Ta Là Hàn Vũ Thiên
Chương 346: Thần Cảnh viên mãn.

Chương 346:

Khói bụi tiêu tán Công Tôn Vô Quá vậy mà không chút hao tổn nào ngược lại là có một bóng người đứng ở phía trước chỉ dùng một bàn tay đã ngăn cản công kích của ba người liên thủ lại một cách dễ dàng, Huyết Nha Sư đôi mắt nheo lại hừ lạnh nói:

"Thần Cảnh viên mãn."

Bản thân Huyết Nha Sư là một thực thể viễn cổ yêu thú cực kì cường đại, tự tin đứng ở trung vị Thần Cảnh có thể trực tiếp gạt bỏ một sinh mệnh của thượng vị Thần Cảnh một cách dễ dàng, chênh lệch giữa hạ vị và trung vị, trung vị với thượng vị đều là như vực sâu không thấy đáy, nhưng viên mãn lại chính là cấp bậc như bước vào một vùng trời mới một cái nhấc tay có thể xóa sổ vô số thượng vị Thần Cảnh, đương nhiên kẻ trước mắt này một tay ngăn cản ba đạo công kích có thể làm trọng thương một thượng vị Thần Cảnh thì chắc chắn chính là một vị viên mãn Thần Cảnh trong truyền thuyết kia, Kim Tôn hai chấp sau lưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, Hàn Vũ Thiên cũng là không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào từ đầu đến cuối, tựa như một khối băng vạn năm không tan vậy.

Người vừa mới xuất hiện kia là một trung niên nam tử thân mang hắc bào khi thấy được ba người thấy được một vị viên mãn Thần Cảnh mà không hề thay đổi sắc mặt trong lòng có một hứng thú, hắn ta nhìn về phía ba người thản nhiên nói:

"Ba người các ngươi thực lực cũng không tệ, đặc biệt là đầu huyết sư này một kích vừa rồi có thể khiến cho một thượng vị Thần Cảnh trọng thương là điều dễ dàng, thiếu niên tuyệt thế vạn năm hiếm thấy tu thành Thiên Tổ trong truyền thuyết còn đạt được thượng phẩm Thần khí bất luận là ai cũng phải xem trọng, một đạo linh hồn vậy mà trùng sinh sống lại với tu vi thần cảnh càng làm cho ta đây thấy thú vị."

Hắn đánh giá từng người với vẻ mặt tràn đầy hứng thú, hiển nhiên kẻ này đã quan sát được tất cả những hành động trước đó của bọn họ mới biết được, Huyết Nha Sư quay sang nhìn Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ngươi có muốn liên thủ giải quyết hắn không?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu ngồi xuống mặt đất vẻ mặt nhàm chán nói:

"Để hắn cút đi, ta vừa mới đột phá cũng cần ổn định một chút."

Còn chưa để cho vị Thần Cảnh viên mãn này kịp phản ứng thì toàn bộ Mãn Châu Quốc đột nhiên chấn động một cái đại trận lóe lên trực tiếp đem hắn và Công Tôn Vô Quá dịch chuyển tới một không gian vô định ở trong hư không, chỉ trong một khắc hai người đã biến mất mà không kịp phản ứng, Công Tôn Vô Quá cau mày đứng ở giữa hư không vô định nói:

"Tà Uyên tiền bối, chúng ta có cần quay lại đó tiêu diệt bọn chúng không?"

Người trước mắt chính là Công Tôn Tà Uyên một trong năm mươi sáu vị Vực Thần nổi tiếng ở khắp đại lục thế lực là một vị Vực Thần được nhân tộc công nhận xếp hàng thứ chín là một trong mười kẻ mạnh nhất Vực Thần bảng, Công Tôn Tà Uyên cũng là người trẻ tuổi nhất trong năm mươi sáu vị Vực Thần được xem tương lai của nhân tộc có khả năng bước vào hàng vị Thần Tổ trong mấy vạn năm qua của nhân tộc, Công Tôn Tà Uyên lắc đầu thản nhiên nói:

"Chúng ta đã rơi vào không gian vô định, cần ít nhất mấy ngày thời gian mới có thể thoát ra được khỏi đây, cẩn thận xung quanh có rất nhiều dị thú không gian sẽ tấn công."

Công Tôn Tà Uyên vừa dứt lời trong không gian u tối hiện ra vô số ánh mắt đủ loại màu sắc đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Công Tôn Vô Quá cau mày trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện trường kiếm đang được nắm chặt, Công Tôn Tà Uyên hừ lạnh không gian xung quanh nổi lên một đại dương bao la rộng lớn một quyền vung ra đơn giản mà tuyệt diệu mang theo cả đại dương đánh tới ầm ầm chấn động.



Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng một cổ lực lượng bàn bạt như đại hải điên cuồng khuếch tán tứ phía cũng chỉ mất thời gian vài canh giờ hắn đã hoàn toàn củng cố được tu vi Thiên Tổ của mình, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng hướng tới hoàng đô Mãn Châu Quốc vẫn còn đang chấn động kịch liệt của pháp tắc ba động mà cưỡi lên một đám mây tích điên hắc ám bay đi, chiến trường bên này đã hoàn toàn hỗn loạn ngay cả Vân Chính nắm giữ thần khí trong tay cũng chưa thể đánh bại được Bì Lâm bên này, hoàng đô cơ hồ chỉ còn là một đống hoang tàn chỉ có hoàng cung là vững chắc như bàn thạch sừng sững tồn tại nơi đó không bị lay chuyển bởi lực lượng của hai vị Chuẩn Thần cực hạn nơi kia, Vân Chính trong tay trường côn phiêu động kim long hư ảnh hướng tới Bì Lâm lần nữa công kích tới, trường kiếm và thương trong tay Bì Lâm nhấc lên mang theo lực lượng thần khí va chạm cùng hư ảnh kim long lần nữa làm cho tường thành đầy vết rạn ở hoàng đô trực tiếp sụp xuống.

Hàn Vũ Thiên vừa tới chỉ đứng một bên chậm rãi quan sát chiến trường, hắn cũng không ngờ tới Bì Lâm lại có thể đứng ở sân nhà của Vân gia mà đấu với Vân Chính một trận long trời lở đất như vậy, cũng là hắn đã hơi xem thường thực lực của vị hoàng đế Mộng Thiên Quốc này, Bì Lâm cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc thì lập tức quay đầu mà nhìn lại khi thấy được bóng dáng của người kia thì đôi con ngươi co rụt lại tràn đầy không thể tin được.

Hàn Vũ Thiên đứng trên đám mây không có cử động cũng như là thái sơn đè nặng lên tâm trí hắn, Bì Lâm trong lúc ngơ ngác liền bị một côn quật vào sườn trái liền bay ra ngoài phun máu, Bì Lâm đứng dậy vẻ mặt tái nhợt vẫn không buông bỏ cảnh giác đối với thiếu niên kia, đúng là kẻ trước mắt đã để lại ám ảnh quá sâu trong lòng hắn, Hàn Vũ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Bì Lâm cười nói:

"Cuộc chiến sinh tử của hai hoàng đế, bản tôn lười xen vào."

Nói rồi hắn vung tay một cái lưới điện ầm ầm giáng xuống bao phủ toàn bộ hoàng đô tạo thành một cái lồng sắt, Hàn Vũ Thiên khoanh tay đứng quan sát trận chiến vẫn là không có ý định ra tay, hắn biết được Vân Chính chỉ còn một bước cuối cùng sẽ đột phá thành Thần, nếu đánh bại Bì Lâm cộng thêm cảm ngộ thần lực trong lúc thực chiến sẽ rất có khả năng để Vân Chính độ thần kiếp, hiện tại đã ở Thiên Vực đại lục có thêm một đồng minh Thần Cảnh thì càng giúp cho con đường phát triển của Vạn Niên Cung sau này thuận lợi hơn vài phần.

Bầu trời có một tia lục quang xoẹt ngang thiên địa lần nữa thu hút sự chú ý, Bích Ly lão tông chủ chấp tay sau lưng vẻ mặt bình thản đáp ở bên cạnh Hàn Vũ Thiên nói:

"Phía bên kia đã giải quyết toàn bộ, kế hoạch rất hoàn hảo, chỉ là nội tình của Mộng Thiên rất thâm sâu khó trong thời gian ngắn giải quyết được hết."

Bích Ly dù chiếm lợi thế sân nhà ở Bích Ly Tông cũng phải mất rất nhiều thời gian để đánh giết những tên Chuẩn Thần kia, bởi vì bọn chúng ai cũng có được một kiện thần khí mà ngay cả Thần Linh hạ vị cũng không thể nào có được trong tay, thần khí nhìn Hàn Vũ Thiên và một vài kẻ dễ dằng có được thì đừng tưởng rằng nó dễ dàng nắm bắt được, luyện được thần khí cần phải có lượng tài phú khổng lồ cùng với nguyên liệu đặc thù cấp thần mới rèn ra được Thần Khí, một vị luyện khí thần không cần nói tới tu vi ở tầng thứ mấy trong Thần Cảnh, chỉ cần luyện ra được thần khí thì hắn sẽ được rất nhiều người coi trọng và mời về thế lực của mình, luyện khí sư và luyện đan sư trên khắp vũ trụ đều là hạng người rất được chào đón, nhưng trong luyện khí cũng chia ra rất nhiều loại luyện khí sư, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, viên mãn và cực hạn đại viên mãn trên cấp độ cực hạn đại viên mãn còn có thiên phẩm và chí phẩm nhưng hai cái cấp bậc phẩm chất này chỉ là truyền thuyết lưu lại, ngay cả Lam Huyền là người của hai lời cũng chưa từng nhìn qua được một món Thiên Phẩm Tổ Khí chứ đừng nói là Thiên Phẩm Thần Khí.

Mấy người kia vốn là tán tu hoặc là thế lực cũng không có nhiều Thần Cảnh đời trước truyền thừa, vậy mà trong cuộc chiến đối với Mãn Châu Quốc lại là mỗi người nắm giữ một thanh thần khí, Bích Ly lão nghi ngờ những thần khí đó được một vị luyện khí thần nào đó đưa cho, chứ bằng vào một cái Mộng Thiên Quốc dù có từng tồn tại vị tuyệt thế viên mãn Thần Cảnh cũng không thể lấy ra được nhiều thần khí để sử dụng như vậy, nghi ngờ duy nhất cũng chỉ có bắt tay với một vị luyện khí thần mới làm được điều này, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại có một chút suy ngẫm nói:

"Ở đại lục này có thế lực nào mang họ Công Tôn không?"

Bích Ly lão nghe lời này cũng vuốt râu suy nghĩ một chút liền nhớ ra một thế lực siêu việt mang họ Công Tôn thản nhiên nói:

"Có một cái thế lực mang họ Công Tôn, chính là Phúc Hải Thánh Quốc, một siêu cấp thế lực đứng vào hàng Thần Tổ có thể nói con quái vật này chỉ đứng sau Thiên Thần Điện, ngoài Thiên Thần Điện ra rất ít thế lực có thể làm cho Phúc Hải Thánh Quốc e ngại, truyền bất hủ từ vạn cổ tới nay chính là một cây đại thụ không thể lung lay, dù cho Thiên Vực đại lục trải qua rất nhiều lần đổi chủ thì Phúc Hải Thánh Quốc vẫn luôn có một chỗ đứng."

Hàn Vũ Thiên nghe thấy lời này cũng là không có bất ngờ ngược lại là vẻ mặt xem thường cái gọi là Phúc Hải Thánh Quốc này, không một thế lực nào có thể vạn cổ bất hủ như lời của Bích Ly lão, Phúc Hải Thánh Quốc tồn tại đến bây giờ cũng chỉ luồng gối nịnh bợ kẻ khác để được tồn tại, nếu nó thật sự có uy danh bá khí thì đã như mấy cái thế lực từng tồn tại ở Thiên Vực, tạo ra một truyền kỳ bất hủ lưu lại muôn đời hương hỏa dù cho tông có diệt, gia vong cũng không hề luồng gối, Hàn Vũ Thiên cười lạnh nói:


"Một cái thế lực sống tạm bợ mà thôi, ta vừa rồi chạm mặt một kẻ tên là Công Tôn Vô Quá, nếu đoán không sai thì Phúc Hải Thánh Quốc là kẻ giật dây cho Mộng Thiên Quốc động thủ với những thế lực lân cận, mượn danh nghĩa Mộng Thiên thật tế thì lượng lớn tài nguyên đánh cướp được đều chuyển về Phúc Hải Thánh Quốc."

Bích Ly lão tông chủ nghe thấy cái tên Công Tôn Vô Quá lập tức đại biến nói:

"Công Tôn Vô Quá hoàng tử thứ bảy của Phúc Hải Thánh Quốc, chính là một trong ba vị hoàng tử có thiên tư mạnh nhất vạn năm qua, tương lai có thể tranh đoạt vị trí thái tử Phúc Hải Thánh Quốc, ngươi đã giao chiến với hắn?"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói:

"Đã đánh với hắn một trận, hắn cũng đã được xem là thiên tài khi chưa đầy năm ngàn tuổi đã đột phá thành Thần Cảnh, ta có hơi hứng thú cũng muốn tái đấu lần nữa."

Bích Ly trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt tràn đầy không thể tin được tức giận nói:

"Lão đệ của ta ơi, cái ngươi chọc vào là một vị hoàng tử của Phúc Hải Thánh Quốc, nếu hắn nổi giận chỉ cần một cái mệnh lệnh hạ xuống thì vô số Thần Cảnh cường giả đều nguyện ý ra tay tiêu diệt Mãn Châu Quốc hay không?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười tựa hồ không quan tâm tới lời của lão, Bích Ly thở dài biết rằng hiện tại mở miệng đã vô ích cũng chỉ biết tương lai tìm cách ứng phó với thế lực khổng lồ như Phúc Hải Thánh Quốc một trong cửu đại thánh quốc.

Ở một tinh cầu cơ hồ toàn là hắc ám vô tận với vô số ma tộc ma thú hình dáng khác nhau bay lượn, chạy nhảy hoặc bơi lội ở đây vô cùng sống động tựa như địa ngục dành riêng cho chủng loại ma tộc vậy, ở một cung điên nguy nga bóng tối bao phủ quanh năm bên trong một căn phòng chỉ thấy Lam Huyền nằm co người trong một khối cầu băng lam có vẻ như vẫn còn đang bất tỉnh, Ngọc Tôn Giả chậm rãi quan sát nàng ta vẻ mặt hứng thú nói:

"Nàng còn lợi hại hơn cả những thiên kiêu trẻ tuổi bậc nhất bên trong Thiên Sứ Ma Tộc, nếu đem đi bồi dưỡng một phen tương lai chắc chắn mang về lợi ích to lớn cho chúng ta."

Nghiêm Sùng Khánh hơi nheo mắt lại nói:

"Đại tế tư, nhìn nàng ta có vẻ như chưa từng phục tùng mệnh lệnh của bất kì ai, khiến nàng ta mang lại lợi ích cho Thiên Sứ Ma Tộc e là rất khó."

Họa Thanh Sơn cũng là đồng ý với quan điểm của Nghiêm Sùng Khánh liền đáp lời nói:

"Đại tế tư ngài phải suy nghĩ thật kỹ, tương lai nàng ta không phục tùng Thiên Sứ Ma Tộc mà lại mưu đồ khác thì xem như hỏng hết."



Ngọc Tôn Giả nghe hai vị kia nói vậy cũng chỉ thản nhiên đáp:

"Nàng ta đã khôi phục hoàn toàn rồi, bổn tế tư không tin vào nàng ta chỉ tin ở lòng người."

Ngọc Tôn Giả chậm rãi bước tới ngón tay đặt lên khối hàn ngọc lập tức vỡ vụn, Lam Huyền đột nhiên bừng tỉnh Ma Thần Tam Long Kiếm lóe lên trong tay không hề do dự một kiếm toàn lực chém tới, Nghiêm Sùng Khánh và Họa Thanh Sơn không ngờ tới được nàng ta vừa tỉnh giấc liền vung ra sát chiêu mạnh nhất không hề lưu thủ, tính quyết đoán bậc này về sau không chết ắt thành đại cường giả, lúc Lam Huyền đưa đôi mắt tràn ngập lãnh ý lên thì thấy được Ngọc Tôn Giả vẫn đứng ở nơi đó mà thanh thần khí hắc ám nàng tự hào nhất lại đang bị một ngón tay cản lại, tấm màn che khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Tôn Giả bị gió thổi bay lên lộ ra một vệt nụ cười hòa nhã nói:

"Người rất quyết đoán, chỉ trong một hơi thở khi vừa tỉnh lại đã dùng toàn bộ lực lượng đánh ra một đòn để bảo hộ bản thân, nếu là kẻ khác sẽ phải hứng chịu thương thế không nhỏ, xin chào tiểu ma nữ, ta là đại tế tư Thiên Sứ Ma Tộc, Ngọc Tôn Giả."

Ngọc Tôn Giả nhẹ nhàng gạt bỏ thần khí đứng ở đó quan sát động tĩnh của tiểu ma nữ trước mắt, Lam Huyền cau mày một kiếm lần nữa quét tới nhưng lần này nàng lại không thể đắc thủ bởi vì Nghiêm Sùng Khánh đã dùng cổ ngăn cản lại, Lam Huyền tự tin một kích toàn lực của mình sẽ có thể đả thương một Thần Hoàng, dù không phải trọng thương cũng là tạo thành một vết chém khá dài, nhưng kẻ trước mắt nàng tu vi vốn là Thần Hoàng vậy mà lại dễ dàng ngăn cản chỉ bằng cổ tay, Nghiêm Sùng Khánh hừ lạnh nói:

"Thần Cảnh đạt được Thần Vị khác so với Thần Cảnh phổ thông, đổi lại kẻ khác không có Thần Vị ngăn cản kích này của ngươi sẽ rất có khả năng bị thương, tiểu ma nữ ngươi đừng nghĩ đạt được Thần Vị là có thể một bước hóa rồng, tu vi cũng chỉ mới là hạ vị cảnh vẫn còn rất kém, tính tình này của ngươi cũng phải xem xét trên tu vi mà biểu hiện, bằng không sẽ vạn kiếp bất phục ở trong vũ trụ rộng lớn này!"

Một cái hất tay đã thổi bay nàng ta ra ngoài, Lam Huyền đâm kiếm xuống đất bị kéo một đoạn dài mới ngừng lại được, nàng biết Nghiêm Sùng Khánh cũng chỉ nhẹ nhàng dùng lực đã có thể đẩy mình xa đến vậy, Lam Huyền quay đầu một bước đạp ra đã biến mất nói:

"Bổn cung không cần sự giúp sức của các ngươi."

Ngọc Tôn Giả nhìn ngoài ô cửa sổ thấy bóng dáng của Lam Huyền đã bay tít vào trong rừng sâu thì thản nhiên nói:

"Sắp xếp một chút cơ duyên cho nàng ta đi, bổn tế tư đã quyết định bồi dưỡng nàng ta."

Họa Thanh Sơn thở dài ôm quyền nói:

"Thuộc hạ nhận lệnh."

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương