Hôm qua ở sân trượt băng Vưu Lăng nhận ra Tiêu Thụy Minh cũng không phải vì có hỏa nhãn kim tinh, hay là cậu nhìn thấy nội tâm tốt đẹp xuyên qua bộ quần áo đơn giản kia, mà là hai người bọn họ đã quen nhau từ trước.

Trước khi lên cấp ba, bộ dạng của Tiêu Thụy Minh vẫn là một thẳng nam chân chính, bên cạnh cũng có không ít nữ sinh có hảo cảm với cậu ta, nhưng cậu ta đều từ chối hết, bởi vì từ nhỏ cậu ta đã biết mình thích con trai.

Nỗi sợ hãi vì mình là dị loại khiến cậu ta nỗ lực rèn luyện tập thể hình, quần áo đơn giản, khiến bề ngoài của mình trở thành một thẳng nam, chỉ giữ lại một vài sở thích cá nhân, nhưng cậu ta nhận ra, càng cố gắng áp chế thì càng thống khổ.

Hai năm trước, hộp đồ nữ trang bí mật không cẩn thận bị bạn nối khố phát hiện, trốn tránh lâu năm khiến cậu ta bỗng dưng rất mệt mỏi, thừa nhận mình thích con trai, cũng thích những bộ quần áo xinh đẹp sặc sỡ.

Sau đó thì sao? Sau đó bị bạn nối khổ một lòng tin tưởng mắng là ghê tởm, còn đủ loại ngôn từ khó nghe khác, nhưng lỗ tai cậu chỉ lùng bùng, trong đầu như có một thứ gì đó nổ tung, không có cách nào suy nghĩ cũng không có cách nào đáp lại.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ, mọi người xung quanh đều mắng hắn ghê tởm, cha mẹ nói hối hận vì đã sinh ra một đứa con trai biến thái như vậy.

Vì thế nhất thời nghĩ quẩn, chạy lên sân thượng, có một âm thanh nói với cậu ta, chỉ cần nhảy xuống là sẽ được giải thoát.

Đần độn leo lên sân thượng, cơ thể trước khi nhảy xuống bỗng dưng lại hối hận, cậu ta sống lâu như vậy cũng chưa từng sống một ngày cho mình, quần áo cậu thích đều chưa được mặc, kiểu trang điểm cậu thích cũng chưa được thử, thậm chí còn chưa nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ về tính hướng của mình.

Hối hận, nhưng mà có cảm giác đã không kịp nữa rồi.

Cuối cùng cậu ta không nhảy xuống, là bị Vưu Lăng đi ngang qua cứu về, tuy rằng vóc dáng người này rất nhỏ nhưng không hiểu sao sức lực lại lớn như vậy, nhưng cậu ta quả thực vẫn còn sống, khóc lóc kể ra một đống chuyện mà chính mình cũng không nhớ nổi.

Lời của Vưu Lăng nói cậu ta cũng không nhớ gì cả, chỉ nhớ là: “Hiện tại cậu đã thấu hiểu rõ lòng mình, vậy thì từ nay về sau hãy sống là chính mình đi.”

Vì thế cậu ta khóc lóc chạy về nhà, ôm mẹ nói ra hết tất cả, nói mình thống khổ và sợ hãi, nhưng không nói chính mình vừa từ ranh giới cõi chết trở về.

Mẹ cậu ta dịu dàng xoa đầu, vỗ lưng nói: rất xin lỗi, mẹ không biết con đau khổ như vậy, con không ghê tởm, cũng không phải biến thái, con là đứa con trai mẹ kiêu ngạo và tự hào nhất.

Khúc mắc được gỡ bỏ, sau đó chính là chuyển trường, thi lên cấp ba, đi tới trường học kém cỏi nhất – mười bốn trung.

Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ này, Tiêu Thụy Minh hối hận không thôi, thẳng thắn từ sớm không phải tốt rồi sao, đã thế lại còn ngu ngốc muốn chết.

Những cơ bắp trên thân thể được luyện ra trong quá khứ thỉnh thoảng lại bị Tiêu Thụy Minh khinh bỉ.

“Lại nói, hình như tôi chưa chính thức cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cái mông, ngày hôm qua cậu giúp tôi, hòa nhau.”

“Được, về sau có việc gì cứ tới tìm tôi!” Tiêu Thụy Minh rất cảm động, quyết định đêm nay nhất định phải cố gắng thêm, để con đường come out của ân nhân càng thêm thuận lợi.

“Được.” Vưu Lăng trả điện thoại về, cười giơ ly trà sữa lên: “Vì cuộc sống mới của cậu, cạn ly.”

Tiêu Thụy Minh cũng giơ trà sữa ra, cười nói: “Vì cuộc sống mới của tôi, cạn ly.”

Trận bóng rổ kết thúc, một đám học đệ tinh thần phấn chấn đi tới, Tiêu Thụy Minh bưng trà sữa bày ra một bộ dạng giáo viên nghiêm túc, nói từ kỹ xảo bóng rổ đến cách phối hợp quần áo, nếu không phải có động tác nhấc tay hoa lan chỉ và trang sức cực kỳ diễm lệ thì nhìn không khác gì một giáo viên thể dục cấp ba.

Nói tới đoạn nào đấy lại đặt trà sữa xuống nền, tự mình ra làm mẫu, trang sức lấp lánh không ảnh hưởng đến cậu ta thoải mái phát huy năng lực, đàn áp cả học đệ có kỹ thuật giỏi nhất trong đám, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tiêu Thụy Minh ôm bóng rổ cười vui vẻ, hoàn toàn khác với đứa nhỏ ủ rũ cụp đuôi trên sân thượng trong trí nhớ của Vưu Lăng.

“Tôi thích bóng rổ, cũng thích nhưng đồ vật xinh đẹp, tôi cho rằng hai sự khác biệt này không hề xung đột, nhưng rất nhiều người lại nghĩ là hai cái không nên ở chung với nhau.”

“Thực ra có rất nhiều người nghĩ giống như cậu.” Giọng nói của Vưu Lăng bị gió thổi qua, không biết là rốt cuộc đang nói cho ai nghe.

Vưu Lăng phất tay chào Tiêu Thụy Minh rồi rời đi, thẳng cho đến khi hút xong cốc trà sữa mới cảm thấy hình như mình quên mất cái gì đó.

Đã quên bảo Tiêu Thụy Minh đừng có cho Phù Thế Kỳ xem mấy thứ kì quái nữa!

Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor (wp andyh976): https://my.w.tt/hoyVG1BC76

Vưu Lăng xoa xoa huyệt thái dương, lập tức quay đầu đi tìm Tiêu Thụy Minh, muốn xử lý thật tốt việc này, bằng không cậu sẽ không đuổi kịp tốc độ tiến hóa của husky!

“Cậu muốn đi đâu?”

Tay bỗng dưng bị nắm lấy, lòng bàn tay đối phương còn mang theo mồ hôi, khiến người bị cầm cảm thấy rất khó chịu.

Vưu Lăng theo bản năng vung cái tay kia ra, nhưng lại bị giữ chặt, quay đầu lại định mắng thì thấy Phù Thế Kỳ trưng bộ mặt thúi hoắc, dường như có chút gì đó vừa nôn nóng vừa tức giận.

“Cậu muốn đi đâu?” Phù Thế Kỳ lại hỏi thêm một lần nữa, ngữ khí rất kém.

???

Tên này uống lộn thuốc rồi à?

Vưu Lăng nâng tay phải đang tự do lên sờ trán Phù Thế Kỳ, buồn bực: “Không phát sốt mà, cậu làm sao vậy?”

“Đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc cậu đi đâu? Còn thấy tôi liền chạy?” Phù Thế Kỳ bắt lấy luôn cái tay sờ trán kia, giống như làm vậy hắn mới cảm thấy an tâm.

Hôm nay A Lăng bảo hắn về nhà một mình, hắn lì lợm muốn ở lại đi cùng cũng không được, từ trước đến giờ chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Bỗng nhiên nhớ tới quyển tiểu thuyết tối hôm qua đọc được, hắn hốt hoảng quay lại sân trường tìm người nhưng lại không tìm thấy.

Nhớ tới những nội dung truyện kia khiến hắn khủng hoảng nghiêm trọng, tìm không thấy người lại càng nôn nóng và sợ hãi, mồ hôi túa ra, vất vả lắm mới gặp được, đối phương vừa nhìn thấy hắn đã muốn chạy, còn có thể không tức giận sao?!

Vưu Lăng bị Phù Thế Kỳ đột nhiên tức giận dọa cho ngốc luôn, còn chưa kịp mở miệng giải thích đã bị chặn ngang.

“Có phải cậu nghĩ luẩn quẩn rồi muốn đi nhảy lầu không? Vì sao cậu lại ngốc như vậy? Tôi có ghét bỏ cậu không, đã nói chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt rồi mà, ai ghét bỏ cậu tôi giúp cậu đánh kẻ đó! Mỗi câu của tôi nếu là nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không tử tế, đứng ngay chỗ này cho cậu đánh chết!”

“Cậu bình tĩnh một chút…” Vưu Lăng đè cái trán đang nảy gân xanh của mình, cảm thấy như thể đang xuất hiện ảo giác.

Dừng một hồi lâu mới nói tiếp: “Ai bảo cậu tôi nghĩ quẩn trong lòng? Vì sao tôi lại muốn chết? Lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà lại có tiền, vì sao lại muốn nhảy lầu?”

Phù Thế Kỳ nghiêng đầu, cảm thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, âm thầm buông tay.

Chuyện này hình như không giống trong tiểu thuyết lắm.

Sự khác thường của Phù Thế Kỳ đều đã bị Vưu Lăng nhìn ra, vừa rồi bàn tay giữ cậu cũng cảm nhận được sự khẩn trương và lo lắng, lời nói trách móc cũng không nỡ nói ra.

Vưu Lăng tiếp tục xoa huyệt thái dương, cố gắng ôn hỏi hỏi: “Tiểu thuyết nói tôi luẩn quẩn trong lòng?”

Ngoan ngoãn gật đầu.

“Tiểu thuyết nói tôi muốn nhảy lầu?”

Tiếp tục gật đầu.

“Vai chính nhảy lầu trong tiểu thuyết tên là Vưu Lăng?”

Lắc đầu.

“Husky cmn cậu tỉnh lại cho lão tử! Tôi là Vưu Lăng, không phải vai chính trong tiểu thuyết cậu đọc, trời có sập xuống lão tử cũng sẽ không nghĩ quẩn trong lòng!” Nhịn rồi lại nhịn, thực sự nhịn không nổi nữa, Vưu Lăng vẫn là bị làm cho tức muốn nổ luôn rồi.

“Tôi đi tìm Tiêu Thụy Minh nói chuyện, bảo cậu ta đừng có đưa cho cậu mấy thứ đồ kì quái.” Trong lòng Vưu Lăng tụng kinh mới bình tĩnh lại được, nói với bạn mình: “Về sau đừng có đọc nữa, rõ chưa?”

Phù Thế Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, tức giận sẽ khiến lực công kích của Vưu Lăng trở nên điên cuồng, hắn không thể chống đỡ được.

Vì thế không dám nói với Vưu Lăng, hắn đã thức cả đêm đọc hết tiểu thuyết rồi.

Hai người mang tâm tư khác nhau trở về nhà, bởi vì có một số việc muốn biết, Vưu Lăng không phát hiện hôm nay cậu chưa đánh nhau với Phù Thế Kỳ.

Nấu qua loa một bát mì ăn liền, Vưu Lăng vội vàng mở tiểu thuyết của Tiêu Thụy Minh ra, cậu muốn thử nhìn xem, quyển sách này có ma lực gì khiến cho Phù Thế Kỳ nảy ra suy nghĩ cậu sẽ nhảy lầu.

Tốc độ đọc sách của cậu rất nhanh. Ngay từ đầu vốn định chỉ đọc lướt qua xem thế nào, không ngờ bất tri bất giác đắm chìm trong đó.

Vai chính là một nhược thụ ngoan ngoãn có thành tích tốt, trong lúc vô ý phát hiện ra tính hướng của mình, nỗ lực che giấu nhưng vẫn bị bại lộ, vì thế bị bạn bè trong lớp bài xích, chuyển trường còn bị người tìm tới bắt nạt. Lúc đầu bạn nối khố còn chơi với cậu ta, tới khi tính hướng bị lộ thì ghét bỏ và ghê tởm, còn nói một đống lời lẽ đả thương người, cuối cùng vì bị bạn bè xa lánh mà tâm như tro tàn, từ trên sân thượng tòa nhà cao nhất thành phố nhảy xuống.

Truyện miêu tả rất tinh tế, vai chính sau khi phát hiện ra tính hướng của mình không giống người thường rất sợ hãi, che giấu cẩn thận, bị bắt nạt rất đáng thương, còn có tuyệt vọng khi bị bạn thân chán ghét, tất cả cảm xúc đều được miêu tả trọn vẹn, khiến người đọc không tự giác đau lòng cho vai chính.

Tiểu thuyết rất hay. Vưu Lăng đánh giá khách quan, nhưng mà vai chính này có cảm giác rất quen thuộc, xóa thuộc tính nhược thụ thì còn không phải chính là cậu trong mắt người khác sao?!

Khó trách husky lo lắng cậu luẩn quẩn trong lòng, đọc xong cậu cũng lo lắng mình về sau sẽ nghĩ quẩn trong lòng.

Mà bạn nối khố diện mạo hung ác nội tâm cũng không ra sao còn không phải là vẻ bề ngoài của Phù Thế Kỳ? Hơn nữa vì sao vai chính là thầm thích bạn thân của mình?

Nội tâm Vưu Lăng một đống dấu chấm hỏi, muốn trực tiếp tìm hỏi Tiêu Thụy Minh.

Vừa mở ra lại thấy thêm một tiểu thuyết khác nữa – “Bạn thân bá đạo yêu tôi”, hung ác trung khuyển công x dịu dàng ngoan ngoãn thụ.

Lợi hại! Vưu Lăng này có tài đức gì mà mới chuyển trường có mấy ngày đã khiến cho đại thần viết hai bộ truyện về cậu như vậy?

Yên lặng thoát khỏi giao diện đọc tiểu thuyết, gọi điện thoại muốn nói Tiêu Thụy Minh đừng cho Phù Thế Kỳ xem mấy thứ kì quái nữa.

Husky kia đọc tiểu thuyết có thể não bổ ra cậu nghĩ quẩn trong lòng, nếu đọc bộ này chẳng phải là sẽ tự bẻ cong mình luôn sao?

Bên Phù Thế Kỳ thì đang rối rắm nhìn điện thoại, Tiêu Thụy Minh lại gửi tới một đống thứ.

A Lăng không cho xem, nhưng Tiêu Thụy Minh lại nói nhập môn tất phải xem mấy cái này…

Cuối cùng vẫn tải hết về, bỏ vào một thư mục tên là tài liệu học tập, chờ đến khi nào A Lăng nói có thể xem thì lại mở ra xem vậy.

Phù Thế Kỳ nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại nghĩ tới cảnh tượng ở sân trượt băng, A Lăng cười nói “cậu ta là người đàn ông của tôi”.

Mắt lại mở ra, tiếp tục tự hỏi giống đêm hôm qua, liệu có phải A Lăng thích mình không?

Nhưng mà mình lại không thích con trai, không đúng, hình như mình cũng không thích con gái.

Hắn thực sự rất thích A Lăng, nhưng mà không phải loại thích kia, chỉ là thích làm anh em tốt.

Thật vất vả mới mơ mơ màng màng nhắm mắt được, trong mơ lại thấy A Lăng khóc lóc nói “thực xin lỗi, tôi quá ghê tởm khi thích cậu”.

Không hề ghê tởm một chút nào! Cậu ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn! Phù Thế Kỳ lại một lần nữa bừng tỉnh.

Cả đêm lặp đi lặp lại như vậy, tinh lực dư thừa của husky cạn kiệt, biến thành gấu trúc.

*** Hết chương 8

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương