phái ngươi đi hạ độc Cao Diệp Trạch. Vốn nếu như Tấn Vương không biết chuyện, lôi Lâm Ưu ra để thanh minh cho bản thân, thật là một chuyện thú vụ. Có điều cho dù hắn nhìn ra được thân phận của Lâm Ưu, cũng không phải vấn đề gì lớn, kế hoạch vẫn cứ theo lẽ thường mà tiến hành. Ngươi nói xem, chờ hắn từ trên đám mây cao cao tại thượng bị kéo xuống, sau đó ta sẽ chặt đứt tay chân, móc mắt ngươi đem ném trước mặt Tấn Vương, vậy hắn sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào nhỉ?”
“Ngươi nói ta sẽ lộ ra biểu cảm gì?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lười biếng. Tấn Vương nhàn nhã ung dung đẩy cửa vào, lạnh nhạt nhìn Mộc Phàm đang quỳ gối trên người của ta, khóe miệng cong lên ý cười mỉa mai: “Người đâu, giết hắn cho ta, thi thể cho chó ăn.”
Hết chương 58.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook