Mỗi ngày đúng giờ đi ra ngoài, đúng giờ trở về đã thành thói quen của Lâu Xuân Vũ.
Lâu ba ba nhìn bộ dáng của nàng, là nghiêm túc đi làm, nhân lúc Lâu mẹ không có ở đây liền hỏi nàng: "Con nghỉ hè liền toàn đi làm, không nghĩ tới đi ra ngoài chơi một chút sao, có phải không có tiền hay không, không có tiền ba ba cho con tiền."
Lâu Xuân Vũ nói không cảm động là giả, trong nhà ba ba của nàng rất ít nói chuyện, lại đối với nàng rất tốt, có đôi khi mẹ đối với nàng hà khắc một chút, ba ba cũng sẽ âm thầm cho nàng một chút tiền tiêu vặt.
Trong lòng nàng cười nhạo bản thân thật dễ thỏa mãn.
Kỳ thật điều nàng muốn không nhiều lắm, nàng mong muốn chỉ là mẹ có thể tán thành nàng, đối với nàng tốt một chút, cho dù loại tốt này giống như một chút tiểu ân tiểu huệ một chút khách khí như ba ba đối với nàng, nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nàng nói thật lòng những lời này với Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nói yêu cầu của nàng kỳ thật rất cao, ngay cả Bồ Tát liền giúp không nổi.
Ngẫm lại cũng đúng.
"Ba, con không muốn làm lão sư.

Ba nói mẹ không cần dùng quan hệ, dù sao cũng là vô dụng, con sẽ không đi."
"Con cảm thấy làm lão sư có chỗ nào trong không tốt?" Lâu ba ba hỏi.
Lâu Xuân Vũ đem sách vở thu lại, đặt lại trên bàn, nàng xoay người nhìn về phía phụ thân của mình, "Con không nói làm lão sư không tốt, con chỉ là đã có ý định khác.

Con đã suy nghĩ kỹ càng rồi, sau này muốn tìm việc làm ở Thượng Hải..."
Lâu ba ba ngắt lời nàng, nghiêm nghị trách cứ: "Con cái gì cũng đừng nghĩ, đi đến nơi như Thượng Hải có cái gì tốt, chỗ đó lại loạn.

Con ở bên ngoài chúng ta đều không có biện pháp giúp đỡ con, con tìm việc làm liền phải tự mình tìm, liền một chút quan hệ cũng không có.

Hơn nữa, mẹ của con đã thay con sắp xếp xong xuôi, vốn không cần con bận tâm."

Khóe miệng Lâu Xuân Vũ có chút co rút, nàng còn có cái gì để trông chờ đấy.
"Ba, ba đừng kích động, con chỉ là muốn nói tính toán của con cha ba biết."
"Ba nói con nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nữ nhi gia không cần đi xa nhà như vậy, về sau cha mẹ có gì không thoải mái, gọi con trở về còn phải mất nửa ngày, con liền không quản cha mẹ sao?"
Lâu Xuân Vũ cười cười, trong mộng, nàng là qua đời còn sớm hơn cha mẹ, khi nàng ra đi, thân thể cha mẹ khỏe mạnh, nắm đấm còn đặc biệt lợi hại, tư thế làm loạn ở bệnh viện cũng không thua người trẻ tuổi.
"Con muốn đọc sách một chút." Lâu Xuân Vũ cúi đầu, nhìn thấy trước mắt bắt đầu từ từ mơ hồ, che lên một tầng hơi nước, nàng nhẹ nhàng nói.
Lâu ba ba còn muốn nói tiếp chút gì đó, vừa muốn mở miệng, Lâu Xuân Vũ đã mở sách ra, vùi đầu vào trong đó, thái độ cự tuyệt hết sức rõ ràng.
"Con không nên loạn suy nghĩ, cha mẹ đều là vì tốt cho con, không có cha mẹ nào không suy tính thay nữ nhi."
Lâu Xuân Vũ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua khóe mắt một chút, đem ẩm ướt lau đi.
"Lâu lão sư, ta là mẹ của Đổng Giai Văn, hôm nay sau khi ngươi tan lớp Giai Văn nói với ta, ngươi giảng thật sự rất tốt, nàng có một đồng học cũng muốn đến lên lớp, cũng ở chỗ nhà của ta, ngươi có muốn nhận thêm một đệ tử nữa hay không."
Nhận được điện thoại của Đổng mẹ, Lâu Xuân Vũ mới đầu cảm thấy cao hứng, mới lên lớp được hai ngày đã được tán thành, còn có đệ tử mới gia nhập, nàng suýt chút nữa đã vui vẻ đến nhảy dựng lên mà kêu to vạn tuế.
Có đệ tử như Đổng Giai Văn, khiến cho Lâu Xuân Vũ lão sư cũng có vài phần cảm giác thành công, nàng cũng không chịu mở miệng nói tiếng Anh, để có thể cùng nàng thử vài câu đối thoại đơn giản, còn có thể làm cho nàng đem tri thức mới nhớ kỹ, sau đó lại nói ra, dù chỉ là một lần nói thử, cũng có thể làm cho Lâu Xuân Vũ cảm thấy thật vui vẻ.
Nàng đưa số di động của mình cho các gia trưởng, để các gia trưởng có việc gì liền có thể liên hệ với nàng, đồng thời nàng cũng dựa theo thói quen nghề nghiệp khi nàng làm lão sư, thường trao đổi tình hình cơ bản về việc làm bài học bài của để tử với gia trưởng.
Mẹ của Đổng Giai Văn còn nói nàng không giống đệ tử chút nào, hành động rất có bộ dạng của chủ nhiệm lớp.
Đồng học mới mà mẹ của Đổng Giai Văn giới thiệu tên là Thi Bình Bình, tính cách so với Đổng Giai Văn liền hoạt bát hơn một ít, hai người tính cách chính là bổ sung, Lâu Xuân Vũ giúp hai người thiết kế một vài cuộc đối thoại cơ bản, sau đó ở bên cạnh quan sát tình huống bọn họ giao lưu.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Thi Bình Bình nói mẹ của nàng đáp ứng nếu như nàng thi đậu cao trung liền cho nàng tham gia trại hè ở nước ngoài.

Thi Bình Bình hỏi Lâu Xuân Vũ: "Lâu lão sư, ngươi từng đi nước ngoài sao?"

"Ta...!Ta chưa từng đi nước ngoài." Lâu Xuân Vũ ngại ngùng mà nói.
"Lâu lão sư là sinh viên, cũng không phải là người lớn, đương nhiên chưa từng đi.

Lâu lão sư, tiếng Anh của ngươi tốt như vậy, nếu như xuất ngoại, ngươi muốn đi nơi nào?" Đổng Giai Văn tò mò hỏi.
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, trong đầu nàng nghĩ đến chính là Tống Tây Tử, người kia nói thời đại học người kia phải tự mình kiếm lộ phí, đi qua Cambodia, Nhật Bản, còn đi đến Thái Lan rất nhiều lần.

Mà chờ đến khi Tống Tây Tử có thu nhập cao hơn một ít, liền đi đến những nơi càng xa hơn.
So sánh ra, bản thân thật sự chính là ếch ngồi đáy giếng.
Nàng hâm mộ Tống Tây Tử, ngoại trừ hâm mộ người kia từng đi qua nhiều nơi như vậy, nàng càng hâm mộ người kia có thể dựa vào năng lực của bản thân mà xuất ngoại.
Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa thốt ra một câu, ta không có tiền xuất ngoại.

Nàng chính là cắn môi, nói: "Ta nghĩ bắt đầu từ những quốc gia gần gũi xung quanh, những nơi như Cambodia Thái Lan, thứ nhất là giá cả thấp, thứ hai bên đó tiếng Trung cũng phổ biến, mỗi ngày chỉ cần dùng đến tiếng Anh giao tiếp đơn giản, nếu như tiếng Anh không thể biểu đạt được, cũng có thể nhờ một người qua đường nào đó hiểu tiếng Trung hỗ trợ."
Hai tiểu nữ nhân líu ríu bắt đầu thảo luận xem Cambodia có cái gì tốt có nói nào để vui chơi, người chuyển giới Thái Lan có phải là thật sự rất đẹp hay không.
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, nàng muốn nắm bắt hoàn cảnh, sau này để cho các nàng luyện tập một vài cuộc đối thoại cần dùng đến trong các cuộc du lịch.
"Con mua điện thoại di động rồi?" Lâu mẹ hoài nghi nữ nhi có phải hay không là bị làm hư rồi, mấy ngày nay mỗi ngày không biết đang bận rộn cái gì, ngay cả điện thoại đều đã mua rồi, bà sợ nữ nhi sẽ đi con đường ham mê hư vinh yêu đương sớm.
Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, "Mua rồi.

Dùng tiền của con mua."
"Con lấy đâu ra tiền? Còn không phải là tiền tiêu vặt chúng ta cho con sao, là cho con dùng để học tập, không phải là để cho con phung phí a."

"Là tiền dạy thêm, con mua điện thoại không phải là phung phí, là để gia trưởng của đệ tử thuận tiện liên lạc với con." Nàng biết rõ mẹ tiếp theo sẽ nói cái gì, sẽ nói nàng không cần loạn tiêu tiền, nói nàng nên biết tích góp tiền, tốt nhất là đưa tiền cho bà, để bà cất giữ giúp.
Không ngoài dự liệu, lời nói của Lâu mẹ cùng suy nghĩ của nàng là giống như đúc.
"Đã biết.

Sau này lại nói a." Đáng thương chính là ở trong mộng nàng là một nữ nhi Lâu Xuân Vũ ngoan ngoãn, sau khi đi làm mỗi tháng thật sự là đem tiền tích góp được đưa cho mẹ, liền muốn làm cho mẹ thoả mãn, lại thêm sau khi công tác liền cảm thấy mình không nên lấy tiền trong nhà, trong tay không có tiền, thời gian của nàng trôi qua nhạt nhẽo, nàng không dám mua cho mình một bộ quần áo tốt, cho dù ở bên ngoài bị môi giới xấu lừa đảo, cũng không có mở miệng xin tiền cha mẹ.
Trái lại, có cha mẹ cho tiền tiêu vặt, đệ đệ lại trôi qua vô cùng thoải mái, học đại học tiền tiêu vặt không đủ liền hỏi trong nhà lấy tiền, cầm trên tay luôn là điện thoại mới, giày là liên tục đổi mới.
Hơn nữa tiền tích góp lại thì có ích lợi gì, số tiền nàng gửi mẹ, đến khi kết hôn mới cho nàng, mà tới lúc đó, mấy vạn đồng tiền vất vả tích góp liền vì lạm phát mà giảm đi giá trị.
Khi nàng cùng Tống Tây Tử quen biết, Tống Tây Tử luôn khuyên nàng mua cho bản thân một phòng ở, cho dù là phòng ở có diện tích nhỏ nhất, nàng cho rằng nàng có thể mua nhà chính là đầm rồng hang hổ*, vốn là nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng có tư cách gì để suy nghĩ đến chuyện mua phòng ở.
(*Chuyện viễn vông)
Có một lần nàng tâm huyết dâng trào dò hỏi mẹ nếu như nàng muốn mua một phòng ở, mẹ nói với nàng cái gì, nói tiền là giữ lại để nàng kết hôn, nữ nhân không cần mua phòng ở, sau khi kết hôn sẽ liền có phòng ở.
Nếu nói nàng trong giấc mộng có điều gì tiếc nuối nhất, vậy tiếc nuối lớn nhất có thể chính là bản thân không có nghe theo lời khuyên của Tống Tây Tử mà mua phòng ở.
Các đệ tử cùng tuổi với Lâu Xuân Vũ, lúc này đều đang vội vàng ngóng trông khoảnh khắc có thể nhìn thấy kết quả thi, các gia trưởng so với đệ tử còn sốt ruột hơn, bọn họ giao lưu với nhau để lấy tin tức, ngay cả Lâu mẹ cũng thăm dò được rất nhiều tình báo, có nguồn tin nói năm nay đề thi khó điểm trung bình tương đối thấp, có nói mọi người đều thi môn toán không tốt, có thể làm ảnh hưởng đến tổng điểm số.
Mắt thấy thời gian từng chút đến gần, trong lòng Lâu Xuân Vũ vẫn là có chút khẩn trương, trong mộng điểm thi của nàng kỳ thật không thấp, điểm rất đẹp, ở trong lớp cũng coi như top đầu, chỉ là lúc đó nàng không có lựa chọn trường học khác, dựa theo ý tứ trong nhà, đăng ký trường sư phạm mà mẹ nàng luôn hy vọng nàng thi vào.
Lại một lần nữa trải qua kỳ thi tuyển sinh, nàng cũng cẩn thận so qua đáp án, đối với bản thân có chút chắc chắn, chỉ là tâm vẫn còn có chút bất ổn.
Giống như cảnh tượng mà nàng vẫn còn nhớ rõ, cha mẹ nàng vây quanh nàng, nín thở chờ đợi đầu bên kia điện thoại báo ra điểm thi.
Điểm thi so với trong mộng của nàng cao hơn 25 điểm, điểm số này chính là khiến cho nàng kinh hỉ, khóe mắt ẩm ướt, điều này làm cho nàng có thể đăng ký vào trường của Tống Tây Tử.
Lần này, nàng hạ quyết tâm sẽ tự mình điền bảng nguyện vọng, tuyệt đối sẽ không để mẹ nàng ngăn cản nàng.
Lâu ba ba Lâu mẹ trước tiên gọi điện thoại báo cho mọi người nữ nhi đã đậu tốt nghiệp, hơn nữa còn thi đặc biệt tốt, khi gọi điện cho bà ngoại của nàng, mẹ của nàng lớn tiếng báo điểm của nàng, làm cho bà ngoại ở đầu bên kia điện thoại vui vẻ không thôi.
Đệ đệ cũng gọi điện thoại cho nàng, chúc mừng nàng thi đậu tốt nghiệp.
Nàng nói cám ơn.

Cũng nói hắn sau này phải cố gắng một chút, nếu như ngay cả thi tốt nghiệp cũng không đậu, liền mất thể diện.

Đệ đệ của nàng nói không muốn gây áp lực cho hắn, hắn có thể thi đậu hai bản liền không sai biệt lắm.
Gia trưởng của các đệ tử cũng rất quan tâm đến thành tích của nàng, khi nàng báo điểm của mình, toàn thân liền thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi có kết quả, trường học tổ chức trở về trường để điền bảng nguyện vọng, Lâu Xuân Vũ thông báo với các gia trưởng, sắp xếp thời gian học thành hai ngày để học bù.
Các gia trưởng cũng không có ý kiến, hơn nữa còn quan tâm nàng muốn dự thi vào trường nào, ngay cả Đổng Giai Văn cũng gọi điện thoại tới, nói muốn hướng nàng học tập.
Mà trong nhà liền triển khai thảo luận về điểm số của nàng, Lâu mẹ vốn kiên trì muốn Lâu Xuân Vũ ghi danh vào trường sư phạm liền dao động, một vị gia trưởng khác nói với bà thành tích này có thể thử báo danh vào một trường học tốt hơn, không tất yếu phải học ở trường sư phạm trong tỉnh.
Mà Lâu ba ba lại bất ngờ kiên trì muốn Lâu Xuân Vũ lưu lại, liền tiến hành theo kế hoạch ban đầu, cho dù là học ở trường học tốt, công tác khó tìm lại có thẻ làm được cái gì, làm lão sư chính là công việc ổn định, so với chuyện vất vả khổ cực tìm việc làm ở bên ngoài liền tốt hơn rất nhiều.
Hai người tranh cãi cũng không có làm ảnh hưởng đến Lâu Xuân Vũ, nàng vẫn là sắp xếp cuộc sống hàng ngày của mình theo thời gian biểu trước đó.
Chỉ là so với vài ngày trước đó, tâm tình của nàng đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Lúc này trong lòng nàng có rất nhiều tâm sự muốn tìm nơi để thổ lộ, mong có một người có thể yên tĩnh lắng nghe nàng nói chuyện, người kia có thể không cần lên tiếng, không cần an ủi nàng, lại càng không cần ủng hộ hoặc là phản đối ý kiến của nàng, điều nàng mong muốn chính là trên thế giới này có một người khác biết rõ nàng đang kiên trì cái gì, mà không phải chỉ có một mình nàng lặng lẽ đi về phía trước.
Nàng viết một tin nhắn, nhắn vào dãy số của Tống Tây Tử trong trí nhớ của nàng, tuy rằng dãy số kia là không tồn tại, sẽ không có ai trả lời nàng, nhưng mà nàng vẫn là gửi tới.

Hành động vô nghĩa lại mang theo một loại cảm giác nghi thức như vậy, nàng là đang báo cáo với Tống Tây Tử trong lòng nàng.
Sau đó nàng cũng dần dần mà nuôi dưỡng nên thói quen này, luôn theo bản năng mà đem mỗi một chuyện bản thân làm trong hiện tại, mỗi một thay đổi mà viết thành tin nhắn gởi vào dãy số kia.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử cầm thẻ điện thoại mới cắm vào trong điện thoại, không đến vài phút liền nhận được một tin nhắn: Người này không phải là nhắn nhầm số rồi đi? Liền biết số điện thoại này bây giờ là ta đang dùng sao?
Tống Tây Tử lại nhìn nhìn một lần, nghĩ thầm: Giọng điệu thật nghiêm túc, ý định...!Kế hoạch...!Chuẩn bị...!Thì ra là một cô nương, nàng là học sinh tiểu học sao, đây là nhắn tin để báo cáo suy nghĩ cho ta?
Tống Tây Tử lại đọc một lần: Ta có nên nhắn lại một tin nhắn nói cho nàng biết là nhắn nhầm số rồi không?
Suy nghĩ một chút: Được rồi, tự nàng sẽ nhận biết được.
Từ đó về sau, nàng thỉnh thoảng liền nhận được tin nhắn từ dãy số kia gởi tới.
Tống Tây Tử: Ta chẳng qua là cảm thấy nàng rất thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương