Thần kinh An Tử Mặc căng chặt, đôi tay mở quan tài nhìn vào bên trong.
Dưới ánh sáng nhạt, người được gọi là mẹ của cậu đang nằm ngủ bên trong.
Đồng tử An Tử Mặc chấn động, trong lòng ngạc nhiên, ngàn tính vạn tính cậu cũng không tính đến là An Tưởng ngủ bên trong! Quá khiếp sợ làm cậu đứng không vững, lơ đãng trực tiếp ngã vào bên trong quan tài.
Bịch!
Ánh mắt An Tử Mặc hung lệ, tay nhỏ chống nửa người trên bò lên, lúc này mới phát hiện bên trong thật mềm mại.
Lạch cạch.
Đèn nhỏ ở hai bên quan tài sáng lên.
Sống lưng An Tử Mặc cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn qua.
An Tưởng còn buồn ngủ, xoa xoa mắt, mất hơn nửa ngày mới thấy rõ bộ dáng của kẻ xâm nhập, "Tử Mặc?"
Nàng mặc áo ngủ, đầu tóc lộn xộn bao lấy khuôn mặt buồn ngủ.
An Tử Mặc không trả lời.
An Tưởng bị An Tử Mặc nháo một hồi thanh tỉnh không ít, "Tử Mặc không ngủ được à?" Ánh mắt cô đảo qua đồng hồ ở đầu giờ, kim đồng hồ chỉ hai giờ.
"Bà bà bà bà ——" An Tử Mặc chỉ vào người An Tưởng nửa ngày, cũng vô tâm tư tiếp tục giả vờ làm một đứa trẻ ngu ngốc, cuối cùng nói ra kinh ngạc trong lòng, "Bà ngủ ở quan tài?!"
An Tưởng vô tội chớp mắt: "Không được sao?"
"Người chết mới ngủ ở quan tài!"
"Ơ nhưng người chết còn ngủ ở hũ tro cốt đó." An Tưởng nói, "Mẹ cũng có đi ngủ ở hũ tro cốt đâu."
Yết hầu An Tử Mặc nghẹn, chợt cứng họng.
Hai mẹ con mắt lớn chừng mắt nhỏ với nhau.
An Tưởng không hiểu vì sao An Tử Mặc lại chạy từ phòng đến đây, lo nghĩ một hồi rồi mới bừng tỉnh đại ngộ: "Con có phải không ngủ quen trên giường em bé không?"
"Ừ." An Tử Mặc không phủ nhận, xác thật cậu ngủ không quen trên cái giường em bé kia.
Đôi mắt An Tưởng lập lòe ánh sáng quỷ dị: "Mẹ biết rồi! Có phải con muốn ngủ ở quan tài với mẹ không?"
"....." Ai mẹ nó muốn cùng bà ngủ ở quan tài! Có bệnh à?
"Con thích thì mai mẹ đặt một cái quan tài dành cho trẻ em cho con." An Tưởng vỗ vỗ ngực bảo đảm nói.
Có thể lý giải nguyên nhân con trai muốn ngủ quan tài.

Rốt cuộc thì thân thể của nó cũng có một nửa gen là của quỷ hút máu, quỷ hút máu không ngủ ở quan tài không phải là quỷ hút máu chính thống!
"Tối nay con ngủ tạm ở đây với mẹ đi." An Tưởng dịch người sang bên cạnh, tri kỷ kéo gối đầu ra giữa, dũng cảm gõ một cái trên đệm, "Tới đây nào, mẹ chia một nửa quan tài cho con."
Cả người An Tử Mặc đều choáng váng.
Thật mẹ nó, quan tài bà chia cho tôi một nửa bộ muốn hợp táng với nhau hả?

"Không..."
An Tưởng không chờ cậu nói xong một chữ liền một cánh tay kéo người vào quan tài.
"Con trai đừng thẹn thùng, rất thoải mái." Nàng có ý định cho nệm mềm mại, cho thêm chăn tờ tằm vào, bên cạnh đặt đèn huân hương, không phải lo lắng mùi hương khó ngửi.

Còn có wifi, An Tưởng nghĩ sẽ có thể đọc tiểu thuyết, xem phim điện ảnh cả ngày ở trong quan tài.
"Có muốn dậy nắm quan tài không?"
"....." Sẽ ngạt chết.
An Tưởng giống như nghe được tiếng lòng của An Tử Mặc, tri kỷ trả lời: "Mẹ đã khai thông khí trong quan tài rồi, không cần lo lắng sẽ nghẹn chết."
"....."
A, cần gì mà phải khai thông khí, trực tiếp nghẹn chết không phải tốt hơn à? Tốt nhất đào thêm một cái hố ở dưới quan tài, người vừa chết thì chôn luôn xuống.
An Tử Mặc đột nhiên cảm thấy người phụ nữ đang cẩn thận lo nghĩ trước mắt mình chính là một đồ ngốc.
Xem hành vi của người phụ nữ này căn bản không làm được việc giết người liên hoàn có độ khó cao.
"Con trai, sao con còn chưa ngủ?" Thấy An Tử Mặc bên cạnh vẫn luôn động đậy, tựa hồ như đang nôn nóng bất an cái gì.
An Tưởng đắp chăn lên người An Tử Mặc, trong đầu hồi tưởng lại cuốn sách chăm sóc con nhỏ nàng đã xem qua không lâu trước đây.

Trong đó nói khi em bé mà mất ngủ có nghĩa là chúng đang bất an, muốn được mẹ an ủi, tốt nhất là hát ru cho nó nghe.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai hát ru cho An Tưởng nghe nhưng sau khi xem phim điện ảnh thì nàng học được một ít.
Nàng thanh thanh giọng nói, sau đó ôn nhu vỗ vỗ bụng An Tử Mặc, học làn điệu bài hát trong phim điện ảnh bắt đầu hát: "Đêm tối tới rồi, đói bụng rồi sao? Có muốn ăn gì không, nữ nhân ven đường đều là bữa tối phong phú..."
An Tử Mặc nheo nheo mắt, dần dần sinh ra cảm giác không tốt.
"Ánh trăng lên rồi, vẫn chưa ăn xong ư? Phải cẩn thận phải cẩn thận, trước khi mặt trời lên cao phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được kêu..."
"Bà đang hát cái gì?" An Tử Mặc hỏi.
An Tưởng: "Hát ru."
"....." Không phải hát ru mà đây là gọi hồn.
Hát khúc hát du dương thong thả, thanh âm của An Tưởng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Cánh tay của nàng đặt trên người An Tử Mặc, đem giam cái thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia ở trong ngực.
Đêm tối an tĩnh, tầng hầm ngầm lại không giống vậy.

Ngửi mùi hương truyền đến từ người của An Tưởng, lần đầu tiên An Tử Mặc lâm vào mờ mịt.
Người mẹ bên cạnh này kể cả hành vi hay cử chỉ, cách sống đều khác hoàn toàn so với người ở trong trí nhớ.


Cô ấy không đánh người, không mắng chửi người, còn thường xuyên nghĩ về một số thứ kỳ kỳ quái quái.
Chẳng lẽ cậu trọng sinh rồi gây ra hiệu ứng cánh bướm? Hay là bà ta chưa hoàn toàn bại lộ bản tính.
Từ căn nhà trước mắt này cho thấy bà ta sống cũng không quá tốt.

Nếu cậu bại lộ chỉ số thông minh, có lẽ lại giống kiếp trước trở thành công cụ kiếm tiền của bà ta.
Quá mức thông minh không phải là chuyện gì tốt, kể cả năng lực đọc tâm này cũng có thể tùy thời dẫn tới họa diệt thân.
Nếu tạm thời An Tưởng chưa có hành động gì thì trước mắt cậu cần tiếp tục giả ngu, chờ đợi bà ta lộ ra dấu vết.
An Tử Mặc âm thầm hạ quyết tâm, thong thả ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Đồng hồ sinh học của An Tưởng từ trước đến nay vô cùng đúng giờ, vừa đến 6 giờ lập tức mở mắt.
Ánh sáng tối tăm ở tầng hầm ngầm chiếu vào hiện ra khuôn mặt nhỏ nơi đáy mắt.
Nó ngủ rất ngon, cẳng chân co vào bụng An Tưởng, trong lúc ngủ mơ không tự giác mút mút đầu ngón tay.
Lông mi của đứa nhỏ dài rậm, cong vút như của búp bê Tây Dương.

Dung nhan lúc ngủ lại càng ngây thơ đáng yêu, một chút đều không giống như lúc tỉnh lại, không thể tiếp cận, hung thần ác sát.
An Tưởng nhìn con mình hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Đặc biệt nó còn phồng cái má nhỏ, làm người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
Máu của con trai rất thơm, tựa như trà sữa vị soài vậy.
Bụng nàng vang lên hai tiếng, trộm ngắm An Tử Mặc chưa tỉnh lại, chậc chậc lưỡi, há mồm định cắn cái má tròn tròn kia.
"A nha!"
An Tử Mặc nháy mắt bừng tỉnh.
"Bà định làm gì?" An Tử Mặc vừa mới tỉnh giấc, ánh mắt hỗn độn.

Nói xong lại nhắm mắt, lật người để lại cho An Tưởng một bóng lưng ngạo kiều.
Nghe tiếng hô hấp đều đều kia, An Tưởng vỗ vỗ bộ ngực còn đang sợ hãi.


Còn tốt còn tốt, nếu thật sự không nhịn được đem ăn con trai là không được rồi.
Nàng cẩn thận từ trong quan tài đi ra, khi lên cầu thang lại vấp phải khối gỗ ngã trên mặt đất.
An Tưởng tập mãi cũng thành thói quen, bình tĩnh đứng dậy vỗ vỗ trên váy đang bị dính bẩn, tự nhiên rời đi đi vào phòng bếp.
Bữa sáng không cần làm quá phức tạp, An Tưởng quyết định làm sandwich đơn giản, sau đó mang con trai đến cửa hàng làm quan tài đặt một chiếc quan tài cho nó ngủ.
À, còn phải đi tiệm trà sữa nhìn một cái, nếu đầy đủ nguyên liệu rồi thì có thể khai trương.
An Tưởng đang mải mê suy nghĩ không để ý nên vô tình cắt dao vào đầu ngón trỏ.
Máu tươi chảy ra, chất lỏng màu đỏ lẫn vào trong cà chua.
Đối với miệng vết thương kia nàng ngây ra.

Mùi máu thơm ngào ngạt xông vào mũi, không giữ được lý trí.
Bụng đang đói, An Tưởng không khỏi nuốt nước miếng, ấp úng mở miệng: "...! Thơm quá." Sau đó không khống chế được liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi đem ngón tay bị thương cho vào trong miệng mút mút hai cái.
Và thiếu chút nữa An Tưởng nôn ra.
"Tanh quá!!"
Có lẽ khứu giác quá mức mẫn cảm nên vị giác cũng khác hẳn người bình thường.
Thân thể của loài người không thể uống được máu, rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng, dạ dày thật không khỏe, toàn thân tràn ngập kháng cự.
Chỉ là...
An Tưởng như cũ nhìn miệng vết thương kia, "Thơm quá..." Nói xong chưa từ bỏ ý định tiếp tục hút vài miếng, "Ô, thật tanh."
"A, mình thơm quá."
"Ô, mình thật tanh."
Hai câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu An Tưởng.
An Tử Mặc mới từ quan tài đi ra nhìn hành vi của người phụ nữ trước mắt này trợn mắt há mồm, mày nhỏ hung hăng nhảy dựng, yên lặng xoay người rời đi.
Vẫn là trở về trong quan tài đi, bên trong quan tài an toàn hơn nhiều.
An Tử Mặc trở về tầng hầm ngầm lại bị miếng gỗ hỏng ở cầu thang làm vướng ngã trên mặt đất.

Cậu nhíu mày bò dậy vỗ vỗ đất, giả vờ như không có việc gì bò lại vào trong quan tài.
An Tưởng hoàn toàn không chú ý tới con mình vừa đi ra, rất nhanh băng bó tốt vết thương của chính mình.

Bởi vì không cách nào có thể uống máu thật ngon nên cả người đều rơi vào trạng thái không tốt.
An Tử Mặc cũng không muốn nói về hành vi kỳ quái của mẹ mình, toàn bộ quá trình đều ngồi an tĩnh trên ghế ăn bữa sáng.

Không thể không nói bánh sandwich này ăn khá ngon.

truyện kiếm hiệp hay
"Chờ một chút." An Tưởng gọi cậu lại.

An Tử Mặc dừng nuốt, ngẩng đầu nhìn qua.
An Tưởng giơ tay lấy một miếng cà chua trong đó ra: "Mặt trên cái này có dính máu của mẹ."
À, thảo nào ăn ngọt như vậy.
An Tử Mặc lắc lư cái chân, ba thìa ăn sạch sẽ chỗ sandwich kia.
"Tí nữa chúng ta ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt cho con.

Mặc Mặc nếu muốn mua gì có thể nói với mẹ."
Đưa nó trở về quá vội vàng nên còn nhiều đồ dùng chưa kịp chuẩn bị.
Đáy lòng An Tưởng thở dài, đột nhiên không nhịn được nhớ tới hệ thống.
Từ nhỏ đến lớn nàng bị người nhà mình cầm tù ở trong tháp, không có cách nào nói chuyện với người khác nên hoàn toàn không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài.

Nếu không nhờ hệ thống có khả năng hiện tại nàng sẽ giống như ruồi nhặng, không biết đi đâu về đâu.
Mấy năm nay sinh hoạt ở thế giới loài người, có rất nhiều thứ nàng phải dựa vào hệ thống.
Hiện tại hệ thống đã bị cô báo cáo, về sau chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Nhìn bạn nhỏ trước mắt, đột nhiên An Tưởng cảm thấy bả vai nặng trĩu, sinh ra ý thức trách nhiệm của một người mẹ.
Về sau nàng chính là mẹ của một đứa trẻ, không bao giờ có thể tùy tâm sở dục như vậy, vô ưu vô tư mà sống một mình.
An Tưởng tiến lên ôm lấy đầu nhỏ của An Tử Mặc, thâm tình chân thành nói: "Nhóc con, về sau mẹ sẽ yêu con thật tốt."
Con trai ngu dốt lại đáng yêu, nàng nhất định phải bảo vệ nó thật tốt!
Làm nó trở thành nam tử hán kiên cường nhất thế giới này!!!
Đối mặt với bà mẹ bất thình lình thâm tình, khuôn mặt không cảm xúc của An Tử Mặc còn có chút khinh thường, nhếch nhếch khóe miệng không nói gì.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Kế hoạch của An Tưởng đầu tiên là đến cửa hàng bán quan tài, chọn quan tài xong thì lại đi trung tâm thương mại.
An Tử Mặc còn mặc bộ đồ hôm qua mua ở trong trấn, không quá vừa người, rộng thùng thình.

Tóc nó cũng rối loạn lung tung chưa được chải chuốt, cả người trông giống như một đứa trẻ lang thang từ núi sâu chạy ra.
An Tưởng quyết định trước tiên sẽ sửa soạn cho con trai một phen, cho nó thành đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ.
Hạ quyết tâm, An Tưởng lấy ví tiền rồi xách An Tử Mặc đi vào xe đến địa điển đầu tiên.
Đường khá xa, ngoài xe cộ ra thì càng ngày càng ít người.
An Tử Mặc càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Đi chỗ nào?"
An Tưởng đang cúi đầu xem những mẫu quan tài mới nhất cho trẻ con, thích cái nào liền chụp lại cái đó, chuẩn bị chờ lát nữa cho ông chủ xem.
Nghe được thanh âm của An Tử Mặc, cô cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mua giường cho con."
Cái này!
Quan tài 《 Tiểu Trư Bội Kỳ 》, khẳng định con trai thích nó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương