Ta Là Chí Tôn
-
Chương 61: Lão Độc Cô, Báo Ân lệnh
Tám cái bàn nhỏ, mỗi một cái bàn đều được bày đầy rượu thịt, từng chén rượu đã được rót đầy.
Vân Dương ngồi đó một mình, đấu hắn cúi xuống.
Ăn một miếng đồ ăn, uông một hớp rượu.
Không nói một lời.
Lão Độc Cô ngồi trong góc nhìn ra, nhìn tám cái chỗ ngồi trống rỗng, lại nhìn thịt rượu bày trên bàn. Nhìn một hồi, con mắt chậm rãi nhắm lại.
Hai hàng lão lệ đục ngầu, im lặng rơi xuống.
…
- Ta phát hiện một quán rượu.
Thanh âm Huyết Tôn rất là hưng phấn:
- Chúng ta có thể cùng đi uống rượu.
- Ở đâu? Có đáng tin không?
- Đương nhiên là đáng tin! Hơn nữa, chỗ lão đầu kia chỉ làm một món ăn chính là cải trắng đậu hũ, mùi vị kia, quả thật rất tuyệt.
- Chỉ có cải trắng đậu hũ?
- Chỉ có cải trắng đậu hũ?
- Vậy chúng ta phải đi nếm thử a!
…
- Thật là ngon. Lão đại, lần sau chúng ta lại đến đây đi.
- Được, nhất định thế.
- Lão đầu kia tính tình cổ quái, sinh ý cũng không tốt, chẳ mấy người tới đây ăn. Khi trả tiền, chúng ta có thể đưa lão nhiều một chút.
- Được.
…
- Hôm qua uống thật sảng khoái!
- Ta cũng thấy vậy, cảm giác tới đó uống rượu, rất thaoir mái, haha, rất lâu rồi ta không được cảm nhận cái cảm giác này.
- Có vẻ như lão cửu hôm qua uống tới say khướt ha.
- Mọi người thông cảm chút a, lão cửu còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn là con nít. Lông còn chưa mọc dài, uống rượu cái gì!
- Ha ha ha ha…
- Ngươi mới là con nít, cả nhà ngươi là con nít! Ngươi mới chưa mọc lông!
- Ngươi có mọc lông sao? Lấy ra chúng ta xem a?
- Ha ha ha…
…
Mỗi một chén rượu uống vào, một đoạn kí ức theo đó trào lên, tập kích não hải Vân Dương. Mỗi một kỉ niệm, mỗi mội việc đều rõ rõ ràng ràng, tựa như tám vị huynh đệ khác đều đang ngồi tại riêng phần chỗ của mình, một bên uống rượu, một bên lẳng lặng nhìn các huynh đệ khác.
Dù không nói câu nào, trong lòng mỗi người vẫn cảm thấy khoái hoạt thấy thỏa mãn.
Mùi rượu tràn ngập không gian, tựa như linh hồn chín vị huynh đệ đang quyện cùng nhau.
Vân Dương uống một ngum rượu, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nhất thời ho khan kịch liệt.
- Khụ khụ khụ…
Hắn che miệng, cúi người thật sâu mà không ngừng hoa khan, từng giọt nước trong mắt nhỏ xuống.
Thật lâu sau, hắn mới dừng con ho khan lại.
Trong lòng của hắn, âm thầm đem tất cả những điều phát hiện trong thời gian rồi, lần lượt báo cáo cùng các huynh đệ:
- Ta đang làm, ta vẫn đang làm! Các ngươi đều thấy được a…
…
- Lão Độc Cô, ngươi muốn đi đâu?
Giọng Vân Dương buồn buồn.
- Ta cũng không biết.
Lão Độc Cô mờ mitj nói.
- Tới nhà của ta đi.
Vân Dương nói:
- Nhà ta đang rất thiếu người.
- Không đi.
Ánh mắt Lão Độc Cô từ ái nhìn bóng lưng trên bàn của Vân Dương, tựa như một lão nhân yếu ớt, không chịu mổi gánh mặt đứa con của mình,lão khàn khàn nói:
- Ta còn chuyện muốn làm…
Vân Dương kinh ngạc nói:
- Đúng vậy a… chúng ta đều có chuyện muốn làm…
Thời gian tích tắc trôi qua.
Vân Dương đứng lên, lưu luyến nhìn từng cái bàn nhỏ, nhìn rượu thịt không được động đến ở các bàn khác, cố nén từng đợt co thắt trong lòng, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
- Ta đi…
Lão Độc Cô nhìn thân ảnh Vân Dương biến mất sau góc rẽ, anh mắt thật lâu cũng chưa thua lại, gió đêm thổi phần phật qua gương mặt già nua của lão, những nếp nhăn trên mặt tựa như dấu vết thời gian phác họa.
- Hài tử… ngươi quá mệt mỏi rồi…
Lão Độc Cô lẩm bẩm, im ắng nói ra:
- … Huyết… là thân nhân duy nhất của ta a… là ta đem tã lót đặt hắn về từ trong gió tuyết, từng này nhìn hắn lớn lên, cũng từng ngày nhìn hắn kiến công lập nghiệp, cuối cùng… lại nhận được tin tức như vậy…
- May mắn… vẫn còn một đứa. Thật tốt….
Ánh mắt Lão Độc Cô dần trở nên sâu thẳm:
- Nếu đã vẫn còn ngươi, ta cũng yên lòng… cũng đến lúc, ta đi làm chuyện ta nên làm. Nợ máu, sao có thể không đòi lại.
Ánh mắt lão đột nhiên sắc bén.
Tựa như hai tia chớp, phá vỡ bầu trời đêm.
Thân hình cong cong trước cửa bỗng trở nên thẳng tắp, một tiếng oanh trong u minh bạo hưởng, khi thế vô hình tỏa ra từ trên người lão. Phía sau lưng, từ cái bàn, đồ làm bếp và cả toàn bộ phòng ốc, vô thanh vô tức hóa thành tro bụi.
Sau đó thân thể lão nhoáng một cái, cả người như hòa tan vào không trung, biến mất.
Vân Dương bước chậm trên đường, khí tức u ám bao lấy người hắn.
Từ nay về sau, hắn không còn có thể trở lại tiểu điếm này nữa a.
Bỗng nhiên một bóng người nhoáng qua người hắn, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Bóng người mở hồ tựa như tồn tại trong mây mù, không thể nhìn rõ hình dạng.
- Tiểu tử, cho ngươi một kiện lễ vật.
Thân ảnh mơ hồ mở miệng nói một cau, lập tức vung tay lên, Vân Dương đột nhiên cảm thấy trên ngực dường như có thêm một vật nào đó.
Hắn vô ý thức kêu lên:
- Lão Độc Cô?
Vân Dương mẫn cảm nhận thấy được một cỗ khí tức dầu khói đặc trưng.
Chẳng lẽ Lão Độc Cô lại là một tuyệt thế cao thủ?
Thân ảnh mơ hồ cũng không trả lời, xoát một tiếng lại biến mất trên không trung, vô tung vô ảnh.
Vân Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy tinh hà sáng tỏ, vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu. Bóng ảnh mơ hồ đã biến mất dạng.
Sờ tay vào trong lòng ngực, đam vật kia lấy ra xem xét, lập tức trở nên sững sờ.
Một khối thiết bài.
Toàn thân lệnh bài màu đỏ sậm.
Chính giữa chỉ khắc một chữ: “Ân”
Cửu Thiên Huyền Thiết, báo ân chi lệnh.
Trong chốc lát, Vân Dương giật nảy cả mình.
Phần lễ vật này, quả thực quá nặng!
Báo Ân lệnh!
Trên giang hồ có một tuyệt thế kiếm khách, hắn hái Cửu Thiên Huyền Thiết, lấy Thâm Hải Chi tinh, rèn đúc ra ba viên ám khí. Xưng là: Truy Hồn lệnh!
Nhưng về sau, khi kiếm pháp đại thành, sở hướng vô địch, Truy Hồn lệnh này đã không còn tác dụng. Hắn một người một kiếm đã đủ tung hoành thiên hạ, sao còn cần dùng tới ám khí?
Chính vì vậy, hắn dứt khoát đem ba viên ám khí này, làm ba viên Báo Ân lệnh.
Người từng có đại ân với hắn, cứu tính mệnh hắn hết thảy có ba người. Phân biệt đem ra tặng.
Lại nói rõ rằng: “Chỉ cần đưa Báo Ân lệnh tới, không rằng buộc vì quân làm một việc. Mặc kệ đúng sai, bất cứ chuyện gì!”
Bất kể chuyện gì, bốn chữ này quá nặng!
Không ai biết, hắn đưa ba viên lệnh bài này đưa cho ai. Nhưng trong ba viên, hai viên đã trở về, mỗi một viên đều nhấc lên thao thiên cự lãng, quét sạch thiên hạ.
Trong đó, viên Báo Ân lệnh đầu tiên trở về, là lúc thái tử Tử U đế quốc cùng với thị vệ, cung nữ phi tần… tổng 1,788 người mệnh tang hoàng tuyền, chết dưới kiếm vị kiếm khách này.
Một viên khác khi trở về, lúc ấy một siêu cấp môn phái Đao Trảm môn từ môn chủ xuống tới tạp dịch… tất cả đều bị huyết tẩy. Đao Trảm môn bị nhổ tận gốc.
Trọn vẹn hơn ba ngàn người, chết oan chết uổng.
Cho đến bây giờ, dư nghiệt Đao Trảm môn hành tẩu trên giang hồ, cũng không dám tự nhận mình là người Đao Trảm môn.
Sau khi vị kiếm khách này giết chết Tử U thái tử, Tử U đế quốc từng điều động vô số cao thủ truy nã, nhưng hắn chung quy vẫn bình yên vô sự, ngược lại những người đuổi giết hắn đều không ngoại lệ chết dưới kiếm của hắn.
Cũng chính từ khi đó, vị kiếm khách này được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Quân Mạc Ngôn!
Chính là tên hắn.
Thanh y thanh phong việt Thiên Sơn,
Thử kiếm tại thủ Quân Mạc Ngôn,
Bễ nghễ hồng trần vân đoan thượng,
Báo Ân lệnh hạ thiên địa hàn.
(Dịch ý:
Áo xanh theo gió lành vượt ngọn Thiên Sơn,
Có kiếm trong tay Quân Mạc Ngôn
Đứng trên đám mây bễ nghễ thiên hạ
Báo Ân lệnh xuất thiên hạ đều phải run sợ)
Ba viên Báo Ân lệnh đã có hai viên xuất hiện. Cũng chính là, viên Báo Ân lệnh trên tay Vân Dương này chính là một khối cuối cùng.
Bằng lệnh bài này, hắn có cơ thể hiệu lệnh thiên hạ đệ nhất kiếm khách Quân Mạc Ngôn làm một việc cho mình!
Mặc kệ là chuyện gì!
Vân Dương hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay lập tức quay người chạy lại.
Lão Độc Cô này rốt cục là ai? Trong tay lão sao lại có đồ vật kinh thiên động địa dường này?
Phần lễ vật này quá nặng, nặng đến mức Vân Dương hắn cũng không dám thu.
Nhưng khi hắn trở lại chỗ quán nhỏ lúc trước, chỉ thấy một đám bột phấn phủ kín mặt đất.
Vị trí nguyên bản của tiểu điếm, giờ phút này không còn cả một chút phế tích, chỉ có một lớp hạt phấn phủ dày trên mặt đất.
Ở một bức tường bên cạnh, một trang giấy được đính lên tường bằng một con dao phay sáng loáng.
Trong lòng Vân Dương chợt động.
Đưa tay chộp lấy linh khí trong không trung, lập tức đem trang giấy làm ướt sũng, phía trên chậm rãi lộ ra mấy dòng chữa: “Không nên tìm ta! Con ta đã chết, cần có người trả giá cho việc đó. Ngươi ở lại Ngọc Đường, ta đi Đông Huyền, Tử U, Thiên Tứ, Đại Nguyên.”
Sát ý trùng thiên bao hàm trong từng nét chữ!
Vân Dương run sợ giật nảy cả mình!
Can ta đã chết!
Con ta!
Là ai?
Hắn chợt nhớ tới, trước đây lần nào Huyết Tôn cũng đều tranh cãi muốn tới chỗ này. Hơn nữa, mỗi lần tới đây, Huyết Tôn đều rất vui vẻ. Nơi này cũng là do Huyết Tôn phát hiện ra.
Lão Độc Cô là phụ thân của Huyết Tôn! Phụ thân của huynh đệ ta!
Người cha già này, ở đây, ngay tại chỗ này, tại quán rượu cũ nát này, tới tận bây giờ vẫn luôn yên lặng thủ hộ những đứa con của lão. Thân mang tuyệt thế huyền công, lại một mực sống nơi gian khổ như vậy.
Chỉ vì lão biết, chỉ cần lão vẫn ở đây. Con của lão liền có thể tìm tới lão.
Bọn nhỏ, có nhà để về.
Mội một lần, lão đều tự tay làm đồ ăn cho bọn nhỏ, mỗi lần như vậy trong lòng lão đều tràn đầy hạnh phúc. Lão không cần quát tháo phong vân chốn giang hồ, cũng chả màng cái thế uy danh. Lão chỉ cần, nhìn bọn nhỏ của mình bình bình an an.
Ngay cả khi thế gian đều nói Cửu Tôn đã chết, lão vẫn đợi ở chỗ này, vẫn chờ một cái hy vọng mong manh. Chờ đợi một năm ròng rã.
Rốt cục, Vân Dương tới.
Lão nhân đã có thể yên tâm.
Nhưng cũng để lão triệt để hết hy vọng!
Vân Dương nói, đem đồ ăn lên tám cái bàn trống. Một khắc này, lão xác định, con của mình đã không còn nữa.
Lão không biết người còn lại là ai, là người nào trong Cửu Tôn. Nhưng hắn sẽ quyết không hỏi. Bí mật chính là bí mật! Bí mật của bọn nhỏ, cũng là bí mật của lão!
Vì vậy, sau khi lão biết chân diện mục của Vân Dương, lão liền lập tức rời đi.
Lão muốn báo thù!
Lần này xuất hành, tất khiến giang hồ phong vân cuồn cuộn, huyết hỏa thao thiên. Nhưng hắn sẽ không trở lại. Bời vì, tâm hắn đã chết.
Trước khi đi, lão đem Báo Ân lệnh lưu lại cho Vân Dương.
Báo Ân lệnh với lão mà nói cũng chỉ ngang với vài ba mạng người. Nhưng, nếu lưu lại cho đứa nhỏ này, lại có thể phát huy được lực lượng khó tưởng. Hơn nữa, cũng coi như lưu cho đứa nhỏ một đạo hộ thân phù.
Lão đem Báo Ân lệnh đưa cho đứa bé này, tất nhiên lão sẽ chuyển lời tới Quân Mạc Ngôn.
Có Báo Ân lệnh của thiên hạ đệ nhất kiếm khách bên mình, ai dám động đến con lão!
- Bá phụ!
Trái tim Vân Dương run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lớn:
- Sao ngài không nói sớm!
Hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lệ tuôn như suối trào!
Nếu hắn sớm biết đây là phụ thân của huynh đệ mình…
“Ta cũng khát vọng có thân nhân a, cho dù là phụ thân của huynh đệ, cũng là phụ thân của ta… vì sao cho tới bây giờ ngài đều không nói a…
Vì sao không ở lại, để ta hiếu thuận với ngài…
Coi như muốn báo thù, chẳng lẽ chúng ta không thể cùng nhau báo…
…
Cửa Nam Thiên Đường thành.
Trong sương đêm, một đạo thân ảnh mơ hồ lăng không đạp hư, đằng vân giá vũ bay ra khỏi cửa thành.
Hắn hít một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại.
Trong màn đêm, Thiên Đường thành vẫn nguy nga hùng vĩ.
- Hài tử, bào trọng.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thân hình cong cong, tiêu điều đi về phương xa.
Phía đối diện, trong màn đêm đó, một đạo thân ảnh cao lớn từ phương xa bay đến, hai người vô tình hữu ý đối diện nhau.
Trong lòng Vân Hầu dâng lên một cảm giác hết sức nguy hiểm, tựa như hắn gặp phải địch nhâu khó mà địch nổi, hơn nữa trên người người này tràn đầy khí tức nóng nảy, hủy diệt cùng bạo liệt.
Tựa như, một ngọn núi lửa bộc phát ngay trước mặt hắn.
Toàn thân Vân Hầu không khỏi chấn động, nhìn chằm chằm hướng lão già lưng còng trước mặt.
Con mắt đục ngầu của Lão Độc Cô nhìn thấy mặt Vân Hầu, vậy mà cười cười, nói:
- Bảo trọng!
Thân thể lão đột nhiên từ dưới đất bay lên không trung, một thanh âm tựa lôi đình vang lên, cứ như vậy àm mất đi tung ảnh.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm hắc bào của Vân Hầu, chảy xuống ròng ròng. Ngay lức này, hắn rốt cục biến người kia là ai.
Kinh lôi chấn không, phích lịch tùy hành.
Hồng trần tịch mịch, Độc Cô danh!
Độc Cô Tịch Mịch, cao thủ thần thoại cái thế như vậy, sao lại đi ra từ Thiên Đường thành? Hắn tới Thiên Đường thành từ khi nào?
Còn nữa, hắn nói với ta: “Bảo trọng”
Đấy là có ý gì!?
--------------
Phóng tác: xonevictory
Vân Dương ngồi đó một mình, đấu hắn cúi xuống.
Ăn một miếng đồ ăn, uông một hớp rượu.
Không nói một lời.
Lão Độc Cô ngồi trong góc nhìn ra, nhìn tám cái chỗ ngồi trống rỗng, lại nhìn thịt rượu bày trên bàn. Nhìn một hồi, con mắt chậm rãi nhắm lại.
Hai hàng lão lệ đục ngầu, im lặng rơi xuống.
…
- Ta phát hiện một quán rượu.
Thanh âm Huyết Tôn rất là hưng phấn:
- Chúng ta có thể cùng đi uống rượu.
- Ở đâu? Có đáng tin không?
- Đương nhiên là đáng tin! Hơn nữa, chỗ lão đầu kia chỉ làm một món ăn chính là cải trắng đậu hũ, mùi vị kia, quả thật rất tuyệt.
- Chỉ có cải trắng đậu hũ?
- Chỉ có cải trắng đậu hũ?
- Vậy chúng ta phải đi nếm thử a!
…
- Thật là ngon. Lão đại, lần sau chúng ta lại đến đây đi.
- Được, nhất định thế.
- Lão đầu kia tính tình cổ quái, sinh ý cũng không tốt, chẳ mấy người tới đây ăn. Khi trả tiền, chúng ta có thể đưa lão nhiều một chút.
- Được.
…
- Hôm qua uống thật sảng khoái!
- Ta cũng thấy vậy, cảm giác tới đó uống rượu, rất thaoir mái, haha, rất lâu rồi ta không được cảm nhận cái cảm giác này.
- Có vẻ như lão cửu hôm qua uống tới say khướt ha.
- Mọi người thông cảm chút a, lão cửu còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn là con nít. Lông còn chưa mọc dài, uống rượu cái gì!
- Ha ha ha ha…
- Ngươi mới là con nít, cả nhà ngươi là con nít! Ngươi mới chưa mọc lông!
- Ngươi có mọc lông sao? Lấy ra chúng ta xem a?
- Ha ha ha…
…
Mỗi một chén rượu uống vào, một đoạn kí ức theo đó trào lên, tập kích não hải Vân Dương. Mỗi một kỉ niệm, mỗi mội việc đều rõ rõ ràng ràng, tựa như tám vị huynh đệ khác đều đang ngồi tại riêng phần chỗ của mình, một bên uống rượu, một bên lẳng lặng nhìn các huynh đệ khác.
Dù không nói câu nào, trong lòng mỗi người vẫn cảm thấy khoái hoạt thấy thỏa mãn.
Mùi rượu tràn ngập không gian, tựa như linh hồn chín vị huynh đệ đang quyện cùng nhau.
Vân Dương uống một ngum rượu, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nhất thời ho khan kịch liệt.
- Khụ khụ khụ…
Hắn che miệng, cúi người thật sâu mà không ngừng hoa khan, từng giọt nước trong mắt nhỏ xuống.
Thật lâu sau, hắn mới dừng con ho khan lại.
Trong lòng của hắn, âm thầm đem tất cả những điều phát hiện trong thời gian rồi, lần lượt báo cáo cùng các huynh đệ:
- Ta đang làm, ta vẫn đang làm! Các ngươi đều thấy được a…
…
- Lão Độc Cô, ngươi muốn đi đâu?
Giọng Vân Dương buồn buồn.
- Ta cũng không biết.
Lão Độc Cô mờ mitj nói.
- Tới nhà của ta đi.
Vân Dương nói:
- Nhà ta đang rất thiếu người.
- Không đi.
Ánh mắt Lão Độc Cô từ ái nhìn bóng lưng trên bàn của Vân Dương, tựa như một lão nhân yếu ớt, không chịu mổi gánh mặt đứa con của mình,lão khàn khàn nói:
- Ta còn chuyện muốn làm…
Vân Dương kinh ngạc nói:
- Đúng vậy a… chúng ta đều có chuyện muốn làm…
Thời gian tích tắc trôi qua.
Vân Dương đứng lên, lưu luyến nhìn từng cái bàn nhỏ, nhìn rượu thịt không được động đến ở các bàn khác, cố nén từng đợt co thắt trong lòng, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
- Ta đi…
Lão Độc Cô nhìn thân ảnh Vân Dương biến mất sau góc rẽ, anh mắt thật lâu cũng chưa thua lại, gió đêm thổi phần phật qua gương mặt già nua của lão, những nếp nhăn trên mặt tựa như dấu vết thời gian phác họa.
- Hài tử… ngươi quá mệt mỏi rồi…
Lão Độc Cô lẩm bẩm, im ắng nói ra:
- … Huyết… là thân nhân duy nhất của ta a… là ta đem tã lót đặt hắn về từ trong gió tuyết, từng này nhìn hắn lớn lên, cũng từng ngày nhìn hắn kiến công lập nghiệp, cuối cùng… lại nhận được tin tức như vậy…
- May mắn… vẫn còn một đứa. Thật tốt….
Ánh mắt Lão Độc Cô dần trở nên sâu thẳm:
- Nếu đã vẫn còn ngươi, ta cũng yên lòng… cũng đến lúc, ta đi làm chuyện ta nên làm. Nợ máu, sao có thể không đòi lại.
Ánh mắt lão đột nhiên sắc bén.
Tựa như hai tia chớp, phá vỡ bầu trời đêm.
Thân hình cong cong trước cửa bỗng trở nên thẳng tắp, một tiếng oanh trong u minh bạo hưởng, khi thế vô hình tỏa ra từ trên người lão. Phía sau lưng, từ cái bàn, đồ làm bếp và cả toàn bộ phòng ốc, vô thanh vô tức hóa thành tro bụi.
Sau đó thân thể lão nhoáng một cái, cả người như hòa tan vào không trung, biến mất.
Vân Dương bước chậm trên đường, khí tức u ám bao lấy người hắn.
Từ nay về sau, hắn không còn có thể trở lại tiểu điếm này nữa a.
Bỗng nhiên một bóng người nhoáng qua người hắn, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Bóng người mở hồ tựa như tồn tại trong mây mù, không thể nhìn rõ hình dạng.
- Tiểu tử, cho ngươi một kiện lễ vật.
Thân ảnh mơ hồ mở miệng nói một cau, lập tức vung tay lên, Vân Dương đột nhiên cảm thấy trên ngực dường như có thêm một vật nào đó.
Hắn vô ý thức kêu lên:
- Lão Độc Cô?
Vân Dương mẫn cảm nhận thấy được một cỗ khí tức dầu khói đặc trưng.
Chẳng lẽ Lão Độc Cô lại là một tuyệt thế cao thủ?
Thân ảnh mơ hồ cũng không trả lời, xoát một tiếng lại biến mất trên không trung, vô tung vô ảnh.
Vân Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy tinh hà sáng tỏ, vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu. Bóng ảnh mơ hồ đã biến mất dạng.
Sờ tay vào trong lòng ngực, đam vật kia lấy ra xem xét, lập tức trở nên sững sờ.
Một khối thiết bài.
Toàn thân lệnh bài màu đỏ sậm.
Chính giữa chỉ khắc một chữ: “Ân”
Cửu Thiên Huyền Thiết, báo ân chi lệnh.
Trong chốc lát, Vân Dương giật nảy cả mình.
Phần lễ vật này, quả thực quá nặng!
Báo Ân lệnh!
Trên giang hồ có một tuyệt thế kiếm khách, hắn hái Cửu Thiên Huyền Thiết, lấy Thâm Hải Chi tinh, rèn đúc ra ba viên ám khí. Xưng là: Truy Hồn lệnh!
Nhưng về sau, khi kiếm pháp đại thành, sở hướng vô địch, Truy Hồn lệnh này đã không còn tác dụng. Hắn một người một kiếm đã đủ tung hoành thiên hạ, sao còn cần dùng tới ám khí?
Chính vì vậy, hắn dứt khoát đem ba viên ám khí này, làm ba viên Báo Ân lệnh.
Người từng có đại ân với hắn, cứu tính mệnh hắn hết thảy có ba người. Phân biệt đem ra tặng.
Lại nói rõ rằng: “Chỉ cần đưa Báo Ân lệnh tới, không rằng buộc vì quân làm một việc. Mặc kệ đúng sai, bất cứ chuyện gì!”
Bất kể chuyện gì, bốn chữ này quá nặng!
Không ai biết, hắn đưa ba viên lệnh bài này đưa cho ai. Nhưng trong ba viên, hai viên đã trở về, mỗi một viên đều nhấc lên thao thiên cự lãng, quét sạch thiên hạ.
Trong đó, viên Báo Ân lệnh đầu tiên trở về, là lúc thái tử Tử U đế quốc cùng với thị vệ, cung nữ phi tần… tổng 1,788 người mệnh tang hoàng tuyền, chết dưới kiếm vị kiếm khách này.
Một viên khác khi trở về, lúc ấy một siêu cấp môn phái Đao Trảm môn từ môn chủ xuống tới tạp dịch… tất cả đều bị huyết tẩy. Đao Trảm môn bị nhổ tận gốc.
Trọn vẹn hơn ba ngàn người, chết oan chết uổng.
Cho đến bây giờ, dư nghiệt Đao Trảm môn hành tẩu trên giang hồ, cũng không dám tự nhận mình là người Đao Trảm môn.
Sau khi vị kiếm khách này giết chết Tử U thái tử, Tử U đế quốc từng điều động vô số cao thủ truy nã, nhưng hắn chung quy vẫn bình yên vô sự, ngược lại những người đuổi giết hắn đều không ngoại lệ chết dưới kiếm của hắn.
Cũng chính từ khi đó, vị kiếm khách này được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Quân Mạc Ngôn!
Chính là tên hắn.
Thanh y thanh phong việt Thiên Sơn,
Thử kiếm tại thủ Quân Mạc Ngôn,
Bễ nghễ hồng trần vân đoan thượng,
Báo Ân lệnh hạ thiên địa hàn.
(Dịch ý:
Áo xanh theo gió lành vượt ngọn Thiên Sơn,
Có kiếm trong tay Quân Mạc Ngôn
Đứng trên đám mây bễ nghễ thiên hạ
Báo Ân lệnh xuất thiên hạ đều phải run sợ)
Ba viên Báo Ân lệnh đã có hai viên xuất hiện. Cũng chính là, viên Báo Ân lệnh trên tay Vân Dương này chính là một khối cuối cùng.
Bằng lệnh bài này, hắn có cơ thể hiệu lệnh thiên hạ đệ nhất kiếm khách Quân Mạc Ngôn làm một việc cho mình!
Mặc kệ là chuyện gì!
Vân Dương hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay lập tức quay người chạy lại.
Lão Độc Cô này rốt cục là ai? Trong tay lão sao lại có đồ vật kinh thiên động địa dường này?
Phần lễ vật này quá nặng, nặng đến mức Vân Dương hắn cũng không dám thu.
Nhưng khi hắn trở lại chỗ quán nhỏ lúc trước, chỉ thấy một đám bột phấn phủ kín mặt đất.
Vị trí nguyên bản của tiểu điếm, giờ phút này không còn cả một chút phế tích, chỉ có một lớp hạt phấn phủ dày trên mặt đất.
Ở một bức tường bên cạnh, một trang giấy được đính lên tường bằng một con dao phay sáng loáng.
Trong lòng Vân Dương chợt động.
Đưa tay chộp lấy linh khí trong không trung, lập tức đem trang giấy làm ướt sũng, phía trên chậm rãi lộ ra mấy dòng chữa: “Không nên tìm ta! Con ta đã chết, cần có người trả giá cho việc đó. Ngươi ở lại Ngọc Đường, ta đi Đông Huyền, Tử U, Thiên Tứ, Đại Nguyên.”
Sát ý trùng thiên bao hàm trong từng nét chữ!
Vân Dương run sợ giật nảy cả mình!
Can ta đã chết!
Con ta!
Là ai?
Hắn chợt nhớ tới, trước đây lần nào Huyết Tôn cũng đều tranh cãi muốn tới chỗ này. Hơn nữa, mỗi lần tới đây, Huyết Tôn đều rất vui vẻ. Nơi này cũng là do Huyết Tôn phát hiện ra.
Lão Độc Cô là phụ thân của Huyết Tôn! Phụ thân của huynh đệ ta!
Người cha già này, ở đây, ngay tại chỗ này, tại quán rượu cũ nát này, tới tận bây giờ vẫn luôn yên lặng thủ hộ những đứa con của lão. Thân mang tuyệt thế huyền công, lại một mực sống nơi gian khổ như vậy.
Chỉ vì lão biết, chỉ cần lão vẫn ở đây. Con của lão liền có thể tìm tới lão.
Bọn nhỏ, có nhà để về.
Mội một lần, lão đều tự tay làm đồ ăn cho bọn nhỏ, mỗi lần như vậy trong lòng lão đều tràn đầy hạnh phúc. Lão không cần quát tháo phong vân chốn giang hồ, cũng chả màng cái thế uy danh. Lão chỉ cần, nhìn bọn nhỏ của mình bình bình an an.
Ngay cả khi thế gian đều nói Cửu Tôn đã chết, lão vẫn đợi ở chỗ này, vẫn chờ một cái hy vọng mong manh. Chờ đợi một năm ròng rã.
Rốt cục, Vân Dương tới.
Lão nhân đã có thể yên tâm.
Nhưng cũng để lão triệt để hết hy vọng!
Vân Dương nói, đem đồ ăn lên tám cái bàn trống. Một khắc này, lão xác định, con của mình đã không còn nữa.
Lão không biết người còn lại là ai, là người nào trong Cửu Tôn. Nhưng hắn sẽ quyết không hỏi. Bí mật chính là bí mật! Bí mật của bọn nhỏ, cũng là bí mật của lão!
Vì vậy, sau khi lão biết chân diện mục của Vân Dương, lão liền lập tức rời đi.
Lão muốn báo thù!
Lần này xuất hành, tất khiến giang hồ phong vân cuồn cuộn, huyết hỏa thao thiên. Nhưng hắn sẽ không trở lại. Bời vì, tâm hắn đã chết.
Trước khi đi, lão đem Báo Ân lệnh lưu lại cho Vân Dương.
Báo Ân lệnh với lão mà nói cũng chỉ ngang với vài ba mạng người. Nhưng, nếu lưu lại cho đứa nhỏ này, lại có thể phát huy được lực lượng khó tưởng. Hơn nữa, cũng coi như lưu cho đứa nhỏ một đạo hộ thân phù.
Lão đem Báo Ân lệnh đưa cho đứa bé này, tất nhiên lão sẽ chuyển lời tới Quân Mạc Ngôn.
Có Báo Ân lệnh của thiên hạ đệ nhất kiếm khách bên mình, ai dám động đến con lão!
- Bá phụ!
Trái tim Vân Dương run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lớn:
- Sao ngài không nói sớm!
Hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lệ tuôn như suối trào!
Nếu hắn sớm biết đây là phụ thân của huynh đệ mình…
“Ta cũng khát vọng có thân nhân a, cho dù là phụ thân của huynh đệ, cũng là phụ thân của ta… vì sao cho tới bây giờ ngài đều không nói a…
Vì sao không ở lại, để ta hiếu thuận với ngài…
Coi như muốn báo thù, chẳng lẽ chúng ta không thể cùng nhau báo…
…
Cửa Nam Thiên Đường thành.
Trong sương đêm, một đạo thân ảnh mơ hồ lăng không đạp hư, đằng vân giá vũ bay ra khỏi cửa thành.
Hắn hít một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại.
Trong màn đêm, Thiên Đường thành vẫn nguy nga hùng vĩ.
- Hài tử, bào trọng.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thân hình cong cong, tiêu điều đi về phương xa.
Phía đối diện, trong màn đêm đó, một đạo thân ảnh cao lớn từ phương xa bay đến, hai người vô tình hữu ý đối diện nhau.
Trong lòng Vân Hầu dâng lên một cảm giác hết sức nguy hiểm, tựa như hắn gặp phải địch nhâu khó mà địch nổi, hơn nữa trên người người này tràn đầy khí tức nóng nảy, hủy diệt cùng bạo liệt.
Tựa như, một ngọn núi lửa bộc phát ngay trước mặt hắn.
Toàn thân Vân Hầu không khỏi chấn động, nhìn chằm chằm hướng lão già lưng còng trước mặt.
Con mắt đục ngầu của Lão Độc Cô nhìn thấy mặt Vân Hầu, vậy mà cười cười, nói:
- Bảo trọng!
Thân thể lão đột nhiên từ dưới đất bay lên không trung, một thanh âm tựa lôi đình vang lên, cứ như vậy àm mất đi tung ảnh.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm hắc bào của Vân Hầu, chảy xuống ròng ròng. Ngay lức này, hắn rốt cục biến người kia là ai.
Kinh lôi chấn không, phích lịch tùy hành.
Hồng trần tịch mịch, Độc Cô danh!
Độc Cô Tịch Mịch, cao thủ thần thoại cái thế như vậy, sao lại đi ra từ Thiên Đường thành? Hắn tới Thiên Đường thành từ khi nào?
Còn nữa, hắn nói với ta: “Bảo trọng”
Đấy là có ý gì!?
--------------
Phóng tác: xonevictory
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook