Ta Là Đấng Không Toàn Năng!
Chương 13: Ánh mắt

Đau quá…

Sờ tay lên má trái đau nhức đang sưng vù. Bé gái run rẩy. Em không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt răng, hai hàng nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy dọc hai má. Dòng nước nóng hổi lướt qua vết thương, làm nó thêm đau nhức.

Khẽ há miệng, thở thật chậm, thật chậm… dù trái tim bé nhỏ đang đập điên cuồng.

Nấp sau bờ tường, bé gái sáu tuổi đang không ngừng run rẩy theo từng tiếng bước chân, lục lọi dưới nhà.

- Ra đây nào nhóc, trốn không thoát đâu!

- He he he bọn tao có thể ngửi thấy sợ hãi của mày, nhóc con ạ…

Âm thanh the thé man rợ của bọn đàn ông lạ mặt lại vang lên. Cha, mẹ… hai người mau đến! Mau đến! Chúng sẽ bắt Ellie mất, hu hu hu…

Thầm dâng lời khẩn cầu trong tuyệt vọng, em mệt mỏi dựa lưng vào tường, thả lỏng cơ thể, trượt ngồi xuống.

- Lão đại, dưới này không có nó…

- Hừ! Một đứa nhỏ vô dụng thì có thể trốn thoát à? Mày ở đây, tụi tao lên lầu tìm, cũng tại mày làm vuột mất nó. Một đứa nhỏ cũng giữ không được, vô dụng! – Một giọng khàn đặc vang lên, hung ác và tàn bạo trong lời nói làm cô bé run rẩy dữ dội hơn.

Theo từng tiếng bước chân trên cầu thang, trái tim em như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại.

- Ra đây đi, con nhóc. Sẽ không có ai đến cứu mày đâu. Ha ha ha cha mẹ mày đã bị bọn tao cắt đầu xuống từ lâu rồi!

Bé gái ngẩn người. Không… Không thể nào! Hắn nói dối! Người xấu dối trá… cha mẹ cô là những kiếm sĩ mạnh nhất! Họ… họ…

Những lời nói tiếp theo của gã thủ lĩnh phá nát vọng tưởng của em:

- A! Nói ra cũng phải cảm ơn mày, con nhỏ ngu ngốc. Nhờ mày, bọn tao biết tụi nó đêm nay sẽ rời nhà đi trấn trên… ha ha không dễ gì, nhưng cuối cùng bọn tao đã thành công phục kích chúng nó. Giờ đầu hai vợ chồng đó đang trong túi vải trên vai tao nè! Sao mày không chạy ra thưa cha mẹ?

Từ ngữ hắn phun ra như nọc độc, ngấm vào tâm hồn và thể xác bé gái đơn bạc. Em không kiềm chế được mà nấc lên. Nước mắt vỡ đê tràn ra ào ạt, ở bên dưới, vì cơ thể quá kích động mà không tự giác ướt đẫm.

Đúng rồi… là em nói. Là em nói cho chú bán kẹo bên đường đêm nay cha mẹ sẽ bỏ em ở nhà một mình để lên trấn trên chơi.

Dù em biết cha mẹ đi làm việc, nhưng không nhịn được oán giận… than vãn với chú ấy vài câu.

Là Ellie… Ellie hại cha mẹ…

Vết thương trên má do gã đàn ông độc ác để lại không còn đau nữa. Đúng hơn, em không còn cảm nhận được gì nữa. Sợ quá. Thật sợ quá… Ellie chỉ có một mình…

Đau dớn, dằn vặt cuốn lấy thân mình nhỏ bé của một đứa trẻ sáu tuổi, như thể muốn nghiền nát em.

Gã tướng cướp nhếch môi, nở nụ cười vặn vẹo tàn bạo. Hắn đã phát hiện ra chỗ cô bé nấp. Vì vũng nước vàng óng kia đang không ngừng lan ra và những tiếng nấc nghẹn ngào không thể kiềm chế.

Hắn dừng lại. Vươn tay gỡ xuống túi vải đeo sau lưng, và tung về phía góc tường đó.

Hai vật tròn lăn lông lốc tới trước, dừng ngay trước mắt em.

Aaa…!

Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!

Tiếng thét kinh hãi đến tột cùng của đứa nhỏ vang lên, nối tiếp là những tràng cười quỷ dị vang vọng khắp căn nhà.

Đôi mắt của cha mẹ em trợn trừng. Trong đó là gì? Kinh hãi, hận thù,… khiến cho gương mặt họ vặn vẹo đến cực điểm.

Hai cái đầu của người thân nhất với em đang nằm cách em một bước chân. Và em không thể ngất đi, dù ngự trị trong trái tim đầy bất lực kia chỉ còn sợ hãi.

Không còn nụ cười hiền từ khi mẹ kể chuyện cổ tích hàng đêm, không có đôi mắt nghiêm nghị của cha khi dạy em luyện kiếm. Chỉ có đôi mắt trừng hung tợn và miệng đầy máu tươi. Bọn họ hận mình quá nhiều chuyện sao? Vì mình hại chết họ…

Khi tiến từng bước về phía con mồi của mình, gã tướng cướp hưng phấn đến cực điểm. Gã thích nhất là tra tấn tinh thần nạn nhân trước khi kết liễu họ. Nhưng đứa nhỏ này rất đẹp, mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời… mình sẽ cho nó phục vụ cả nhóm, sau đó bán đi. Ha ha ha…

Nhưng ngay giây phút gã định vươn bàn tay bẩn thỉu về phía con thỏ đang không ngừng run rẩy kia, một cảm giác đau buốt nhói lên. Trợn tròn mắt, gã cúi đầu nhìn lưỡi kiếm vàng rực mảnh khảnh nhô ra giữa ngực mình.

Khi bé gái ngẩng đầu lên, con ác quỷ xấu xa nhất, độc ác nhất trong tất cả câu chuyện mẹ từng kể, đã đổ gục xuống.

Em nhìn vào đôi mắt vàng óng ánh của người đàn ông sau lưng con ác quỷ.

Và ông ấy cũng nhìn em. Một đứa bé gái? Đứa bé với mái tóc của lửa…



- Này! Này… dậy đi, Elain! – Anh cố gắng lay nữ Chiến Binh đang bất tỉnh.

Chớp mắt một cách mệt mỏi, hình ảnh xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn. Cô trở mình, phát hiện toàn thân đau nhức dữ dội. Xem ra miệng vết thương cũ trên ngực và tay trái lại vỡ ra rồi. Đã bao lâu chưa mơ về ngày đó?

Thấy cô đã tỉnh, Janica khẽ thở phào. Lúc nãy, cậu đã tung toàn bộ Ma pháp cấp 3 có thể để giảm lực va đập khi họ rơi xuống, đồng thời cũng nhanh trí cắm phập Dao Phá Vỡ Giới Hạn vào vách núi để giảm lực rơi nhiều nhất có thể.

Cũng may nó là Thần khí và tay anh cũng có chút lực, dù đau đến mức anh tin rằng chút nữa thôi nó sẽ rách toạc ra… Nhưng họ đã đến đáy vực.

Nếu cũng không giữ được mạng cô, chẳng phải tôi đã phí công vô ích à?

Cô nhìn xung quanh, toàn là đá, rải rác xa xa là xác lũ Kriekas, không còn thứ gì khác. Ánh trăng không thể soi rọi xuống đáy vực, nhưng chập chờn giữa không trung, cách họ chừng năm mét là một ngọn đèn ma trơi xanh lá. Nó bập bùng lơ lửng như vậy, nhưng không có vẻ sẽ tắt.

Dời tầm mắt về phía vị Hoàng tử thiến niên. Cô không có ác cảm với anh, vì cô nhìn ra trong đôi mắt xanh lục kia, dù cậu đang cố tỏ ra thân thiện bằng nụ cười trên môi, phảng phất tang thương. Và cả sự kiên định. Dù không biết quá khứ anh ta trải qua chuyện gì, cũng không biết anh kiên trì với điều gì, nhưng đôi mắt ấy cũng giống của ông.

Giống với cái nhìn của người đàn ông đã cứu cô và thu nhận cô, nuôi dưỡng như con ruột mình chín năm về trước – Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả Erand Delago.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương