Chỉ thấy Thẩm Dục Sanh từ một góc tối chậm rãi đi ra, ánh trăng phác họa lên ngũ quan tuấn tú của y, làm nổi bật màu mắt bạch đồng.

"Đã trễ thế này, đệ còn ở trong đó làm gì?" Từ Dao thở ra một hơi, năm lần bảy lượt đều bị y hù sợ.

Không nghĩ nhiều nhưng lại cảm thấy kỳ quái, thời gian này y nửa đêm ra ngoài làm cái gì?

"Gần đây không yên ổn, ta đi xem xét xung quanh một chút." Thẩm Dục Sanh ngược lại là bình tĩnh nói, không có bất kì xao động gì, coi như không có chuyện gì tiêu sái đến bên người Từ Dao.

Từ Dao vừa nghe vậy cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ có điều thời điểm Thẩm Dục Sanh đến bên người hắn, ánh mắt liếc về phía ống tay áo y có bụi bẩn.

Từ Dao hơi nhướng mày, có thể là bởi vì do thân thể này.

Cho dù là ban đêm thị lực của hắn cũng đặc biệt nhạy cảm, vết tích kia lúc ban ngày rõ ràng không có, mà là...!

Như bị máu tươi nhuộm lên...!

"Sư đệ!!" Từ Dao gọi lại đi đến trước mặt Thẩm Dục Sanh.

Thẩm Dục Sanh nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu nhìn Từ Dao.

Từ Dao dừng một chút, khóe môi hơi nâng lên thành một độ cong hoàn hảo "Đêm nay không định đến phòng ta sao?"

Câu nói này của Từ Dao vốn chỉ là vì gọi Thẩm Dục Sanh lại để thấy rõ vị trí ống tay áo, ai ngờ thời điểm ánh mắt vừa chạm tới lại bị người trực tiếp tránh né, trái lại đón nhận gương mặt Thẩm Dục Sanh.

"Sư huynh mong đợi như thế sao?"

Thẩm Dục Sanh nói lời ý vị xa xôi truyền vào trong tai Từ Dao, Từ Dao ngốc lăng nghiêng đầu, hả?? Tại sao hắn nghe vào lại kỳ quái như thế?

Hắn mong đợi?? Mong đợi cái gì??

Nhìn dáng vẻ Từ Dao sững sờ, Thẩm Dục Sanh hiếm thấy cười rộ lên, nhưng không có loại tà tính như trước kia, khẽ cười từ chối "Ngày hôm nay sẽ không, sáng mai gặp, sư huynh."

Từ Dao đưa mắt nhìn Thẩm Dục Sanh rời đi, không nghĩ tới Thẩm Dục Sanh lại từ chối, còn tưởng rằng lần này cũng sẽ giống như trước kề cận với hắn.

Tính toán một chút, gần đây chuyện quá nhiều, Từ Dao cũng không rảnh bận tâm cái khác.

Nhưng mà, thật nên khiến Thẩm Dục Sanh cười nhiều, đường đường một hài tử mỗi ngày banh vẻ mặt đó, sau này lớn lên không phải uất ức sao?

Từ Dao vừa định trở về nhà nhưng không ngờ suýt nữa bị vấp áo bào của mình mà ngã.

A! Cái bộ quần áo này!! Từ Dao thực sự muốn chửi thề!!!

Đơn giản không tốt sao?!! Nhất định phải vừa dày vừa trùng như vậy!!!

....................!

Ngày hôm sau, Từ Dao ngược lại dậy đặc biệt sớm, cái gọi là tâm sự nặng nề ngay cả thân thể cũng bắt đầu trở nên trầm trọng.

Sau khi mặc quần áo xong, đẩy cửa ra ngoài mà trong nháy mắt đầu ngón tay dừng lại trên không trung.

Tối hôm qua lúc chuẩn bị ngủ, đầu đều nghĩ tới cuộc đối thoại giữa hắn và Liễu Tư Thâm.

Bản thân có sức mạnh mạnh mẽ nhưng không thể sử dụng, này thật...!

Lãng phí sao...!

Từ Dao nhịn không được thở dài một hơi xoa xoa hai mắt chính mình, đẩy cửa phòng ra.

Ai ngờ Từ Dao vừa nhấc chân khỏi cửa, liền bị thân ảnh bên ngoài hù dọa!!

"Đệt!!" Từ Dao kinh ngạc thốt lên một tiếng, định nhãn lại liền nhìn thấy là Thẩm Dục Sanh ngồi dựa bên vách tường, hai con mắt nhắm chặt tựa hồ đang ngủ say, duy trì dáng vẻ một chân uốn gối.

Tại sao y lại ở chỗ này?!.

Tiên Hiệp Hay

Từ Dao từ từ ngồi xổm xuống sợ đánh thức người đang ngủ, cẩn thận từng li từng tí ngó nhìn sắc mặt của y.

da thịt thiếu niên trắng như tờ giấy, giờ khắc này lại thoáng xen lẫn một chút ủ rũ, lông mi tỉ mỉ trên gương mặt phản chiếu thành ảnh ngược mong manh như lân sóng nhảy động nổi lơ lửng.

Quần áo Thẩm Dục Sanh giờ khắc này hiện ra trong tầm mắt Từ Dao rất sạch sẽ, xem ra đã thay đổi y phục.

Từ Dao hơi cúi đầu, hiếm có cơ hội lần thứ hai nhìn rõ dấu ấn sau tai y.

Ai ngờ, Từ Dao vừa mới tới gần, hai con mắt vốn nhắm chặt đột nhiên run rẩy một chút rồi mở ra, Thẩm Dục Sanh nhìn tròng mắt màu trắng kia như đom đóm ban đem tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu vào viền mắt Từ Dao.

Bốn mắt nhìn nhau, thân cận như vậy.

Biểu tình Thẩm Dục Sanh rõ ràng là kinh hãi, mà Từ Dao hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện loại cục diện lúng túng này, trong lúc nhất thời hai người cứ ngốc trệ nhìn nhau như vậy.

"Sư huynh...!Huynh dựa vào hơi gần..."

Sau khi Thẩm Dục Sanh khôi phục tinh thần thì bình tĩnh như trước, mặt không đổi sắc nhắc nhở đối phương.

Từ Dao hoảng hốt, thân thể đột nhiên lùi về sau suýt nữa ngã sấp xuống lập tức đứng dậy, lấy cánh tay che đậy biểu cảm của chính mình, khó khăn hỏi "Đệ...!Đệ sao lại ở phía sau cửa??!!"

Móa...!Tự nhiên lại đỏ mặt với một tên tiểu quỷ!! Có còn là nam nhân không?!!!

Từ Dao chột dạ theo bản năng che đậy, ngay sau đó Thẩm Dục Sanh cũng đứng dậy theo, lúc này Từ Dao mới chú ý đến bội kiếm phía sau y.

"Sư huynh, cái này." Thẩm Dục Sanh rất rõ ràng tránh được câu hỏi của Từ Dao, nhặt bội kiếm trên đất đưa tới, Từ Dao sững sờ không hiểu vì sao nhận lấy.

Ngắm bội kiếm này, thân kiếm được đúc bằng Huyền Thiết độ dày không tệ, chỉ là nắm ở trong lòng bàn tay có loại cảm giác lạnh lẽo như sương thu, ở cán kiếm điêu khắc một chữ viết hằn sâu.

_____Hàn

Lần này không cần hỏi, Từ Dao cũng biết là ai, chỉ có điều tại sao lại ở chỗ Thẩm Dục Sanh?

"Ta theo sư phụ tập võ đã lấy ra từ trong gian phòng, xin lỗi không có sự đồng ý của huynh." Thẩm Dục Sanh có chút áy náy nói.

Từ Dao nắm thanh kiếm này có loại cảm giác như trút được gánh nặng, dù sao hắn không phải là chủ nhân đối với bội kiếm này cũng là mười phần xa lạ.

Còn có điều quan trọng nhất!!!

Đó chính là!!!

Từ Dao căn bản sẽ không dùng kiếm!!!!

Đại não như bị ngũ lôi đánh xuống, giờ khắc này Từ Dao thập phần hối hận vì sao thời điểm học đại học không có báo danh lớp kiếm đạo.

giờ lòi ra cái này nên làm sao bây giờ...!

"Đệ có hứng thú với thanh kiếm này sao?" giữa chân mày Từ Dao nhướng một cái, nhẹ giọng hỏi thăm.

Thẩm Dục Sanh không trả lời ngay, chần chờ một lát sau mới gật đầu.

Từ Dao hiểu ý, cười "Nếu như vậy, ta tặng đệ thanh kiếm này."

Ai ngờ, Thẩm Dục Sanh sau khi nghe nói như vậy, đồng tử đột nhiên mở to đầy vẻ không tin nổi, đôi môi khẽ nhếch một lúc sau mới mở miệng "Sư huynh, như vậy không được...Bội kiếm chính là đồ vật quan trọng của người tu tiên...!Không thể tùy tiện ban tặng người khác."

Từ Dao nhìn, vầng trán hơi nhíu lên, từ lâu đã quen thuộc với thường ngày nhảy nhót vui vẻ, bây giờ phải theo khuôn phép quy định cũ đầu có hơi tê rần.

Từ Dao cười một tiếng, đem bội kiếm nhét vào trong lòng Thẩm Dục Sanh "Không cần để ý chuyện này, chỉ vì ta muốn đưa cho đệ mà thôi."

Nhìn Thẩm Dục Sanh không có bộ dáng từ chối, Từ Dao trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cho đi là tốt rồi, vạn nhất sau đó mang kiếm theo bên người liền bốc lên loại cảm giác tương tự như Tống Cư Uyên không nói một lời gì đánh người, vậy cũng thật đau đầu.

Chỉ có điềuTừ Dao không nhìn thấy, Thẩm Dục Sanh ngốc lăng quan sát một chút, hai má trắng mịn dần dần ấm lên, hai tay nắm chặt, đem bội kiếm Từ Dao cho ôm vào trong ngực.

Coi như trân bảo.

"Sư huynh!!!" Lúc này, từ sau lưng hai người truyền đến tiếng gọi của Liễu Mặc Tịch, từ bên trong lời nói nghe được đặc biệt khẩn trương!!

Lần đầu tiên Liễu Mặc Tịch không còn dáng vẻ tao nhã dịu dàng thường ngày, hoang mang hoảng loạn chạy tới, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Sư huynh...Tống...Tống Cư Uyên, hắn..."

"Hắn làm sao?" Nghe đến danh tự này, Từ Dao không thích cau mày, nhưng mà vẫn nhẫn nại dò hỏi.

"Sáng nay, phát hiện hắn...Bị người mưu hại ở trong phủ..."

_______________________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương