Bởi vì vợ hắn thân thể không tốt, cho nên mỗi lần hút thuốc hắn đều trốn sang một bên, săn sóc như vậy tự nhiên cũng được người bên ngoài khen ngợi không thôi.

Vợ Uông Đào bất đắc dĩ, nghĩ, chờ đến khi trời sáng, dù Uông Đào có đồng ý hay không, cũng nhất định phải cùng cô đi bệnh viện kiểm tra một chút. Mỗi ngày mất ngủ như vậy cũng không được.

Khi Uông Đào hút hết một điếu thuốc từ toilet đi ra, vợ hắn đã ngủ rồi. Hắn ngồi xuống bên giường, nghĩ chắc hẳn là hắn gần đây nghĩ ngợi quá nhiều, cho nên mới sẽ luôn mơ thấy ác mộng. Ngày mai đi bệnh viện mua chút thuốc ngủ, hẳn là có thể ngủ một giấc yên ổn.

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng an ổn hơn rất nhiều, chuẩn bị tắt đèn tiếp tục ngủ. Ai ngờ chớp mắt một cái, lại nhìn thấy trên cửa sổ nhà hắn có một người nằm úp sấp ở đó! Bóng người kia hệt như con ếch, tứ chi đều dán trên cửa sổ, mái tóc dài bị gió thổi bay phất phơ, tựa hồ đang rất cố sức bò về phía hắn. . .

Hắn không nhìn rõ mặt của cô, lại theo bản năng nghĩ tới một người, Từ Anh!

Từ Anh cũng là tóc dài, cũng gầy gò nhỏ bé giống cô như vậy. Cô tìm đến hắn báo thù sao? !

Không, không thể nào, trên đời này căn bản là không có quỷ! Chắc chắn là do hắn quá nhiều ác mộng, nên sinh ra ảo giác. . .

Uông Đào cả người đều run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt hết quần áo. Hắn cứng đờ thân thể, đột ngột vơ lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường ném qua!

Sau đó, tiếng vang trong dự tính không có truyền đến, Uông Đào trợn trừng mắt, nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa bị hắn ném đi lại đang lắc lư bay trở lại, từ giữa không trung từng chút từng chút bay tới trước mặt hắn. Hắn liều mạng lui về phía sau, đến khi dán vào trên vách tường không thể lui lại nữa, điều khiển từ xa rốt cục cũng dừng lại ở trước mặt hắn.

Ngoài cửa sổ, cô gái tóc dài vẫn còn ở đó. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt âm lãnh ác độc của cô, như thể hận không thể đem hắn băm thành trăm mảnh!

Răng Uông Đào lập cập va vào nhau, hắn lui ở trong góc động cũng không dám động, sợ hãi đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của hắn, "Tôi biết, tôi biết, cô tìm đến tôi để báo thù! Nhưng tôi không muốn chết, tôi không muốn chết mà! Cô có thể đừng giết tôi hay không? Van xin cô đừng giết tôi mà. . ."

"Rầm, rầm, rầm!" Tiếng đập ngoài cửa sổ càng ngày càng rõ ràng, răng rắc, cửa sổ như thể bị người cạy ra. Uông Đào nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn cô gái tóc dài vặn vẹo tứ chi từ cửa sổ bò vào, lắc lư đi lại gần hắn. . .

Sợ hãi trong ánh mắt Uông Đào như có thực thể, hắn run run rẩy rẩy trốn ra sau, cuối cùng hét to một tiếng "Cứu mạng!" chạy tóe khói ra khỏi nhà!

Cô gái tóc dài lảo đảo, đôi chân cứng nhắc quỷ dị bước tùng bước khập khiễng đuổi theo, trong miệng hô lên: "Đừng chạy, đừng chạy mà. . ."

Vợ Uông Đào trốn ở chăn trong, không ngừng run rẩy, cô liều mạng cắn môi mới không làm cho mình hét ra tiếng. . .

. . .

Đêm đó Uông Đào liền đi bệnh viện, bởi vì hắn chạy quá nhanh, không cẩn thận ngã hôn mê bất tỉnh. Cố Phi Âm đuổi kịp hắn liền gọi điện cho Giang Thiên. Giang Thiên vừa tới đây, liền đưa hắn đi bệnh viện.

Lúc này, Cố Phi Âm đang ngồi bên ngoài bệnh viện ăn mì ăn liền. Cô bận hơn nửa buổi tối, đói tới mức bụng lục bục kêu. Vừa rồi còn khiêng cái chân tê dại vì chuột rút đuổi theo Uông Đào, thế nào cũng muốn thưởng chính mình một chút.

Nữ quỷ áo đỏ ngồi bên cạnh cô, lạnh lùng nói: "Uông Đào quả nhiên chính là một tên khốn, Bính Bính gặp phải hắn đúng là rất xui xẻo."

Quỷ phu nhân nói: "Trên đời này vốn dĩ không có tên đàn ông nào tốt, người nào tin tưởng đàn ông tốt mới là thật sự là kẻ ngu ngốc. Cô gái tóc dài , cô đang ăn gì vậy? Tôi cũng muốn ăn."

Cố Phi Âm xòe bàn tay ra: "Năm tệ một bát."

Quỷ phu nhân nghẹn nghẹn, vẫy vẫy tay, quỷ nha hoàn lập tức lấy ra một mảnh lá bạc từ trong túi. Cố Phi Âm hai tay dâng bát mì ăn liền của cô ra, bản thân lại đi nấu một bát, còn bỏ thêm miếng xúc xích! Xúc xích ăn với mì ăn liền mới là tuyệt phối đó. Vừa rồi cô không nỡ mua, hiện tại hết không nỡ rồi.

Quỷ phu nhân: ". . ." :)

Uông Đào ngã thành hơi chấn động não, cũng may không nghiêm trọng lắm, đến đêm thì tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn trở nên nghi thần nghi quỷ, hoảng sợ không thôi, cứ một mực gào thét là có quỷ, quỷ đuổi theo hắn, còn muốn giết hắn! Bác sĩ phải cho hắn một liều thuốc an thần mới an tĩnh lại, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Uông Đào xảy ra chuyện, vợ hắn ở nhà nhận được tin cũng vội vàng chạy tới, bây giờ nước mắt lưng tròng đứng bên ngoài phòng bệnh, cảnh sát hỏi gì cô ta cũng nói không biết.

“Tôi không biết vì sao nửa đêm chồng tôi lại chạy ra ngoài, lúc tôi đang ngủ mơ màng thì anh ấy nói muốn vào toilet hút thuốc. Bởi vì sức khỏe tôi không tốt, anh ấy lại nghiện thuốc lá nặng không cai được nên mỗi lần muốn hút thuốc anh ấy sẽ ra ngoài, cho nên tôi cũng không để ý lắm, cứ thế ngủ tiếp.”

“Lúc chồng cô chạy ra ngoài cô có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Vợ Uông Đào nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là tôi ngủ say quá, tôi uống thuốc có thành phần gây buồn ngủ nên tôi cũng không biết anh ấy ra ngoài lúc nào.”

“Cô kết hôn với chồng mình nhiều năm rồi, dạo gần đây có cảm thấy anh ta có chỗ nào kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ ư? Không có đâu, tình cảm của tôi với chồng vẫn rất tốt. Tính tình anh ấy cũng tốt, là người chính trực, chưa bao giờ anh ấy nói chuyện to tiếng với tôi. Mọi chuyện anh ấy đều nghe tôi, anh ấy rất nỗ lực làm việc, bố mẹ tôi những năm gần đây cũng vô cùng coi trọng anh ấy, định mấy năm nữa sẽ giao công ty cho chúng tôi quản lý, chúng tôi còn chuẩn bị sinh con nữa. Đồng chí cảnh sát, chồng tôi chỉ là bị thương nằm viện, sao các anh lại hỏi những điều này?”

Giang Thiên và đội trưởng liếc nhau, Giang Thiên chỉ nói: “Uông Đào vẫn luôn nói có quỷ muốn giết anh ta, không biết tại sao…”

Vợ Uông Đào khẽ cứng đờ, sợ hãi nói: “Đồng chí cảnh sát, trên đời này làm gì có quỷ chứ? Chắc chắn là chồng tôi ngủ mơ gặp ác mộng rồi, các anh là cảnh sát nhân dân, sao lại mê tín dị đoan như vậy? Tôi nghĩ chắc chồng tôi áp lực quá lớn nên tinh thần căng thẳng, dù sao thì nhà chúng tôi đều kỳ vọng rất lớn vào anh ấy.”

Giang Thiên như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Vợ Uông Đào cười khanh khách, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: “Không sao đâu, tôi còn phải cảm ơn các anh đã đưa chồng tôi đến bệnh viện, nếu không giữa trời đông thế này không biết sẽ chết cóng lúc nào.”

Đội trưởng và Giang Thiên không hỏi nhiều nữa vì biết có hỏi cũng chẳng thu được thông tin gì có ích, hai người đành từ bỏ, quyết định đợi ngày mai đến tìm Uông Đào sau.

Vợ Uông Đào nhìn cảnh sát rời đi xong mới xoay người vào phòng bệnh.

Giang Thiên và đội trưởng tìm thấy Cố đại sư vừa ăn mì xong ở một cửa hàng tiện lợi 24h bên ngoài bệnh viện. Hai người nói qua tình hình của Uông Đào cho cô biết, lại nói quả nhiên Uông Đào rất khả nghi, hắn hoặc là biết manh mối cái chết của Từ Anh, hoặc chính hắn là hung thủ. Hắn tuyệt đối không vô tội như bề ngoài.

Chuyện này Cố Phi Âm đã sớm biết, dù sao Uông Đào cũng nhận lầm cô thành Bính Bính, cứ luôn mồm xin cô đừng giết hắn, chút nữa thì bị cô hù chết.

Cô kể chuyện xảy ra lúc mình đi tìm Uông Đào, Giang Thiên và đội trưởng đều trầm mặc, vừa tưởng tượng cảnh cô gái tóc dài âm trầm bò vào trong cửa sổ, thì lập tức sợ tới mức run cầm cập, lông tơ dựng đứng cả lên—bảo sao Uông Đào bị dọa thành ra thế kia.

Giang Thiên lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Cố đại sư, cô không thể ra làm chứng được. Hơn nữa hành vi này của cô là tự ý xông vào nhà dân, nếu Uông Đào biết có khi hắn kiện ngược lại cô, là phải vào cục cảnh sát…”

Cố Phi Âm: “…??!”

Cụ bà đang còng lưng lập tức đứng thẳng dậy, mắt mở trừng trừng, lầm bầm rời tầm mắt.

Cố Phi Âm khiếp sợ, chỉ vào bà cụ bên cạnh: “Không phải tôi, tôi không có, chuyện này phải bắt bà cụ. Là bà ấy khiêng tôi lên, tôi không còn cách nào khác, sợ ngã từ tầng hai mươi xuống chết tươi nên mới bò vào cửa sổ.”

Bà cụ: “…”

Giang Thiên: “…”

Đội trưởng: “…”

Nhóm tiểu quỷ: “…”

Bà cụ xoay người sang chỗ khác, quay mông về phía cô.

Đương nhiên lúc này chuyện quan trọng nhất là làm sao bắt được Uông Đào, hắn đã để lộ dấu vết, chỉ thiếu chứng cứ mấu chốt nữa thôi.

Quỷ phu nhân đột nhiên nói: “Vợ Uông Đào có vấn đề.”

Cố Phi Âm hơi sửng sốt, cô không có ấn tượng gì với vợ Uông Đào, chỉ là nhìn có vẻ sức khỏe cô ta không tốt lắm, nói chuyện như không còn tí sức lực nào, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra chết thẳng cẳng vậy.

“Vợ Uông Đào? Cô ta tên là Tôn Mẫn à? Cô ta làm sao cơ?”

Quỷ phu nhân hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Ta cũng là phụ nữ, lòng dạ phụ nữ nghĩ gì sao có thể qua được mắt ta?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính: . . . Bị cõng rất lâu chân đã tê rần, khóc chít chit 

Bà lão: . . .

Uông Đào: . . .

Vợ Uông Đào: . . .

Nữ quỷ áo đỏ : . . .

Quỷ phu nhân: . . . ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương