Lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn rung rung đến mấy lần.

Đem ý thức của Lâu Xuân Vũ từ trong hồi ức kéo về.
Lâu Xuân Vũ cầm điện thoại di động lên, thấy là Tống Tây Tử nhắn đến, liền nghi hoặc mở ra.
"Ai nhắn tin cho ngươi?" Thanh âm của Tề Nhã Nhã vang lên gần bên tai, liền không biết nàng đã tiến đến lúc nào.
Lâu Xuân Vũ bối rối mà đem màn hình di động chắn lại, "Ngươi làm ta giật mình."
"Ta không dọa ngươi a, ta chỉ vô tình nhìn thấy hai chữ Tây Tử, là ta nhìn lầm sao?" Tề Nhã Nhã duỗi dài cần cổ muốn nhìn tin nhắn của nàng.
Lâu Xuân Vũ nói: "Không sai, là nàng.

Lúc trước ta có một vấn đề hỏi nàng trên lớp, nàng nói trở về tìm xem tư liệu sẽ trả lời ta, ta không nghĩ tới nàng lại nhắn tin trả lời ta."
"Oh.

Là như vậy sao, vấn đề học tập.

Một hỏi một đáp, có qua có lại, đây là cơ hội tốt." Tề Nhã Nhã không nghi ngờ gì, trong lòng đã ghi nhớ tốt.
Lâu Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Tề Nhã Nhã mũi chân dịch chuyến, bỗng nhiên lại vọt tới trước mặt Lâu Xuân Vũ, đột ngột dính sát khuôn mặt đến làm cho Lâu Xuân Vũ sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa đã từ cổ họng nhảy ra, "Ngươi làm gì vậy?"
"Còn có!" Tề Nhã Nhã đem một túi đồ ăn vặt nhét vào trong tay nàng, nói: "Ngươi đem một màn hôm nay quên đi a.

Được rồi, cầu xin ngươi.

Thật là lúng túng, ta nhìn ngươi đều ngượng ngùng rồi."
Trong tay Lâu Xuân Vũ cầm lấy lễ vật hối lộ của Tề Nhã Nhã, nói: "Hảo, ta nhận lễ vật của ngươi, ta đáp ứng ngươi sẽ đem những chuyện hôm nay đều quên hết."
Tề Nhã Nhã có chút cảm động.
"Xuân Vũ, ngươi có thể giúp ta hỏi Tây Tử một chút, có phải nàng thật sự đã có bạn trai hay không." Tề Nhã Nhã vẫn ôm một chút hy vọng, chính là muốn chính miệng Tống Tây Tử nói ra nàng không có bạn trai.
Lâu Xuân Vũ không muốn làm như vậy, nàng cự tuyệt: "Tại sao ngươi không trực tiếp đến hỏi nàng?"
"Nàng rất gay gắt với ta a.


Ngươi cũng không nhìn thấy, khi nàng nói chúng ta chỉ là quan hệ đồng học, mặt mũi ta đều trắng bệch, ta Tề Nhã Nhã không sợ trời không sợ đất, liền sợ nàng mất hứng, khi nàng mất hứng, dũng khí nói chuyện ta đều không có." Lúc này Tề Nhã Nhã biến thành tiểu kiều hoa nhu nhược, một đôi mắt chớp chớp, muốn đánh thức điểm đồng cảm trong lòng Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ thờ ơ, "Dính đến việc riêng tư của người khác, ta không tiện hỏi thăm."
Tề Nhã Nhã lầm bầm lầu bầu, "Các ngươi đi đường cười cười nói nói, ta còn cho rằng các ngươi quan hệ rất tốt a." Nàng bất đắc dĩ từ bỏ, "Ta không hỏi là được rồi, ta vẫn là hảo hảo an ủi trái tim bị tổn thương của mình a." Nàng từ cái túi lớn bên giường cầm ra một bao khoai tây chiên cực lớn, sau khi mở ra liền bắt đầu ăn một cách tức giận.
Lâu Xuân Vũ ngồi về vị trí, đem tin nhắn lấy ra lại đọc qua một lần.

Tống Tây Tử hỏi nàng có kế hoạch gì cho thứ bảy và chủ nhật trong tháng tới hay không, bọn họ có một chương trình học, mở lớp vào cuối tuần, có một lão sư có kinh nghiệm phong phú đứng lớp, nhưng mà nhân thủ còn chưa đủ, cần một trợ lý đến phối hợp.
Bởi vì lớp học thứ bảy kết thúc tương đối trễ, vì an toàn, nhân viên công tác có thể ở lại khách sạn đã được bọn họ an bài trước.
Những chi phí làm thêm khác cũng không tính theo giờ, mà là tính theo ngày, một ngày 220 đồng, bao cơm ba bữa cùng ở khách sạn.

Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, qua vài ngày lập tức liền phải thực hiện, nàng nhất thời nửa khắc không thể nghĩ ra người khác, cho nên hỏi trước Lâu Xuân Vũ có muốn đi hay không.
Lâu Xuân Vũ suy tư một chút, hồi âm tin nhắn — đi, nhưng mà ta không xác định ta có thể đảm nhiệm hay không.
Không bao lâu Tống Tây Tử gởi tin nhắn cho nàng —— sẽ không để ngươi không có chuẩn bị gì liền lên cương vị, ta sẽ nói cho ngươi cần làm những gì, ngươi sẽ khá vất vả, bởi vì những chuyện phải quản tương đối nhiều, vấn đề của các đệ tử có đôi khi cũng sẽ rất nhiều, nhưng mà bởi vì ngươi chỉ là làm trợ lý, không cần lo lắng quá nhiều, ngày mai dành thời gian ta sẽ nói với ngươi.
Lâu Xuân Vũ sắp xếp ngôn ngữ —— vậy là tốt nhất, đến lúc đó liền hẹn thời gian.
Nhận được tin nhắn ngủ ngon Tống Tây Tử gởi tới, Lâu Xuân Vũ vỗ vỗ đôi má nóng lên, tự nói với bản thân cũng nên đi ngủ rồi.
Nửa đêm, điện thoại chấn động đánh thức nàng.
Nàng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là trong nhà gọi tới, nàng bắt máy hạ giọng nói: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, đệ đệ của con trốn học, nói không muốn đi học, mẹ đều sắp bị hắn chọc tức cho phát khóc.

Này nên làm cái gì bây giờ a." Lâu mẹ ở đầu bên kia điện thoại lộ ra tâm trạng buồn phiền.
Lâu Xuân Vũ mặc áo khoác vào, cẩn thận leo xuống giường, nàng đi đến ban công, đóng cửa ban công lại.
Lúc này đã có thu ý, ban đêm nhiệt độ cùng ban ngày đã có sự chênh lệch rõ ràng.
Lâu Xuân Vũ kéo kín cổ áo khoác, đứng trên ban công nhìn nhưng ngọn đèn lốm đa lốm đốm từ phía xa xa, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang.
Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, đem không khí lạnh hít vào trong thân thể, "Mẹ, mẹ có đến phòng của hắn, hỏi qua bạn cùng phòng của hắn không?"
"Có, mẹ đến tìm bạn cùng phòng của hắn, hắn chuyển vào phòng mới không tới vài ngày, cùng bọn họ không thân quen, bọn họ đều nói không biết hắn đi đâu."
Lâu Xuân Vũ nói: "Mẹ tìm bạn cùng phòng cũ của hắn, tìm một nam sinh tên Lưu Lỗi, hắn có thể tìm được đệ đệ."
Nàng có thể khẳng định tìm Lưu Lỗi sẽ hữu dùng, bởi vì nàng biết rõ Lưu Lỗi là hảo bằng hữu của Lâu Xuân Vọng, đám bằng hữu thân thiết, Lưu Lỗi không học được thứ gì khác, nhưng là vô cùng biết cách vui chơi.

Cha mẹ của Lưu Lỗi ở bên ngoài buôn bán, lúc trước Lâu Xuân Vọng còn thường xuyên chạy tới nhà Lưu Lỗi suốt đêm chơi trò chơi.

Lúc trước đệ đệ cùng hắn chơi đùa rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học còn nói đi theo hắn gây dựng sự nghiệp, cái gọi là gây dựng sự nghiệp chính là đi làm P2 P, bị trong nhà gắt gao ngăn cản, khi đó P2p phát triển tốt, có một ít người kiếm được tiền lời, đệ đệ trách cứ người trong nhà làm trễ nải hắn kiếm tiền, đợi đến khi công ty P2p lần lượt đóng cửa, Lưu Lỗi cũng tìm đường chạy, sau khi đệ đệ biết rõ còn chưa tin được hắn đã ôm tiền chạy trốn.
Lâu mẹ có chút không thể tin được, lặp lại để xác nhận: "Thực sự hữu dụng sao?"
"Ân, mẹ chỉ cần hỏi hắn, hắn biết rõ đệ đệ ở đâu, còn có nếu như đệ đệ không muốn học tập, mẹ cũng không cần ép buộc hắn, để hắn tạm nghỉ học đi làm công, nhận thức chuyện kiếm tiền vất vả thế nào."
Lâu mẹ lớn tiếng cắt ngang lời Lâu Xuân Vũ, "Con nói cái gì a, đệ đệ chỉ là tâm tình bất ổn trong khoảnh khắc, dạy dỗ một chút là được rồi, con nói để cho hắn tạm nghỉ học, con có biết làm như vậy sẽ để lỡ hắn cả đời hay không."
Tại ban đêm yên tĩnh như nước, Lâu Xuân Vũ hướng lên bầu trời đêm đen như mực câu ra nụ cười trào phúng nhất, điện thoạn kề sát lỗ tai của nàng, nơi tiếp xúc lên có loại ảo giác bị cháy nóng, làm cho nàng rất muốn đem cái điện thoại này vứt bỏ.
"Tùy mẹ.

Con muốn ngủ, ngày mai còn phải đi làm."
"Xuân Vũ, trong trường học con phải học tập tốt, không cần tìm đối tượng lung tung, chớ học hư, con xem đồng học thời tiểu học của con, nàng mang bạn trai về, mang cái gì biệt tam*, muốn tiền không có tiền, gia đình không được tốt, đáp ứng mẹ, con không thể yêu sớm a."
(*Là một từ Trung Quốc thường dùng để chỉ những người lang thang, những người không có nghề nghiệp thích hợp và kiếm sống bằng cách ăn xin hoặc trộm cắp.)
"Mẹ, con thật sự muốn ngủ.

Cúp máy."
Cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm đi vào phòng ngủ, trong phòng mọi người đều ngủ rồi, có người lầm bầm những lời trong mộng, có người vô tình trở mình.
Lâu Xuân Vũ leo lên giường, nằm ngửa, dựa vào gối đầu, tự nói với bản thân nên làm mộng đẹp.
Làm trợ lý lớp cần phải làm rất nhiều việc, lúc trước từng có một thực tập sinh đại tứ toàn chức làm chuyện này, nhưng mà thực tập sinh này lại đề xuất từ chức vào lúc nàng cần đến, khiến cho Tống Tây Tử trở tay không kịp.
Nàng hỏi một vòng, người thích hợp tuy rằng kinh ngạc trước phí làm việc cao như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới phải làm nhiều chuyện như vậy, cũng là do do dự dự.
Cuối cùng nàng gởi tin nhắn cho Lâu Xuân Vũ, cũng là mang tâm thái muốn thử một chút, khi đó nàng đã liên hệ hơn mười người, trong đó chỉ có Lâu Xuân Vũ đáp ứng thử một chút, cũng nguyện ý dành thời gian đến học tập.
Điều này làm cho Tống Tây Tử thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất là giải quyết xong vấn đề không đủ nhân thủ.
Nhưng mà nàng lại trở nên phiền muộn, Lâu Xuân Vũ là đệ tử đại nhất, da mặt khẳng định không có dày như lão nhân, đến lúc đó đóng dấu văn bản sao chép tư liệu hay là phê chữa bài tập vân vân những thứ này hẳn là chuyện nhỏ, nhưng nếu như gặp đệ tử có ý kiến, làm khó xử, người kia ứng phó được sao, người kia có thể làm được sao?
Chờ khi Lâu Xuân Vũ đến công ty trước thời gian hẹn một chút, Tống Tây Tử đã ở văn phòng đợi nàng rồi.
"Xin chào." Sau khi vào cửa Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử chào hỏi một tiếng.
Tống Tây Tử từ vị trí của mình đứng lên, "Ngươi tới thật đúng lúc, chỉ có một buổi chiều, thứ ta muốn nói với ngươi lại rất nhiều."
"Những thứ cần học rất nhiều sao?" Lâu Xuân Vũ sợ bản thân chịu không được, cũng sợ bản thân khiến cho Tống Tây Tử thất vọng.
Nhìn đến thần sắc do dự của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử vội nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm." Là không nhiều lắm, chính là rất tạp, tạp lại loạn.


Nhưng mà cũng rất có tính rèn luyện người.
Trong phòng photo, Tống Tây Tử chỉ Lâu Xuân Vũ dùng máy tính in ấn tài liệu, photo tài liệu, scan tài liệu.

Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe qua một lần liền gật gật đầu, Tống Tây Tử bán tín bán nghi mà hỏi nàng: "Ngươi gật đầu, thật sự biết hay là giả vờ biết?"
"Là đã biết." Vài năm kia khi Lâu Xuân Vũ làm lão sư, những kỹ năng này là nhất định phải học được.

Cho dù một số còn chưa biết, nhưng mà Tống Tây Tử giải thích như vậy, thao tác qua, cũng có thể nhớ kỹ.
Tống Tây Tử đứng lên, đem vị trí bên máy tính để lại cho nàng."Ngươi bây giờ thử in một bản mặt trước và mặt sau của tài liệu này, sau đó lại ra một bản, cuối cùng scan lại trên máy tính."
"Được rồi, ta thử một chút." Lâu Xuân Vũ ngồi xuống, cầm lấy con chuột còn mang theo nhiệt độ của Tống Tây Tử, dựa theo yêu cầu của nàng, từng bước một mà thực hành.

Sau khi thực hiện một bước cuối cùng để tài liệu scan xuất hiện trên máy tính, Lâu Xuân Vũ nhìn về phía nàng, chờ mong lời đánh giá của nàng.
Như vậy không thành vấn đề, cửa ải này liền qua rồi.

Lâu Xuân Vũ học so với nàng nghĩ liền nhanh hơn, nếu như là dựa theo tốc độ này, không đến một giờ, liền có thể ngồi lên cương vị trợ lý.

Tống Tây Tử nhận thấy như vậy nên áp lực cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Mà sắc mặt nàng nhìn Lâu Xuân Vũ cũng là càng ngày càng tốt.
"Tiếp theo chúng ta xem thông tin của khóa đào tạo này một chút, lần này là lớp đào tạo Nhật ngữ, lão sư lên lớp là một vị học trưởng đã từng xuất ngoại của trường chúng ta, thời gian lên lớp là sáu giờ sáng ở phòng họp, tám giờ đến chín điểm dùng bữa sáng, bữa sáng là khách sạn cung cấp, trong phòng ăn của khách sạn, một ngày ba bữa ngươi có thể ăn trong khách sạn."
"Ân."
"Buổi sáng chương trình học sắp xếp là hai tiết..." Tống Tây Tử đem trọng điểm đều chỉ cho nàng, để nàng nhất định phải nhớ kỹ, sau khi nói xong lại đưa đến một phần danh sách, "Đây là danh sách học viên của chúng ta, có vài đệ tử là học ngoại trú, ngươi phải nhớ kỹ tên của bọn họ, mỗi sáng liềm đăng ký tình hình của bọn họ."
"Thời gian làm việc của ngươi là từ 5: 30 sáng đến 3 giờ chiều.

Bởi vì đến chiều sẽ có lão sư của chúng ta phụ trách toàn bộ quá trình, ngươi không cần phải bận tâm, nhưng mà lớp tự học buổi sáng cần ngươi đi đăng ký điểm danh, ngươi dậy nổi không?"
"Có thể." Lâu Xuân Vũ làm việc và nghỉ ngơi luôn rất quy luật, nàng là đối với chính mình có tự tin mới dám cùng Tống Tây Tử cam đoan.
"Vậy là tốt rồi.

Không được muộn a, tuy rằng lão sư phụ trách là người rất hiền hoà, nhưng mà ngươi là ta giới thiệu vào, nếu như ngươi đến muộn ta cũng sẽ rất phiền phức."
"Ngày đầu tiên ta phải phát biểu khai mạc lớp, cho nên đến lúc đó ta cũng sẽ cùng đi theo ngươi.

Chúng ta ở cùng một phòng."
"Ở cùng một phòng sao?" Lâu Xuân Vũ không nghĩ tới lại có thể có sắp xếp như vậy.

Tống Tây Tử thấy biểu hiện của nàng giống như rất kinh ngạc, chính nàng suy nghĩ một chút, không có gì không đúng a, khách sạn bố trí phòng tiêu chuẩn, hai giường ngủ, hơn nữa trong phòng ký túc xa đều là bốn nữ hài tử cùng nhau, bởi vì công tác mà ở cùng một phòng, có thể sẽ có người cảm thấy lúng túng, nhưng mà cũng không biểu hiện quá quan tâm giống như Lâu Xuân Vũ.
"Ngươi không quen ở cùng người khác, hay là không quen ở cùng ta?" Tống Tây Tử đưa ra nghi vấn của mình.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy rất kinh ngạc."
"Kinh ngạc? Vậy chính là mất hứng ở cùng phòng với ta rồi? Ta hiểu, ta có thể cùng công ty thân thỉnh sắp xếp cho ta ở một phòng khác." Thoạt nhìn giống như bản thân là bị ghét bỏ rồi, Tống Tây Tử muốn nói thì ra nàng làm cho người khác không thể yêu thích như vậy a.
"Không cần, không sao, ta không có mất hứng, ta rất vui vẻ."
"Ah, thật là kinh hỉ."
Tống Tây Tử đi ra khỏi văn phòng, gặp Trương Hâm ở giao lộ, Trương Hâm gọi nàng: "Bảo bối, chuyện tìm trợ lý lớp làm xong rồi sao? Ngươi xem ngươi, gương mặt đều bị bóp méo, nụ cười trên gương mặt nhất định là tự bản thân dập tắt a.

Ta hiểu được."
Lúc Tống Tây Tử đi lướt qua hắn liền nói một câu: "Ta tìm được người rồi."
"Nhanh như vậy? Là ai? Ngươi tìm được cứu tinh ở đâu, có được hay không a.

Để cho ta mở mang kiến thức." Trương Hâm đuổi theo nàng muốn gặp vị ứng cử viên không biết từ đâu xuất hiện này.
"Dù sao ta đã khảo sát qua rồi, có thể." Tống Tây Tử vỗ vỗ bả vai hắn, ở trước mặt hắn đem cửa phòng làm việc đóng sầm lại.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Lời tác giả muốn nói:
Xin chào mọi người, chào buổi sáng, chào buổi chiều, chào buổi tối.
Viết đến đây, Lâu Xuân Vũ đồng học dường như cũng không có đặc biệt dốc lòng vì chuyện gì, ý tưởng duy nhất đại khái chính là đã biết bản thân phải làm gì.
Lúc trước tại bách hợp thổ tòa tìm được một hốc cây*, nói trong nhà bạn gái thúc giục nàng về nhà, an bài cho nàng công tác, hỏi nên làm sao bây giờ.
(*Thuật ngữ này xuất phát từ chuyện cổ tích "The Emperor Has Donkey Ears", dùng để chỉ một nơi bạn có thể nói ra bí mật mà không cần lo lắng về điều đó.

Bởi vì hốc cây không có chức năng nói, sẽ không bao giờ nói ra bí mật.)
Kỳ thật ta nói ra suy nghĩ cá nhân của ta một chút.
Tiền nhuận bút đầu tiên của ta là vào đại nhị đại tam, cụ thể ta cũng quên mất, dù sao qua qua lại lại, rốt cuộc v rồi, mỗi tháng có 800 tiền nhuận bút, nuôi sống được bản thân, từ đại tam ta đã bắt đầu không lấy tiền sinh hoạt từ nhà.
Có thể có người nghĩ, lấy tiền trong nhà là đương nhiên, nhưng mà trong mắt ta không lấy tiền liền hợp lý hơn.
Lúc đó ta đã có năng lực kiếm tiền, nhưng mà đầu óc không chuyển biến tới, trong nhà của ta vẫn còn chi phối ta, ta khi đó đã độc lập kinh tế, nhưng mà vốn không nghĩ tới sau này mình sẽ kiếm bao nhiêu tiền, vẫn là sợ chính mình kiên trì không được bao lâu, cho nên trong nhà nói ta trở về công tác, ta liền trở về.

Sau đó vài năm, ta cuối cùng là luôn oán trách, thời gian cũng trôi qua không tốt.
Tiếp nhận sự sắp xếp của cha mẹ, kỳ thật là một loại lười biếng, ngươi có thể quang minh chính đại mà đem mọi chuyện không như ý đều đổ lỗi cho cha mẹ.

Mà khi cha mẹ của ngươi vì ngươi làm chủ, kỳ thật cũng đã chuẩn bị sẽ bị ngươi trách cứ, đây là điều bọn họ gọi là tình thân.
Ta đến 28 tuổi mới hiểu được, chỉ có chính mình biếtmình muốn gì, tích cực đem quyền chủ động nắm ở trong tay, cha mẹ liền thật sự khôngthể làm gì được ngươi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương