Ta Không Muốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ
-
Chương 10: Ngọc Bội
Đợi đến khi Từ Dao lần thứ hai mở mắt đã là ngày hôm sau, hơi đứng dậy phát hiện gối bên cạnh từ lâu đã không còn bóng người.
Vừa mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng.
Đi lúc nào vậy?
Từ Dao đứng dậy ra cửa thì nghe thấy một mảnh âm thanh ồn ào, hẳn là âm thanh các đệ tử tu luyện.
Nghe tiếng mà đến, liền nhìn thấy cách đó không xa Thẩm Dục Sanh đang cầm cung tên trong tay, đứng bên cạnh chính là Liễu Mặc Tịch.
Mái tóc dài của Thẩm Dục Sanh được cột cao lên, đổi một thân áo bào mới màu xanh lục, thắt lưng chặt chẽ quấn quanh thân eo có cảm giác không vừa vặn.
Dáng vẻ hai tay nắm cung đoan trang, hai mắt híp lại chờ đợi dây cung rời ra trong nháy mắt.
Chỉ trong một tích tắc, đồng tử Thẩm Dục Sanh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay chậm rãi thu lực, cung tên bắn ra thuận thế chạy như bay!! Thập phần chuẩn xác mà bắn đúng vị trí hồng tâm!!
Vẻn vẹn một lần thực hiện lại hiện ra thành quả kinh người như vậy, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn cung tên cắm sâu vào hồng tâm, những tiếng bàn luận đều im bặt đi.
Kinh ngạc đến nỗi ngây người còn Liễu Mặc Tịch, liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh vẻ mặt không biến sắc.
Không khỏi kiên định ý nghĩ của chính mình, vị thiếu niên này là nhân tài, đáng giá bồi dưỡng tỉ mỉ!
Liễu Mặc Tịch vừa định khen vài câu khóe mắt liền liếc thấy Từ Dao đứng một bên, tâm trạng càng vui mừng trực tiếp kêu, "Sư huynh!"
Từ Dao vốn không muốn quấy rối bọn họ, nếu đã bị Liễu Mặc Tịch nhìn thấy cũng chỉ đành đi lên trước, thời điểm thấy cung tên trên hồng tâm hơi sững sờ.
"Sư huynh ngươi đến rồi." Khuôn mặt Liễu Mặc Tịch đột nhiên biến thành kiều sáp, một bộ dáng cô nương ngoan ngoãn.
"Các ngươi luyện tập thế nào rồi?" Từ Dao nhẹ giọng hỏi.
"Các sư đệ đang luyện tập." Liễu Mặc Tịch đáp trả.
"Sư huynh cũng luyện cung tên?" Lúc này, Thẩm Dục Sanh vẫn không nói gì như bị người nhấc lên hứng thú, hỏi thăm.
"Sư huynh cùng ta lớn lên từ nhỏ, trong lúc đó dạy cho ta không ít kiếm pháp, đương nhiên chúng ta cũng thường luyện tập cung tên." Liễu Mặc Tịch nhớ lại chuyện cũ từ trước, không khỏi cười khẽ.
Mà Thẩm Dục Sanh không biết tại sao, đáy mắt để lộ ra hàn ý thâm trầm dị thường, giống như đóng băng tại chỗ nhìn mà phát khiếp.
"Như vậy a..."
Từ Dao càng nghe càng cảm thấy lời nói của Thẩm Dục Sanh không đúng, chỗ nào??!! Xin nhờ, những trải nghiệm này không phải trải qua cùng hắn có được không?!
Từ Dao nghe ý tứ hàm xúc không rõ của Thẩm Dục Sanh, lập tức cho là bởi vì mình cùng Liễu Mặc Tịch quá thân thiết, cho nên mới không thích! Cảnh tượng bị đuổi giết trong mộng vẫn còn như mới trong kí ức, vì cái mạng nhỏ của mình, vẫn là ít đơn độc tiếp xúc với Liễu Mặc Tịch đi.
"Chỉ tiếc, sư huynh đều không nhớ rõ." Liễu Mặc Tịch ngữ khí từ vui mừng biến thành ủ rũ.
Hết cách rồi, Từ Dao cũng không thể nói cho bọn họ biết mình không phải Vũ Vân Hàn, mà là một người đến từ thời đại khác chiếm cứ thân thể hắn.
Câu nói này cứ cho là nói ra khỏi miệng cũng chẳng có ai dễ dàng tin tưởng.
"Sư huynh vì sao không nhớ rõ?" Thẩm Dục Sanh hiếu kì hỏi.
"....Ta vì trúng độc nên mất kí ức." Từ Dao từng bước nói bừa.
"...Không nhớ rõ..." Thẩm Dục Sanh cúi thấp đầu lẩm bẩm nói nhỏ, dọa Từ Dao có chút sợ hãi.
Lúc này, lẽ ra khí trời phong tình vạn dặm lại đột nhiên trở nên âm tối, tầm nhìn của mọi người đều bị một mảnh mù mịt bao phủ, một đám quạ bay đến trên đỉnh đầu mọi người tiếng kêu cực kì chói tai.
Đàn quạ bay trên khoảng không, mây đen giăng kín, ngang dọc khắp cả bầu trời, trong tâm dần dần sinh ra cảm giác ngột ngạt, luôn cảm thấy đây là dấu hiệu phát sinh chuyện không tốt.
Liễu Mặc Tịch có chút khiếp đảm nắm lấy tay áo Từ Dao, Từ Dao nhìn bầu trời im lặng không lên tiếng, lấy kinh nghiệm nhiều năm xem phim của hắn đây chính là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Thẩm Dục Sanh mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm hình ảnh hai người bọn họ tiếp xúc, đột nhiên bình tĩnh mở miệng phá vỡ "Xem ra có thứ gì đó muốn ra ngoài."
Lời này vừa nói, hai người đều kinh hãi! Từ Dao quay đầu nhìn về phía gương mặt không biến sắc của Thẩm Dục Sanh, hoàn toàn tương phản với nội tâm hoảng loạn của hắn.
Đồ vật?! Thứ gì?? Lẽ nào thế giới này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn?!
Thời điểm bầu không khí rơi vào mảnh tĩnh lặng chưa từng có, Liễu Tư Thâm đúng lúc trở về, nhìn thấy phụ thân mình, Liễu Mặc Tịch lập tức tiến lên.
"Cha, sao trở về sớm vậy?"
Liễu Tư Thâm giờ khắc này mất đi thần thái thường ngày, mặc cho Liễu Mặc Tịch làm sao hô hoán cũng đều không trả lời, cúi thấp đầu chôn giấu biểu tình mù mịt bên dưới.
Từ Dao nhíu mày, cảm thấy Liễu Tư Thâm hiện tại cực kì quái dị, nhưng không thể nói cụ thể được đến tột cùng là điểm nào.
Đợi đến khi hai con mắt của hắn tập trung tại thời điểm Liễu Tư Thâm nhấc hai tay lên, bước nhanh xông lên trước muốn đỡ một trảo cho Liễu Mặc Tịch, kết quả có người nhanh hơn hắn một bước!
Da thịt Liễu Tư Thâm nổi lên màu xám không bình thường, mười ngón tay trở nên cực kì nhỏ nhắn, móng tay dài sắc bén như kiếm khí, không khác nào một con rối bò ra từ trong quan tài, mất đi thần trí, không phân tốt xấu bắt đầu hại người!
"Cha...Cha." Liễu Mặc Tịch kinh hô thành tiếng, ngữ điệu cũng bắt đầu run lên, khóe mắt đã treo lên giọt nước mắt thấm ướt con ngươi nàng.
Mà Thẩm Dục Sanh lại đem Liễu Mặc Tịch che chở ở phía sau, rõ ràng là thân thể thiếu niên lại không kiêng kị chút nào chắn ở phía trước.
Từ Dao thật sự không nhịn được nghĩ phải khen tốt một chút, mặc dù trường hợp bây giờ thập phần không thích hợp.
Dần dần xung quanh Liễu Tư Thâm bắt đầu tỏa ra hắc vụ, hai mắt Từ Dao run lên bần bật, đoàn hắc vụ này giống như đúc thứ mà hắn thấy đêm qua!!
Chỉ có điều không chờ hắn nghĩ ngợi, Thẩm Dục Sanh liền nhanh hơn hắn ra tay trước.
Thẩm Dục Sanh không biết lấy cây chủy thủ từ nơi nào ra cầm trong lòng bàn tay, trực tiếp vọt tới tốc độ nhanh đến kinh người.
Chỉ có điều còn không đợi y tới gần Liễu Tư Thâm liền bị hắc vụ công kích quấn quanh y! Hình thể vốn như sương khói của hắc vụ đột nhiên lại biến thành lợi kiếm, mạnh mẽ đâm về phía Thẩm Dục Sanh.
Thẩm Dục Sanh cầm dao găm trong tay phi thân mấy cái cực kì xảo diệu tránh thoát nhanh nhẹn như cánh điệp!! Dao găm phất lên một cái hướng về phía trước vung đến, chạm vào đoàn hắc vụ trong nháy mắt hóa thành giả, trực tiếp đâm vào khoảng không!!
Thẩm Dục Sanh phỉ nhổ miết miệng, lại không chú ý sau lưng mình, thời điểm y phát hiện cũng đã không kịp tránh thoát! Lúc này một bó lam quang bắn về phía trước trực tiếp đánh tan công kích của đoàn hắc vụ kia, Thẩm Dục Sanh chuyển qua nhìn thấy tư thế Từ Dao ra tay nở một nụ cười hiếm thấy.
Sau liền tung người một cái trực tiếp bay vọt đánh lên, thời điểm Từ Dao dễ dàng ở bên cạnh đón lấy Liễu Tư Thâm, từ nơi cổ áo móc ra một viên ngọc bội trực tiếp trì hoãn ở trên trán Liễu Tư Thâm.
Chỉ thấy ngọc bội bắt đầu tỏa ra ánh sáng, hắc vụ từ từ bị hút nhập vào, bên tai truyền đến tiếng rống thống khổ của Liễu Tư Thâm cùng với tiếng Liễu Mặc Tịch lo lắng la lên, cuối cùng đoàn hắc vụ biến mất đến hầu như không còn.
Thẩm Dục Sanh cầm lại ngọc bội, Liễu Tư Thâm mất đi ý thức ngã xuống đất.
"Cha!!!" Liễu Mặc Tịch hô to, chạy tới nâng Liễu Tư Thâm đang bất tỉnh nhân sự lên.
Thẩm Dục Sanh thu hồi chủy thủ của chính mình, đem ngọc bội đeo lên cổ.
Đi tới bên người Từ Dao "Vừa nãy đa tạ."
Mà Từ Dao lại thập phần lưu ý viên ngọc bội này, trực tiếp nhấc ngón tay lên chỉ, "Đây là gì?".
Vừa mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng.
Đi lúc nào vậy?
Từ Dao đứng dậy ra cửa thì nghe thấy một mảnh âm thanh ồn ào, hẳn là âm thanh các đệ tử tu luyện.
Nghe tiếng mà đến, liền nhìn thấy cách đó không xa Thẩm Dục Sanh đang cầm cung tên trong tay, đứng bên cạnh chính là Liễu Mặc Tịch.
Mái tóc dài của Thẩm Dục Sanh được cột cao lên, đổi một thân áo bào mới màu xanh lục, thắt lưng chặt chẽ quấn quanh thân eo có cảm giác không vừa vặn.
Dáng vẻ hai tay nắm cung đoan trang, hai mắt híp lại chờ đợi dây cung rời ra trong nháy mắt.
Chỉ trong một tích tắc, đồng tử Thẩm Dục Sanh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay chậm rãi thu lực, cung tên bắn ra thuận thế chạy như bay!! Thập phần chuẩn xác mà bắn đúng vị trí hồng tâm!!
Vẻn vẹn một lần thực hiện lại hiện ra thành quả kinh người như vậy, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn cung tên cắm sâu vào hồng tâm, những tiếng bàn luận đều im bặt đi.
Kinh ngạc đến nỗi ngây người còn Liễu Mặc Tịch, liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh vẻ mặt không biến sắc.
Không khỏi kiên định ý nghĩ của chính mình, vị thiếu niên này là nhân tài, đáng giá bồi dưỡng tỉ mỉ!
Liễu Mặc Tịch vừa định khen vài câu khóe mắt liền liếc thấy Từ Dao đứng một bên, tâm trạng càng vui mừng trực tiếp kêu, "Sư huynh!"
Từ Dao vốn không muốn quấy rối bọn họ, nếu đã bị Liễu Mặc Tịch nhìn thấy cũng chỉ đành đi lên trước, thời điểm thấy cung tên trên hồng tâm hơi sững sờ.
"Sư huynh ngươi đến rồi." Khuôn mặt Liễu Mặc Tịch đột nhiên biến thành kiều sáp, một bộ dáng cô nương ngoan ngoãn.
"Các ngươi luyện tập thế nào rồi?" Từ Dao nhẹ giọng hỏi.
"Các sư đệ đang luyện tập." Liễu Mặc Tịch đáp trả.
"Sư huynh cũng luyện cung tên?" Lúc này, Thẩm Dục Sanh vẫn không nói gì như bị người nhấc lên hứng thú, hỏi thăm.
"Sư huynh cùng ta lớn lên từ nhỏ, trong lúc đó dạy cho ta không ít kiếm pháp, đương nhiên chúng ta cũng thường luyện tập cung tên." Liễu Mặc Tịch nhớ lại chuyện cũ từ trước, không khỏi cười khẽ.
Mà Thẩm Dục Sanh không biết tại sao, đáy mắt để lộ ra hàn ý thâm trầm dị thường, giống như đóng băng tại chỗ nhìn mà phát khiếp.
"Như vậy a..."
Từ Dao càng nghe càng cảm thấy lời nói của Thẩm Dục Sanh không đúng, chỗ nào??!! Xin nhờ, những trải nghiệm này không phải trải qua cùng hắn có được không?!
Từ Dao nghe ý tứ hàm xúc không rõ của Thẩm Dục Sanh, lập tức cho là bởi vì mình cùng Liễu Mặc Tịch quá thân thiết, cho nên mới không thích! Cảnh tượng bị đuổi giết trong mộng vẫn còn như mới trong kí ức, vì cái mạng nhỏ của mình, vẫn là ít đơn độc tiếp xúc với Liễu Mặc Tịch đi.
"Chỉ tiếc, sư huynh đều không nhớ rõ." Liễu Mặc Tịch ngữ khí từ vui mừng biến thành ủ rũ.
Hết cách rồi, Từ Dao cũng không thể nói cho bọn họ biết mình không phải Vũ Vân Hàn, mà là một người đến từ thời đại khác chiếm cứ thân thể hắn.
Câu nói này cứ cho là nói ra khỏi miệng cũng chẳng có ai dễ dàng tin tưởng.
"Sư huynh vì sao không nhớ rõ?" Thẩm Dục Sanh hiếu kì hỏi.
"....Ta vì trúng độc nên mất kí ức." Từ Dao từng bước nói bừa.
"...Không nhớ rõ..." Thẩm Dục Sanh cúi thấp đầu lẩm bẩm nói nhỏ, dọa Từ Dao có chút sợ hãi.
Lúc này, lẽ ra khí trời phong tình vạn dặm lại đột nhiên trở nên âm tối, tầm nhìn của mọi người đều bị một mảnh mù mịt bao phủ, một đám quạ bay đến trên đỉnh đầu mọi người tiếng kêu cực kì chói tai.
Đàn quạ bay trên khoảng không, mây đen giăng kín, ngang dọc khắp cả bầu trời, trong tâm dần dần sinh ra cảm giác ngột ngạt, luôn cảm thấy đây là dấu hiệu phát sinh chuyện không tốt.
Liễu Mặc Tịch có chút khiếp đảm nắm lấy tay áo Từ Dao, Từ Dao nhìn bầu trời im lặng không lên tiếng, lấy kinh nghiệm nhiều năm xem phim của hắn đây chính là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Thẩm Dục Sanh mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm hình ảnh hai người bọn họ tiếp xúc, đột nhiên bình tĩnh mở miệng phá vỡ "Xem ra có thứ gì đó muốn ra ngoài."
Lời này vừa nói, hai người đều kinh hãi! Từ Dao quay đầu nhìn về phía gương mặt không biến sắc của Thẩm Dục Sanh, hoàn toàn tương phản với nội tâm hoảng loạn của hắn.
Đồ vật?! Thứ gì?? Lẽ nào thế giới này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn?!
Thời điểm bầu không khí rơi vào mảnh tĩnh lặng chưa từng có, Liễu Tư Thâm đúng lúc trở về, nhìn thấy phụ thân mình, Liễu Mặc Tịch lập tức tiến lên.
"Cha, sao trở về sớm vậy?"
Liễu Tư Thâm giờ khắc này mất đi thần thái thường ngày, mặc cho Liễu Mặc Tịch làm sao hô hoán cũng đều không trả lời, cúi thấp đầu chôn giấu biểu tình mù mịt bên dưới.
Từ Dao nhíu mày, cảm thấy Liễu Tư Thâm hiện tại cực kì quái dị, nhưng không thể nói cụ thể được đến tột cùng là điểm nào.
Đợi đến khi hai con mắt của hắn tập trung tại thời điểm Liễu Tư Thâm nhấc hai tay lên, bước nhanh xông lên trước muốn đỡ một trảo cho Liễu Mặc Tịch, kết quả có người nhanh hơn hắn một bước!
Da thịt Liễu Tư Thâm nổi lên màu xám không bình thường, mười ngón tay trở nên cực kì nhỏ nhắn, móng tay dài sắc bén như kiếm khí, không khác nào một con rối bò ra từ trong quan tài, mất đi thần trí, không phân tốt xấu bắt đầu hại người!
"Cha...Cha." Liễu Mặc Tịch kinh hô thành tiếng, ngữ điệu cũng bắt đầu run lên, khóe mắt đã treo lên giọt nước mắt thấm ướt con ngươi nàng.
Mà Thẩm Dục Sanh lại đem Liễu Mặc Tịch che chở ở phía sau, rõ ràng là thân thể thiếu niên lại không kiêng kị chút nào chắn ở phía trước.
Từ Dao thật sự không nhịn được nghĩ phải khen tốt một chút, mặc dù trường hợp bây giờ thập phần không thích hợp.
Dần dần xung quanh Liễu Tư Thâm bắt đầu tỏa ra hắc vụ, hai mắt Từ Dao run lên bần bật, đoàn hắc vụ này giống như đúc thứ mà hắn thấy đêm qua!!
Chỉ có điều không chờ hắn nghĩ ngợi, Thẩm Dục Sanh liền nhanh hơn hắn ra tay trước.
Thẩm Dục Sanh không biết lấy cây chủy thủ từ nơi nào ra cầm trong lòng bàn tay, trực tiếp vọt tới tốc độ nhanh đến kinh người.
Chỉ có điều còn không đợi y tới gần Liễu Tư Thâm liền bị hắc vụ công kích quấn quanh y! Hình thể vốn như sương khói của hắc vụ đột nhiên lại biến thành lợi kiếm, mạnh mẽ đâm về phía Thẩm Dục Sanh.
Thẩm Dục Sanh cầm dao găm trong tay phi thân mấy cái cực kì xảo diệu tránh thoát nhanh nhẹn như cánh điệp!! Dao găm phất lên một cái hướng về phía trước vung đến, chạm vào đoàn hắc vụ trong nháy mắt hóa thành giả, trực tiếp đâm vào khoảng không!!
Thẩm Dục Sanh phỉ nhổ miết miệng, lại không chú ý sau lưng mình, thời điểm y phát hiện cũng đã không kịp tránh thoát! Lúc này một bó lam quang bắn về phía trước trực tiếp đánh tan công kích của đoàn hắc vụ kia, Thẩm Dục Sanh chuyển qua nhìn thấy tư thế Từ Dao ra tay nở một nụ cười hiếm thấy.
Sau liền tung người một cái trực tiếp bay vọt đánh lên, thời điểm Từ Dao dễ dàng ở bên cạnh đón lấy Liễu Tư Thâm, từ nơi cổ áo móc ra một viên ngọc bội trực tiếp trì hoãn ở trên trán Liễu Tư Thâm.
Chỉ thấy ngọc bội bắt đầu tỏa ra ánh sáng, hắc vụ từ từ bị hút nhập vào, bên tai truyền đến tiếng rống thống khổ của Liễu Tư Thâm cùng với tiếng Liễu Mặc Tịch lo lắng la lên, cuối cùng đoàn hắc vụ biến mất đến hầu như không còn.
Thẩm Dục Sanh cầm lại ngọc bội, Liễu Tư Thâm mất đi ý thức ngã xuống đất.
"Cha!!!" Liễu Mặc Tịch hô to, chạy tới nâng Liễu Tư Thâm đang bất tỉnh nhân sự lên.
Thẩm Dục Sanh thu hồi chủy thủ của chính mình, đem ngọc bội đeo lên cổ.
Đi tới bên người Từ Dao "Vừa nãy đa tạ."
Mà Từ Dao lại thập phần lưu ý viên ngọc bội này, trực tiếp nhấc ngón tay lên chỉ, "Đây là gì?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook