Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
-
9: Thầy Giáo Xâm Phạm Học Sinh 9 Ô Dù
Edit: cầm thú
[Cảnh sát điều tra không lâu, cho rằng giáo viên Ngũ Trung giáo sư Chu Thanh có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp học sinh.
Sau khi bản án được đưa đến Viên Kiểm Sát, kiểm tra cẩn thận chứng cứ, cho rằng bản án không rõ ràng, không đủ chứng cứ, không thể khởi tố.]
[Ngoài ra, cảnh sát vẫn khẳng định Chu Thanh có liên quan đến cưỡng chế dâm ô bốn nữ sinh.
Sau khi kiểm tra chứng cứ xác định hành vi này nhỏ hơn, không gây hại nhiều, không cấu thành tội, không đáng để khởi tố, mà giao cho công an địa phương lập biên bản phê bình Chu Thanh.]
[Theo như tin mới nhận, Chu Thanh đã được phóng thích.]
Từng câu từng chữ tin tức đâm vào ngực Dịch Tiêu.
Tối đó cô cũng không còn khẩu vị để ăn cơm.
Ngày hôm sau, Dịch Tiêu đón chuyến xe buýt sớm nhất đi tới cục cảnh sát tìm cảnh sát Triệu.
Vừa đi tới liền thấy, một nhóm cha mẹ vây quanh trước cửa cục cảnh sát kháng nghị.
Các phụ huynh ai nấy đều vô cùng tức giận, nhất định là đã coi tin tức Chu Thanh vô tội được thả về nên mới nổi giận tìm tới đây.
Trẻ em là đóa hoa của tổ quốc.
Trong chuyện này, những đứa trẻ vô tội bị thầy giáo xâm hại kia không oan uổng sao? Cộng thêm, Chu Thanh bị năm học sinh lên án, bây giờ lại được vô tội phóng thích, có còn công lý hay không đây?
Bảy tám vị cảnh sát trẻ tuổi lực lưỡng xếp thành một hàng đứng trước cửa cục cảnh sát, ngăn cản các phụ huynh xông vào gây sự.
Các vị phụ huynh bị ngăn cản càng phản ứng mãnh liệt, hai bên không tránh khỏi xảy ra va chạm.
"Mấy anh chị bình tĩnh, là Viện Kiểm Sát quyết định không cho khởi tố, cảnh sát chúng tôi đâu còn cách nào khác đâu."
"Chỉ giỏi làm trò! Bình thường chẳng phải cảnh sát các người cũng ngang ngược lắm sao? Bây giờ biết sợ à? Viện Kiểm Sát không chịu khởi tố, cảnh sát các người liền không khởi tố! Chẳng lẽ các người cứ trơ mắt nhìn tên cầm thú đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?"
"Đúng vậy! Chu Thanh vốn ở trong tay các người, bây giờ để cho người chạy mất.
Tất nhiên cảnh sát các người phải chịu trách nhiệm rồi!"
"Anh chị không thể không nói đạo lý như vậy! Việc này Viện Kiểm Sát đã quyết định, trừ phi có chứng cứ mới, nếu không chúng tôi cũng không thể bắt giam Chu Thanh như vậy..."
Hai bên tranh cãi càng ngày càng nghiêm trọng.
Một số phụ huynh không muốn nghe nói nữa, trực tiếp ra tay với bảy tám vị cảnh sát trẻ tuổi, mấy chàng trai đều còn trẻ lại khỏe mạnh cao lớn, vô duyên vô cớ bị đánh, thế nhưng không thể ra tay với người dân, chỉ đành nhịn tức trong bụng.
Dịch Tiêu đứng phía sau đoàn cha mẹ, không thể di chuyển vào trong.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa cục cảnh sát, cửa xe mở ra, cảnh sát Triệu bước từ trên xe xuống.
Sắc mặt ông ấy trắng bệch, cúi đầu, khi nhìn thấy cha mẹ học sinh trước cửa cục cảnh sát, vẻ mặt ông ấy càng lúc càng nặng nề.
Dịch Tiêu nhìn thấy bộ dáng này của cảnh sát Triệu, trong đầu Dịch Tiêu lập tức hiện ra bốn chữ --- cái xác không hồn.
Cô cắn chặt răng, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt cảnh sát Triệu.
Cảnh sát Triệu kinh ngạc, hai bàn tay nắm chặt có chút run rẩy, trên khuôn mặt là vẻ buồn bã giận dữ cùng với bất đắc dĩ.
Hô hấp của Dịch Tiêu lập tức trở nên khó khăn, hai mắt mở lớn.
Cảnh sát Triệu biến thành bộ dáng này, nhất định là đã xảy ra chuyện mà ngay cả ông ấy cũng không thể làm gì được.
"Cảnh sát Triệu..."
Yết hầu cảnh sát Triệu giật giật, bàn tay run rẩy cẩn thận vỗ vỗ bả vai Dịch Tiêu.
Ông rũ mắt xuống nhìn mặt đất, giống như đứa trẻ làm việc sai trái, nói:
"Cô bé, thực xin lỗi.
Chú không thể đòi lại công bằng cho cháu.
Thật sự xin lỗi."
Dịch Tiêu thở dài một hơi, kìm nén nước mắt ép chảy ngược về, cắn môi dưới, bình tĩnh hỏi:
"Cảnh sát Triệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh sát Triệu chợt ngẩng đầu muốn giải thích gì đó, nhưng có phụ huynh chú ý bên này, trong đám người có một người la lên: "Kia chẳng phải vị cảnh sát tra vụ Chu Thanh sao? Mau tìm ông ta nói lý lẽ!"
Lúc này đám người ùn ùn kéo tới, vây xung quanh cảnh sát Triệu và Dịch Tiêu.
Những cảnh sát khác vội vàng chạy tới giữ chặt quần chúng, hộ tống hai người đi vào cục cảnh sát.
...
Cảnh sát Triệu vẫn chưa gượng dậy nổi, vừa vào cục cảnh sát liền nhốt bản thân trong phòng làm việc.
Dịch Tiêu rất lo lắng tình trạng của ông, tìm hỏi mấy vị cảnh sát khác, cuối cùng cũng biết được toàn bộ sự việc.
Sau khi cảnh sát bắt giam Chu Thanh thì tiến hành thẩm vấn.
Chu Thanh vẫn một mực chắc chắn ông ta chưa bao giờ quấy rối tình dục nữ sinh, huống chi là cưỡng hiếp.
Cảnh sát bày ra chứng cứ video clip mà Dịch Tiêu cung cấp, Chu Thanh đối diện với chứng cứ, cũng chỉ thừa nhận quấy rối một mình Đỗ Linh.
Chu Thanh nói xạo: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật oan uổng quá, cậu xem trong video clip này, tôi thực sự đã xâm hại học sinh sao? Học sinh này bị tổn thương thế nào chứ? Tôi chỉ không kìm chế được, cho nên lời nói có chút quá đáng thế thôi."
Cảnh sát thẩm vấn: "Ông còn đẩy học sinh này ngã xuống giường."
"Chẳng phải tôi vừa mới nói hay sao? Các người chỉ nghe có một chiều, nữ sinh này đánh tôi ngất xỉu, tôi chưa làm gì cả, sau đó con mẹ nó phải nằm viện, các người mặc kệ nữ sinh này cố ý gây tổn thương cho tôi ư? Sao không bắt nhốt con bé đó lại?"
Chu Thanh và cảnh sát đối chọi gay gắt, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng thừa nhận có ý định quấy rối Đỗ Linh, nhưng việc cưỡng dâm có đánh chết cũng không chịu nhận.
Cảnh sát muốn bày con át chủ bài là Vương Na ra để đối phó với Chu Thanh, mấy lần muốn dẫn Vương Na đi xét nghiệm DNA của thai nhai, đối mặt với chứng cứ DNA này, cho dù Chu Thanh không chịu nhận tội, cũng không ảnh hưởng đến việc tòa án trừng phạt hắn.
Nhưng ai ngờ bên phía Vương Na xảy ra biến cố.
Cảnh sát tìm Vương Na mấy lần để dẫn cô đi làm xét nghiệm DNA của thai nhi, Vương Na và cha mẹ cô năm lần bảy lượt từ chối, thậm chí có một lần chuyển nhà đến chỗ khác.
Bởi vì cả nhà Vương Na không chịu phối hợp, kiểm chứng hai lần lùi hồ sơ yêu cầu cảnh sát bổ sung thêm chứng cứ.
Mắt thấy thời hạn bổ sung lần hai sắp tới, cảnh sát suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc tìm đến nhà Vương Na lần nữa, nhanh chóng dẫn cô đi làm xét nghiệm DNA.
Kết quả vừa ra, toàn bộ cảnh sát đều trợn tròn mắt.
Căn bản trong bụng Vương Na không có chứng cứ.
"Cái gì?!"
Dịch Tiêu mạnh mẽ từ trên ghế nhảy dựng lên, hai tay vỗ mặt bàn, ánh mắt trợn lớn, như kiểu tròng mắt muốn rơi xuống đất.
Cảnh sát trẻ tuổi đối diện thở dài, nói tiếp: "DNA của thai nhi không trùng khớp với Chu Thanh, đứa con không phải của Chu Thanh.
Hơn nữa ---"
Cảnh sát cắn răng: "Cả nhà Vương Na đã sớm biết."
Lần trước khi Vương Na sử dụng que thử thai tâm trạng không được tốt, hơn nữa trên mạng nói thời gian mang thai quá ngắn nên que thử thai cho kết quả không rõ ràng.
Cả nhà Vương Na lo lắng, giấu cảnh sát đi đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ cho kết quả là Vương Na mang thai bảy tuần lẻ ba ngày.
Tính toán thời gian, Vương Na mới hiểu ra, khoảng thời gian đó Chu Thanh không đi tìm cô.
Cô chỉ ngủ với Tư Cường.
Cả nhà sợ cảnh sát trách mắng, năm lần bảy lượt từ chối làm xét nghiệm DNA, thậm chí chuyển nhà đến thành phố khác.
Mà cảnh sát thì hoàn toàn không hay biết gì, không thể ngờ rằng tình tiết lại phát triển như thế này.
Không khí trong văn phòng trở nên trầm lặng quỷ dị.
Cảnh sát không nói tiếp nữa, cắn chặt làn môi, đôi mắt kiềm chế tức giận.
Khoảng năm phút đồng hồ sau, Dịch Tiêu mới mở miệng: "Chú, vậy vụ án của Vương Na còn chứng cớ gì khác không?"
"Chúng tôi đã kiểm tra, không có." Cảnh sát nói xong bắt đầu tự chế giễu, "Sau khi kiểm tra xong, chúng tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ không biết Vương Na có nói sự thật hay không.
Nhưng mà...!nhưng mà chỉ có một mình lão Triệu từ đầu đến cuối đầu tin tưởng Vương Na, ngay cả Vương Na nói dối, lão Triệu cũng bảo về tình về lý có thể tha thứ cho con bé, bảo chúng tôi lấy người bị hại làm trọng..."
Cảnh sát trẻ tuổi thở dài: "Nhưng sự tình biến thành thế này, lão Triệu là người tổn thương nhất..."
...
Dịch Tiêu bước ra khỏi cục cảnh sát đã là chập tối.
Cả ngày nay, bởi vì cô là người bị hại cho nên người trong cục cảnh sát nói rất nhiều chuyện với cô.
Vụ án Chu Thanh cưỡng dâm không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời tố cáo của Vương Na hoàn toàn không thể buộc tội Chu Thanh.
Không có đầy đủ chứng cứ, tòa án không thể định tội cho người ta.
Chuyện Chu Thanh quấy rối tình dục bốn nữ sinh chỉ có một mình Dịch Tiêu cung cấp chứng cứ, ba người bị hại khác không có chứng cứ nào hữu dụng.
Khó giải quyết hơn nữa là cảnh sát lỡ miệng nói cho Dịch Tiêu biết, vốn muốn đem bằng chứng của cô lên tòa án để buộc tội Chu Thanh quấy rối tình dục, nhưng bên kiểm phương hình như nhận được chỉ thị gì đó, muốn dìm vụ án này xuống, cố gắng bảo vệ Chu Thanh.
Sau khi bên kiểm phương quyết định không khởi tố, cảnh sát Triệu liên lạc với từng người bị hại, người nhà người bị hại nhận được điện thoại, bộ dạng đã sớm hiểu rõ sự tình, cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa.
Xã hội hiện tại, quyền lực và tiền tài có thể xóa bỏ vết dơ của một người.
Dịch Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Màn đêm buông xuống, bầu trời phủ đầy đám mây đen u ám, giống như sắp nổi lên cuồng phong.
Cô gọi điện về nhà nói tối nay ngủ ở nhà bạn, để cho cha mẹ Đỗ Linh yên tâm, sau đó đến ngồi ở một quán trà sữa, lấy điện thoại ra, kiểm tra diễn đàn địa phương.
Ban ngày, diễn đàn đầy tiếng mắng chửi, mắng cảnh sát, mắng Viện Kiểm Sát, mắng Chu Thanh không bị trừng trị; đến đêm những tin tức liên quan đến Chu Thanh đều bị xóa bỏ không còn chút tung tích.
Sau lưng Chu Thanh, có người bảo vệ ông ta.
Dịch Tiêu giật mình một cái.
Chu Thanh vốn dĩ là giáo sư nhân dân, lại có thể mua nhà cao cấp ở thành phố Nham Hoa này; sau khi xảy ra chuyện ô dù của ông ta vẫn đích thân đi tới Viện Kiểm Sát, lại dùng tiền bịt miệng người bị hại, thậm chí xóa bỏ án.
Theo như Dịch Tiêu biết, Chu Thanh nhà ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, vợ của hắn chỉ là người bình thường, theo lý mà nói không có đại nhân vật làm chỗ dựa mới đúng.
Trừ khi --- Chu Thanh có liên hệ lợi ích với đại nhân vật trong thành phố A.
...!Phải tra cho rõ, tìm ra ô dù, mới có thể triệt để lật đổ Chu Thanh!
Dịch Tiêu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch điều tra, không ngờ ngẫm nghĩ một hồi liền đến mười giờ tối.
Chủ quán nhắc nhở cô sắp tới giờ đóng cửa rồi, lúc này Dịch Tiêu mới đi ra khỏi quán trà sữa, bốn phía thành phố vắng vẻ, trên người cô chỉ có 30 đồng, chừng này chỉ đủ tiền xe về nhà...!trên người không tiền, làm gì cũng khó.
Cục cảnh sát thế giới song song nên cho mỗi người chấp hành trang bị tiền bạc đầy đủ mới đúng!
Dịch Tiêu bỉu môi, cuối cùng đi tới một tiệm net không có kiểm tra chứng minh thư, dùng 10 đồng để lên mạng cả đêm.
Tiệm net sương khói lờ mờ, tiếng mắng chửi ầm ĩ không ngừng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc của diễn viên nữ phim AV, hoàn cảnh vô cùng ác liệt.
Nhân viên thu tiền nhìn chằm chằm bộ ngực của Dịch Tiêu, nửa đùa nửa uy hiếp nói: "Em gái, bỏ nhà ra đi hay là cãi nhau với bạn trai thế? Hay là tối nay bầu bạn với anh đi, anh cho em lên mạng miễn phí?"
Dịch Tiêu nhìn lướt qua người ở đây, tiện tay chỉ vào một người đàn ông lực lưỡng xâm cánh tay trong quán, mỉm cười nói: "Vậy anh hỏi anh trai tôi đồng ý hay không đã."
Người đó nhìn theo, thè lưỡi, ngoan ngoãn mở chỗ ngồi cho Dịch Tiêu.
Vừa hay đại ca xâm cánh tay ngồi bên phải.
Dịch Tiêu cảm thấy không có gì cả, kiếp trước cô từng một mình đánh nhau với xã hội đen, có thể ba chiêu áp đảo người ta.
Ngồi gần chỗ Dịch Tiêu có một người đàn ông đầu trọc đang xem phim S*x, lại không đeo tai nghe, tiếng thở dốc truyền vào lỗ tai.
Đầu trọc cứ ba phút lại đổi một bộ phim, mỗi lần coi đều kéo tới khúc cao trào, xem vài khúc lại chuyển sang bộ khác, tiếng thở dốc cùng tiếng kêu vang vào lỗ tai Dịch Tiêu mỗi lúc lại khác.
Một lúc lâu sau, tiếng động bên phía đầu trọc đột nhiên biến mất.
Trong lòng Dịch Tiêu lộp bộp một tiếng, theo bản năng nhìn liếc qua màn hình máy tính bên cạnh, trên màn hình hiển thị video clip không rõ lắm, góc quay cố định, tám mười phần là máy quay lén.
"Mẹ kiếp, cái này là thứ gì."
Đầu trọc mắng một câu, nói xong liền muốn tắt video đi.
Nhưng lúc này, nam chính trong video bỗng nhiên xoay người lại đối diện với camera.
Kia là khuôn mặt của Chu Thanh, không hề được che giấu đã xuất hiện trên màn hình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính trong AV chính là Chu Thanh
Phía sau tình huống càng thêm kích thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook