Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con
-
Chương 87
Vì sự sắp xếp có chủ ý của Mã tiêu đầu, phòng của Từ Ôn Vân và Lục Dực được bố trí chung trên hòn đảo duy nhất có thể chứa hai gian nhà trong quán trọ, hai phòng nằm đối diện nhau theo hướng Bắc Nam.
Vì Lục Dực còn có chút việc riêng, Từ Ôn Vân liền dẫn A Yến lên đảo trước.
Nàng không chỉ phải ở đây ba ngày hai đêm.
Nhẩm tính thời gian, ngày kia chính là lúc Túy Xuân Toái Hồn đan phát tác lần thứ hai, nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng hẳn là sẽ lại cùng một người đàn ông nào đó trải qua đêm xuân ở đây.
Nói ra cũng thật chua xót, khoảnh khắc trang trọng thiêng liêng như vậy, đáng lẽ phải diễn ra ba năm trước, khi nàng được kiệu tám người khiêng vào Trịnh gia, bây giờ lại vì một viên xuân dược mà phải mơ mơ màng màng đi làm chuyện đó với một người đàn ông mới quen biết vài ngày.
Nơi này hẻo lánh, yên tĩnh, nếu người ở trọ không rung chuông gọi, người lái đò sẽ không dễ dàng đến quấy rầy, là một nơi thích hợp để hẹn hò bí mật, đương nhiên, cũng thích hợp để g.i.ế.c người phóng hỏa, làm chuyện xấu, Từ Ôn Vân đang nghĩ như vậy... thì thấy trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một chiếc thuyền nhỏ, theo sóng nước lắc lư trôi đến.
Ánh chiều tà vẫn chưa tắt hẳn, rải xuống mặt hồ những tia sáng vàng nhạt ẩn hiện, trong không khí sương mù dày đặc, mờ ảo như một bức tranh thủy mặc. Một nam tử dáng người cao lớn, khoanh tay đứng lặng trên thuyền, đường nét mơ hồ, khí chất thoát tục, như tiên nhân bước ra từ trong tranh.
Từ Ôn Vân nhận ra người đến, trong lòng dâng lên một cỗ chán nản.
Tuy rằng nơi này không tồi, nhưng sao lại có một người hàng xóm đáng ghét như vậy chứ? Có hắn ở đây, làm sao nàng có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện giải độc với Cừu Đống? Hơn nữa đều tại người này xen ngang, Mã tiêu đầu đã sắp xếp cho Cừu Đống công việc khác vào buổi tối, nếu muốn chuyện thành công, nàng khó tránh khỏi phải tốn thêm chút công sức.
Mối thù mới cộng thêm thù cũ, Từ Ôn Vân càng thêm không muốn gặp hắn, mím môi, liền xoay người đi vào sân của mình.
Hy vọng hắn nghe lọt tai những lời vừa rồi, đừng có xen vào việc của người khác nữa thì tốt.
Lục Dực cả đời, chưa từng bị ai ghét bỏ như vậy.
Chủ yếu là thái độ trước sau thay đổi quá lớn, người thường khó mà chấp nhận được.
Trước đây người đàn bà góa này gặp hắn đều cười tươi như hoa, nhiệt tình như lửa, cứ như kẹo mạch nha dính chặt không thể nào gỡ ra được, bây giờ thì hay rồi, ngay cả nhìn thẳng mặt cũng không thèm, mỗi lần gặp đều quay đầu bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng.
Hắn nhíu mày, trong lòng càng thêm bực bội, khẽ nhấc đầu ngón tay, phía sau nổi lên một trận gió, ám vệ hiện ra sau lưng hắn.
"... Việc vừa dặn dò, đừng trì hoãn. Tối nay tranh thủ thời gian làm đi."
"Vâng. Mọi thứ khác đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần luyện chế lại độc dược vài lần nữa là được."
Bên này.
Từ Ôn Vân sau khi về phòng, dùng bữa tối, tắm rửa xong, liền bắt đầu trang điểm, nàng suy đoán sở thích của Cừu Đống, chọn một bộ y phục phù hợp, lại tỉ mỉ thoa phấn trang điểm... Mãi một lúc lâu sau mới sửa soạn xong.
Lúc này trời đã dần tối, tính toán thời gian, Cừu Đống cũng sắp nghỉ ngơi rồi, nàng định nhân lúc này, ra khỏi đảo tìm hắn nói chuyện, cũng để cho hai người thêm thân thiết hơn một chút.
Nếu thời cơ thật sự chín muồi, nàng cắn răng một cái, dứt khoát tối nay liền làm luôn chuyện đó, miễn cho hai ngày sau, lại xảy ra chuyện gì bỏ chạy giữa chừng.
Dù sao thì lần đầu tiên Túy Xuân Toái Hồn đan phát tác, nàng đã suýt nữa không chịu nổi, lần thứ hai phát tác sẽ như thế nào, nàng thật sự không dám nghĩ tới.
Chỉ là một công cụ giải độc thôi, là ai cũng được, nàng chỉ không muốn chịu đựng loại đau khổ đó nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook