Ta Không Thành Tiên
-
Chương 10: Tu hành trên vách núi
Đêm tối dài đằng đẵng vẫn còn chưa qua.
Phù Đạo sơn nhân biết một giờ nửa khắc sẽ không dừng được.
Lão dựa vào một gốc cây bên cạnh ngồi xuống, ôm con ngỗng trắng đang ngủ say trong lòng, nhìn Kiến Sầu chìm trong tu luyện, đến giờ vẫn còn chưa hết hoảng hốt.
Thiên phú như thế này, mình đã từng thấy bao giờ chưa?
Chưa, còn chưa.
Nghe đồn trên đời có người được gọi là "con của đạo", chính là thiên tài chỉ có thể tình cờ gặp chứ muốn tìm cũng không tìm được trong giới tu hành.
Loại người này do lòng không tạp niệm cho nên thân cận tự nhiên, dung hợp với trời đất.
Không bước vào con đường tu hành thì thôi, một khi bước vào con đường tu hành liền có thể tiến thẳng không hề có trở ngại, bọn họ tu hành một ngày bằng người khác tu hành trăm ngày.
Kiến Sầu trước mặt...
Lão mới chỉ mở tâm nhãn cho nàng để nàng có thể cảm giác được sự tồn tại của thiên địa linh khí xung quanh, nhưng nàng lại không cần dạy mà vẫn biết, không ngờ lại bắt đầu tự động hấp thu vận chuyển.
Hoặc nói không phải là Kiến Sầu tự nhiên biết được mà là linh khí này, trời đất này có thiện cảm với nàng, cho nên sẵn sàng tự động lưu chuyển trong kinh mạch của nàng.
Người và trời vốn vẫn có cảm ứng.
Mà cảm ứng của Kiến Sầu, hẳn là...
Mạnh đến mức đáng sợ.
Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến đây, khiếp sợ hít sâu một hơi.
Đã bao lâu không nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ thế này rồi?
Từng tia linh khí không ngừng thông qua các khiếu huyệt trên người đổ vào thân thể Kiến Sầu, sau khi vận chuyển lại tỏa ra ánh sáng lấm tấm rơi xuống đấu bàn, được tuyến khôn trên đấu bàn hút vào, sau đó dẫn đến thiên nguyên ở trung tâm.
Thiên nguyên đang không ngừng to lên.
Mười ngày trúc cơ?
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới tên đồ đệ Hoành Hư lão quái nhắc đến, lại nhớ Kiến Sầu hỏi chính mình, người bình thường trúc cơ cần bao lâu.
Lão nhớ lão đã nói mình trăm ngày trúc cơ đã rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ đứa đồ nhi này của lão...
Cho dù không thể mười ngày trúc cơ thì cũng không kém là mấy.
Chỉ có điều giữa trúc cơ và trúc cơ cũng có chênh lệch, nếu có thể có một số linh dược và trận pháp phụ trợ, trúc cơ sẽ hoàn mỹ hơn. Càng huống chi môn phái này của lão có chút đặc biệt, nếu Kiến Sầu trúc cơ bên ngoài chỉ sợ sẽ không được tốt lắm.
Bây giờ Phù Đạo sơn nhân chỉ hi vọng lần tu luyện này của Kiến Sầu đừng kéo dài quá lâu, nếu không lão sẽ phải ra tay can thiệp.
Bắt đầu tu hành trong tình trạng chưa hề có nền tảng, lại chưa nhận được chỉ dẫn đầy đủ, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma sẽ là một chuyện tiếc nuối trong đời Phù Đạo sơn nhân.
Trong lòng lão đã hạ quyết định, đợi đến lúc Kiến Sầu kết thúc giai đoạn tu luyện này liền lập tức đi giải quyết việc đó rồi nhanh chóng mang Kiến Sầu trở lại tông môn để có thể một mạch tu luyện đột phá luôn.
Bao lâu rồi?
Đã bao lâu lão không có cảm giác máu nóng sôi trào vì một người như thế này?
Phù Đạo sơn nhân không nhớ rõ nữa.
Có lẽ các thiên tài luôn làm mọi người kích động nhất.
Giống như là chính mình năm đó.
Bất giác nhớ lại những chuyện khi xưa, trên mặt Phù Đạo sơn nhân cũng thoáng có nét cười.
Đêm vẫn khuya dần.
Dưới thân Kiến Sầu, vạn tượng đấu bàn vẫn chậm rãi xoay tròn. Trên bầu trời, trăng đã lặn rồi, chỉ có những vì sao điểm xuyết khắp trời, ánh sao lấp lánh.
Trên trời dưới đất hô ứng với nhau.
Sao.
Trên người Kiến Sầu dường như cũng có một làn sương mù mơ hồ bao quanh.
Lúc này vị trí thiên nguyên trong vạn tượng đấu bàn đã dần dần được rót đầy, to bằng nắm tay trẻ con, trong vùng hỗn độn mông lung đó chỉ có ánh sáng như bụi lân tinh di chuyển không ngừng, cực kì linh động như có tính mạng.
Tiếng côn trùng, tiếng chim kêu càng làm mọi người thấy rõ sự yên tĩnh nơi này.
Dưới chân núi, Thanh Phong am cũng chìm trong tối tăm, chỉ có một vài nơi có đèn đuốc chập chờn.
Không có ai biết ở đây có người đang tu luyện.
Phương đông dần dần chuyển sang màu trắng nhờ nhờ, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Kiến Sầu không rời một phút nào.
Sao sáng đầy trời đã bị ánh bình minh át đi trở nên ảm đạm rồi chậm rãi biến mất trong những tia nắng đầu tiên vừa nhô lên khỏi mặt biển.
Một vùng sáng đột nhiên từ mặt biển xa xa nhanh chóng tràn tới.
Giờ khắc này thiên nguyên trên vạn tượng đấu bàn của Kiến Sầu dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên run lên, ánh sáng rực rỡ tràn ra, dần dần rót vào tuyến khôn bên ngoài.
Soạt!
Một tuyến khôn lấy thiên nguyên làm trung tâm không ngờ lại dần dần sáng lên.
Đang là màu xám ảm đạm đã từ từ biến thành màu trắng sữa đẹp mắt.
Thắp sáng...
Tuyến khôn đầu tiên!
Đúng lúc này Kiến Sầu cũng mở mắt ra như cảm nhận được điều gì đó, thần thái sáng láng từ con ngươi nàng tỏa ra, lan rộng rồi lại biến mất.
Trên đỉnh vách núi này chính là điểm cao nhất trong khu vực, từ nơi này có thể thấy biển cả mịt mờ không bờ bến phía xa xa.
Vầng mặt trời đỏ nhổ lên khỏi mặt biển, chậm rãi lên cao dần.
Ánh sáng chói mắt trải rộng lấp lánh trên mặt biển, biển cả xanh ngắt lúc này dường như cũng sắp bốc cháy lên theo ánh nắng sớm này.
Tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều sáng rực.
Kiến Sầu chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ như thế, không ngờ lại ngẩn ra một hồi lâu.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, sau đó là âm thanh của Phù Đạo sơn nhân: "Ngoài biển có núi tiên, mờ mịt giữa biển mây. Mọi người đều nói nơi mặt trời mọc có tiên nhân cư trú".
"Nơi mặt trời mọc đó là Thập Cửu Châu à?"
Toàn bộ suy nghĩ của Kiến Sầu đã bị hình ảnh trước mắt hút đi hết chưa quay lại được, chỉ vô thức hỏi.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu cười: "Không phải".
Kiến Sầu nghe vậy mới quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Một đêm trôi qua, Phù Đạo sơn nhân không có bất cứ thay đổi nào, chỉ có điều vẻ mặt hoang đường đã thu lại rất nhiều, trên người rực rỡ ánh nắng, có một vẻ đạo cốt tiên phong.
Nếu lúc này nói Phù Đạo sơn nhân chính là một vị thần tiên nàng cũng tin.
"Sư phụ, đồ nhi..."
"May mà chỉ có một đêm".
Phù Đạo sơn nhân hừ một tiếng, không hề khách khí trợn mắt nhìn nàng.
"Ta lại không ngờ ngươi là một thiên tài".
Hoặc nói, không ngờ nàng lại thiên tài đến mức đó.
Kiến Sầu nghe vậy ngẩn ra, bây giờ mới nhớ đêm qua mình chìm vào một trạng thái kì lạ. Rõ ràng nàng không hiểu gì về tu luyện, nhưng những thứ dường như là "linh khí" lơ lửng giữa trời đất đó lại như cố ý đến dẫn dắt nàng.
Nàng vô thức bị chúng mê hoặc, hành động theo cảm tính của mình.
Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nhắc nhở, nàng mới vội vàng đứng dậy, cúi đầu.
Dưới thân, vạn tượng đấu bàn xoay tròn đang dần dần mờ đi nhưng Kiến Sầu vẫn có thể nhìn hấy rõ.
Thiên nguyên phạm vi nửa thước.
Một tuyến khôn trắng như tuyết!
Thậm chí...
Nàng có cảm giác ngay cả đấu bàn cũng có vẻ đã to hơn một chút.
"Ơ..."
Kiến Sầu trợn mắt há mồm.
Nàng còn nhớ mười ngày trước những thứ này đối với nàng vẫn chỉ như nằm mơ.
Nhưng bây giờ không ngờ lại xuất hiện ngay dưới lòng bàn chân mình.
Vừa mới phân tâm, đấu bàn dưới chân lóe sáng lên một cái rồi biến mất.
Phù Đạo sơn nhân cười hì hì, đi hai vòng quanh người Kiến Sầu, không ngừng vuốt mấy sợi râu lơ thơ dưới cằm mình, nhìn Kiến Sầu như đang nhìn một loài động vật quý hiếm nào đó.
"Nhóc con, thế nào? Kinh ngạc chứ?"
"Xin sư phụ giải đáp nghi hoặc cho đồ nhi".
Truyền đạo, truyền nghề, giải hoặc, làm sư phụ cũng không phải việc dễ dàng gì.
Lúc cần hỏi, Kiến Sầu sẽ không ngại ngần.
Phù Đạo sơn nhân cũng không định úp mở với Kiến Sầu nữa, chỉ nói: "Ngươi đã tiến vào trạng thái thân hòa với tự nhiên, dung hợp trong trời đất, lại nhận được lợi ích vô biên, sư phụ ngươi nhìn cũng phải đỏ mắt. Có phải ngươi cảm thấy những linh khí đó dẫn dắt ngươi tu luyện, tự động vận hành trong kinh mạch của ngươi không?"
"Vâng".
Kiến Sầu lắng nghe, Phù Đạo sơn nhân có vẻ biết tình hình này, nàng cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Phù Đạo sơn nhân nói tiếp: "Thế thì đúng rồi, có lẽ là do ngươi sinh ra tính tình đã không hề coi trọng công danh lợi lộc, linh khí thích ngươi cũng là bình thường. Tình hình dung hợp với trời đất, đạt được thu hoạch ngoài ý muốn này bình thường được gọi là 'đốn ngộ'. Nhưng đối với người vừa mới bước chân vào con đường tu hành mà nói, bình thường chúng ta gọi là 'con của thiên đạo', cũng có nghĩa người này được trời chiếu cố, là người thiên đạo cho rằng thích hợp nhất để lĩnh ngộ".
Giọng lão ta dần trở nên ghen tị.
Phù Đạo sơn nhân lại đi vòng quanh Kiến Sầu, dường như muốn nhìn thấu người nàng.
"Ngươi nói xem, ngươi chưa hề từng trải, không cha không mẹ, lại đã từng có chồng, nói chính xác là đã từng làm vợ người ta, về lí thuyết thì sớm đã qua giai đoạn thân cận tự nhiên rồi. Tại sao? Sơn nhân ta đúng là không rõ, thảo nào những lão quái vật đó thỉnh thoảng lại phải kêu to một tiếng 'thiên đạo bất nhân'. Con bà nó, sơn nhân cũng xem như hiểu được tâm tình của bọn chúng rồi!"
Ôi.
Phù Đạo sơn nhân ảo não nhìn nàng.
"Chẳng lẽ sau này ta về Thập Cửu Châu lại phải chịu khó nhận một số phàm nhân đã làm vợ, thậm chí làm mẹ người ta về làm đồ đệ của mình hay sao?"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được sởn gai ốc.
Lão vội móc ra một cái đùi gà nhét vào miệng.
Lục Diệp lão tổ ơi, phải ăn cho đỡ sợ mới được, đúng là suýt nữa bị chính mình hù chết rồi!
Trong quá trình này, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân vẫn cực kì quái gở.
Chính bản thân Kiến Sầu cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng nhớ lại cách phân chia cảnh giới lần trước Phù Đạo sơn nhân đã giới thiệu cho nàng.
"Ngài nói thiên nguyên hoàn thành liền xem như thật sự bước vào con đường tu đạo, đến lúc thắp sáng đấu bàn liền có thể phong bàn trúc cơ. Bây giờ đồ nhi đã thắp sáng thiên nguyên và một sợi tuyến khôn, có phải đã xem như một người tu sĩ rồi không?"
"Điều này quả không sai".
Phù Đạo sơn nhân ậm ờ nói, ực một tiếng nuốt miếng thịt gà cuối cùng vào, thỏa mãn ợ một cái thật dài.
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Thế theo sư phụ thì đồ nhi trúc cơ sẽ tốn bao lâu?"
"..."
Không biết vì sao sau khi nghe thấy câu hỏi này của Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân lại chỉ muốn bóp chết nàng.
Nghẹn lời hồi lâu, lão mới nghển cổ nói: "Sẽ không lâu lắm".
"Sẽ không lâu lắm là bao lâu?"
Tại sao vị sư phụ này của mình luôn hàm hồ như vậy?
Kiến Sầu cau mày vặn hỏi.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị đứa đồ đệ không biết điều này làm cho tức chết. Lão đâm chiếc gậy trúc xuống mặt đất, đất đá không ngừng bắn lên mà lão cũng không dừng tay.
"Sẽ không lâu lắm nghĩa là sẽ không lâu lắm! Ngươi hỏi kĩ như vậy làm gì? Muốn khi sư diệt tổ hay sao? Sư phụ ngươi trăm ngày trúc cơ dễ lắm à? Ta sống dễ lắm à? Hôm kia có một thằng mười ngày trúc cơ chọc tức ta đã đủ rồi, bây giờ ngay cả đồ đệ của chính ta cũng không biết thương cảm cho tâm linh yếu ớt của sư phụ ta, rốt cuộc là ngươi muốn cố gắng tu luyện để giẫm sư phụ dưới lòng bàn chân như thế nào?"
"Ơ, cái này..."
Cuối cùng Kiến Sầu cũng hiểu ra một chút, tuy nhiên...
"Nhưng nếu không giẫm sư phụ dưới lòng bàn chân thì làm sao có thể giẫm tên đồ đệ của Hoành Hư lão quái mà sư phụ căm thù dưới lòng bàn chân chứ?"
"..."
Phù Đạo sơn nhân rất muốn phun đầy thịt gà lên mặt nàng.
"Cái loại đồ đệ nhà ngươi sơn nhân ta dạy không nổi! Cầm lấy!"
Lục lọi trong lòng một hồi, Phù Đạo sơn nhân sớm đã tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, đưa tay lấy ra một quyển sách nhỏ rách nát ném thẳng về phía Kiến Sầu".
Kiến Sầu giật nảy: "Sư phụ?!"
Hai tay vội vàng đón lấy quyển sách nhỏ, nàng cúi đầu nhìn, bìa ngoài rách nát tả tơi, dầu mỡ bóng nhờn, bên trên hình như viết chữ gì đó nhưng Kiến Sầu quả thực không nhận ra được.
Phù Đạo sơn nhân bế con ngỗng trắng lên, thở hổn hển nói: "Đây chính là phương pháp tu luyện, ngươi đã muốn giẫm sơn nhân dưới lòng bàn chân vậy thì cứ giẫm đi! Ta đi làm việc, ngươi ở chỗ này tu luyện tử tế cho ta. Nếu ta về nhìn thấy ngươi đang lười biếng, hơ hơ, cẩn thận ta lột da đấy!"
Nói xong lão quay đầu đi thẳng xuống con đường dài phía sau đỉnh núi.
"Sư phụ!"
Kiến Sầu hơi kinh ngạc gọi to một tiếng.
Phù Đạo sơn nhân quay lưng về phía nàng, xua tay: "Đừng gọi nữa, giận rồi!"
"..."
Không nói được gì nữa.
Kiến Sầu đột nhiên thở dài, vị sư phụ này đúng là không biết đùa một chút nào cả.
Nàng biết chắc cũng đến thời gian Phù Đạo sơn nhân đi làm việc rồi, dù sao hôm qua lão cũng đã trông nàng cả đêm rồi, nhưng...
Lão đi làm việc thì đi làm việc, còn ôm con ngỗng trắng đi làm gì?
Mắt thấy bóng dáng Phù Đạo sơn nhân dần dần biến mất trên sơn đạo, Kiến Sầu biết lão phải đi giải quyết công việc, ánh mắt không khỏi di chuyển xuống dưới, dừng lại trên Thanh Phong am lượn lờ khói bếp.
Sư phụ là một người tu hành ở Thập Cửu Châu lại phải làm chuyện gì ở thế gian tầm thường này.
Kiến Sầu không khỏi tò mò, nghĩ bụng đợi sư phụ về phải hỏi han cho rõ.
Còn bây giờ...
Ánh mắt thu lại rơi xuống trên quyển sách nhỏ này, Kiến Sầu nghĩ đã đến lúc tu luyện rồi.
Nàng lấy ra chiếc khóa bạc buộc dây đỏ trong tay áo, nhớ tới đứa con chưa ra đời đó, nhớ tới người "Mười ngày trúc cơ" trong miệng Phù Đạo sơn nhân, chỉ có một cảm giác như lửa hừng hực thiêu cháy trong lòng.
Tạ Bất Thần...
Ngón tay chậm rãi co vào, nắm chặt chiếc khóa bạc này trong lòng bàn tay, góc cạnh đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Có lẽ chỉ bằng cách này nàng mới có thể nhắc nhở chính mình: Nàng không có tư cách dừng lại.
Nàng còn phải vì chính mình, vì đứa con vô tội chết oan trong bụng mình, đòi lại một sự công bằng.
Chậm rãi thở ra một hơi, Kiến Sầu khoanh chân ngồi xuống, đặt quyển sách nhỏ rách nát lên đầu gối rồi mở ra.
Ánh nắng màu vàng rực rỡ trải khắp mặt đất, bên bờ vực trên đỉnh núi xanh xanh, bóng dáng Kiến Sầu ngồi lẻ loi.
Một tờ, một tờ...
Lại một tờ...
########
Mới phát hiện đây đang là quyển 1, tên quyển là nhân gian cô đảo.
Truyện này chắc khoảng 10 quyển, mỗi quyển 30 chương.
Phù Đạo sơn nhân biết một giờ nửa khắc sẽ không dừng được.
Lão dựa vào một gốc cây bên cạnh ngồi xuống, ôm con ngỗng trắng đang ngủ say trong lòng, nhìn Kiến Sầu chìm trong tu luyện, đến giờ vẫn còn chưa hết hoảng hốt.
Thiên phú như thế này, mình đã từng thấy bao giờ chưa?
Chưa, còn chưa.
Nghe đồn trên đời có người được gọi là "con của đạo", chính là thiên tài chỉ có thể tình cờ gặp chứ muốn tìm cũng không tìm được trong giới tu hành.
Loại người này do lòng không tạp niệm cho nên thân cận tự nhiên, dung hợp với trời đất.
Không bước vào con đường tu hành thì thôi, một khi bước vào con đường tu hành liền có thể tiến thẳng không hề có trở ngại, bọn họ tu hành một ngày bằng người khác tu hành trăm ngày.
Kiến Sầu trước mặt...
Lão mới chỉ mở tâm nhãn cho nàng để nàng có thể cảm giác được sự tồn tại của thiên địa linh khí xung quanh, nhưng nàng lại không cần dạy mà vẫn biết, không ngờ lại bắt đầu tự động hấp thu vận chuyển.
Hoặc nói không phải là Kiến Sầu tự nhiên biết được mà là linh khí này, trời đất này có thiện cảm với nàng, cho nên sẵn sàng tự động lưu chuyển trong kinh mạch của nàng.
Người và trời vốn vẫn có cảm ứng.
Mà cảm ứng của Kiến Sầu, hẳn là...
Mạnh đến mức đáng sợ.
Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến đây, khiếp sợ hít sâu một hơi.
Đã bao lâu không nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ thế này rồi?
Từng tia linh khí không ngừng thông qua các khiếu huyệt trên người đổ vào thân thể Kiến Sầu, sau khi vận chuyển lại tỏa ra ánh sáng lấm tấm rơi xuống đấu bàn, được tuyến khôn trên đấu bàn hút vào, sau đó dẫn đến thiên nguyên ở trung tâm.
Thiên nguyên đang không ngừng to lên.
Mười ngày trúc cơ?
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới tên đồ đệ Hoành Hư lão quái nhắc đến, lại nhớ Kiến Sầu hỏi chính mình, người bình thường trúc cơ cần bao lâu.
Lão nhớ lão đã nói mình trăm ngày trúc cơ đã rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ đứa đồ nhi này của lão...
Cho dù không thể mười ngày trúc cơ thì cũng không kém là mấy.
Chỉ có điều giữa trúc cơ và trúc cơ cũng có chênh lệch, nếu có thể có một số linh dược và trận pháp phụ trợ, trúc cơ sẽ hoàn mỹ hơn. Càng huống chi môn phái này của lão có chút đặc biệt, nếu Kiến Sầu trúc cơ bên ngoài chỉ sợ sẽ không được tốt lắm.
Bây giờ Phù Đạo sơn nhân chỉ hi vọng lần tu luyện này của Kiến Sầu đừng kéo dài quá lâu, nếu không lão sẽ phải ra tay can thiệp.
Bắt đầu tu hành trong tình trạng chưa hề có nền tảng, lại chưa nhận được chỉ dẫn đầy đủ, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma sẽ là một chuyện tiếc nuối trong đời Phù Đạo sơn nhân.
Trong lòng lão đã hạ quyết định, đợi đến lúc Kiến Sầu kết thúc giai đoạn tu luyện này liền lập tức đi giải quyết việc đó rồi nhanh chóng mang Kiến Sầu trở lại tông môn để có thể một mạch tu luyện đột phá luôn.
Bao lâu rồi?
Đã bao lâu lão không có cảm giác máu nóng sôi trào vì một người như thế này?
Phù Đạo sơn nhân không nhớ rõ nữa.
Có lẽ các thiên tài luôn làm mọi người kích động nhất.
Giống như là chính mình năm đó.
Bất giác nhớ lại những chuyện khi xưa, trên mặt Phù Đạo sơn nhân cũng thoáng có nét cười.
Đêm vẫn khuya dần.
Dưới thân Kiến Sầu, vạn tượng đấu bàn vẫn chậm rãi xoay tròn. Trên bầu trời, trăng đã lặn rồi, chỉ có những vì sao điểm xuyết khắp trời, ánh sao lấp lánh.
Trên trời dưới đất hô ứng với nhau.
Sao.
Trên người Kiến Sầu dường như cũng có một làn sương mù mơ hồ bao quanh.
Lúc này vị trí thiên nguyên trong vạn tượng đấu bàn đã dần dần được rót đầy, to bằng nắm tay trẻ con, trong vùng hỗn độn mông lung đó chỉ có ánh sáng như bụi lân tinh di chuyển không ngừng, cực kì linh động như có tính mạng.
Tiếng côn trùng, tiếng chim kêu càng làm mọi người thấy rõ sự yên tĩnh nơi này.
Dưới chân núi, Thanh Phong am cũng chìm trong tối tăm, chỉ có một vài nơi có đèn đuốc chập chờn.
Không có ai biết ở đây có người đang tu luyện.
Phương đông dần dần chuyển sang màu trắng nhờ nhờ, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Kiến Sầu không rời một phút nào.
Sao sáng đầy trời đã bị ánh bình minh át đi trở nên ảm đạm rồi chậm rãi biến mất trong những tia nắng đầu tiên vừa nhô lên khỏi mặt biển.
Một vùng sáng đột nhiên từ mặt biển xa xa nhanh chóng tràn tới.
Giờ khắc này thiên nguyên trên vạn tượng đấu bàn của Kiến Sầu dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên run lên, ánh sáng rực rỡ tràn ra, dần dần rót vào tuyến khôn bên ngoài.
Soạt!
Một tuyến khôn lấy thiên nguyên làm trung tâm không ngờ lại dần dần sáng lên.
Đang là màu xám ảm đạm đã từ từ biến thành màu trắng sữa đẹp mắt.
Thắp sáng...
Tuyến khôn đầu tiên!
Đúng lúc này Kiến Sầu cũng mở mắt ra như cảm nhận được điều gì đó, thần thái sáng láng từ con ngươi nàng tỏa ra, lan rộng rồi lại biến mất.
Trên đỉnh vách núi này chính là điểm cao nhất trong khu vực, từ nơi này có thể thấy biển cả mịt mờ không bờ bến phía xa xa.
Vầng mặt trời đỏ nhổ lên khỏi mặt biển, chậm rãi lên cao dần.
Ánh sáng chói mắt trải rộng lấp lánh trên mặt biển, biển cả xanh ngắt lúc này dường như cũng sắp bốc cháy lên theo ánh nắng sớm này.
Tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều sáng rực.
Kiến Sầu chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ như thế, không ngờ lại ngẩn ra một hồi lâu.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, sau đó là âm thanh của Phù Đạo sơn nhân: "Ngoài biển có núi tiên, mờ mịt giữa biển mây. Mọi người đều nói nơi mặt trời mọc có tiên nhân cư trú".
"Nơi mặt trời mọc đó là Thập Cửu Châu à?"
Toàn bộ suy nghĩ của Kiến Sầu đã bị hình ảnh trước mắt hút đi hết chưa quay lại được, chỉ vô thức hỏi.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu cười: "Không phải".
Kiến Sầu nghe vậy mới quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Một đêm trôi qua, Phù Đạo sơn nhân không có bất cứ thay đổi nào, chỉ có điều vẻ mặt hoang đường đã thu lại rất nhiều, trên người rực rỡ ánh nắng, có một vẻ đạo cốt tiên phong.
Nếu lúc này nói Phù Đạo sơn nhân chính là một vị thần tiên nàng cũng tin.
"Sư phụ, đồ nhi..."
"May mà chỉ có một đêm".
Phù Đạo sơn nhân hừ một tiếng, không hề khách khí trợn mắt nhìn nàng.
"Ta lại không ngờ ngươi là một thiên tài".
Hoặc nói, không ngờ nàng lại thiên tài đến mức đó.
Kiến Sầu nghe vậy ngẩn ra, bây giờ mới nhớ đêm qua mình chìm vào một trạng thái kì lạ. Rõ ràng nàng không hiểu gì về tu luyện, nhưng những thứ dường như là "linh khí" lơ lửng giữa trời đất đó lại như cố ý đến dẫn dắt nàng.
Nàng vô thức bị chúng mê hoặc, hành động theo cảm tính của mình.
Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nhắc nhở, nàng mới vội vàng đứng dậy, cúi đầu.
Dưới thân, vạn tượng đấu bàn xoay tròn đang dần dần mờ đi nhưng Kiến Sầu vẫn có thể nhìn hấy rõ.
Thiên nguyên phạm vi nửa thước.
Một tuyến khôn trắng như tuyết!
Thậm chí...
Nàng có cảm giác ngay cả đấu bàn cũng có vẻ đã to hơn một chút.
"Ơ..."
Kiến Sầu trợn mắt há mồm.
Nàng còn nhớ mười ngày trước những thứ này đối với nàng vẫn chỉ như nằm mơ.
Nhưng bây giờ không ngờ lại xuất hiện ngay dưới lòng bàn chân mình.
Vừa mới phân tâm, đấu bàn dưới chân lóe sáng lên một cái rồi biến mất.
Phù Đạo sơn nhân cười hì hì, đi hai vòng quanh người Kiến Sầu, không ngừng vuốt mấy sợi râu lơ thơ dưới cằm mình, nhìn Kiến Sầu như đang nhìn một loài động vật quý hiếm nào đó.
"Nhóc con, thế nào? Kinh ngạc chứ?"
"Xin sư phụ giải đáp nghi hoặc cho đồ nhi".
Truyền đạo, truyền nghề, giải hoặc, làm sư phụ cũng không phải việc dễ dàng gì.
Lúc cần hỏi, Kiến Sầu sẽ không ngại ngần.
Phù Đạo sơn nhân cũng không định úp mở với Kiến Sầu nữa, chỉ nói: "Ngươi đã tiến vào trạng thái thân hòa với tự nhiên, dung hợp trong trời đất, lại nhận được lợi ích vô biên, sư phụ ngươi nhìn cũng phải đỏ mắt. Có phải ngươi cảm thấy những linh khí đó dẫn dắt ngươi tu luyện, tự động vận hành trong kinh mạch của ngươi không?"
"Vâng".
Kiến Sầu lắng nghe, Phù Đạo sơn nhân có vẻ biết tình hình này, nàng cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Phù Đạo sơn nhân nói tiếp: "Thế thì đúng rồi, có lẽ là do ngươi sinh ra tính tình đã không hề coi trọng công danh lợi lộc, linh khí thích ngươi cũng là bình thường. Tình hình dung hợp với trời đất, đạt được thu hoạch ngoài ý muốn này bình thường được gọi là 'đốn ngộ'. Nhưng đối với người vừa mới bước chân vào con đường tu hành mà nói, bình thường chúng ta gọi là 'con của thiên đạo', cũng có nghĩa người này được trời chiếu cố, là người thiên đạo cho rằng thích hợp nhất để lĩnh ngộ".
Giọng lão ta dần trở nên ghen tị.
Phù Đạo sơn nhân lại đi vòng quanh Kiến Sầu, dường như muốn nhìn thấu người nàng.
"Ngươi nói xem, ngươi chưa hề từng trải, không cha không mẹ, lại đã từng có chồng, nói chính xác là đã từng làm vợ người ta, về lí thuyết thì sớm đã qua giai đoạn thân cận tự nhiên rồi. Tại sao? Sơn nhân ta đúng là không rõ, thảo nào những lão quái vật đó thỉnh thoảng lại phải kêu to một tiếng 'thiên đạo bất nhân'. Con bà nó, sơn nhân cũng xem như hiểu được tâm tình của bọn chúng rồi!"
Ôi.
Phù Đạo sơn nhân ảo não nhìn nàng.
"Chẳng lẽ sau này ta về Thập Cửu Châu lại phải chịu khó nhận một số phàm nhân đã làm vợ, thậm chí làm mẹ người ta về làm đồ đệ của mình hay sao?"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được sởn gai ốc.
Lão vội móc ra một cái đùi gà nhét vào miệng.
Lục Diệp lão tổ ơi, phải ăn cho đỡ sợ mới được, đúng là suýt nữa bị chính mình hù chết rồi!
Trong quá trình này, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân vẫn cực kì quái gở.
Chính bản thân Kiến Sầu cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng nhớ lại cách phân chia cảnh giới lần trước Phù Đạo sơn nhân đã giới thiệu cho nàng.
"Ngài nói thiên nguyên hoàn thành liền xem như thật sự bước vào con đường tu đạo, đến lúc thắp sáng đấu bàn liền có thể phong bàn trúc cơ. Bây giờ đồ nhi đã thắp sáng thiên nguyên và một sợi tuyến khôn, có phải đã xem như một người tu sĩ rồi không?"
"Điều này quả không sai".
Phù Đạo sơn nhân ậm ờ nói, ực một tiếng nuốt miếng thịt gà cuối cùng vào, thỏa mãn ợ một cái thật dài.
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Thế theo sư phụ thì đồ nhi trúc cơ sẽ tốn bao lâu?"
"..."
Không biết vì sao sau khi nghe thấy câu hỏi này của Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân lại chỉ muốn bóp chết nàng.
Nghẹn lời hồi lâu, lão mới nghển cổ nói: "Sẽ không lâu lắm".
"Sẽ không lâu lắm là bao lâu?"
Tại sao vị sư phụ này của mình luôn hàm hồ như vậy?
Kiến Sầu cau mày vặn hỏi.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị đứa đồ đệ không biết điều này làm cho tức chết. Lão đâm chiếc gậy trúc xuống mặt đất, đất đá không ngừng bắn lên mà lão cũng không dừng tay.
"Sẽ không lâu lắm nghĩa là sẽ không lâu lắm! Ngươi hỏi kĩ như vậy làm gì? Muốn khi sư diệt tổ hay sao? Sư phụ ngươi trăm ngày trúc cơ dễ lắm à? Ta sống dễ lắm à? Hôm kia có một thằng mười ngày trúc cơ chọc tức ta đã đủ rồi, bây giờ ngay cả đồ đệ của chính ta cũng không biết thương cảm cho tâm linh yếu ớt của sư phụ ta, rốt cuộc là ngươi muốn cố gắng tu luyện để giẫm sư phụ dưới lòng bàn chân như thế nào?"
"Ơ, cái này..."
Cuối cùng Kiến Sầu cũng hiểu ra một chút, tuy nhiên...
"Nhưng nếu không giẫm sư phụ dưới lòng bàn chân thì làm sao có thể giẫm tên đồ đệ của Hoành Hư lão quái mà sư phụ căm thù dưới lòng bàn chân chứ?"
"..."
Phù Đạo sơn nhân rất muốn phun đầy thịt gà lên mặt nàng.
"Cái loại đồ đệ nhà ngươi sơn nhân ta dạy không nổi! Cầm lấy!"
Lục lọi trong lòng một hồi, Phù Đạo sơn nhân sớm đã tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, đưa tay lấy ra một quyển sách nhỏ rách nát ném thẳng về phía Kiến Sầu".
Kiến Sầu giật nảy: "Sư phụ?!"
Hai tay vội vàng đón lấy quyển sách nhỏ, nàng cúi đầu nhìn, bìa ngoài rách nát tả tơi, dầu mỡ bóng nhờn, bên trên hình như viết chữ gì đó nhưng Kiến Sầu quả thực không nhận ra được.
Phù Đạo sơn nhân bế con ngỗng trắng lên, thở hổn hển nói: "Đây chính là phương pháp tu luyện, ngươi đã muốn giẫm sơn nhân dưới lòng bàn chân vậy thì cứ giẫm đi! Ta đi làm việc, ngươi ở chỗ này tu luyện tử tế cho ta. Nếu ta về nhìn thấy ngươi đang lười biếng, hơ hơ, cẩn thận ta lột da đấy!"
Nói xong lão quay đầu đi thẳng xuống con đường dài phía sau đỉnh núi.
"Sư phụ!"
Kiến Sầu hơi kinh ngạc gọi to một tiếng.
Phù Đạo sơn nhân quay lưng về phía nàng, xua tay: "Đừng gọi nữa, giận rồi!"
"..."
Không nói được gì nữa.
Kiến Sầu đột nhiên thở dài, vị sư phụ này đúng là không biết đùa một chút nào cả.
Nàng biết chắc cũng đến thời gian Phù Đạo sơn nhân đi làm việc rồi, dù sao hôm qua lão cũng đã trông nàng cả đêm rồi, nhưng...
Lão đi làm việc thì đi làm việc, còn ôm con ngỗng trắng đi làm gì?
Mắt thấy bóng dáng Phù Đạo sơn nhân dần dần biến mất trên sơn đạo, Kiến Sầu biết lão phải đi giải quyết công việc, ánh mắt không khỏi di chuyển xuống dưới, dừng lại trên Thanh Phong am lượn lờ khói bếp.
Sư phụ là một người tu hành ở Thập Cửu Châu lại phải làm chuyện gì ở thế gian tầm thường này.
Kiến Sầu không khỏi tò mò, nghĩ bụng đợi sư phụ về phải hỏi han cho rõ.
Còn bây giờ...
Ánh mắt thu lại rơi xuống trên quyển sách nhỏ này, Kiến Sầu nghĩ đã đến lúc tu luyện rồi.
Nàng lấy ra chiếc khóa bạc buộc dây đỏ trong tay áo, nhớ tới đứa con chưa ra đời đó, nhớ tới người "Mười ngày trúc cơ" trong miệng Phù Đạo sơn nhân, chỉ có một cảm giác như lửa hừng hực thiêu cháy trong lòng.
Tạ Bất Thần...
Ngón tay chậm rãi co vào, nắm chặt chiếc khóa bạc này trong lòng bàn tay, góc cạnh đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Có lẽ chỉ bằng cách này nàng mới có thể nhắc nhở chính mình: Nàng không có tư cách dừng lại.
Nàng còn phải vì chính mình, vì đứa con vô tội chết oan trong bụng mình, đòi lại một sự công bằng.
Chậm rãi thở ra một hơi, Kiến Sầu khoanh chân ngồi xuống, đặt quyển sách nhỏ rách nát lên đầu gối rồi mở ra.
Ánh nắng màu vàng rực rỡ trải khắp mặt đất, bên bờ vực trên đỉnh núi xanh xanh, bóng dáng Kiến Sầu ngồi lẻ loi.
Một tờ, một tờ...
Lại một tờ...
########
Mới phát hiện đây đang là quyển 1, tên quyển là nhân gian cô đảo.
Truyện này chắc khoảng 10 quyển, mỗi quyển 30 chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook