Tình hình bên chùa Bạch Ngọc cũng không tốt lắm. Bởi vì chùa được xây trên sườn núi, khi xảy ra động đất, chấn động cực kỳ mãnh liệt. Tuy rằng phòng ở được xây đủ chắc chắn, không sụp đổ nghiêm trọng giống như trên thị trấn như vậy, nhưng mái ngói trên đỉnh lại bị rơi hết xuống. Tượng Bồ Tát lắc lư đổ xuống, không chỉ người đến lễ Phật bị thương, mà ngay cả hòa thượng trong chùa cũng bị thương nữa.

Tịnh Không sớm đã bị Tịnh Hành gọi về chùa giúp đỡ. Các vị sư thúc, sư huynh, sư đệ tuy rằng đều có bị thương, nhưng cũng may không nguy hiểm tới tính mạng, cũng coi như may mắn trong bất hạnh. Thấy tình huống trong chùa đã ổn định lại, sư thúc liền phân phó Tịnh Không dẫn theo các sư huynh đệ còn có thể đi lại cùng nhau xuống thôn trấn giúp đỡ, có thể cứu được một người cũng tốt.

"Còn sư phụ con nữa, cũng đã tám mươi chín tuổi rồi, nói ông ấy an phận ở trong chùa đi mà cứ không nghe. Lần này động đất đột nhiên xảy ra, điện thoại lại gọi không được, cũng không biết ông ấy thế nào rồi. Con chú ý nhiều một chút nhé."

Tịnh Không an ủi: "Sư thúc yên tâm, sư huynh đã mang người đi cứu sư phụ rồi. Có điều nghe nói sư phụ không ở nhà, trong nhà không có ai. Chắc hẳn sư phụ ra ngoài rồi."

Tịnh Hành từng mang theo mấy con quỷ đi tới nhà của sư phụ ở trên trấn. Có điều dưới đống đổ nát cũng không có người bị vùi lấp. Tuy rằng tìm không thấy người làm cho bọn họ rất là lo lắng, nhưng cũng là may mắn trong bất hạnh rồi.

Tịnh Không và mấy chục sư huynh đệ cùng nhau xuống thôn trấn giúp đỡ. Hiện giờ sắc trời đã tối, còn tí tách mưa nhỏ. Cả bầu trời xám xịt, chỉ có ánh đèn pin lập lòe. Đây không thể nghi ngờ đã làm tăng độ khó cho đội cứu viện, khiến lòng người càng thêm nặng nề.

Nhưng đồng thời, nhờ có đám quỷ quái giúp đỡ, dù bọn nó lúc này không đủ hồn lực, lại vẫn có thể xuyên qua đám đất đá vỡ vụn, cung cấp cho bọn họ thông tin về nạn dân bị vùi lấp một cách hoàn chỉnh, rõ ràng nhất. Tuy rằng một ít chiến sĩ không nhìn được, cũng không nghe được, nhưng ở đây còn có nhiều người của đặc bộ như vậy. Người có thể vào đặc bộ đều không phải người bình thường, là thông linh giả đặc thù nhất được chọn lựa trong số một tỷ người dân Hoa Hạ. Ba nhóm người này phân công hợp tác rõ ràng, không thể nghi ngờ đã tăng nhanh tốc độ cứu viện.

Liễu Ngộ đứng trước cửa chính đại điện chùa Bạch Ngọc, nhìn một cái liền có thể thấy cảnh tượng thê thảm trên trấn Bạch Ngọc. Ở đó nhà cửa đổ sập, một vài cây đuốc ánh đèn qua lại, có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

Nếp nhăn loang lổ trên mặt ông có nước mắt chảy qua, trầm mặc thật lâu sau, thở dài một tiếng.

Mà lúc này, cùng đứng với ông ở đây nhìn xuống, còn có rất nhiều nạn dân bị thương. Bọn họ cũng lệ rơi đầy mặt, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.

"Sư đệ."

Liễu Ngộ quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Nguyện sư huynh chống một chiếc gậy gỗ khập khiễng đi tới. Ông nhanh chóng đi qua, vui mừng nói: "Sư huynh, huynh không sao chứ? Tịnh Hành cùng Tịnh Không đều đang tìm huynh. Bọn chúng lo huynh xảy ra chuyện."

Liễu Nguyện khập khiễng đi tới. Lúc động đất xảy ra ông đang ở bên ngoài. Vì rung động quá mạnh nên ngã một cái, bị thương ở chân, lại tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, tốn chút sức lực mới đi trở về, "Ta không có chuyện gì, ta cũng ngần này tuổi rồi, coi như đã sống đủ, chết cũng là có lời. Nói cho hai tên nhóc đó không cần bận tâm đến ta nữa. Thứ bọn nó nên bận tâm chính là có thể sống lâu được như ta hay không kìa."

Liễu Ngộ hết chỗ nói rồi: ". . . Sư huynh."

Liễu Nguyện: "Hả?"

Liễu Ngộ: ". . ."

Thôi, nói thế nào thì nói, người còn sống trở về là tốt rồi.

Liễu Nguyện nhìn trấn Bạch Ngọc dưới chân núi, lại ngửa đầu nhìn trời.

. . .

Trải qua một đêm cứu giúp, người bị thương bị vùi lấp bên dưới nơi đổ nát của trấn Bạch Ngọc phần lớn đã được cứu ra. Còn người vẫn bị chôn ở phía dưới, phần lớn đã không còn hô hấp. Bởi vì muốn đem càng nhiều nhân lực phân phối đi cứu người còn sống, nên hiện giờ bọn họ chỉ có thể bị vùi lấp ở bên dưới.

Bữa sáng của Liễu Nguyện được chia đến là một chén nước cơm cùng một cái bánh bao chay. Ông uống nước cơm, bánh bao chay thì dùng giấy dầu gói lại, đút vào trong túi xong liền chống gậy xuống núi, khiến Liễu Ngộ tức giận không thôi: "Bên ngoài còn đang mưa, lại không ngừng có dư chấn, huynh đã què một chân rồi còn muốn đi đâu hả?"

Có thể làm cho Liễu Ngộ đã sớm nhìn thấu chuyện vui buồn của trần thế tức giận, đại khái cũng chỉ có vị sư huynh không đứng đắn này của ông. Liễu Nguyện nói: "Đệ đừng tức giận, ta đi là bởi có việc muốn làm, đệ không cần bận tâm quá."

Liễu Ngộ hừ nói: "Huynh đừng quên huynh đã tám mươi chín tuổi rồi đó! Bên ngoài hỗn loạn như vậy, huynh đừng có chạy lung tung!"

"Tám mươi chín thì có sao? Ai không phải một trang hảo hán?"

". . ."

Liễu Ngộ tức đến đau cả đầu, thấy thái độ sư huynh kiên định, chỉ có thể gọi một chú tiểu đi theo chăm sóc lão hòa thượng già này. Đừng có xảy ra chuyện gì, đến lúc đó còn đúng là không biết đi đâu mà khóc.

Chú tiểu đi theo Liễu Nguyện phương trượng xuống núi đi tới trấn Bạch Ngọc. Trên người bọn họ khoác áo mưa, đi ủng đi mưa, dẫm bùn đất mà đi. Dọc theo đường đi nhìn thấy cảnh vật thê lương cùng với vết máu đầy trên đường, nghĩ tới đợt thiên tai này không biết có bao nhiêu người mất đi sinh mệnh, chú tiểu nhịn không được lau nước mắt. Lão hòa thượng già nhìn trời: "Sinh tử có mệnh, không thể cưỡng cầu."

Chú tiểu không hiểu. Cậu chỉ biết là nhìn thấy nhà cửa đã từng phồn hoa náo nhiệt bị hủy đi, lại chết nhiều người như vậy, trong lòng rất là khổ sở. Cậu cúi đầu nghĩ, có lẽ là do cậu còn chưa hiểu thấu đáo Phật hiệu, cho nên không đạt được tới cảnh giới của Liễu Nguyện phương trượng.

Hai người đi thẳng một đường, trên đường nhìn thấy mấy người đi cứu viện, cũng nhìn thấy một ít người đang tìm kiếm gì đó trong đống đổ nát. Chú tiểu nói: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Liễu Nguyện nói: "Tìm người."

Chú tiểu ồ một tiếng: "Đi tìm Tịnh Hành cùng Tịnh Không sư huynh sao ạ?"

Liễu Nguyện nói: "Không phải."

Không phải ư? Chú tiểu ngẩn ngơ, sư phụ không đi tìm các sư huynh, vậy đi tìm ai nhỉ?

Đi mãi một hồi lâu, khi đến một chỗ đổ nát, chú tiểu nhìn thấy một nữ thí chủ tóc dài vẻ mặt âm trầm bay giữa không trung, trên mặt đeo khẩu trang ni lông, cậu ngây ngẩn cả người. Ngơ ngác nhìn chằm chằm chân của nữ thí chủ tóc dài, là cậu hoa mắt sao? Vì sao dưới lòng bàn chân không dẫm lên cái gì, lại có thể bay ở giữa không trung?

Lẽ, lẽ nào cậu gặp quỷ rồi? !

Cậu kinh hãi tại chỗ, sợ tới mức chân mềm nhũn!

Ngay khi cậu vừa nghi hoặc lại vừa khiếp sợ, liền thấy phương trượng nhấc chân khập khiễng đi qua, vừa gọi vừa phất tay, xem ra còn có chút kích động: "Cố thí chủ, coi như đã tìm cô rồi." Cậu kéo thế nào cũng không kéo lại được.

Cố Phi Âm nghiêng đầu qua, ánh mắt đen như mực chăm chú nhìn sang, chỉ thấy tầm mắt hư vô của cô đột nhiên thấy càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, dần dần, như là có một luồng ánh sáng mạnh đâm vào mắt cô, khiến cô không kìm lòng nổi mà nhắm mắt lại, giơ tay che lại ánh sáng chói mắt kia.

Cô chớp chớp mắt, cảnh tượng mơ hồ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. Cô nhìn thấy bên người một chuỗi quỷ đang hấp hối mềm nhũn bay lờ đờ, cũng nhìn thấy một đống phế tích đổ nát, còn nhìn thấy mọi người đang liều mạng cứu viện trong đống phế tích!

. . . Hử? Cô có thể nhìn thấy? Cô thế mà lại có thể nhìn thấy được!

Chuyện tốt như vậy xảy ra làm cho người ta thật ngoài ý muốn mà. Cố Phi Âm xoa xoa mắt, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng là rất vui vẻ. Dù sao thế giới màu xám xịt mờ mờ ảo ảo cũng rất khó nhìn, còn kèm theo đủ thứ bất tiện, ngay cả ăn một bữa cơm cũng chỉ sợ đút nhầm vào mũi. Vẫn là thế giới sáng sủa rõ ràng dễ nhìn hơn nhiều.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy quý nhân tiểu hòa thượng của cô. Khuôn mặt của tiểu hòa thượng loang lổ nếp nhăn, cái đầu lớn trọc lóc, cười híp mắt nhìn cô chằm chằm, "Cố thí chủ."

Cố Phi Âm nhìn ông, tuy rằng dung mạo không quen thuộc, nhưng giọng nói rất quen tai: "Ông kích động đi tìm tôi như vậy, là vì đã giúp tôi sửa xong thành mệnh phú quý rồi sao?"

Liễu Nguyện nói: "Không, là do tôi lo lắng không tìm thấy cô, ba tệ kia tôi liền không biết đem đi trả cho ai."

Cố Phi Âm ngẩn ngơ, đó đúng là chuyện lớn đấy, nghĩ lại rồi nói: "Không sao, nếu như tôi chết ông liền giúp tôi quyên góp đi là được, không thì mua chút tiền giấy đốt cho tôi."

Liễu Nguyện chắp hai tay tạo thành chữ thập, A di đà phật nói: "Vẫn là thí chủ thông tuệ, suy nghĩ chu đáo."

Chú tiểu ở bên cạnh: ". . . ? ? ?"

. . .

Liễu Nguyện liền đi theo Cố thí chủ, cô đi đâu, ông liền đi theo tới đó, rất là kiên trì, chọc cho chú tiểu càng thêm nghi hoặc, nghĩ không ra vì sao phương trượng nhà bọn họ phải đi theo một cô gái tóc dài kỳ quái? Hơn nữa mấy nạn dân trên trấn nhìn thấy cô, mỗi người còn biểu hiện cực kỳ kích động, cung kính. Dáng vẻ kia, phảng phất như cô là đấng cứu thế cứu vớt cả thế giới vậy.

Những nạn dân sống sót sao có thể không kích động? Trước kia bọn họ cho rằng cô gái tóc dài thần bí khó lường kia là yêu ma quỷ quái. Sau đó từ trong miệng Tịnh Hành tiểu sư phụ biết được thật ra cô là người, là người tu hành, cho nên mới có thể ra lệnh cho quỷ. Sau này, lại từ trong miệng người đặc bộ mà biết, Cố đại sư không chỉ là người tu hành, còn là một người rất tốt bụng, trước khi cứu bọn họ, đã từng cứu rất nhiều rất nhiều người. Đôi mắt kia của cô là bởi vì cứu người nên mới bị thương!

Kể từ đó, người nào có chút lương tâm làm sao có thể không cảm kích Cố đại sư chứ? Cho dù cả người cô thoạt nhìn âm trầm quỷ dị, bên người còn vẫn luôn dắt một chuỗi quỷ, nhìn qua không dễ chọc cho lắm, nhưng chính người như vậy đã cứu tất cả bọn họ, còn mang đồ ăn thức uống vật dụng đến cho bọn họ. Bọn họ dù có sợ, thì cũng là nỗi sợ trong cảm kích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương