Ta Là Mẹ Thần Đồng
-
C115: Ngoại truyện 3
Năm An Tưởng 5 tuổi, An Ngạn Trạch trộm đưa cô ra khỏi An gia, đưa cô tới một gia đình khác để sống.
Trước mắt cô chính là một căn nhà sừng sững uy nghiêm. Cây hòe ven đường tươi tốt như bao phủ lấy cô. Cô mặc một cái váy trắng đã cũ nát, tóc cô khô, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp không giấu nổi sự lo lắng.
Cả người An Tưởng run lên. Năm ngón tay trắng trẻo túm chặt vào người lớn đang đứng trước mặt. Đối phương chính là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng lúc này.
An Tưởng là người không được gia đình mình yêu thích.
Chắc anh họ thấy cô đáng thương, hoặc sợ cô bị đánh chết nên mới tìm mọi cách đưa cô ra khỏi An gia. Với An Tưởng bị giam từ nhỏ mà nói, đây vừa là may mắn, cũng là bất hạnh của cô. Bởi lẽ cô không biết mình sẽ phải trải qua cái gì, cũng không biết gia đình này như nào. Nhưng dù cho nơi đây không tốt đến đâu cũng không thể tệ như khi cô còn ở An gia được.
“Chào quản gia Bùi. Tôi là người ở An gia, trước đó đã từng liên lạc với ông.”
Người bên cạnh An Tưởng lễ phép chào hỏi quản gia già trước mắt, sau đó nói: “Đây là cô An Tưởng nhà chúng tôi.”
Quản gia nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới. Tuy rằng biểu cảm của ông lạnh lùng nhưng ánh mắt không có sự ghét bỏ hay hậm hực.
An Tưởng co rúm người đứng đằng sau người dẫn mình tới. Nhưng cô lại không nhịn được ló đầu ra nhìn quản gia.
Cô nhát, người cũng nho nhỏ. Nhìn cô trông như con chim non bị suy dinh dưỡng vậy.
Quản gia nhìn dáng vẻ đó của cô thì khẽ cười, “Ông chủ và bà chủ nhà chúng tôi đều không ở nhà.”
“Thế…”
“Bây giờ người đứng đầu nhà chúng tôi chính là cậu chủ. Tôi đưa hai người qua đó.”
Tay An Tưởng được người ta nắm. Đi qua hành lang, rẽ qua một ngã rẽ nhỏ, cuối cùng tới vườn hoa đằng sau.
Mùa hè chính là mùa hoa nở, những bông hoa xinh đẹp nở quanh một thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng. Tóc cậu* đen, hai mắt sáng, đẹp đến mức lu mờ cả vẻ đẹp của hoa cỏ xung quanh.
*Minh An: Chương này tác giả viết trong bối cảnh An Tưởng 5 tuổi, Bùi Dĩ Chu tầm 10, 11 tuổi, vì thế mình sẽ gọi Bùi Dĩ Chu là “cậu” thay vì gọi là “anh” như bình thường mọi người nhé!
An Tưởng ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, quên cả chớp mắt.
“Cậu chủ, người của An gia tới.” Quản gia nói xong thì nhìn về phía hai người An Tưởng, “Đây là cậu chủ nhà chúng tôi, Bùi Dĩ Chu.” Lúc nhắc đến tên Bùi Dĩ Chu, ông không nhịn được cúi thấp người xuống.
Bùi Dĩ Chu lớn hơn An Tưởng chừng năm, sáu tuổi. Nhìn qua cậu khá trưởng thành. Tuy còn trẻ nhưng vẻ mặt cậu vô cùng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.
“Cậu chủ, đây là cô bé mà bà chủ đã nhắc tới trước đó không lâu.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu đảo qua, sau đó đụng phải ánh mắt An Tưởng.
Cô căng thẳng cắn chặt ngón tay. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô lộ ra một nụ cười lấy lòng với Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày thể hiện sự khó chịu của mình, quay đầu đi xua tay: “Bà chủ của ông nói thế nào thì ông làm thế. Ông cứ sắp xếp đi, không cần hỏi ý tôi.”
“Bà chủ nói rồi, tất cả theo quyết định của cậu chủ.”
Ông vừa nói xong, người nắm tay An Tưởng căng thẳng hẳn lên.
An Tưởng lấy lý do giả chết để trốn ra ngoài. Bùi Dĩ Chu mà không đồng ý, cô cũng không thể về An gia được. Thân phận của cô lại đặc biệt, trại trẻ mồ côi bình thường cũng sẽ không nhận cô. Nếu như vậy, chỉ còn một kết quả duy nhất.
“Cậu Bùi à, cô An Tưởng nhà chúng tôi rất ngoan. Cô ấy rất ngoan, cũng sẽ không gây phiền phức cho người khác đâu.”
“Ồ?” Bùi Dĩ Chu không khỏi nói đểu, “Nếu cô chủ nhà mấy người lễ phép thì sao chẳng chào ai vậy?”
Vẻ mặt trợ lý An gia xấu hổ: “Cô chủ nhà chúng tôi… không biết nói.”
Bùi Dĩ Chu cứng họng, lại nhìn qua chỗ An Tưởng.
Từ nhỏ An Tưởng đã ngốc rồi, cô không hiểu mấy người kia đang nói gì. Cả quá trình cô ngây ngốc nhìn Bùi Dĩ Chu. Khi Bùi Dĩ Chu đưa mắt nhìn qua chỗ cô lần nữa, An Tưởng lại nở nụ cười với Bùi Dĩ Chu.
Dáng vẻ cô cười như mầm non mới nhú sau cơn mưa xuân, vừa trong sáng, vừa đẹp đẽ, trông rất ngoan ngoãn.
Bùi Dĩ Chu không thích người lạ, cậu cũng không thích tiếp xúc với các bạn đồng trang lứa của mình, cũng không thích nói chuyện với mấy bạn nữ, nhất là mấy bạn nữ còn nhỏ tuổi.
Đang lúc Bùi Dĩ Chu do dự không biết nên từ chối như nào thì cậu ngửi được một mùi hương. Đó là mùi hương truyền từ người An Tưởng tới.
Bùi Dĩ Chu hoảng hốt ngay lập tức.
Từ khi sinh ra cậu đã không có khứu giác cũng chẳng có vị giác rồi. Sao cậu có thể ngửi được mùi hương…
“Em ấy tên gì?”. Đam Mỹ Sắc
“An Tưởng.”
Bùi Dĩ Chu nghĩ một lát rồi nói: “Dọn một căn phòng cho khách cho em ấy đi.”
Trợ lý An mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn.
Cứ như vậy, An Tưởng chính thức sống ở Bùi gia.
Ở đây không có quá nhiều người giúp việc, ông chủ và bà chủ Bùi gia cũng không mấy khi về nhà. Hơn nữa Bùi Dĩ Chu rất yên lặng, căn nhà to như này cũng chẳng có mấy âm thanh. Sự xuất hiện của An Tưởng như mang sự sống tới cho căn nhà này. Sau khi biết những chuyện cô trải qua lúc còn nhỏ, ai cũng chăm sóc cô một cách cẩn thận, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Nào là làm cho An Tưởng những bộ váy đẹp, nào là cho An Tưởng ăn những đồ ăn vặt cô chưa từng được ăn bao giờ. Nơi đây cũng chẳng ai cười nhạo An Tưởng vì cô là người câm.
An Tưởng sống ở chỗ này rất tốt. Người cô béo dần lên, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn.
Vốn dĩ cô rất đẹp, sau khi béo hơn nhìn càng thích mắt. Sau đó cô còn buộc tóc hai bím, mặc cái váy màu đỏ, đáng yêu như mấy em bé chúc Tết trên báo vậy.
Mấy cô giúp việc đều gọi cô là “cục cưng”, đến cả quản gia cũng thỉnh thoảng tới chơi với cô. Chỉ có Bùi Dĩ Chu không mảy may dao động. Bùi Dĩ Chu coi An Tưởng như bức phông nền, phớt lờ cô.
An Tưởng có ấn tượng rất tốt với Bùi Dĩ Chu. Cho dù Bùi Dĩ Chu không thèm để ý đến cô nhưng mỗi khi không có việc gì, cô đều thích dán ở bên người cậu.
Cô là người câm, phần lớn thời gian cô đều yên lặng ngồi bên cạnh Bùi Dĩ Chu, không quấy không khóc, không gọi cũng không trêu chọc. Đến lúc Bùi Dĩ Chu không thể không để ý đến sự tồn tại của cô thì cô lại nở một nụ cười ngọt ngào nhìn cậu.
Cô được nuôi rất tốt, trắng trẻo hồng hào, mái tóc vừa đen vừa mượt, hai mắt còn đen hơn cả tóc, khi cười lên thì lộ ra hai cái lúm đồng tiền, vừa ngây thơ vừa xinh đẹp.
“Nếu không có việc gì thì em ra ngoài tìm bạn chơi đi.” Bùi Dĩ Chu khép sách vở lại, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt.
Cô bé bị đuổi vô tội cắn ngón tay, sau đó quơ quơ đầu mình, chậm rãi dùng ngôn ngữ cơ thể nói: [Em chỉ muốn chơi với anh thôi.]
Trong khoảng thời gian ở chung với cô, Bùi Dĩ Chu có thể hiểu qua qua ngôn ngữ của người câm điếc. Cậu nhíu mày, “Không.”
An Tưởng rũ mắt xuống buồn bã một lúc, sau đó lại mở to mắt nhìn về phía Bùi Dĩ Chu: [Thế em đọc sách với anh được không?]
“Không được.” Nói rồi Bùi Dĩ Chu nói tiếp, “Em rất phiền, làm ảnh hưởng đến việc học của anh.”
Nghe thấy những lời này, mặt An Tưởng không giấu nổi sự buồn bã.
Cô thích gương mặt đẹp này của Bùi Dĩ Chu, thích mùi hương của cậu, cũng thích quấn lấy cậu, chơi với cậu, nhưng mà… Cô không muốn bị Bùi Dĩ Chu ghét.
An Tưởng yên lặng rơi hai giọt nước mắt, sau đó nhảy xuống khỏi ghế dựa cô đơn đi ra khỏi phòng đọc sách. Bóng dáng nho nhỏ của cô vô cùng đáng thương.
Trong lòng Bùi Dĩ Chu cảm thấy ê ẩm, cảm giác khó chịu dần lan ra trong lòng cậu.
Bùi Dĩ Chu băn khoăn một lúc lâu, đến lúc An Tưởng nhón chân lên định mở cửa thì gọi cô lại: “Em tới đây học với anh đi.”
An Tưởng nghe thấy, chắp tay sau lưng lắc lắc đầu.
Bùi Dĩ Chu nói: “Nếu em không học với anh thì anh sẽ không cho em ở cùng chỗ anh.”
An Tưởng muốn ở cùng chỗ với Bùi Dĩ Chu, nhưng không muốn học.
Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn chặt lại, cuối cùng cô hạ quyết tâm, mở cửa ra, cơ thể bụ bẫm của cô linh hoạt lách ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng chân nện xuống sàn của cô. Bóng dáng cô từ từ biến mất.
Bùi Dĩ Chu vốn cho rằng mình rất quan trọng trong lòng cô: “……”
Một lát sau, An Tưởng lại chạy tung tăng về. Lần này cô mang theo ghế nhỏ cùng cặp sách của mình, ngoan ngoãn để ghế bên chân Bùi Dĩ Chu, ngồi lên ghế sau đó ngẩng mặt lên.
Bùi Dĩ Chu nhìn từ trên cao xuống, đập vào mắt cậu là khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp như được khắc ra của An Tưởng. Khuôn mặt này có sự bầu bĩnh đặc trưng của trẻ con, hàng mi dài, đôi mắt đen láy.
Không hiểu sao Bùi Dĩ Chu cảm thấy… An Tưởng quá đáng yêu!
Cậu quay đầu đi, nhịn xuống ý muốn muốn xoa đầu An Tưởng. Hai tai Bùi Dĩ Chu đỏ hồng lên, cậu nói: “Em ngồi cạnh anh.”
An Tưởng do dự một lát sau đó nhích cái ghế lại gần, đặt mông ngồi xuống.
Bùi Dĩ Chu: “……”
Bùi Dĩ Chu thở dài, đứng dậy bế cô lên, chủ động chia một nửa ghế mình cho cô. Cánh tay dài của cậu hoàn toàn ôm cô vào trong lòng ngực.
Bùi Dĩ Chu không có khứu giác nên không ngửi được mùi gì, cậu chỉ ngửi được mùi hương trên người cô.
Mùi sữa?
Bùi Dĩ Chu bình tĩnh mở sách vở của cô ra: “Em biết chữ này không?”
An Tưởng lắc đầu, bím tóc nhỏ quẹt vào mặt cậu.
Bùi Dĩ Chu bỏ bím tóc kia ra, kiên nhẫn dạy chữ cho An Tưởng.
Tuy rằng An Tưởng không nói được nhưng cô học vô cùng nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, ánh mắt cô bị cái tên trên nhãn vở của sách bài tập của Bùi Dĩ Chu hấp dẫn. Ngón tay An Tưởng chạm lên ba chữ, ánh mắt tò mò nhìn nó.
Bùi Dĩ Chu cười cười, lấy vở qua giải thích: “Đây là tên anh. Bùi, Dĩ, Chu.”
An Tưởng như có suy nghĩ, cô hơi há mồm.
Cô rất muốn phát ra âm thanh, nhưng nghẹn đỏ mặt cô chỉ nói được một chữ “A” nho nhỏ. An Tưởng lại thử vài lần, nhưng chẳng có kết quả. Sự tự tin của cô như bị dội thẳng một chậu nước lạnh. Cuối cùng cô không nhịn được, tủi thân ghé đầu vào bàn khóc nức nở thành tiếng.
Cô muốn gọi tên Bùi Dĩ Chu, nhưng không gọi được nên cô rất buồn.
An Tưởng còn nhỏ tuổi chưa ý thức được mình là người khiếm khuyết.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày. Cậu không biết an ủi cô như nào, duỗi tay xoa đầu cô: “Đừng khóc.”
An Tưởng không nghe, tiếp tục khóc.
“Anh sẽ tìm bác sĩ tới khám bệnh cho em được không?” Bùi Dĩ Chu nói, “Em đừng khóc.”
Hai mắt An Tưởng hồng hồng. Cuối cùng cô lau khô nước mắt, từ từ gật đầu.
Bùi Dĩ Chu giữ lời hứa. Hôm sau cậu tìm bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất thế giới tới khám cho An Tưởng. An Tưởng vẫn có thể nói ra tiếng, dây thanh quản cô cũng không bị tổn thương hoàn toàn. Hơn nữa cô có cơ thể quỷ hút máu thuần chủng, chỉ cần tích cực điều trị thì một ngày nào đó cô có thể mở miệng nói được trở lại.
Sau khi nhận được kết quả, tất cả mọi người trong Bùi gia đều vô cùng vui vẻ.
Dù sao cũng chẳng ai muốn một cô bé đáng yêu như vậy cả đời không nosid dược.
Tuần nào An Tưởng cũng chăm chỉ điều trị. Lúc nào rảnh cô lại dán bên người Bùi Dĩ Chu, cứ như cái đuôi nhỏ của cậu vậy.
Xuân qua đông đến. An Tưởng đã 6 tuổi.
Ngày sinh nhật Bùi Dĩ Chu, cô mặc một cái sườn xám nhỏ màu hồng đứng trước mặt cậu, hai mắt chăm chú nhìn Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu dịu dàng cười: “Em muốn tặng quà sinh nhật cho anh sao?”
Cô gật đầu.
“Được. Thế em muốn tặng anh cái gì?”
Làn da trắng nõn của An Tưởng từ từ đỏ lên.
Bùi Dĩ Chu thấy cô đang căng thẳng nên nói: “Đừng căng thẳng. Em cứ bình tĩnh.”
An Tưởng hít sâu một hơi, hé miệng nói ra một tiếng nho nhỏ: “Bùi…”
Bùi Dĩ Chu sửng sốt, đột nhiên tim cậu đập nhanh hơn.
Hai mắt cô đỏ bừng lên, đầu ngón tay không nhịn được véo nhẹ trên da mình. Tuy rằng việc nói ra tiếng này rất mệt mỏi, nhưng cô không bỏ cuộc nói ra hai chữ cuối cùng: “Dĩ… Chu…”
Bùi Dĩ Chu.
Cô dùng thời gian một năm để học cách nói ra tên Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu đứng im không lên tiếng. Nhìn dáng vẻ vừa cẩn thận vừa mong chờ của cô, không hiểu sao cậu lại muốn khóc.
Bùi Dĩ Chu đi qua, khom lưng ôm cô vào trong lòng. Cuối cùng cậu đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán cô: “Ừ, anh đây.”
Khóe mắt An Tưởng cong lên, cô cười vui vẻ.
Sau đó An Tưởng đưa một tờ giấy vẽ qua. Không chờ Bùi Dĩ Chu xem, cô đã chạy nhanh như chớp. Nhìn từ xa trông cô như con thỏ con màu hồng vậy.
Bùi Dĩ Chu không biết cô vẽ cái gì. Cậu tò mò mở bức vẽ ra.
[Thư cầu hôn.]
[Chờ Tưởng Tưởng lớn, Bùi Dĩ Chu sẽ kết hun với Tưởng Tưởng.]
[Viết thư cho Zheng*.]
*Minh An: Phiên âm tên Bùi Dĩ Chu (chữ Chu) là: zhōu, chỗ này An Tưởng viết sai chính tả. Chữ hun (được đánh dấu * ở trên cũng là An Tưởng viết sai chính tả nha mọi người)
Bùi Dĩ Chu: “……”
Ai dạy cô cái này vậy?
– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
Trước mắt cô chính là một căn nhà sừng sững uy nghiêm. Cây hòe ven đường tươi tốt như bao phủ lấy cô. Cô mặc một cái váy trắng đã cũ nát, tóc cô khô, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp không giấu nổi sự lo lắng.
Cả người An Tưởng run lên. Năm ngón tay trắng trẻo túm chặt vào người lớn đang đứng trước mặt. Đối phương chính là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng lúc này.
An Tưởng là người không được gia đình mình yêu thích.
Chắc anh họ thấy cô đáng thương, hoặc sợ cô bị đánh chết nên mới tìm mọi cách đưa cô ra khỏi An gia. Với An Tưởng bị giam từ nhỏ mà nói, đây vừa là may mắn, cũng là bất hạnh của cô. Bởi lẽ cô không biết mình sẽ phải trải qua cái gì, cũng không biết gia đình này như nào. Nhưng dù cho nơi đây không tốt đến đâu cũng không thể tệ như khi cô còn ở An gia được.
“Chào quản gia Bùi. Tôi là người ở An gia, trước đó đã từng liên lạc với ông.”
Người bên cạnh An Tưởng lễ phép chào hỏi quản gia già trước mắt, sau đó nói: “Đây là cô An Tưởng nhà chúng tôi.”
Quản gia nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới. Tuy rằng biểu cảm của ông lạnh lùng nhưng ánh mắt không có sự ghét bỏ hay hậm hực.
An Tưởng co rúm người đứng đằng sau người dẫn mình tới. Nhưng cô lại không nhịn được ló đầu ra nhìn quản gia.
Cô nhát, người cũng nho nhỏ. Nhìn cô trông như con chim non bị suy dinh dưỡng vậy.
Quản gia nhìn dáng vẻ đó của cô thì khẽ cười, “Ông chủ và bà chủ nhà chúng tôi đều không ở nhà.”
“Thế…”
“Bây giờ người đứng đầu nhà chúng tôi chính là cậu chủ. Tôi đưa hai người qua đó.”
Tay An Tưởng được người ta nắm. Đi qua hành lang, rẽ qua một ngã rẽ nhỏ, cuối cùng tới vườn hoa đằng sau.
Mùa hè chính là mùa hoa nở, những bông hoa xinh đẹp nở quanh một thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng. Tóc cậu* đen, hai mắt sáng, đẹp đến mức lu mờ cả vẻ đẹp của hoa cỏ xung quanh.
*Minh An: Chương này tác giả viết trong bối cảnh An Tưởng 5 tuổi, Bùi Dĩ Chu tầm 10, 11 tuổi, vì thế mình sẽ gọi Bùi Dĩ Chu là “cậu” thay vì gọi là “anh” như bình thường mọi người nhé!
An Tưởng ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, quên cả chớp mắt.
“Cậu chủ, người của An gia tới.” Quản gia nói xong thì nhìn về phía hai người An Tưởng, “Đây là cậu chủ nhà chúng tôi, Bùi Dĩ Chu.” Lúc nhắc đến tên Bùi Dĩ Chu, ông không nhịn được cúi thấp người xuống.
Bùi Dĩ Chu lớn hơn An Tưởng chừng năm, sáu tuổi. Nhìn qua cậu khá trưởng thành. Tuy còn trẻ nhưng vẻ mặt cậu vô cùng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.
“Cậu chủ, đây là cô bé mà bà chủ đã nhắc tới trước đó không lâu.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu đảo qua, sau đó đụng phải ánh mắt An Tưởng.
Cô căng thẳng cắn chặt ngón tay. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô lộ ra một nụ cười lấy lòng với Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày thể hiện sự khó chịu của mình, quay đầu đi xua tay: “Bà chủ của ông nói thế nào thì ông làm thế. Ông cứ sắp xếp đi, không cần hỏi ý tôi.”
“Bà chủ nói rồi, tất cả theo quyết định của cậu chủ.”
Ông vừa nói xong, người nắm tay An Tưởng căng thẳng hẳn lên.
An Tưởng lấy lý do giả chết để trốn ra ngoài. Bùi Dĩ Chu mà không đồng ý, cô cũng không thể về An gia được. Thân phận của cô lại đặc biệt, trại trẻ mồ côi bình thường cũng sẽ không nhận cô. Nếu như vậy, chỉ còn một kết quả duy nhất.
“Cậu Bùi à, cô An Tưởng nhà chúng tôi rất ngoan. Cô ấy rất ngoan, cũng sẽ không gây phiền phức cho người khác đâu.”
“Ồ?” Bùi Dĩ Chu không khỏi nói đểu, “Nếu cô chủ nhà mấy người lễ phép thì sao chẳng chào ai vậy?”
Vẻ mặt trợ lý An gia xấu hổ: “Cô chủ nhà chúng tôi… không biết nói.”
Bùi Dĩ Chu cứng họng, lại nhìn qua chỗ An Tưởng.
Từ nhỏ An Tưởng đã ngốc rồi, cô không hiểu mấy người kia đang nói gì. Cả quá trình cô ngây ngốc nhìn Bùi Dĩ Chu. Khi Bùi Dĩ Chu đưa mắt nhìn qua chỗ cô lần nữa, An Tưởng lại nở nụ cười với Bùi Dĩ Chu.
Dáng vẻ cô cười như mầm non mới nhú sau cơn mưa xuân, vừa trong sáng, vừa đẹp đẽ, trông rất ngoan ngoãn.
Bùi Dĩ Chu không thích người lạ, cậu cũng không thích tiếp xúc với các bạn đồng trang lứa của mình, cũng không thích nói chuyện với mấy bạn nữ, nhất là mấy bạn nữ còn nhỏ tuổi.
Đang lúc Bùi Dĩ Chu do dự không biết nên từ chối như nào thì cậu ngửi được một mùi hương. Đó là mùi hương truyền từ người An Tưởng tới.
Bùi Dĩ Chu hoảng hốt ngay lập tức.
Từ khi sinh ra cậu đã không có khứu giác cũng chẳng có vị giác rồi. Sao cậu có thể ngửi được mùi hương…
“Em ấy tên gì?”. Đam Mỹ Sắc
“An Tưởng.”
Bùi Dĩ Chu nghĩ một lát rồi nói: “Dọn một căn phòng cho khách cho em ấy đi.”
Trợ lý An mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn.
Cứ như vậy, An Tưởng chính thức sống ở Bùi gia.
Ở đây không có quá nhiều người giúp việc, ông chủ và bà chủ Bùi gia cũng không mấy khi về nhà. Hơn nữa Bùi Dĩ Chu rất yên lặng, căn nhà to như này cũng chẳng có mấy âm thanh. Sự xuất hiện của An Tưởng như mang sự sống tới cho căn nhà này. Sau khi biết những chuyện cô trải qua lúc còn nhỏ, ai cũng chăm sóc cô một cách cẩn thận, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Nào là làm cho An Tưởng những bộ váy đẹp, nào là cho An Tưởng ăn những đồ ăn vặt cô chưa từng được ăn bao giờ. Nơi đây cũng chẳng ai cười nhạo An Tưởng vì cô là người câm.
An Tưởng sống ở chỗ này rất tốt. Người cô béo dần lên, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn.
Vốn dĩ cô rất đẹp, sau khi béo hơn nhìn càng thích mắt. Sau đó cô còn buộc tóc hai bím, mặc cái váy màu đỏ, đáng yêu như mấy em bé chúc Tết trên báo vậy.
Mấy cô giúp việc đều gọi cô là “cục cưng”, đến cả quản gia cũng thỉnh thoảng tới chơi với cô. Chỉ có Bùi Dĩ Chu không mảy may dao động. Bùi Dĩ Chu coi An Tưởng như bức phông nền, phớt lờ cô.
An Tưởng có ấn tượng rất tốt với Bùi Dĩ Chu. Cho dù Bùi Dĩ Chu không thèm để ý đến cô nhưng mỗi khi không có việc gì, cô đều thích dán ở bên người cậu.
Cô là người câm, phần lớn thời gian cô đều yên lặng ngồi bên cạnh Bùi Dĩ Chu, không quấy không khóc, không gọi cũng không trêu chọc. Đến lúc Bùi Dĩ Chu không thể không để ý đến sự tồn tại của cô thì cô lại nở một nụ cười ngọt ngào nhìn cậu.
Cô được nuôi rất tốt, trắng trẻo hồng hào, mái tóc vừa đen vừa mượt, hai mắt còn đen hơn cả tóc, khi cười lên thì lộ ra hai cái lúm đồng tiền, vừa ngây thơ vừa xinh đẹp.
“Nếu không có việc gì thì em ra ngoài tìm bạn chơi đi.” Bùi Dĩ Chu khép sách vở lại, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt.
Cô bé bị đuổi vô tội cắn ngón tay, sau đó quơ quơ đầu mình, chậm rãi dùng ngôn ngữ cơ thể nói: [Em chỉ muốn chơi với anh thôi.]
Trong khoảng thời gian ở chung với cô, Bùi Dĩ Chu có thể hiểu qua qua ngôn ngữ của người câm điếc. Cậu nhíu mày, “Không.”
An Tưởng rũ mắt xuống buồn bã một lúc, sau đó lại mở to mắt nhìn về phía Bùi Dĩ Chu: [Thế em đọc sách với anh được không?]
“Không được.” Nói rồi Bùi Dĩ Chu nói tiếp, “Em rất phiền, làm ảnh hưởng đến việc học của anh.”
Nghe thấy những lời này, mặt An Tưởng không giấu nổi sự buồn bã.
Cô thích gương mặt đẹp này của Bùi Dĩ Chu, thích mùi hương của cậu, cũng thích quấn lấy cậu, chơi với cậu, nhưng mà… Cô không muốn bị Bùi Dĩ Chu ghét.
An Tưởng yên lặng rơi hai giọt nước mắt, sau đó nhảy xuống khỏi ghế dựa cô đơn đi ra khỏi phòng đọc sách. Bóng dáng nho nhỏ của cô vô cùng đáng thương.
Trong lòng Bùi Dĩ Chu cảm thấy ê ẩm, cảm giác khó chịu dần lan ra trong lòng cậu.
Bùi Dĩ Chu băn khoăn một lúc lâu, đến lúc An Tưởng nhón chân lên định mở cửa thì gọi cô lại: “Em tới đây học với anh đi.”
An Tưởng nghe thấy, chắp tay sau lưng lắc lắc đầu.
Bùi Dĩ Chu nói: “Nếu em không học với anh thì anh sẽ không cho em ở cùng chỗ anh.”
An Tưởng muốn ở cùng chỗ với Bùi Dĩ Chu, nhưng không muốn học.
Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn chặt lại, cuối cùng cô hạ quyết tâm, mở cửa ra, cơ thể bụ bẫm của cô linh hoạt lách ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng chân nện xuống sàn của cô. Bóng dáng cô từ từ biến mất.
Bùi Dĩ Chu vốn cho rằng mình rất quan trọng trong lòng cô: “……”
Một lát sau, An Tưởng lại chạy tung tăng về. Lần này cô mang theo ghế nhỏ cùng cặp sách của mình, ngoan ngoãn để ghế bên chân Bùi Dĩ Chu, ngồi lên ghế sau đó ngẩng mặt lên.
Bùi Dĩ Chu nhìn từ trên cao xuống, đập vào mắt cậu là khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp như được khắc ra của An Tưởng. Khuôn mặt này có sự bầu bĩnh đặc trưng của trẻ con, hàng mi dài, đôi mắt đen láy.
Không hiểu sao Bùi Dĩ Chu cảm thấy… An Tưởng quá đáng yêu!
Cậu quay đầu đi, nhịn xuống ý muốn muốn xoa đầu An Tưởng. Hai tai Bùi Dĩ Chu đỏ hồng lên, cậu nói: “Em ngồi cạnh anh.”
An Tưởng do dự một lát sau đó nhích cái ghế lại gần, đặt mông ngồi xuống.
Bùi Dĩ Chu: “……”
Bùi Dĩ Chu thở dài, đứng dậy bế cô lên, chủ động chia một nửa ghế mình cho cô. Cánh tay dài của cậu hoàn toàn ôm cô vào trong lòng ngực.
Bùi Dĩ Chu không có khứu giác nên không ngửi được mùi gì, cậu chỉ ngửi được mùi hương trên người cô.
Mùi sữa?
Bùi Dĩ Chu bình tĩnh mở sách vở của cô ra: “Em biết chữ này không?”
An Tưởng lắc đầu, bím tóc nhỏ quẹt vào mặt cậu.
Bùi Dĩ Chu bỏ bím tóc kia ra, kiên nhẫn dạy chữ cho An Tưởng.
Tuy rằng An Tưởng không nói được nhưng cô học vô cùng nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, ánh mắt cô bị cái tên trên nhãn vở của sách bài tập của Bùi Dĩ Chu hấp dẫn. Ngón tay An Tưởng chạm lên ba chữ, ánh mắt tò mò nhìn nó.
Bùi Dĩ Chu cười cười, lấy vở qua giải thích: “Đây là tên anh. Bùi, Dĩ, Chu.”
An Tưởng như có suy nghĩ, cô hơi há mồm.
Cô rất muốn phát ra âm thanh, nhưng nghẹn đỏ mặt cô chỉ nói được một chữ “A” nho nhỏ. An Tưởng lại thử vài lần, nhưng chẳng có kết quả. Sự tự tin của cô như bị dội thẳng một chậu nước lạnh. Cuối cùng cô không nhịn được, tủi thân ghé đầu vào bàn khóc nức nở thành tiếng.
Cô muốn gọi tên Bùi Dĩ Chu, nhưng không gọi được nên cô rất buồn.
An Tưởng còn nhỏ tuổi chưa ý thức được mình là người khiếm khuyết.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày. Cậu không biết an ủi cô như nào, duỗi tay xoa đầu cô: “Đừng khóc.”
An Tưởng không nghe, tiếp tục khóc.
“Anh sẽ tìm bác sĩ tới khám bệnh cho em được không?” Bùi Dĩ Chu nói, “Em đừng khóc.”
Hai mắt An Tưởng hồng hồng. Cuối cùng cô lau khô nước mắt, từ từ gật đầu.
Bùi Dĩ Chu giữ lời hứa. Hôm sau cậu tìm bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất thế giới tới khám cho An Tưởng. An Tưởng vẫn có thể nói ra tiếng, dây thanh quản cô cũng không bị tổn thương hoàn toàn. Hơn nữa cô có cơ thể quỷ hút máu thuần chủng, chỉ cần tích cực điều trị thì một ngày nào đó cô có thể mở miệng nói được trở lại.
Sau khi nhận được kết quả, tất cả mọi người trong Bùi gia đều vô cùng vui vẻ.
Dù sao cũng chẳng ai muốn một cô bé đáng yêu như vậy cả đời không nosid dược.
Tuần nào An Tưởng cũng chăm chỉ điều trị. Lúc nào rảnh cô lại dán bên người Bùi Dĩ Chu, cứ như cái đuôi nhỏ của cậu vậy.
Xuân qua đông đến. An Tưởng đã 6 tuổi.
Ngày sinh nhật Bùi Dĩ Chu, cô mặc một cái sườn xám nhỏ màu hồng đứng trước mặt cậu, hai mắt chăm chú nhìn Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu dịu dàng cười: “Em muốn tặng quà sinh nhật cho anh sao?”
Cô gật đầu.
“Được. Thế em muốn tặng anh cái gì?”
Làn da trắng nõn của An Tưởng từ từ đỏ lên.
Bùi Dĩ Chu thấy cô đang căng thẳng nên nói: “Đừng căng thẳng. Em cứ bình tĩnh.”
An Tưởng hít sâu một hơi, hé miệng nói ra một tiếng nho nhỏ: “Bùi…”
Bùi Dĩ Chu sửng sốt, đột nhiên tim cậu đập nhanh hơn.
Hai mắt cô đỏ bừng lên, đầu ngón tay không nhịn được véo nhẹ trên da mình. Tuy rằng việc nói ra tiếng này rất mệt mỏi, nhưng cô không bỏ cuộc nói ra hai chữ cuối cùng: “Dĩ… Chu…”
Bùi Dĩ Chu.
Cô dùng thời gian một năm để học cách nói ra tên Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu đứng im không lên tiếng. Nhìn dáng vẻ vừa cẩn thận vừa mong chờ của cô, không hiểu sao cậu lại muốn khóc.
Bùi Dĩ Chu đi qua, khom lưng ôm cô vào trong lòng. Cuối cùng cậu đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán cô: “Ừ, anh đây.”
Khóe mắt An Tưởng cong lên, cô cười vui vẻ.
Sau đó An Tưởng đưa một tờ giấy vẽ qua. Không chờ Bùi Dĩ Chu xem, cô đã chạy nhanh như chớp. Nhìn từ xa trông cô như con thỏ con màu hồng vậy.
Bùi Dĩ Chu không biết cô vẽ cái gì. Cậu tò mò mở bức vẽ ra.
[Thư cầu hôn.]
[Chờ Tưởng Tưởng lớn, Bùi Dĩ Chu sẽ kết hun với Tưởng Tưởng.]
[Viết thư cho Zheng*.]
*Minh An: Phiên âm tên Bùi Dĩ Chu (chữ Chu) là: zhōu, chỗ này An Tưởng viết sai chính tả. Chữ hun (được đánh dấu * ở trên cũng là An Tưởng viết sai chính tả nha mọi người)
Bùi Dĩ Chu: “……”
Ai dạy cô cái này vậy?
– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook