"Hồ nháo!!! Ta chỉ là đi ra ngoài một chuyến, các ngươi liền mang thêm phiền phức cho ta!! Hàn nhi ngươi thật là!! Ngươi tại sao bây giờ còn mang theo A Tịch hồ đồ như vậy!!!"

Liễu Tư Thâm tức giận trách mắng hai người, khi thấy một mặt hững hờ của Từ Dao mới nhớ tới chuyện người này mất trí nhớ, câu nói kế tiếp răn dạy hắn không phát ra được, không thể làm gì khác hơn là thở dài bất đắc dĩ.

"Cha, người đừng trách cứ sư huynh." Liễu Mặc Tịch bất bình thay Từ Dao.

Liễu Tư Thâm thường ngày cũng rất sủng ái ái nữ thân thiết của mình.

"A Tịch, aiz...!Vị thiếu niên Thẩm gia kia sao rồi?"

"Chỉ có chút ngoại thương mà thương thế cũng không nặng lắm, không lâu sau sẽ tỉnh lại." Liễu Mặc Tịch tuy nói cũng là đệ tử Vân Đỉnh lại yêu thích y thuật, tài nghệ có thể nói là thuộc về tinh xảo.

Liễu Tư Thâm gật đầu lần thứ hai nhìn Từ Dao lẳng lặng đứng một bên, trầm trọng vỗ vai hắn, "Ta nghe nói chuyện Thẩm gia bị diệt môn."

Từ Dao lúc này mới hoàn hồn quay đầu nhìn lại, "Sư...sư phụ, chuyện này người có ý kiến gì không?

Liễu Tư Thâm lắc đầu, bọn họ đều là người ngoài cuộc, cũng chưa từng nghe nói Thẩm gia làm sao lại kết cừu oán, phải gánh chịu thảm án diệt môn như vậy! Tên tiểu tử sống sót kia thật là mạng lớn!!

"Cha, con đi nấu thuốc."

Liễu Tư Thâm gật đầu, "Ta đi cùng ngươi, Hàn nhi ở nơi này chăm sóc cho hắn."

"Vâng."

"A Tịch, đối với chuyện Hàn nhi mất trí nhớ ngươi làm thế nào?" Chờ sau khi hai cha con ra khỏi cửa, Liễu Tư Thâm mở miệng nói.

Liễu Mặc Tịch trầm tư phút chốc cũng không nghĩ ra cái gì "độc trong người sư huynh vốn xác thực toàn bộ đã được bài trí, còn mất trí nhớ...!con cảm thấy không phải giả vờ."

"Như vậy nha, vậy hắn tại sao khăng khăng muốn đi Thẩm gia?"

"Cái này con cũng không biết."

Nghe Liễu Mặc Tịch trả lời xong, Liễu Tư Thâm sắc mặt trầm xuống không nói gì, gần đây chuyện kì quái cũng đến lần lượt từng chuyện.

Từ Dao từng bước tới gần mạn giường, cụp mắt ngó nhìn người đang ngủ trên giường.

Vũ Vân Hàn có quan hệ gì với người này? Từ Dao cố gắng nghĩ lại lời nam nhân này nói trong mộng.

Nữ nhân yêu nhất...!là chỉ Liễu Mặc Tịch sao?

Vì sao người nhà của y bị giết hại mà Liễu Mặc Tịch vẫn còn sống?

Từ Dao càng nghĩ càng hỗn loạn, hắn không rõ lắm nam nhân này hiện giờ có sát tâm với hắn hay không? Bị nam nhân này dây dưa lâu như vậy, không nghĩ tới có một ngày thật sự được gặp y.

Từ Dao tinh tế đánh giá dung nhan thiếu niên, lông mi dày đặc như buông rèm xuống đôi mắt, sống mũi anh tuấn phối hợp với bờ môi khiêu gợi, da thịt non mịn dáng vẻ này khiến Từ Dao không khỏi hoài nghi người trong mộng cầm kiếm truy sát hắn, thực sự là y sao?

Lúc này, Từ Dao đột nhiên chú ý tới sau bớt của thiếu niên, hai mắt co rụt lại, một hình dáng trăng lưỡi liềm cong cong được khắc thập phần khéo léo lên phía trên.

Chuyện này...!Đây là...!Lẽ nào?

Một tay Từ Dao nhấc khỏi thân thể dần dần nghiêng về phía trước muốn nhìn rõ, ai ngờ nhấc lên lòng bàn tay lại đột nhiên bị nắm lấy, Từ Dao sợ đến thân thể cứng đờ, lúc này mới phát hiện người mê man chẳng biết đã tỉnh táo lúc nào.

Mà tư thế của chính mình...!

Một tay chống đỡ lấy thân thể chính mình nghiêng về phía trước, thấy thế nào cũng là thừa dịp người mất đi ý thức làm những bộ dáng gì...!Từ Dao lập tức ngồi dậy, mở miệng giải thích "Ngươi đã tỉnh? Ta không phải cố ý mạo phạm..."

Từ Dao nói lại nhìn tới đồng tử của đối phương, sau liền im bặt, trong tầm mắt hiện ra đồng sắc(*) của thiếu niên là màu trắng, dường như bị sơn lên một tầng sương mù, ảm đạm không ánh sáng, đột ngột che giấu con ngươi vốn nên có.

(*) màu mắt

Bản...!vốn không nên...!

Thiếu niên buông lỏng bàn tay của Từ Dao, nhìn thấy sắc mặt đối phương sửng sốt liền đoán được nguyên nhân, khóe miệng nhếch lên không rõ, thu hồi ánh mắt "Xem đủ chưa?"

"Ây...!Xin lỗi, ngươi, ngươi cảm thấy sao rồi?" Khuôn mặt Từ Dao có chút quẫn bách lúng túng hỏi thăm.

Kết quả thiếu niên lại nhăn chặt lông mày tập trung nhìn Từ Dao không nhúc nhích, Từ Dao bị nhìn chằm chằm hốt hoảng, lo lắng giây tiếp theo người trước mặt lại như ở trong mơ cầm kiếm đâm về phía hắn!

"Ngươi...!Ngươi là ai?" Bên tai truyền đến thanh âm sâu kín của thiếu niên.

Nghe câu dò hỏi như thế, nỗi lòng lo lắng của Từ Dao rốt cục buông xuống, xem ra y cũng chẳng biết mình, như vậy thì tốt.

Ít nhất bảo vệ một cái mạng, xem ra án diệt môn Thẩm gia chẳng liên quan gì đến mình, nhưng mà xuống tay ác như vậy đến tột cùng là ai?

"Tên ta là Từ..."

Từ Dao phát hiện mình nói sai lập tức đổi giọng "Ta là đại đệ tử Vân Đỉnh phái, Vũ Vân Hàn."

Từ Dao tỉ mỉ châm chước quan sát thần sắc thiếu niên, phát hiện mặc dù nghe đến danh tự này đối phương cũng không có chút phản ứng nào, hợp ý Từ Dao.

Thiếu niên trẻ măng nhìn chăm chú Từ Dao một lát sau mới chậm rãi mở miệng, lạnh lùng phun ra mấy chữ "Thẩm Dục Sanh."

Thật là lạnh nhạt nha...!Từ Dao không khỏi phun tào, nhìn dung nhan đối phương chắc phải nhỏ hơn vài tuổi so với mình, theo đạo lý mà nói thời điểm tuổi tác này cần phải chính trực buông thả, mà thiếu niên trước mặt này cho người ta một bầu không khí cực kì ngột ngạt, bình tĩnh cứ như vậy chồng chất ra đi.

"Rất xin lỗi ngươi vừa mới tỉnh lại đã muốn đề cập với ngươi chuyện này, ta là ở Thẩm gia phát hiện ra ngươi...!Thẩm gia đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Từ Dao cắt đề tài chính, đây mới là chuyện hắn muốn biết.

Ai ngờ Từ Dao đợi nửa ngày cũng không nghe được hồi đáp gì, nụ cười trên mặt cũng dần dần nhịn không được, đang muốn thử dò hỏi lần nữa thì rốt cục nghe Thẩm Dục Sanh khinh nói.

"Ta không biết."

Hả?? Từ Dao hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

"Ta không nhớ rõ, cái gì cũng không biết."

Từ Dao ngồi bên cạnh y hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời này, rũ mắt giơ tay đặt trên lòng bàn tay lạnh lẽo kia, tuy rằng không biết nguyên nhân thế nhưng cũng chẳng liên quan, không nhớ rõ cũng tốt.

Nói cho cùng hắn vẫn là hết sức đồng tình với Thẩm Dục Sanh, một màn như vậy vô luận phát sinh ở trên người ai, cũng đều sẽ đau đến không muốn sống.

Càng có thể nói, cái bớt kia...!Nghĩ tới lời Liễu Mặc Tịch, Từ Dao liền gia tăng lực đạo nắm chặt một chút.

"Không có chuyện gì, hiện tại không sao rồi." Từ Dao ôn nhu an ủi.

Thẩm Dục Sanh nhìn hai người chắp tay hình chữ thập có chút xuất thần, dĩ nhiên cũng không từ chối.

Từ Dao mang đến cảm xúc như lông ngỗng nhẹ nhàng vỗ về da thịt y, bất ngờ làm cho y thấy thập phần thư thích.

(*)

(*) yêu thích, thoải mái.

Nhẹ giương chân mày nhìn về phía tướng mạo cực kì kinh diễm của Từ Dao, như cánh hoa mềm mại bay xuống mà mỉm cười ấm áp, bản thân hắn lại không biết chuyện mình đang tản ra mị lực.

"Ngươi không giống như ta nghĩ."

Ánh mắt Từ Dao hoảng hốt một chút khẽ cười hỏi, "Hả? Lúc trước ngươi biết ta?"

Đáng tiếc, Thẩm Dục Sanh nói xong câu đó liền không có ý định mở miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương