Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)
-
Chương 17
“Haiz, con đường trường sinh dài đằng đẵng.”
Trương Cảnh gạt đi sự kiêu ngạo trong lòng, sau đấy lại cắm đầu vào việc tu luyện.
......
......
Hai ngày sau.
[ Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp chưa nhập môn (37/50) 】
Vẻ mặt Trương Cảnh lộ vẻ hài lòng, tiến độ tu luyện của quan tưởng pháp đã nhanh hơn dự kiến.
“Tính thử thì có lẽ trong ngày mai mình có thể kéo Quan Tưởng Pháp lên cấp nhập môn. Chẹp, thời gian còn nhanh hơn hạn chót của đánh giá cấp Ất một ngày/|
“Ta đúng là thiên tài mà.”
"Đúng rồi, hôm nay giáo tập giảng đạo, không thể đến trễ đuược.”
Dứt lời, Trương Cảnh nhanh chóng đi về phía giảng đường.
Vù vù ——
Chân Trương Cảnh bước đi rất nhanh.
"Khu vực nhà đá cách giảng đường quá xa, mỗi lần đi đều mất nhiều thời gian, chẳng bằng sân nhỏ ở viện cấp Giáp của Quý sư huynh, vừa gần vừa tiện.”
Trong lời nói của Trương Cảnh có chút ghen tị.
Chỉ có thể nói, có linh thạch thật tốt!
Cũng may là Trương Cảnh nhanh chân nên cuối cùng cũng không trễ.
Chỉ là muộn hơn bình thường một chút.
Nhưng lúc này, mấy cái bồ đoàn trong giảng pháp đường đã gần đầy, chỉ còn lại một số ghế trống ở phía cuối.
"Xem ra mọi người đều muốn tiến bộ."
Trương Cảnh mỉm cười.
Dù sao đối với hắn mà nói, dù là ngồi ở phía trước hay phía sau, thậm chí hôm nay Vương giáo tập có giảng hay không đều không quan trọng.
Có độ thuần thục kỹ năng là có thể kiêu ngạo vậy đó.
Tùy ý chọn một chỗ trống và ngồi xuống.
Trương Cảnh vô thức nhìn về phía trước.
Đúng như dự đoán, bốn người ngồi phía trước vẫn là đám Quý Bá Thườngb ền lòng vững dạ, như thể đó là vị trí độc quyền của họ.
Tại thời điểm này.
Cộc cộc…
Có tiếng bước chân phía sau hắn.
Trương Cảnh bất giác quay đầu lại.
Lọt vào tầm mắt là một thanh niên đang vội vàng bước vào giảng pháp đường, trên mặt có chút kiêu ngạo.
Là hắn?
Trương Cảnh dường như có một chút ấn tượng với người này, hắn ta là một trong số ít người nhận được sự khuyến khích rằng có thể nhậận đuược đánh giá cấp Bính vào lần giảng đạo của Vương giáo tập khi trước.
Xem ra cũng là một thiên tài.
Chỉ thấy sau khi người đàn ông bước vào giảng đường thì trước tiên là nhìn mấy cái bồ đoàn bên cạnh Trương Cảnh một cái, sau đó nhướng mày, nhưng lại chậm chạp không chịu ngồi xuống.
Một khắc sau.
“Vương huynh, bên này! Ta giúp ngươi giữ một chỗ tốt rồi này!”
Một tên mập ngồi phía trước đột nhiên đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay.
Người đàn ông cũng không khách khí.
Hắn đi thẳng đến bên người tên mập, nói với giọng thản nhiên:
"Ngày mai đến chỗ ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tu hành quan tưởng pháp một lần."
"Cảm ơn Vương ca, cảm ơn Vương ca..."
Tiểu mập mạp hưng phấn đến đỏ mặt.
Sau đó.
Trong ánh mắt đố kỵ của mọi người, tiểu mập mạp dương dương đắc ý đi về phía sau ngồi xuống bên cạnh Trương Cảnh, sắc mặt đỏ bừng hồi lâu.
"Hehe, người anh em, thế nào, thấy phản ứng lúc nãy của ta có nhanh không?”
Tiểu mập mạp nhịn không được đưa tay chọc chọc Trương Cảnh, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
“Cơ hội nhường chỗ cho Vương huynh đã bị ta cướp được rồi.”
"Nếu ngày mai biết cách nắm bắt thì nói không chừng có thể tăng lên rất nhiều khả năng vượt qua bài đánh giá!"
"Chúc mừng chúc mừng ~"
Trương Kinh nhẹ giọng nói.
Lúc này hắn mới chú ý tới những người ngồi ở phía trước đều là những người mà Vương giáo tập xem trọng có thể thông qua sát hạch, thậm chí thu hoạch được kết quả đánh giá cao hơn.
“Gì thế này? Chỉ mới có năm ngày ngắn ngủi mà việc phân chia đẳng cấp đã rõ ràng như vậy sao?”
Trương Cảnh chửi bậy trong lòng.
Hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chân thực.
“Này, người anh em.”
Tiểu mập mạp tựa hồ cảm giác được sự lơ đãng của Trương Cảnh, không khỏi khuyên nhủ.
"Tài năng của chúng ta kém, nhưng chúng ta không thể từ bỏ. Ngươi nói ngươi xem, nếu hôm nay ngươi đến sớm thì nói không chừng cơ hội sẽ là của ngươi?”
Không đợi Trương Cảnh đáp lại.
Thì hắn lại tự lẩm bẩm một cách tiếc nuối.
“Đáng tiếc là tứ đại thiên kiêu luôn cao cao tại thượng, ta cũng không có cách cùng bọn họ thiết lập quan hệ, nếu có thể được bọn hắn chỉ đạo…”
“Nếu ngươi tu hành có nghi hoặc thì sao không đi hỏi Vương giáo tập?"
Trương Cảnh tò mò hỏi.
"Ta. . . Ta. . ."
Tiểu mập mạp đột nhiên đỏ mặt.
“Ta thậm chí ngay cả quan tưởng pháp cũng hiểu không rõ.”
Nghe vậy, trong mắt Trương Cảnh lóe lên một tia hiểu rõ.
Hắn suýt nữa quên mất dù sao đây cũng là trận sát hạch, Vương giáo tập cũng sẽ không giải thích hết mọi thứ.
"Khoan đã, Tứ Đại Thiên Kiêu?"
Trương Cảnh chỉ vào bốn người Quý Bá Thường trước mặt, kinh ngạc nói:
“Ngươi… đang nói bọn họ ấy hả?”
“Chứ còn ai nữa?”
Tiểu mập mạp nhìn Trương Cảnh, hỏi ngược lại.
Sau đó dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Cảnh hồi lâu, cuối cùng ngạc nhiên nói:
“Ấy, người anh em này chẳng phải là cái tên… cái tên may mắn có quan hệ tốt với Quý Bá Thường sao? Khó trách lại không thèm để ý.”
"Ta thật hâm mộ ngươi, có thể tùy thời đi thỉnh giáo Quý Bá Thường!”
Trong lúc hai người nói chuyện thì Vương giáo tập đột nhiên xuất hiện trên bục giảng một cách ma mị.
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua những gương mặt quen thuộc trước mặt, hài lòng gật đầu, thầm nghĩ.
“Tốc độ quan tưởng pháp của chúng đạt đến trình độ như hôm nay xem ra cũng không phải đều nhờ vào thiên phú tốt, mà có cả chăm chỉ nữa.”
Sau đó, Vương giáo tập thu hồi tầm mắt.
"Bắt đầu giảng đạo!"
Giọng nói như hồng chung lậập tức vang vọng bên trong giảng pháp đường.
......
Thời gian dần dần trôi qua.
“Hôm nay đến đây thôi, các ngươi còn gì thắc mắc không?”
Tầm mắt của Vương giáo tập dừng lại trên người của đám Quý Bá Thường, dường như đang mong đợi điều gì đó.
Quả nhiên.
Chỉ thấy Quý Bá Thường khoan thai đứng dậy, chậm rãi nói:
"Giáo tập, ta đã tu luyện Thuần Nguyên Nạp Khí Quan Tưởng Pháp đến cảnh giới nhập môn, sản sinh ra linh thức, cảm ứng được linh khí."
Cả tòa giảng pháp đường lập tức rơi vào im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook