Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
-
Chương 636
Y nhớ lại năm xưa mình thế mà lại bị đám y tu kia khống chế, buộc phải thu hồi phân thân, cuối cùng dẫn đến yêu ma bại vong, còn y thì bị Thiên Đạo giam cầm.
Y vốn đã thành công hủy diệt tu tiên giới, để yêu ma chiếm lấy thế gian này, nhưng không ngờ Thiên Đạo lại giáng xuống y một đòn chí mạng, hao hết thần lực đảo ngược thời không, trở về hai mươi năm trước.
Nhưng cho dù như vậy cũng vô dụng.
Ma Chủ vẫn thức tỉnh.
Ma Chủ tuy không biết Thiên Đạo ẩn mình nơi nào, nhưng trước tiên g.i.ế.c vài tên y tu để trút giận cũng không tệ.
Nhưng y không ngờ rằng, khi y vừa nảy ra ý nghĩ này, ý thức của Phó Sinh Hàn vốn đã bị áp chế xuống lại một lần nữa vùng vẫy thoát ra.
Mà lần này, hắn không tranh giành quyên khống chế thân xác với Ma Chủ, mà lựa chọn quấn chặt lấy y, sau đó tự bạo thần phủ.
Ma Chủ rốt cuộc cũng hoảng sợ.
"Ngươi điên rồi sao! Ngươi làm vậy sẽ khiến thân hồn ngươi tan biến khỏi thế gian này, ngay cả một cơ hội luân hồi cũng không có!!"
Nhưng Phó Sinh Hàn không có phản ứng gì, cho dù sức mạnh của hắn nhỏ bé đến đâu nhưng đây dù sao cũng là thân xác của hắn, thân phủ của hắn, hắn đã từng chiến đấu với hắc vụ kia lâu như vậy, từng áp chế nó lâu như vậy, giờ hắn liều mạng, chỉ cần quấn chặt lấy đối phương là đủ rồi.
Ma Chủ tuy mạnh mẽ nhưng vừa mới thức tỉnh, chưa hoàn toàn dung hợp với thân xác này, vì thế không thể ngăn cản Phó Sinh Hàn, mà đám yêu ma kia lại bị y dọa chạy mất, y thậm chí còn không có đối tượng để đoạt xá.
Kiêu ngạo như y, căn bản không thể ngờ rằng Phó Sinh Hàn mà mình coi như kiến hôi lại dám phản kháng, thậm chí không tiếc tính mạng và thần hồn để g.i.ế.c y.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi thân phủ nổ tung, Ma Chủ không thể tin nổi nói: "Không thể nào... kiếp trước của ngươi rõ ràng là..."
Nhưng lời còn chưa dứt, màu đen trong mắt Phó Sinh Hàn đã biến mất, hắn ngã gục xuống đất, Ngọc Đồng Tâm vốn được hắn ôm trong lòng rơi ra, vỡ tan thành bốn năm mảnh.
Bản mệnh linh kiếm vốn được đặt ở một bên kêu lên một tiếng, linh khí tản hết, biến thành một thanh kiếm gỉ sét rơi xuống bên cạnh hắn.
Gần như cùng lúc ấy, ở chỗ Thẩm Dao Chu, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được thứ áp chế ma khí, kế đến chỉ cần để các vị khí tu nghĩ cách luyện chế linh khí để phong ấn là xong.
Bao ngày qua mọi người đều không ngủ không nghỉ, rốt cục cũng thành công!
Ai nấy đều vui mừng khôn xiết, nhưng đúng lúc này, Thẩm Dao Chu bỗng nghe thấy một tiếng nứt vỡ, nàng chột dạ nghĩ tới điều chẳng lành, vội vàng lấy Ngọc Đồng Tâm từ trong n.g.ự.c ra, chỉ thấy nó đã vỡ thành nhiều mảnh.
Ngay sau đó, một cơn đau đớn dữ dội ập đến, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngã quy xuống đất.
Mọi người đều hoảng hốt.
Có người vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy, Từ Chỉ Âm vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy Thẩm Dao Chu môi mím chặt, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn hỗn loạn, linh mạch cũng vì thế mà bị tổn thương.
Từ Chỉ Âm vội vàng cho nàng dùng một viên Hộ Mạch Đan.
Đan dược hóa thành dòng nước ấm, tạm thời bảo vệ linh mạch của Thẩm Dao Chu, nhưng nàng cũng bởi vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Từ Chỉ Âm nhìn thấy mảnh vỡ Ngọc Đồng Tâm trong tay nàng, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên ảm đạm.
Y vốn đã thành công hủy diệt tu tiên giới, để yêu ma chiếm lấy thế gian này, nhưng không ngờ Thiên Đạo lại giáng xuống y một đòn chí mạng, hao hết thần lực đảo ngược thời không, trở về hai mươi năm trước.
Nhưng cho dù như vậy cũng vô dụng.
Ma Chủ vẫn thức tỉnh.
Ma Chủ tuy không biết Thiên Đạo ẩn mình nơi nào, nhưng trước tiên g.i.ế.c vài tên y tu để trút giận cũng không tệ.
Nhưng y không ngờ rằng, khi y vừa nảy ra ý nghĩ này, ý thức của Phó Sinh Hàn vốn đã bị áp chế xuống lại một lần nữa vùng vẫy thoát ra.
Mà lần này, hắn không tranh giành quyên khống chế thân xác với Ma Chủ, mà lựa chọn quấn chặt lấy y, sau đó tự bạo thần phủ.
Ma Chủ rốt cuộc cũng hoảng sợ.
"Ngươi điên rồi sao! Ngươi làm vậy sẽ khiến thân hồn ngươi tan biến khỏi thế gian này, ngay cả một cơ hội luân hồi cũng không có!!"
Nhưng Phó Sinh Hàn không có phản ứng gì, cho dù sức mạnh của hắn nhỏ bé đến đâu nhưng đây dù sao cũng là thân xác của hắn, thân phủ của hắn, hắn đã từng chiến đấu với hắc vụ kia lâu như vậy, từng áp chế nó lâu như vậy, giờ hắn liều mạng, chỉ cần quấn chặt lấy đối phương là đủ rồi.
Ma Chủ tuy mạnh mẽ nhưng vừa mới thức tỉnh, chưa hoàn toàn dung hợp với thân xác này, vì thế không thể ngăn cản Phó Sinh Hàn, mà đám yêu ma kia lại bị y dọa chạy mất, y thậm chí còn không có đối tượng để đoạt xá.
Kiêu ngạo như y, căn bản không thể ngờ rằng Phó Sinh Hàn mà mình coi như kiến hôi lại dám phản kháng, thậm chí không tiếc tính mạng và thần hồn để g.i.ế.c y.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi thân phủ nổ tung, Ma Chủ không thể tin nổi nói: "Không thể nào... kiếp trước của ngươi rõ ràng là..."
Nhưng lời còn chưa dứt, màu đen trong mắt Phó Sinh Hàn đã biến mất, hắn ngã gục xuống đất, Ngọc Đồng Tâm vốn được hắn ôm trong lòng rơi ra, vỡ tan thành bốn năm mảnh.
Bản mệnh linh kiếm vốn được đặt ở một bên kêu lên một tiếng, linh khí tản hết, biến thành một thanh kiếm gỉ sét rơi xuống bên cạnh hắn.
Gần như cùng lúc ấy, ở chỗ Thẩm Dao Chu, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được thứ áp chế ma khí, kế đến chỉ cần để các vị khí tu nghĩ cách luyện chế linh khí để phong ấn là xong.
Bao ngày qua mọi người đều không ngủ không nghỉ, rốt cục cũng thành công!
Ai nấy đều vui mừng khôn xiết, nhưng đúng lúc này, Thẩm Dao Chu bỗng nghe thấy một tiếng nứt vỡ, nàng chột dạ nghĩ tới điều chẳng lành, vội vàng lấy Ngọc Đồng Tâm từ trong n.g.ự.c ra, chỉ thấy nó đã vỡ thành nhiều mảnh.
Ngay sau đó, một cơn đau đớn dữ dội ập đến, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngã quy xuống đất.
Mọi người đều hoảng hốt.
Có người vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy, Từ Chỉ Âm vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy Thẩm Dao Chu môi mím chặt, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn hỗn loạn, linh mạch cũng vì thế mà bị tổn thương.
Từ Chỉ Âm vội vàng cho nàng dùng một viên Hộ Mạch Đan.
Đan dược hóa thành dòng nước ấm, tạm thời bảo vệ linh mạch của Thẩm Dao Chu, nhưng nàng cũng bởi vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Từ Chỉ Âm nhìn thấy mảnh vỡ Ngọc Đồng Tâm trong tay nàng, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên ảm đạm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook