Ta Là Hàn Vũ Thiên
Chương 342: Hai Đế Quốc Khởi Chiến.

Chương 341:

Long hoàng nghe ra được uy hiếp bên trong lời nói của Cổ Dung, nếu hắn cưỡng ép bắt ma nữ trong tay đi thì ma tộc sẽ không tiếc bất cứ giá nào khai chiến với ma tộc, mà đứng đầu cuộc chiến chính là hai vị Chấp Pháp Giả ở đây, về tình hình hiện tại thì Long Nha Tông biết rất rõ long tộc số lượng không nhiều bằng ma tộc, cái gọi là thiên tài trẻ tuổi so với cuộc chiến hai tộc đều không mang lại bất kì lợi ích nào trong thực chiến, cao tầng suy cho cùng mới là định hải thần châm giữ vững một tộc bảo hộ thế hệ trẻ, hai bên yên lặng rất lâu không ai trả lời.

"Đi thôi."

Long Nha Tông ném Lam Huyền trở về Cổ Dung nhẹ nhàng bắt lấy nàng ấy, bên phe long tộc nhất thời toàn bộ đều theo chân của Long Hoàng rời đi, Thiên Sứ Thần tộc ai cũng là khẽ cau mày nét mặt ngưng trọng nhìn về phía Cổ Dung bên này, nàng ta chính là Chấp Pháp Giả ngang bằng với Long Hoàng không dễ trêu chọc vào, mà nghe nói vị Chấp Pháp Giả của Thiên Sứ Thần bọn họ đã sớm không còn ở đây vì một vài lý do nào đó rất đặc thù.

Cổ Dung đưa ánh mắt nhìn về phía Thiên Sứ Thần tộc thản nhiên nói:

"Ta đã có giao ước cùng với Chấp Pháp Giả của các ngươi là không được ra tay sát hại tiểu bối, ta cho các ngươi thời gian cút khỏi đây."

Thiên Hy thản nhiên nói:

"Lui về thôi, Thiên Y ở lại chờ tiểu bối thí luyện trở về."

Lam Huyền chịu quang minh cào xé vốn đã bất tĩnh trong tay của Cổ Dung, nàng ta nhìn lấy ma nữ trong tay cũng chỉ khẽ chạm tay ma khí từ từ bao phủ lấy Lam Huyền từ từ chữa trị thương thế cho nàng, Ngọc Tôn Giả nhìn lấy ba tên nhân tộc lúc trước truy sát Lam Huyền nét mặt có một chút sâu xa nói:

"Người phía sau các ngươi, cũng không đơn giản."

Ngọc Tôn Giả trong lòng bàn tay ngưng tụ hắc ám chi lực chuẩn bị tiêu diệt 3 kẻ trước mắt thì trong không gian chui ra ba đạo xiềng xích trói lấy eo của ba người kia kéo vào bên trong làm cho một đòn của Ngọc Tôn Giả trực tiếp đánh vào hư không rồi tiêu thất, Cổ Dung cau mày nói:

"Không để lại một chút khí tức nào."

Thái Âm lão thấy được cảnh này cũng là cau mày thật sâu trong lòng như đang suy đoán một điều gì đó nhưng cũng chôn sâu trong lòng không để lộ ra ngoài, Cổ Dung mang theo Lam Huyền cùng với người của Thiên Sứ Ma tộc rời đi, cuộc chiến này không có bất kì thương vong nào cũng đã là rất tốt rồi.

Tô Lăng giới Mãn Châu Quốc, trải qua năm năm thời gian chuẩn bị tu vi của Hàn Vũ Thiên không sai biệt đã đột phá thành viên mãn Đạo Tổ, Huyết Nha Sư bên cạnh cũng là lười biếng chỉ biết nằm rồi ăn trong suốt năm năm qua, Bích Ly Tông, hoàng thất cùng với nhiều thế lực khác trên quốc thổ cũng đã âm thầm chuẩn bị xong mọi thứ để chuẩn bị cho cuộc chiến trước mắt, Hàn Vũ Thiên đón gió y phục tung bay ánh mắt xa săm thở ra một hơi trọng khí nói:

"Không gian hư vô liên tục chấn động, cấp độ này cũng phải là Thần Cảnh."

Huyết Nha Sư lười biếng duỗi người nói:

"Không sai, một tên Thần Cảnh sơ giai vừa mới đột phá không lâu, lôi kiếp Thần Cảnh hẳn là được một bảo vật nào đó che giấu, lại không qua mặt được chúng ta."

Hàn Vũ Thiên suy nghĩ hồi lâu lại nói:



"Ngươi cứ ẩn mình, ta muốn xem thử một chút lực lượng vừa mới có này cùng với Thần Cảnh so đấu thì thua kém mấy phần."

Trận chiến trước đó chết nhiều sinh mệnh như vậy, hắn đã đạt được một viên Ma Tâm Châu thực lực cũng là tiến triển không ít, chỉ có điều Vô Thần Chân Thân vẫn chưa thể nào sử dụng lại được sao ngần ấy tổn thương của lần độ kiếp trước đó, hắn phải mau chóng đạt được Dương Hỏa Châu và Ma Tâm Châu để cho chân thân khôi phục mới tăng chiến lực đến đỉnh phong, ở đây chưa thành Thần Cảnh thì hắn vẫn còn rất nhiều mối lo ngại ngoài kia, tỉ như hư không thú, ví như những kẻ trốn trong bóng tối.

Nếu hiện tại lực lượng của Hàn Vũ Thiên mà có thể so với Thần Cảnh sơ giai thì trong tương lai hắn bước vào Chí Tổ cũng không còn sợ sự uy hiếp của bất luận tên Thần Cảnh nào, thứ duy nhất mà hắn e ngại chính là giới chủ Tô Lăng giới đã bị hư không tha hóa trở thành một phần của bọn chúng, Hàn Vũ Thiên an tĩnh trầm tư thì Bích Ly lão cũng từ phía sau bước tới nói:

"Lão đệ, Mộng Thiên Quốc đã có dị động."

Hàn Vũ Thiên không nói lời nào vung tay một đạo lam quang xông thẳng lên cửu thiên nổ tung một cái tạo thành tính hiệu cho rất nhiều thế lực vốn đã vào thế sẵn sàng, từng đạo từng đạo tín hiệu với những màu khác nhau được xông thẳng lên trời báo hiệu cho chiến tranh đang đến gần và bách tánh thường dân đã được di dời đến nơi an toàn, Hàn Vũ Thiên âm thanh uy nghiêm cất lên nói:

"Vạn Niên Cung, xuất thủ!"

"Bích Ly Tông giết địch!"

"Hoàng tộc nhất định phải bảo hộ lấy nước nhà, chiến cho trẫm!"

"Đông Hoàng Tông nghe lệnh, vì bảo hộ gia đình nhỏ của chúng ta, giết hết ngoại xâm."

Năm năm này thế lực tên là Vạn Niên Cung cuối cùng cũng đã được biết đến cùng với vô số cao thủ ẩn mình vượt qua cả những thế lực nhị lưu, hoàng thất, Bích Ly tông và Đông Hoàng tông cũng không có bài trừ thêm một sự trợ lực từ bên ngoài, cũng đã cho Vạn Niên Cung một nơi tọa lạc có thể cùng với ba thế lực đứng đầu sánh vai tại Mãn Châu Quốc này, quân đội được tính bằng tỷ đã bắt đầu di chuyển hướng về phía biên cương phía bắc mà điên cuồng hành quân, khói bụi mịt mù như là đàn kiến hung hăng đang rời tổ tiêu diệt kẻ xâm phạm.

Dẫn đầu không ai khác là ba vị Chuẩn Thần Vân Chính, Bích Ly và Khư Hoàn phía sau là đội hình chín vị Bán Thần, Bích Ly Tông xuất hiện ba vị Bán Thần là vị đại trưởng lão Hồng Uyển nàng ở trận chiến trước là đang phong ấn tu vi tích xúc lực lượng Bích Ly củng cố căn cơ bên trong cơ thể giờ đã giải khai phong ấn cũng trở về Bán Thần tu vi, vị phó tông chủ của Bích Ly Tông từ phương xa trở về mới mang theo tin tức của Mộng Thiên Quốc cũng là một tu sĩ Bán Thần cường thế, vị cuối cùng là một lão già gần đất xa trời của Bích Ly Tông, huynh trưởng của Bích Ly lão tông chủ Bích Hoành Thiên.

Khói bụi mịt mù từ phía xa làm cho đại quân của Mộng Thiên Quốc đang khởi binh đột nhiên dừng lại, đại quân Mãn Châu quốc dừng lại cách đại quân của đối phương trăm dặm, hai phe nhân mã đứng nhìn nhau một hồi lâu cũng không ai lên tiếng trước tiên, một vị hoàng bào cưỡi trên giao long vẻ mặt lạnh lùng nhìn phía xa nói:

"Vân Chính, nếu ngươi chịu đầu hàng quy phục vương triều của Mộng Thiên quốc, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng."

Vị này chính là hoàng đế Bì Lâm của Mộng Thiên Quốc, hai đại quốc giao chiến người đại diện mặt mũi chính là hoàng đế của các phe, Vân Chính cưỡi trên hùng sư đôi mặt ngạo nghễ nhìn lấy đối phương thản nhiên nói:

"Mộng Thiên Quốc, trẫm cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để rút quân cút về nước, không thì đừng trách trẫm không cảnh báo trước mối nguy lần này."

Bì Lâm ngửa đầu cười lớn nói:

"Vân Chính, ngươi không nhìn ra được kết cục của Mãn Châu Quốc trước mắt sao? Bên ta có bốn vị Chuẩn Thần so về thực lực cao tầng đã nhiều hơn các ngươi một vị, còn về quân số lại càng không thể đem ra đong đếm được, bốn vị Chuẩn Thần thuộc hạ dưới trướng nhiều vô số kể đã hơn hẳn đám quân rách nát của các ngươi, đến giờ vẫn còn mạnh miệng thì nhất định sẽ chết thật đó."



Vân Chính lười giải thích rút ra bội kiếm bên hông nâng lên giọng tản ra hoàng uy kinh người nói:

"Mãn Châu Quốc, nghênh địch!"

Bì Lâm không ngờ đối phương chỉ mới vài câu đã không thèm để ý nữa mà lập tức ra lệnh cho đại quân tiến lên, hắn cũng không có tiếp tục đàm phán mà cao giọng nói:

"Giết!"

Đại quân như kiến ào ào lao đến rất nhanh đã thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau định tai nhức óc, Thánh Nhân bay trên trời có đến mấy chục vạn người liên tục giao thủ công kích không hề quan tâm đến thiên địa xung quanh đang bắt đầu biến đổi một cách mãnh liệt, Thánh Tông phiêu dật cũng tạo thành một chiến trường phía tây, mấy ngàn tên Thánh Tông giao thủ phá thiên diệt địa, bọn họ chính là đấu ở một vùng trời khác không để cho pháp tắc bản thân liên lụy đến đại quân đang chiến đấu bên dưới, Hàn Vũ Thiên ở trong đám đông không hề triển lộ ra một chút tu vi nào, nhưng lại như bóng ma liên tục len lõi vào sâu bên trong, ra tay dứt khoát đã tiêu diệt được vài vạn quân địch.

"Hừ, lẻn vào đại quân chết cho ta!"

Một thánh nhân trong đám người phát hiện ra Hàn Vũ Thiên liền lao tới vung ra một quyền tràn ngập thánh uy, Hàn Vũ Thiên cười nhạt chỉ trong chớp mắt đã ở trước mặt thánh nhân kia, bỏ qua một quyền hai tay bắt lấy thủ cấp của hắn trực tiếp bẻ xuống liền mất đi sinh cơ trở thành thi thể không đầu nằm ở trên đất, Hàn Vũ Thiên thấy được bản thân đã là ở giữa lòng quân địch thì không còn che giấu nữa, khí tức âm hàn lập tức lan tỏa ra khắp nơi khiến cho quân địch cảm thấy lạnh thấu xương không khỏi rùng mình một cái, Thánh Nhân hay Thánh Tông cũng là cảm thấy rét run người khi bị hơi thở lạnh lẽo này quét ngang.

Hàn Vũ Thiên nhấc tay mặt băng bên dưới lập tức nhô lên hóa thành đóa băng liên to lớn bao trùm lấy khuôn viên vài trăm dặm xung quanh mà đông kết lại, băng liên giam cầm hơn bảy trăm vạn đại quân vào bên trong, Bì Lâm sắc mặt đại biến nhìn xuống phía dưới thấy được một thanh niên đang đạp không mà lên ở vị trí băng liên vừa nở rộ kia, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn lấy Bì Lâm búng ngón tay băng liên bên dưới lập tức nổ tung biến cho đám người bị băng phong bên trong hóa thành phấn trắng.

Bì Lâm chỉ mới giao chiến chưa được nửa canh giờ đã tổn thất bảy trăm vạn quân đã làm cho hắn phẫn nộ tột cùng tu vi bạo phát trực tiếp bỏ qua bản thân là hoàng đế chỉ huy toàn quân, dùng tốc độ nhanh nhất hướng Hàn Vũ Thiên lao đến cùng với tu vi Chuẩn Thần bạo phát mà tới, Vân Chính nơi xa trên môi nở ra một nụ cười vung tay nói:

"Phá!"

Không biết từ đâu những tòa thành trì bỏ trống xung quanh đột nhiên phát ra hào quang cực thịnh ngưng tụ từng đạo quang cầu hướng đến phía đại quân của Mộng Thiên quốc ầm ầm bắn tới lần nữa làm cho đại quân hao tổn hơn trăm vạn người, ai cũng là sắc mặt đại biến không thể ngờ được chỉ mới một phút lơ là lại chết thêm quá nhiều tu sĩ, Hàn Vũ Thiên bùng nổ thực lực cùng với Bì Lâm bên này giao thủ liên tục mấy trăm chiêu vẫn là bất phân thắng bại, trong lòng tràn ngập lửa giận làm Bì Lâm cũng không nghĩ được gì vẫn là điên cuồng đánh với thanh niên trước mắt.

"Một tên nhóc có bao nhiêu lợi hại, ta tới giúp ngươi."

Lão già yên lặng đứng ở giữa không trên tên Hướng Quản Hi tu vi Chuẩn Thần xem xét toàn cuộc thấy Bì Lâm đã mất đi lý trí muốn nhanh chóng yểm trợ để lấy lại thế cục, dù sao bên bọn họ vẫn là phe chiếm ưu thế về quân số, nhưng Khư Hoàn bên này làm sao để cho mục tiêu của mình bên này có thể tiếp tay cho kẻ khác, lão vung tay trường đao trong tay bay múa dữ dội một đao bổ xuống ngăn chặn hướng bay của Hướng Quản Hi.

"Đối thủ của ngươi chính là ta."

Bích Ly lão tông chủ đứng một bên quan sát vẫn là nhìn chằm chằm vào hai vị Chuẩn Thần còn chưa có động thủ bên này, lão không ngại một mình đối chiến với hai vị Chuẩn Thần của Mộng Thiên đế quốc, nhưng Hàn Vũ Thiên đã nhắc nhở lão đừng quá gây sự chú ý trên chiến trường cũng phải áp chế một chút thực lực, tuy lão không hiểu chuyện gì nhưng Hàn Vũ Thiên đã mở miệng thì hẳn là có một nguyên nhân nào đó.

"Ta cùng với Bích Ly, ngươi coi chừng Vân Chính, hắn lại có thể dùng ra thêm một vài thủ đoạn chúng ta không lường trước được."

Một người trong đó chủ động nhắm tới Bích Ly giao Vân Chính cho kẻ còn lại trông chừng, chiến trường hỗn loạn chiến hỏa khắp nơi, thi thể đầy đất máu nhuộn sa trường, vì cuộc chiến này mà rất nhiều kẻ đã phải bỏ mạng tại đây, Thánh Nhân, Thánh Tông, Đạo Tổ, Bán Thần và Chuẩn Thần đều chia ra từng chiến trường khác nhau để chiến đấu, ở cảnh giới của bọn họ đánh nhau rất khó để giết được tu sĩ cùng cấp độ, trừ khi có được tạo hóa nghịch thiên mới trong cùng cấp giết được đối thủ.



"Hồng Uyển, thật không ngờ ngươi nhiều năm như vậy đã đột phá Bán Thần, khiến cho ta cảm nhận được sự uy hiếp không nhỏ."

Trung niên nam tử tên Mạc Lệ Nguyên đang cùng với Hồng Uyển giao chiến đã mấy trăm hiệp vẫn không tạo nên được vết xước cho đối phương, Hồng Uyển cười nhạt nói:

"Ta có thể sớm đã bước vào Bán Thần, chỉ là bản thân không cam tâm mà thôi, hiện tại đã thực sự có được thứ mình muốn, cũng nên bước vào Bán Thần rồi."

Mạc Lệ Nguyên đôi mắt trở nên kinh ngạc nhìn lấy nàng ta vô cùng tò mò hỏi:

"Có thứ còn hấp dẫn hơn cả việc trở thành Bán Thần với ngươi sao? Thứ cho ta đường đột, điều gì khiến ngươi hứng thú hơn việc trở thành Thần?"

Hồng Uyển mỉm cười cũng là rất chân thành nói:

"Hoàn thành đại đạo mà ta truy cầu, con đường thành Thần sau này sẽ không gian nan như trước."

Mạc Lệ Nguyên nghe xong mấy lời này lập tức ngẩn đầu cười vô cùng sảng khoái nói:

"Hồng Uyển, nàng trước giờ vẫn như vậy, truy cầu đại đạo bản thân tới hoàn mỹ, bất luận là ai cũng không thể thay đổi được suy nghĩ này của nàng, ta rất ghét phải nói điều này, nhưng thân là Hộ Quốc Thượng Sư của Mộng Thiên Quốc, ta đành phải cũng nàng đánh một trận sinh tử."

Hồng Uyển trong đôi mắt có chút không nở nhưng kiếm trong tay đã vô thức chỉ về phía trước âm thanh nhẹ nhàng nói:

"Được, Nguyên ca ca, ta tới đây."

Mạc Lệ Nguyên nghe thấy lời này trong lòng tràn đầy ấm áp cũng là chua xót tu vi bùng nổ khí cơ tăng vọt giọng trầm thấp nói:

"Lâu rồi muội không gọi ta như vậy."

Hai người chỉ vỏn vẹn vài câu đã lập tức lao vào nhau kiếm quang ầm ầm bùng nổ vô tận thần uy giáng xuống mặt đất bên dưới khiến cho nham tương ẩn sâu bên trong cũng trào ra ồ ạt như trụ thiên, những vị bán thần khác nhìn về phía chiến trường của hai người không khỏi thở dài.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương