Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng
-
Chương 47
Hoàng đế Thiên Quốc Hoàng Thiên Thịnh nhấp một ngụm trà lại khẽ đưa mắt quan sát Long Thần Vũ đang ngồi bên dưới. Ngoài chiếc mặt nạ bạc luôn luôn ở trên mặt có chút kỳ quái khiến ông nhìn không được thuận mắt thì không điểm gì là không vừa ý. Một đại tướng quân dũng mãnh nắm giữ phân nửa binh quyền của Long Quốc, danh tiếng điều binh khiển tướng vô cùng lẫy lừng; một Vương gia quyền khuynh triều dã, tiếng nói có lẽ cũng chỉ dưới một người. Tuổi trẻ tài cao lại uy nghiêm đĩnh đạc, tính tình trầm ổn. Quan trọng hơn hết hắn vẫn chưa có thê tử. Mắt nhìn người của nữ nhi không tồi, chọn rất tốt.
Có điều tốt quá lại khiến ông có chút không biết nên mở lời thế nào. Dù gì nữ nhi của ông chỉ mang danh là nghĩa nữ hoàng đế, thân phận so với hắn quả thật thấp hơn, dựa vào quan hệ nhỏ nhoi tạo lập được ở bên ngoài của nữ nhi liệu sẽ làm nên chuyện?
“Trà thơm!” – Long Thần Vũ nhàn nhạt nhìn vị Hoàng đế đang ngồi phía trên, ý tứ trong ánh mắt hiển hiện chính là “ông không chỉ muốn mời ta dùng trà?”
Hoàng Thiên Thịnh ra vẻ gật gù, nam tử lãnh khí này đến nói cũng rất kiệm lời, vô thanh vô tức luôn phát ra khí thế dọa người, bản thân ông là hoàng đế một nước cũng cảm nhận được người này không dễ chọc. Khẩu vị của nữ nhi thật lạ, không giống với mẫu thân nàng chút nào, Băng nhi lúc trước chính là bị phần ôn nhu ấm áp của ông hạ gục đi.
“Trẫm có nghe qua Hàn Vương và Tuyết Nhi đã quen biết từ trước?”
“Không sai!” – Long Thần Vũ kín đáo phóng tia mắt về phía Hoàng Thiên Thịnh. Thì ra gặp riêng hắn chính là hỏi đến điều này. Hoàng đế Thiên Quốc đã có điểm nghi kị vì sao vẫn để Tiểu Thiên làm công chúa? Thân phận của nàng ở trong mắt bất kỳ kẻ nào cũng sẽ trở nên mập mờ khó hiểu, chốn thâm cung không chắc có thể sống yên ổn. Trong đầu Long Thần Vũ đột nhiên lại hiện ra dáng vẻ tinh nghịch cùng nụ cười trong trẻo của Tiểu Thiên, tâm không khỏi cuộn lên lo lắng, xác thực nàng không thích hợp ở nơi nguy hiểm như vậy.
“Hàn Vương nhận thấy Tuyết Nhi thế nào?” – Hoàng Thiên Thịnh tiếp tục dò hỏi. Xem như ông cũng đã đặt hết tâm tư cho nữ nhi, nhất định phải biết được nam tử có thể là phò mã kia đối với nữ nhi của ông lòng dạ ra sao, nếu hắn hờ hững lạnh nhạt với nàng thì ông cũng phải có tính toán khác.
Long Thần Vũ nháy mắt trở nên phân vân, câu hỏi này khiến hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ về khoảng thời gian tiếp xúc với Tiểu Thiên, thường xuyên nghi kỵ nàng nhưng cũng thường xuyên mất đi cảnh giác đối với nàng. Đơn thuần, thanh khiết lại ấm áp vui vẻ, thêm chút giảo hoạt nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Không thể phủ nhận nữ nhân ấy đem đến cho hắn rất nhiều cảm xúc khác lạ. Huống hồ hắn vẫn còn cần phải xác thực một chuyện.
“Tốt!” – Hắn chỉ đáp ngắn gọn một từ. Long Thần Vũ vốn không phát hiện ra tim hắn đã đập nhanh hơn một nhịp, hơi thở cũng không thông thuận như thường.
Hoàng Thiên Thịnh đối với câu trả lời của hắn lại phi thường hợp ý. Không phải vì một chữ “Tốt” vô thưởng vô phạt mà vì ông phát giác đường cong nơi khóe miệng của hắn đã không tự chủ mờ nhạt đưa lên. Trong lòng ông thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này từ đầu đến cuối làm ra vẻ vân đạm phong khinh, thanh lãnh như băng đá ngàn năm nhưng vừa nhắc đến Tuyết nhi cuối cùng vẫn không kiềm nén được tan chảy tuôn ra từ đáy mắt, khóe miệng. Khiến ông yên tâm không ít.
“Bang giao hai nước trước nay đều rất tốt, cũng đã từng liên hôn củng cố mối quan hệ. Nay trẫm thực muốn đã thân càng thêm thân vì vậy có ý gả Tuyết nhi cho Hàn Vương. Trẫm dưới gối cũng chỉ có hoàng tử, cho nên Tuyết Nhi mặc dù là nghĩa nữ của trẫm nhưng trẫm tuyệt đối rất yêu thương nàng, địa vị của nàng hoàn toàn không thua kém nhi tử nào, đặc biệt xứng với Hàn Vương. Ngươi thấy thế nào?”
Long Thần Vũ rốt cuộc cũng có vài tia dao động phức tạp. Liên hôn chính trị? Thứ hắn ghét nhất lại rơi vào người hắn và Tiểu Thiên?
“Không được!” – Giọng nói như chuông bạc ẩn ẩn tức giận vang lên. Tiểu Thiên vén váy đùng đùng xuất hiện ở trước mặt hai người đang bàn chuyện “đại sự” có liên quan mật thiết đến nàng. Ánh mắt không khách khí không nể nang quét tới từng người.
Lời nói của nàng khiến cả Hoàng đế và Long Thần Vũ đều nhướn mày nheo mắt.
Nữ nhi của ông là thẹn quá hóa giận, vui quá nên nói sai? Chuyện nàng giữa thanh thiên bạch nhật nói thích người ta ông cũng đã nghe được, tuy rằng lúc đó cải nam trang nhưng cũng tính là đang thổ lộ tình cảm. Hiện tại người làm phụ thân như ông muốn thành toàn cho nàng, nàng lại không ưng thuận?
Hắn thế nhưng quên mất chuyện của nàng và Mạc Ngọc Hàn. Xem xét thái độ lúc này có lẽ mối quan hệ giữa bọn họ thực không phải bình thường. Long Thần Vũ vô thức nắm chặt bàn tay, ánh mắt như phát hỏa, hình ảnh đêm hôm trước hóa thành móng vuốt mèo, cào vào trái tim hắn, không hiểu vì sao đau rát khó chịu.
“Tại sao không được?” – Hoàng đế ngạc nhiên.
“Người còn chưa hỏi qua ý con đã muốn tự mình làm chủ?” – Tiểu Thiên cau mày ngồi xuống ghế đối diện với Long Thần Vũ. Nàng đến tìm phụ hoàng định bụng bàn bạc với ông vấn đề rời cung của nàng. Vừa hay đến đúng lúc nghe được ông đang lén tìm người để gả nàng đi, liền nổi giận xông vào. Nếu không phải phụ hoàng đặc cách cho nàng tùy thời đến tìm ông không cần thông báo, có lẽ đến lúc lên kiệu hoa nàng mới được biết.
Hoàng Thiên Thịnh nghiêm túc nhìn nữ nhi suy ngẫm, lần đầu nghi ngờ câu “tự mình làm chủ”, giống như đứa trẻ mới học chữ quả thật rối rắm. Ông không thể tự mình làm chủ? Cho dù không phải hoàng đế thì cũng là phụ thân của nàng, quyết định gả nàng đi còn cần phải hỏi ý kiến sao? Hoàng Thiên Thịnh hết nhìn lên lại nhìn xuống, việc làm theo lẽ thường của ông tại sao ở trong miệng nữ nhi lại hàm chứa ý sai trái rồi? Không lẽ nữ nhi vốn dĩ đối với Hàn Vương không phải loại tình cảm kia?
“Con muốn gả hay không?” – Hoàng đế yêu chiều nàng tận trời, theo lý sẽ không bao giờ có chuyện dung túng lời nói và hành động của nàng như vậy, thế nhưng thật sự hướng nàng hỏi ý.
Trong lòng ông cũng chắc mẩm nàng sẽ gật đầu, có thể nàng buồn bực vì không được biết trước nên giận lẫy, chỉ cần làm vẻ hỏi nàng một câu còn không phải sẽ nhanh chóng cười tươi như hoa nở sao?
“Không gả, con đương nhiên không muốn!” – Tiểu Thiên đứng phắt dậy lời nói dứt khoát. Cổ đại đúng là cổ đại, muốn tức chết nàng? Mười sáu tuổi, chưa được yêu đương gì đã muốn nàng lấy chồng?
“Thế…” – Hoàng đế ngẩn người ngơ ngác, nữ nhi phản đối kịch liệt như vậy khiến ông rất hoang mang.
“Có thể nói cho phụ hoàng biết nguyên nhân?” - Hoàng Thiên Thịnh lại đổi chiều suy đoán, cho là nàng có ẩn tình.
“Con chỉ mới mười sáu!” – Nàng cười không giống cười, khóc lại không phải khóc, nhe răng nói.
“Đã đủ tuổi!” – Hoàng đế lại không để thái độ của nàng vào mắt, nghiêm túc tiếp lời.
Tiểu Thiên nóng giận mở miệng, định thốt ra vài lời phổ cập kiến thức hôn nhân nhưng rất nhanh chóng phát hiện nếu nàng dùng lời lẽ thông thường nói ra, chỉ sợ thêm loạn thêm rối, nâng ly trà uống một ngụm kiềm hãm tâm tình, nàng quyết định đẩy vấn đề này cho Long Thần Vũ. Thứ nhất hắn luôn ôm một mối tình thanh mai trúc mã, thứ hai có thể hắn bong bóng, dù là nguyên nhân gì hắn cũng nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Suy đi tính lại, lời của hắn chắc chắn nặng ký hơn nàng. Tiểu Thiên lòng tin mười phần, điều chỉnh lại âm lượng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thốt lên:
“Phụ hoàng! Nữ nhi biết tuổi của nữ nhi xác thực đã đến lúc phải gả ra ngoài. Nữ nhi cũng biết phụ hoàng vì con hao tâm tổn tứ, muốn tốt cho con. Nhưng người đề cập như vậy, e rằng sẽ làm Hàn Vương khó xử. Dù gì Hàn Vương và nữ nhi cũng là chỗ quen biết, nếu huynh ấy nói ra lời thật lòng, không ưng thuận, nhỏ thì ảnh hưởng đến mối quan hệ của con và huynh ấy, lớn lại liên quan đến bang giao hai nước; còn nếu huynh ấy nói ra lời không thật lòng, chấp nhận hôn sự này, há chẳng phải ủy khuất huynh ấy cũng ủy khuất nữ nhi sao? Nữ nhi tuyệt đối không lấy phu quân không yêu thương mình. Hàn Vương huynh xem Tuyết Nhi nói như vậy hợp lý chứ?”.
Tiểu Thiên dứt lời ném một ánh mắt ý vị rõ ràng cho Long Thần Vũ, ta giúp huynh nói lên nỗi lòng, huynh cũng nên biết ứng phó một chút mới được.
Long Thần Vũ thản nhiên nâng mi nhìn thẳng vào Tiểu Thiên, phóng tia mắt đáp lại sự kỳ vọng của nàng, hai bên trong một thoáng dùng ánh mắt trao đổi, tâm ý tương thông.
Hắn phất trường bào mạnh mẽ đứng dậy, dáng người cao lớn vừa có nét uy nghiêm lại mang tư thái phong nhã, hướng vị Hoàng đế đang rối rắm phía trên tiếp lời.
Có điều tốt quá lại khiến ông có chút không biết nên mở lời thế nào. Dù gì nữ nhi của ông chỉ mang danh là nghĩa nữ hoàng đế, thân phận so với hắn quả thật thấp hơn, dựa vào quan hệ nhỏ nhoi tạo lập được ở bên ngoài của nữ nhi liệu sẽ làm nên chuyện?
“Trà thơm!” – Long Thần Vũ nhàn nhạt nhìn vị Hoàng đế đang ngồi phía trên, ý tứ trong ánh mắt hiển hiện chính là “ông không chỉ muốn mời ta dùng trà?”
Hoàng Thiên Thịnh ra vẻ gật gù, nam tử lãnh khí này đến nói cũng rất kiệm lời, vô thanh vô tức luôn phát ra khí thế dọa người, bản thân ông là hoàng đế một nước cũng cảm nhận được người này không dễ chọc. Khẩu vị của nữ nhi thật lạ, không giống với mẫu thân nàng chút nào, Băng nhi lúc trước chính là bị phần ôn nhu ấm áp của ông hạ gục đi.
“Trẫm có nghe qua Hàn Vương và Tuyết Nhi đã quen biết từ trước?”
“Không sai!” – Long Thần Vũ kín đáo phóng tia mắt về phía Hoàng Thiên Thịnh. Thì ra gặp riêng hắn chính là hỏi đến điều này. Hoàng đế Thiên Quốc đã có điểm nghi kị vì sao vẫn để Tiểu Thiên làm công chúa? Thân phận của nàng ở trong mắt bất kỳ kẻ nào cũng sẽ trở nên mập mờ khó hiểu, chốn thâm cung không chắc có thể sống yên ổn. Trong đầu Long Thần Vũ đột nhiên lại hiện ra dáng vẻ tinh nghịch cùng nụ cười trong trẻo của Tiểu Thiên, tâm không khỏi cuộn lên lo lắng, xác thực nàng không thích hợp ở nơi nguy hiểm như vậy.
“Hàn Vương nhận thấy Tuyết Nhi thế nào?” – Hoàng Thiên Thịnh tiếp tục dò hỏi. Xem như ông cũng đã đặt hết tâm tư cho nữ nhi, nhất định phải biết được nam tử có thể là phò mã kia đối với nữ nhi của ông lòng dạ ra sao, nếu hắn hờ hững lạnh nhạt với nàng thì ông cũng phải có tính toán khác.
Long Thần Vũ nháy mắt trở nên phân vân, câu hỏi này khiến hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ về khoảng thời gian tiếp xúc với Tiểu Thiên, thường xuyên nghi kỵ nàng nhưng cũng thường xuyên mất đi cảnh giác đối với nàng. Đơn thuần, thanh khiết lại ấm áp vui vẻ, thêm chút giảo hoạt nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Không thể phủ nhận nữ nhân ấy đem đến cho hắn rất nhiều cảm xúc khác lạ. Huống hồ hắn vẫn còn cần phải xác thực một chuyện.
“Tốt!” – Hắn chỉ đáp ngắn gọn một từ. Long Thần Vũ vốn không phát hiện ra tim hắn đã đập nhanh hơn một nhịp, hơi thở cũng không thông thuận như thường.
Hoàng Thiên Thịnh đối với câu trả lời của hắn lại phi thường hợp ý. Không phải vì một chữ “Tốt” vô thưởng vô phạt mà vì ông phát giác đường cong nơi khóe miệng của hắn đã không tự chủ mờ nhạt đưa lên. Trong lòng ông thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này từ đầu đến cuối làm ra vẻ vân đạm phong khinh, thanh lãnh như băng đá ngàn năm nhưng vừa nhắc đến Tuyết nhi cuối cùng vẫn không kiềm nén được tan chảy tuôn ra từ đáy mắt, khóe miệng. Khiến ông yên tâm không ít.
“Bang giao hai nước trước nay đều rất tốt, cũng đã từng liên hôn củng cố mối quan hệ. Nay trẫm thực muốn đã thân càng thêm thân vì vậy có ý gả Tuyết nhi cho Hàn Vương. Trẫm dưới gối cũng chỉ có hoàng tử, cho nên Tuyết Nhi mặc dù là nghĩa nữ của trẫm nhưng trẫm tuyệt đối rất yêu thương nàng, địa vị của nàng hoàn toàn không thua kém nhi tử nào, đặc biệt xứng với Hàn Vương. Ngươi thấy thế nào?”
Long Thần Vũ rốt cuộc cũng có vài tia dao động phức tạp. Liên hôn chính trị? Thứ hắn ghét nhất lại rơi vào người hắn và Tiểu Thiên?
“Không được!” – Giọng nói như chuông bạc ẩn ẩn tức giận vang lên. Tiểu Thiên vén váy đùng đùng xuất hiện ở trước mặt hai người đang bàn chuyện “đại sự” có liên quan mật thiết đến nàng. Ánh mắt không khách khí không nể nang quét tới từng người.
Lời nói của nàng khiến cả Hoàng đế và Long Thần Vũ đều nhướn mày nheo mắt.
Nữ nhi của ông là thẹn quá hóa giận, vui quá nên nói sai? Chuyện nàng giữa thanh thiên bạch nhật nói thích người ta ông cũng đã nghe được, tuy rằng lúc đó cải nam trang nhưng cũng tính là đang thổ lộ tình cảm. Hiện tại người làm phụ thân như ông muốn thành toàn cho nàng, nàng lại không ưng thuận?
Hắn thế nhưng quên mất chuyện của nàng và Mạc Ngọc Hàn. Xem xét thái độ lúc này có lẽ mối quan hệ giữa bọn họ thực không phải bình thường. Long Thần Vũ vô thức nắm chặt bàn tay, ánh mắt như phát hỏa, hình ảnh đêm hôm trước hóa thành móng vuốt mèo, cào vào trái tim hắn, không hiểu vì sao đau rát khó chịu.
“Tại sao không được?” – Hoàng đế ngạc nhiên.
“Người còn chưa hỏi qua ý con đã muốn tự mình làm chủ?” – Tiểu Thiên cau mày ngồi xuống ghế đối diện với Long Thần Vũ. Nàng đến tìm phụ hoàng định bụng bàn bạc với ông vấn đề rời cung của nàng. Vừa hay đến đúng lúc nghe được ông đang lén tìm người để gả nàng đi, liền nổi giận xông vào. Nếu không phải phụ hoàng đặc cách cho nàng tùy thời đến tìm ông không cần thông báo, có lẽ đến lúc lên kiệu hoa nàng mới được biết.
Hoàng Thiên Thịnh nghiêm túc nhìn nữ nhi suy ngẫm, lần đầu nghi ngờ câu “tự mình làm chủ”, giống như đứa trẻ mới học chữ quả thật rối rắm. Ông không thể tự mình làm chủ? Cho dù không phải hoàng đế thì cũng là phụ thân của nàng, quyết định gả nàng đi còn cần phải hỏi ý kiến sao? Hoàng Thiên Thịnh hết nhìn lên lại nhìn xuống, việc làm theo lẽ thường của ông tại sao ở trong miệng nữ nhi lại hàm chứa ý sai trái rồi? Không lẽ nữ nhi vốn dĩ đối với Hàn Vương không phải loại tình cảm kia?
“Con muốn gả hay không?” – Hoàng đế yêu chiều nàng tận trời, theo lý sẽ không bao giờ có chuyện dung túng lời nói và hành động của nàng như vậy, thế nhưng thật sự hướng nàng hỏi ý.
Trong lòng ông cũng chắc mẩm nàng sẽ gật đầu, có thể nàng buồn bực vì không được biết trước nên giận lẫy, chỉ cần làm vẻ hỏi nàng một câu còn không phải sẽ nhanh chóng cười tươi như hoa nở sao?
“Không gả, con đương nhiên không muốn!” – Tiểu Thiên đứng phắt dậy lời nói dứt khoát. Cổ đại đúng là cổ đại, muốn tức chết nàng? Mười sáu tuổi, chưa được yêu đương gì đã muốn nàng lấy chồng?
“Thế…” – Hoàng đế ngẩn người ngơ ngác, nữ nhi phản đối kịch liệt như vậy khiến ông rất hoang mang.
“Có thể nói cho phụ hoàng biết nguyên nhân?” - Hoàng Thiên Thịnh lại đổi chiều suy đoán, cho là nàng có ẩn tình.
“Con chỉ mới mười sáu!” – Nàng cười không giống cười, khóc lại không phải khóc, nhe răng nói.
“Đã đủ tuổi!” – Hoàng đế lại không để thái độ của nàng vào mắt, nghiêm túc tiếp lời.
Tiểu Thiên nóng giận mở miệng, định thốt ra vài lời phổ cập kiến thức hôn nhân nhưng rất nhanh chóng phát hiện nếu nàng dùng lời lẽ thông thường nói ra, chỉ sợ thêm loạn thêm rối, nâng ly trà uống một ngụm kiềm hãm tâm tình, nàng quyết định đẩy vấn đề này cho Long Thần Vũ. Thứ nhất hắn luôn ôm một mối tình thanh mai trúc mã, thứ hai có thể hắn bong bóng, dù là nguyên nhân gì hắn cũng nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Suy đi tính lại, lời của hắn chắc chắn nặng ký hơn nàng. Tiểu Thiên lòng tin mười phần, điều chỉnh lại âm lượng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thốt lên:
“Phụ hoàng! Nữ nhi biết tuổi của nữ nhi xác thực đã đến lúc phải gả ra ngoài. Nữ nhi cũng biết phụ hoàng vì con hao tâm tổn tứ, muốn tốt cho con. Nhưng người đề cập như vậy, e rằng sẽ làm Hàn Vương khó xử. Dù gì Hàn Vương và nữ nhi cũng là chỗ quen biết, nếu huynh ấy nói ra lời thật lòng, không ưng thuận, nhỏ thì ảnh hưởng đến mối quan hệ của con và huynh ấy, lớn lại liên quan đến bang giao hai nước; còn nếu huynh ấy nói ra lời không thật lòng, chấp nhận hôn sự này, há chẳng phải ủy khuất huynh ấy cũng ủy khuất nữ nhi sao? Nữ nhi tuyệt đối không lấy phu quân không yêu thương mình. Hàn Vương huynh xem Tuyết Nhi nói như vậy hợp lý chứ?”.
Tiểu Thiên dứt lời ném một ánh mắt ý vị rõ ràng cho Long Thần Vũ, ta giúp huynh nói lên nỗi lòng, huynh cũng nên biết ứng phó một chút mới được.
Long Thần Vũ thản nhiên nâng mi nhìn thẳng vào Tiểu Thiên, phóng tia mắt đáp lại sự kỳ vọng của nàng, hai bên trong một thoáng dùng ánh mắt trao đổi, tâm ý tương thông.
Hắn phất trường bào mạnh mẽ đứng dậy, dáng người cao lớn vừa có nét uy nghiêm lại mang tư thái phong nhã, hướng vị Hoàng đế đang rối rắm phía trên tiếp lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook