Chu lão sư nói xong, nhìn Tống Tây Tử vẫn không có phản ứng, có chút cấp bách, lấy tay chọc vào eo Tống Tây Tử, "Ngươi quên sao, lần trước lão bản còn đặc biệt nói với ngươi, nắm lấy tất cả các cơ hội, giữ lại vị tân nhân ưu tú này.

Ngươi đã đáp ứng thế nào."
Tống Tây Tử bị những lời nói của Chu lão sư nhắc tới, Trương Hâm từng nói đến kế hoạch này, muốn giữ lấy Tiểu Lâu xem như nhân viên dự trữ, đặc biệt khi nàng còn học đại học, liền muốn đem nàng lập tức kéo vào công ty, tránh cho nàng trưởng thành một chút sẽ có những ý tưởng khác liền khó nắm giữa.
"Ta không đáp ứng, ta cảm thấy chuyện này là phải xem suy nghĩ của nàng, hơn nữa, ta sẽ hỏi nàng có nguyện ý hay không a." Tống Tây Tử xoa xoa cái eo đau nhức, nghĩ thân thể của mình là có chút đi không nổi, đặc biệt là cái eo này, mới bị đâm vài cái liền đau đến không được, nói không chừng là lo lắng quá độ liền lão hóa sớm rồi.
Này cũng hết cách rồi, ai bảo nàng tuổi còn trẻ liền có nhiều gánh nặng như vậy.
Lúc đầu khi gây dựng sự nghiệp, ý tưởng của Trương Hâm tương đối đơn thuần, nhân mạch rộng rãi, cảm giác chính là một đại bảo tàng, dùng đến cũng là đơn giản, đều là mở một vài khóa đào tạo ngắn hạn của các danh sư, trên cơ bản mặn nhạt đều không chê, cái gì đều tiếp nhận, không có các khóa học lâu dài ổn định, nhìn chung tình hình chính là biến động, có đôi khi đại sư có danh khí thật lớn, những người muốn nắm bắt quan hệ cũng muốn đến nghe giảng một chút.

Một số lão sư không có danh tiếng, cần bọn họ tuyên truyền, nhưng mà Trương Hâm có quan hệ bằng hữu rộng lớn, bán trợ giúp cũng sẽ giúp ích cho các khóa học.
Nhưng mà vấn đề là lão sư không phải của mình, vất vả tuyên truyền cho người ta, để người ta bạo lên, đạt được hiệu quả, khóa học vừa kết thúc, lão sư mang theo danh khí rời đi, chỗ tốt gì bọn họ cũng đều không có được.
Sau đó, những người cùng gây dựng sự nghiệp ngồi xuống thương lượng một chút, Trương Hâm nói không được, chúng ta không thể tiếp tục như vậy, hắn và Ưng Nhạc Thiên đã cùng nhau đặt ra mục tiêu cho công ty, hắn có khuynh hướng đào tạo ngôn ngữ liên quan đến du học, mà phương diện này lão sư phi thường không đủ, thật sự thiếu thốn hảo lão sư.

Công ty hy vọng những lão sư này đến từ nguồn tân nhân do công ty bồi dưỡng nâng đỡ, có thể ở công ty phục vụ lâu dài.
Trương Hâm cảm thấy Lâu Xuân Vũ rất tốt, người cũng ôn nhu, có thể chịu được cực khổ, hơn nữa nhìn qua giống như là người có thể ở lại công ty dài lâu, liền muốn xem ý tưởng của Lâu Xuân Vũ là gì, nếu như nguyện ý ở lại công ty, là muốn làm quản lý hay là làm lão sư, bọn họ đều hoan nghênh.
"Nàng mới đại tam." Cảm giác vẫn có chút quá sớm, dù sao sinh viên đại tam vẫn nên lấy việc học làm chủ, hơn nữa Lâu Xuân Vũ dường như rất ít khi nói đến mục tiêu của bản thân, không biết Lâu Xuân Vũ có suy nghĩ gì, Tống Tây Tử không phải chưa từng cùng Lâu Xuân Vũ tán gẫu qua, nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ thật sự vô cùng thích hợp làm lão sư.
Nhưng mà ngoài dự liệu của nàng, Lâu Xuân Vũ cũng không có biểu hiện ra ý tứ muốn làm lão sư, càng giống như xem đó như một loại sở thích.
Về phần có muốn vào công ty hay không, cũng phải xem ý nguyện chủ quan của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử đương nhiên hy vọng Lâu Xuân Vũ có thể cùng mình đi làm.
Chu lão sư thấy Tống Tây Tử khi cần lôi kéo người lại không tích cực như vậy, cả người đều phát hỏa, "Tiểu Tống a, ngươi đừng do dự nữa có được không, Tiểu Lâu không phải sắp đại tứ rồi sao.

Đại tứ là có thể cân nhắc đến chuyện tương lai, ngay cả ta khi vừa khai giảng đại tứ liền không đến trường học nữa, bị kéo tới công ty làm thực tập, ngươi quên rồi sao.


Còn có ngươi có tư cách gì nói người ta, ngươi bây giờ không phải cũng đại tam sao, đều đã thường trú ở công ty rồi, công ty ký hợp đồng thực tập với ngươi, nhưng mà ngay cả văn phòng đều đã chuẩn bị cho ngươi rồi."
"Ta hỏi ý của nàng một chút."
"Ngươi xuất mã nhất định là được, bắt lấy Lâu lão sư, sau này cũng có thể giúp ta làm việc!"
Tống Tây Tử đối với hành vi có tư tâm của nàng phi thường không đồng ý, "Ngươi chính là muốn đề nàng làm giúp việc cho ngươi."
"Đây không phải là mục đích quan trọng nhất, chủ yếu là ta yêu thích Tiểu Lâu a, Tiểu Lâu người tốt, tính cách không có gì để nói, nếu như không phải ta đã có bạn trai, ta nhất định đem nàng thu vào hậu cung của ta, đối với nàng nhất định sẽ hảo hảo yêu thương, nhưng mà kỳ thật cũng không sao, ta có bạn trai cũng có thể thu Tiểu Lâu vào hậu cung của ta, nghĩ đến liền vui vẻ a."
"Chu lão sư, ngươi có chút kỳ quái a." Tống Tây Tử không thể không lên tiếng nhắc nhở Chu lão sư, Chu lão sư đã đính hôn cùng bạn trai, bỗng nhiên nói muốn thu Lâu Xuân Vũ vào hậu cung, này chẳng lẽ là muốn bắt cá hai tay.
"Ai, ai lại không muốn có một thê tử ôn nhu như vậy trong nhà a." Chu lão sư một tay nâng cằm, bắt đầu tưởng tượng đem Lâu Xuân Vũ thu vào trong hậu cung của mình, lão công là giúp mình chăm nom hài tử, Lâu Xuân Vũ có thể giúp đỡ mình về mặt công tác, về nhà nấu cơm lại là người đứng đầu, còn có thể kiếm rất nhiều tiền, phi thường hoàn mỹ.
Tống Tây Tử thầm muốn lắc đầu, lần đầu tiên nàng ý thức được tư tưởng của vị đồng sự này là có bao nhiêu lơ lửng vô định.

Bất quá có vài điều Tống Tây Tử vẫn là tán thành, Lâu Xuân Vũ thật xứng với hai chữ ôn nhu.
Lâu Xuân Vũ đã gọi qua các số điện thoại trên danh sách, số điện thoại nhận được phản hồi, có thể chiếm tới hai phần ba danh sách.
Đem danh sách giao lại cho Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành."
"Chờ ta nửa tiếng, chúng ta cùng đi ăn tối có được không, ta biết một tiệm lẩu Hồng Kông ăn rất ngon, ta mời ngươi." Tống Tây Tử đặc biệt nhìn nhìn đồng hồ trên tay, nàng hôm nay chuẩn bị tan tầm đúng giờ, không có ý định ở lại công ty kính dâng thanh xuân của bản thân
"Tỷ tỷ, ngươi có phải nói muốn mời cơm hay không, còn là mời ăn lẩu Hồng Kông?" Có người từ bên cửa thăm dò tiến vào, Lâu Xuân Vũ nhìn một lần liền nhận ra đó chính là tiểu nữ nhân lúc trước gọi Tống Tây Tử là tỷ tỷ.
Lâu Xuân Vũ quan sát tỉ mỉ tiểu nữ nhân này, tiểu nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng thoạt nhìn chỉ 1m55, cột tóc đuôi ngựa, dáng tươi cười ngọt ngào không phụ gia không ô nhiễm, là loại nữ sinh trẻ tuổi làm người ta yêu thích.

Hơn nữa bởi vì trên người nàng có loại khí tức của tiểu muội muội, ngay cả Lâu Xuân Vũ thân là nữ nhân khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng cũng sẽ không đối với nàng sinh ra tâm thái bài xích.
"Sau khi tan tầm tất nhiên là thời gian hoạt động tự do." Tống Tây Tử xem như trả lời vấn đề của nàng.
Lâu Xuân Vũ chú ý tới Tống Tây Tử đối với nữ hài kia không tính là đặc biệt thân cận, nhưng mà tựa hồ cũng không bài xích nữ hài đến gần, cũng không có làm ra hành động tận lực tránh né, thật giống như...trong lòng Lâu Xuân Vũ có một thanh âm đang nói, Lâu Xuân Vũ, có phải sợ rồi hay không, sợ bản thân thật sự bị thay thế, bởi vì người đó chủ động hơn ngươi, lạc quan hơn ngươi, so với nàng, có phải hay không cảm thấy mình giống cái bóng..
"Tỷ tỷ thật vô tình, đều không mời ta, ta đều cùng ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không có mời ta ăn cơm."
"Ta hôm qua đã mời ngươi ăn hamburger." Tống Tây Tử không chịu được chiêu này của nữ hài.


Nữ hài làm bộ đáng yêu đối với lão đầu lão thái thái trong nhà mới hữu dụng, hơn nữa nàng hiện đang bận muốn chết, muốn tranh thủ làm xong công việc trước giờ tan tầm, không có thời gian nhìn tiểu cô nương diễn xuất.
"Không thể nói như vậy, ngươi mời ta ăn hamburger là bởi vì ngươi không muốn nấu cơm, liền kêu thức ăn ngoài.

Vừa rồi ta nghe ngươi nói mời ăn lẩu Hồng Kông, ta biết ngươi nói chính là tiệm lẩu kia, ta cũng muốn đi, tiêu phí đầu người là ba trăm đồng, ngươi sai lại không đưa ta đi cùng, vì cái gì không đem ta cân nhắc vào a.

Lẽ nào ta không đáng để được mời như vậy sao?"
"Ngươi nói thật nhiều lời vô ích." Tống Tây Tử liếc nhìn nàng một cái, nói với Lâu Xuân Vũ: "Đừng để ý tới nàng, ta chỉ mời ngươi."
Cảm xúc trong lòng Lâu Xuân Vũ ngổn ngang, trong căn phòng này xuất hiện thâm một tiểu nữ nhân làm cho nàng để tâm, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Nàng đứng dậy, nói: "Ta đi ra ngoài một chút."
Lúc này Tống Tây Tử mới phát hiện trong phòng ngoại trừ nàng cùng Lâu Xuân Vũ, còn có tiểu nữ nhân chướng mắt kia vẫn chưa rời đi, "Ngươi còn không mau về nhà.

Tự mình đón xe trở về."
"Ngươi suy tính thế nào a tỷ tỷ, phòng phụ của ngươi không phải là còn trống sao, ngươi cân nhắc cho ta thuê có được không.

Ta không ở miễn phí, ta nấu cơm cho ngươi ăn, lại dọn dẹp phòng cho ngươi, ta còn..."
Đông.

Thanh huyệŧ nặng rơi xuống đất vang vọng trong phòng hội nghị.

Mọi người đồng thời nhìn về phía thanh âm truyền đến, cánh cửa ra vào rung động, một bóng người càng đi càng xa, ở bên cạnh cửa, có một cái ghế ngã trên mặt đất.

Tống Tây Tử nhìn về phía bóng người khuất dạng nơi cánh cửa, nhíu mày, vừa rồi cái ghế ngã dùng sức như vậy, Lâu Xuân Vũ có bị thương hay không.
Lâu Xuân Vũ đi qua hành lang dài, đi qua phòng học ồn ào náo động, lại đến một góc an tĩnh trong phòng vệ sinh.
Nàng đi vào phòng vệ sinh nữ, ở cửa ra vào thiếu chút nữa đã va vào người đang đi ra, nàng cúi đầu nói một câu thực xin lỗi, đi vào trong buồng vệ sinh.
Người thiếu chút nữa bị Lâu Xuân Vũ đụng phải chỉ kịp đối với không khí nói một câu không sao.
Lâu Xuân Vũ xông vào phòng vệ sinh, vừa rồi nghe được những lời nói của tiểu nữ nhân kia, trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng, chạy trốn, nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nàng một phút một giây cũng không muốn ở lại nơi đó, chỉ sợ tâm tình của mình sẽ bị bại lộ, bại lộ dưới ánh mắt người khác, nàng vô pháp lại tiếp tục chịu đựng, một câu cũng không muốn nghe, nhưng mà những lời nói kia cố tình lại chui vào trong tai của nàng.
Nàng nhìn thấy chính là dáng tươi cười thiên chân vô tà của tiểu cô nương kia, cũng chú ý tới Tống Tây Tử không chán ghét mà nghe tiểu cô nương nói hết, nàng sợ chính mình lại nghe tiếp, có thể sẽ muốn la lên, tâm tình kịch liệt chập trùng suýt chút nữa đã mất đi khống chế.
Cho nên thân thể của nàng liền hành động, khi nàng chạy đi trong đầu là trống rỗng, chỉ có một thanh âm đang nói ở bên tai nàng: Nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi nhanh.
Nàng chạy trốn.

Chạy trối chết.
Nàng một đường đi qua hành lang dài, ánh đèn sáng loáng trên hành lang soi rõ tâm tình bất an của nàng, nàng giống như đang chạy trối chết, không có nơi nào khác để đi, cuối cùng chạy trốn tới phòng vệ sinh.
Cũng không để ý va chạm với người kahsc, nàng chạy vào trong buồng vệ sinh, trong không gian an tĩnh này, bên tai nàng nghe được chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của bản thân, cảm nhận được chính là nội tâm xao động, thanh âm huyên náo mất trật tự bên tai còn chưa dừng lại, nàng nhắm mắt lại, dùng sức điều chỉnh hô hấp.
Ý thức từ từ trở lại thân thể của nàng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cơn đau của nhịp tim rối loạn, lại cảm nhận được cơn đau truyền đến từ các ngón chân.
Mà lúc này, nàng rốt cuộc nhớ đến, vừa rồi khi mình đi ra, nàng chỉ lo chạy trốn, giống như đụng phải một cái ghế.
Cái ghế kia còn ngã xuống mặt đất, tạo nên tiếng vang cực lớn...
Mà nàng vốn không kịp quay đầu nhìn lại, nàng chỉ nhớ rõ hành lang trước mắt, nàng dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới nơi này.
Lâu Xuân Vũ ở trong gương, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bản thânLâu Xuân Vũ đều nhìn không được, nàng dùng sức kéo ra một dáng tươi cười, nhìn đến bản thân trong gương lộ ra dáng tươi cười nhìn qua giống như là tùy thời đều có thể bật khóc.
Nàng nghe được bên ngoài có người đang tiến đến, nàng trốn vào trong phòng nhỏ, ngồi trên bồn vệ sinh, nàng ý thức được bản thân là như thế nào, có tật giật mình sao, nàng chìm vào tâm tình ảo não.
Tống Tây Tử vừa rồi đi theo Lâu Xuân Vũ tới đây, thấy nàng chạy vào WC, cũng chú ý tới khi nàng đi đường tư thế có chút mất tự nhiên, xác định nàng có thể là bị thương rồi, Tống Tây Tử đứng trước gian phòng đóng kín nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: "Xuân Vũ, ngươi tốt hơn một chút chưa?"
"Ta không sao, ta chỉ là có chút sốt ruột."
"Ta là nói chân của ngươi, chân của ngươi không sao chưa?" Tống Tây Tử cách qua cánh cửa quan tâm hỏi.
Lâu Xuân Vũ cắn chặt môi dưới, nàng cảm giác ngón chân của mình có thể là bị thương rồi, bởi vì nàng cảm giác bên trong giầy có chút ướt, còn có từng cơn đau đớn, nếu không có gì bất ngờ, vừa rồi khi va chạm, móng chân của nàng hẳn là đứt gãy chảy máu.

Nhưng mà hiện tại, nàng không muốn nói với Tống Tây Tử, nàng nhẹ giọng trả lời: "Không có việc gì."
Nhưng mà Tống Tây Tử không tin, "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Ta xác thật không có việc gì, là vừa rồi đi quá nhanh, không có nhìn đường cẩn thận, vô ý đụng phải một chút." Lâu Xuân Vũ nghĩ lát nữa nên làm sao xử lý vết thương của nàng, xem ra là phải đón xe trở về, hiện tại bất động không làm gì, cũng đã bắt đầu đau, nếu như đi đường quá nhiều, có khả năng tổn thương sẽ càng lợi hại.
Lâu Xuân Vũ thật muốn ôm đầu thét lớn, nàng sao có thể vô dụng như vậy, vì cái gì không thể ung dung đối mặt, rõ ràng tuổi tác hai đời cộng lại đã hơn bốn mươi, lại không thể khắc chế tâm tình của mình.
"Ah, vậy là tốt rồi, ngươi xác định không có chuyện gì a.

Vậy ta đi trước." Tống Tây Tử nghe nàng nói không có việc gì, có chút yên tâm, nhưng mà nhớ tới bóng lưng Lâu Xuân Vũ vội vàng rời đi, bóng lưng kia giống như đang trốn tránh cái gì đó, nàng không khỏi lại lo lắng.
Tống Tây Tử vẫn không có rời khỏi, nàng đứng ở trước cửa suy tư một lát, nghĩ thầm có thể hay không lại là đại di mụ đến, cho nên Lâu Xuân Vũ mới vội vã như vậy? Nàng lên tiếng nói với Lâu Xuân Vũ: "Là nguyên nhân đặc thù sao? Cần ta giúp ngươi đi mua một ít băng vệ sinh sao?" Nàng nhớ tới có lần Lâu Xuân Vũ nhờ nàng mua băng vệ sinh cũng là không tiện trực tiếp mở miệng, vẫn là gởi nhắn tin gọi nàng đến nơi trước, thẹn thùng cả buổi mới nói ra nguyên nhân, không biết lần này có phải cũng là nguyên nhân đồng dạng hay không.
Lâu Xuân Vũ không nghĩ tới người kia vẫn còn đứng bên noài, tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh xuống lại gợn sóng, nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nói: "Cám ơn sự quan tâm của ngươi, ta thật sự không có việc gì.

Hơn nữa, không phải là nguyên nhân kia, ngươi trở lại đi, ta liền lập tức trở lại."
"Được rồi.

Ta đây về phòng học trước.

Có việc gì liền gởi nhắn tin cho ta." Tống Tây Tử vốn còn muốn nói gì đó, nghe thấy Lâu Xuân Vũ nói như vậy, cũng chỉ có thể rời đi.
Tống Tây Tử đi rồi, bên ngoài triệt để không còn thanh âm.

Lâu Xuân Vũ nắm chặt tay, chống lên trán.
Mái tóc dài của nàng buông rơi, che đi gương mặt của nàng, trong bóng mờ, nàng lộ ra biểu tình đau thương.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Phòng phụ của Tống Tây Tử, là của ta! Của ta! Ai cũng không cho phép đoạt đi!
Tống Tây Tử: Ta làm sao không biết ngươi đang nhìn trộm phòng phụ của ta a?
Lâu Xuân Vũ: Tác giả không cho chúng ta phát triển đến một bước này, ta có biện pháp nào a!
Tác giả: Ta? Lỗi của ta? Được, là lỗi của ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương