Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
-
1: Thầy Giáo Xâm Phạm Học Sinh 1
Edit: cầm thú
"Đỗ Linh à, bài kiểm tra lần này em làm rất tốt."
Buổi tối giờ tự học, Chu Thanh đứng nói, tay trái chống trên ghế dựa, tay phải chống bàn học, nửa người hơi nghiêng về trước, vừa vặn nhốt chặt Đỗ Linh đang mải mê đọc sách.
Mùi khói thúi trên người ông ta phả vào mặt.
Dịch Tiêu chưa mở mắt, đã hơi nhíu nhíu mày.
Trước đó một ngày, khi cô xuất cảnh thì ngoài ý mất mạng, sau khi được hệ thống bổ nhiệm làm cảnh sát của thế giới song song, thực hiện nhiệm vụ xuyên không đến từng thế giới cứu giúp người bị hại, đồng thời giao nộp phạm nhân cho cơ sở tư pháp trừng trị.
Nếu nhiệm vụ thành công, người bị hại có được cơ hội trùng sinh.
Sau khi hệ thống phân phó nhiệm vụ đầu tiên, Dịch Tiêu liền mất đi ý thức.
Mở mắt lần nữa, mùi khói thúi thông thường xộc vào mũi, trên đỉnh đầu bày ra một gương mặt mắt chuột mày gian, ông ta cười tủm tỉm.
Dịch Tiêu ngây người một chút, hệ thống đã mang trí nhớ nguyên chủ chuyển vào não cô.
Không tới ba giây, toàn bộ đau khổ khi còn sống của nguyên chủ in trong đầu cô ---
Nguyên chủ tên là Đỗ Linh, học sinh trung học Ngũ Trung thành phố A, gia cảnh nghèo khó.
Ba năm trước Đỗ Linh dựa vào thành tích đứng đầu bảng thi vào trường trung học trọng điểm, đảm nhiệm chức lớp trưởng, tính cách hướng nội của cô dần dần trở nên cởi mở.
Kỳ nghỉ đông đầu tiên, bởi vì chủ nhiệm lớp bị tai nạn xe qua đời, trường học đành phải cử giáo viên ngữ văn Chu Thanh làm chủ nhiệm lớp.
Ngày đó, chính là thời điểm bắt đầu ác mộng của Đỗ Linh.
Ngày đầu tiên Chu Thanh nhận lớp đã gọi cô vào văn phòng để báo cáo.
Đỗ Linh dậy thì sớm, thích mặc đồng phục rộng rãi để giấu ngực lớn.
Đối mặt với Chu Thanh, người duy nhất ở Ngũ Trung có cấp giáo sư ngữ văn, hai tay cô nắm chặt góc áo, vừa lo lắng vừa co quắp, sợ nói sai cái gì.
Chu Thanh bắt chéo hai chân, đôi mắt nhỏ như mắt chuột, ánh mắt quét một lượt đánh giá nữ sinh gầy lùn trước mặt, uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: "Đừng nhìn bộ dạng em đen gầy, chỗ nên béo đều đã phát triển nghiêm túc rồi."
Khuôn mặt Đỗ Linh lập tức đỏ bừng, cúi đầu càng sâu.
Chu Thanh nói sang chuyện khác, bàn luận chuyện học tập với cô.
Sau lần đó, hành động quấy rối của Chu Thanh càng ngày càng lớn mật.
Từ tháng ba đến tháng sáu, từ việc quấy rầy bằng lời nói, đến đụng chạm tay chân, đến mạnh mẽ hôn môi, đến phát sinh quan hệ tình dục...!Hành động xâm hại của Chu Thanh ngày một nghiêm trọng.
Mặc dù như thế, Đỗ Linh vẫn kiên trì đến kì thi trung học.
Chỉ cần vượt qua trung học, có thể thoát khỏi bàn tay của Chu Thanh.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, thi trung học xong không được bao lâu thì Đỗ Linh phát hiện mình có thai.
Sau khi Chu Thanh biết chuyện liền bắt cô phá thai, còn uy hiếp rằng không được nói ra ngoài, nếu việc này được đưa ra ngoài ánh sáng, sẽ khiến cô cả đời không ngẩng đầu lên được, không ai thèm lấy.
Đỗ Linh mất hết hy vọng, cuối cùng chọn nhảy lầu, tan xương nát thịt.
...
Dịch Tiêu hít hít cái mũi, hai giọt nước mắt tràn ra khóe mi, rơi xuống quyển sách ngữ văn trên bàn, làm ướt của Lỗ Tấn.
Cô làm cảnh sát vài năm, từng xử lý không ít án kiện cưỡng hiếp người chưa thành niên.
Khi đó, hồ sơ án của người bị hại chỉ có mấy trang chữ lạnh ngắt; mà hiện tại, toàn bộ trí nhớ đau khổ của nguyên chủ đều truyền sang người Dịch Tiêu.
Người bị hại đau khổ thế nào, người ngoài vĩnh viễn không thể cảm nhận được.
[Cho nên, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này, tống tội phạm vào ngục.]
Dịch Tiêu nghe thấy tiếng hệ thống nói trong đầu, trả lời: "Tôi thì nghĩ phải ném tên cặn bã này vào địa ngục."
[Việc này trái với quy tắc của cảnh sát.
Cô nhớ kỹ -- phạm nhân phải sống cho đến khi tòa án xét xử xong.
Nếu như phạm nhân chưa nhận xét xử của tòa án đã chết, nhiệm vụ của cô được tính là thất bại.]
Dịch Tiêu: "Chỉ cần phạm nhân còn sống, tôi có thể làm bất cứ thứ gì?"
[Tùy cô.
Nhưng mà cô nên chú ý đến hiệu ứng bươm bướm, nếu như quá đáng, ngược lại để phạm nhân thoát khỏi trừng trị của pháp luật.]
[Nhớ kỹ, mỗi nhiệm vụ chỉ có thể thực hiện một lần, một khi thất bại, người bị hại sẽ không thể tái sinh.]
Dịch Tiêu hít sâu một hơi, trong ánh mắt xuất hiện gơn sóng khó mà nói rõ được.
Vì Đỗ Linh, cô phải hoàn thành nhiệm vụ, bắt Chu Thanh nộp lên tòa án, để Đỗ Linh trùng sinh sống cuộc sống mới.
Lúc này, Chu Thanh nhìn thấy nước mắt trên sách giáo khoa, tiến lên một bước cúi thấp người, tay trái đặt trên lưng ghế dựa, rất tự nhiên đặt lên cánh tay phải của Đỗ Linh, có chút "quan tâm" hỏi: "Linh Linh, sao em lại khóc?"
Đã vậy, Chu Thanh còn nhéo mấy cái trên cánh tay phải Đỗ Linh.
Động tác này rõ ràng vượt quá mức thầy trò.
Dịch Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, rốt cuộc cũng chính thức đối mặt với Chu Thanh.
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh (*khuôn mặt nói lên tính cách), Chu Thanh đã qua năm mươi đầu hói hơn nửa, làn da thô vàng, hai mắt như mắt chuột, môi vừa xanh vừa tím, nụ cười vừa giả vừa thật.
"Thầy Chu, xin thầy hãy gọi đầy đủ họ tên em."
Chu Thanh cứng đờ, lần thứ ba đè thấp cơ thể, ghé sát vào tai Đỗ Linh: "Sao thế, hôm nay không vui à? Vào văn phòng nói chuyện với thầy một chút."
Giọng nói ông ta cực thấp, ý nói ra chính là lớp tự học buổi tối, chỉ có Dịch Tiêu mới hiểu rõ ý tứ của ông ta.
Người ngoài thấy cảnh này, cùng lắm là cho rằng chủ nhiệm lớp và lớp trưởng đang nói chuyện, không thấy gì kì lạ hết.
Chu Thanh được một tấc lại muốn tiến lên một thước, Dịch Tiêu lập tức đứng lên, la lớn một tiếng: "Báo cáo!"
Hơn bốn mươi ánh mắt của cả lớp phút chốc tập trung trên người Dịch Tiêu.
Chu Thanh chưa kịp chuẩn bị, bị một tiếng kêu của Dịch Tiêu làm rung động, cà lăm hỏi: "Có chuyện gì?"
"Em muốn đi vệ sinh."
Dịch Tiêu đường đường chính chính nói ra lời này khiến cả lớp bật cười.
Chu Thanh không có lý do ngăn cản, chỉ có thể tức giận liếc mắt nhìn Dịch Tiêu một cái, xem như ngầm đồng ý.
Ông ta nhìn bóng lưng Đỗ Linh rời đi, ánh mắt nổi lên một tầng mờ ảo, thật lâu sau cũng không tan.
...
Dịch Tiêu chạy thẳng về kí túc xá của trường, không quay lại lớp tự học buổi tối nữa.
Muốn trả thù Chu Thanh quả thực rất dễ, nhưng nếu muốn Đỗ Linh có cơ hội trùng sinh thì nhất định phải tuân thủ quy tắc, tìm cách đưa Chu Thanh lên tòa án.
Vì vậy, điều quan trọng nhất là phải thu thập chứng cứ.
Cục cảnh sát thế giới song song phát cho mỗi một vị cảnh sát các trang bị như điện thoại di động, máy ghi âm, camera cỡ nhỏ, dụng cụ phòng thân.
Súng, dụng cụ điều trị khẩn cấp, thuốc dán các kiểu, dùng để thu thập chứng cứ và đảm bảo an toàn cho bản thân.
Từ trước đến nay Dịch Tiêu không có thói quen dùng tay không.
Súng, đồ chơi này quá lớn, dễ gây chú ý.
Ngược lại, dùng dao găm linh hoạt thuận tiện hơn, vả lại nếu ở khoảng cách gần thì không thể coi thường uy lực của nó.
Tất cả trang bị này đã được đóng gói gửi tới chỗ ở của Đỗ Linh.
Hiện tại tất cả bạn học đều ở lớp tự học, toàn bộ kí túc xá không một bóng người.
Dịch Tiêu mở thùng ra.
Ở giữa thùng là dao găm cầm tay, chỗ tay cầm được gia công tỉ mỉ, khắc một đóa hoa sen tinh xảo.
Bàn tay phải cô nhẹ nhàng chạm lên đóa hoa sen trên chuôi dao, khóe mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng, nhất thời chìm vào trong kí ức.
"Rầm" một tiếng, người tới đá văng cửa kí túc xá.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt cô nhìn thấy người tới là bốn cô gái trẻ.
Cô gái đứng đầu trang điểm rất dày, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một cái áo trắng, quần jean ngắn, chân mang guốc, trên người lại khoác áo khoác bằng da màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất không giống học sinh chút nào.
Ba cô gái còn lại cũng ăn mặc giống như vậy.
Cô gái dẫn đầu là người cùng kí túc xá, Vương Na, bạn gái của đại ca Ngũ Trung.
Vương Na thường xuyên cùng bạn trai đòi tiền học sinh, Đỗ Linh và mọi người trong kí túc xá đều từng bị cô ta bóc lột, luôn luôn e sợ tránh né cô ta.
Bốn nữ sinh nói chuyện ồn ào đi vào kí túc xá.
Dịch Tiêu mím môi, lui một bước đứng sát giường.
Vương Na một bên cười nói vui vẻ, một bên lục lọi ngăn tủ chưa khóa của những người khác, không tìm thấy thứ gì đáng giá, liền muốn sang lục ngăn tủ Đỗ Linh, thấy cô vừa khóa cửa tủ lại, cô ta quay đầu nhìn Dịch Tiêu:
"Có tiền sao? Mau đưa cho tao."
"Không."
"Chẳng phải ba mẹ mày vừa mới gửi tiền lên sao? Đưa cho tao, đang cần dùng gấp."
Dịch Tiêu im lặng vài giây, hỏi: "Cậu cần tiền làm gì?"
"Liên quan tới mày sao?"
Dịch Tiêu nhún nhún vai: "Tôi không có tiền."
Vương Na không kiên nhẫn đá một phát vào tủ: "Mẹ nó." Ba cô gái khác nháy mắt, nhanh chóng tiến lên bao vây xung quanh Dịch Tiêu.
Đỗ Linh cao khoảng 1m5, bình thường mấy ả không cần động tay chân, hù dọa một chút Đỗ Linh liền ngoan ngoãn giao tiền ra.
Dịch Tiêu nhìn ba nữ sinh như hung thần đứng xung quanh, nói thật, ngay cả bốn thanh niên khỏe mạnh đứng trước mặt cô cũng không sợ, huống chi là mấy cô gái đang trưởng thành miệng còn hôi sữa.
Chỉ sợ nếu động thủ, không khống chế tốt lực đạo, sẽ khiến mấy cô nàng này tàn tật như vậy không ổn nha...
"Chị Na nói rồi, còn không chịu đưa tiền ra đây?"
"Ngoan ngoãn giao tiền ra, tụi tao sẽ không đánh mày."
"Suy nghĩ cái gì nữa? Sợ đến xỉu rồi?"
Dịch Tiêu kìm chế không nổi giận, không nói lời nào.
Một nữ sinh tóc hồng hung dữ đẩy Đỗ Linh một cái.
Ai ngờ cô gái gầy yếu trước mặt vẫn đứng vững vàng, không chút ảnh hưởng.
Đối phương không tin, trợn tròn mắt, nắm tay công kích về phía bụng Dịch Tiêu.
Dịch Tiêu khẽ thở dài, vừa hay lợi dụng ưu thế 1m5 của Đỗ Linh, khéo léo thoát khỏi vòng vây, khuỷu tay nhanh chóng đánh vào sau lưng nữ sinh tóc hồng, nữ sinh lập tức đau đớn la lên, ôm lưng nằm ngã xuống giường.
Động tác vừa nãy nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, bao gồm cả Vương Na, ba người nghẹn họng đứng trố mắt nhìn.
...!Đây có phải là ả học sinh ngoan hiền nhát như chuột, hễ gặp chuyện ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái? Vương Na ngây ngốc vài giây, sau đó giơ tay muốn tát Dịch Tiêu:
"Mẹ nó, dám đụng đến người của tao!"
Dịch Tiêu dễ dàng bắt được cổ tay Vương Na, hơi dùng lực, đẩy cô ta trở về.
Vương Na lùi về sau vài bước, đụng vào cửa.
Dịch Tiêu quét mắt nhìn vẻ mặt e sợ của ba bốn người, nói: "Thiếu tiền thì hỏi ba mẹ, cướp của bạn học làm gì?"
Khuôn mặt bốn người đen thui, quăng lại vài câu hung ác không có tính uy hiếp, sau đó ỉu xìu rời đi.
...
Hôm sau lúc gặp lại Vương Na, cô ta và bạn trai đại ca đang ở một góc tường trong trường cãi nhau.
Nói chuyện vô cùng thú vị, hai người cãi nhau một hồi, một hồi đấm tường, hồi sau lại ôm ôm ấp ấp một chỗ.
Thế giới của học sinh trung học cô không hiểu nổi.
Tối qua cô dạy cô ta bài học, có lẽ sau này Vương Na không dám đụng đến Đỗ Linh nữa.
Sau này Đỗ Linh trùng sinh trở lại thế giới này, sẽ phát hiện bản thân cô ấy thiếu một chút thâm độc.
Thời gian cơm chiều, Dịch Tiêu ngồi ở phòng học ăn bánh nhân trứng.
Sáng nay khi tới trường cô có mang theo máy ghi âm, camera cỡ nhỏ cùng với đầy đủ trang bị.
Tùy thời cơ Chu Thanh quấy rối tình dục mà đánh úp lại, càng nhiều chứng cứ khi thẩm án càng có lợi, bởi vậy một giây cũng không được buông tha.
Dịch Tiêu suy nghĩ đến thất thần, Vương Na đột nhiên vỗ bả vai của cô một cái, giọng nói lạnh lùng: "Đỗ Linh, thầy Chu gọi mày tới văn phòng ông ta một chuyến."
"Được...!" Dịch Tiêu giật mình tỉnh táo, lập tức xuất phát.
Mời vừa đứng dậy đi được nửa bước, ánh mắt nhìn thấy phía dưới lỗ tai trái Vương Na có một dấu ấn đỏ tươi, có thể là dấu vết ân ái mãnh liệt với bạn trai hồi chiều.
Vốn định nhắc nhở cô gái là dấu vết trên cổ này rất nguy hiểm, nhưng nhìn thấy mặt Vương Na đỏ lên, bộ dạng quần áo không chỉnh tề, Dịch Tiêu giật giật khóe môi, lời nói bên miệng lập tức nuốt xuống.
Sau đó, Dịch Tiêu đi theo trí nhớ, đi tới văn phòng chủ nhiệm lớp địa ngục kia.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhắc nhở bạn đọc:
1.
Gía trị vũ lực của nữ chủ cao, đầu óc tóc, kiếp trước là cảnh giới Nhất Chi Hoa, được ca tụng là "Truyền Thuyết"
2.
Nữ chủ phạm sai lầm bởi vì tác giả tóc dài kiến thức ngắn, thỉnh đối xử tử tế với cô ấy.
3.
Thật ra là sảng văn, bản chất của nữ chủ là xuyên qua từng thế giới, giải quyết các loại cố sự ác độc
4.
Toàn văn có bug có logic cứng rắn, tác giả thủy tinh tâm, không thích hoặc đọc không được thỉnh bỏ qua truyện
5.
Mỗi một thế giới đều cực kì kích thích (cường hóa), trước cứ thử một chút w
6.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ w
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook