Quý Hành đi đến phòng của Từ Trường Phái, điều đầu tiên cậu thấy là một cái đồng hồ quả lắc đưa qua đưa lại thưo một quy luật, rất có phong cách trung Âu cổ xưa.

"Manh Manh, cô đi qua chỗ Tư Kỳ, tổng hợp dùm tôi xem ai chưa vượt phó bản cấp 1." Từ Trường Phái nói với Manh Manh.

Manh Manh hiểu hắn đang muốn đuổi cô đi, nhưng cô dễ gì bị lừa: " Phó viện trưởng ơi, cái này cũng không cần vội mà đúng không ạ.

Tôi tính ở lại với với em trai tôi tý rồi đi, ẻm có hơi sợ người lạ á."

Từ Chính Phái đẩy gọng kính, nhìn Manh Manh Manh với ánh mắt lạnh lùng, "Bộ cô nghĩ tôi sẽ ăn thịt cậu ta hả? Nói cô đi thì cô đi đi, còn không thì...!bọn Trần Chi Vọng đi chưa có xa, cô có thể theo tụi nó".

Manh Manh đành trề môi ra mà đi, trước khi đi còn trao đổi ánh mắt với Quý Hành.

Từ Trường Phái đóng cửa phòng lại rồi rót cho Quý Hành một ly nước.

Quý Hành chú ý đến chi tiết khi hắn đặt ly nước xuống có vang tên một tiếng "cộp".

Từ Trường Phái gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, Quý Hành nghe được chiếc đồng hồ quả lắc cũng chuyển động nhanh hơn, từ từ hai âm thanh này hợp thành một.

Từ Trường Phái cười nhếch mép, chậm rãi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Quý Hành mất tập trung, cả người cậu trong rất tiều tuỵ, "Cứu người, Manh manh, tìm người."
Cậu cứu Manh Manh hắn đã biết, vì thế hắn lại hỏi:" Cậu đang tìm ai?"

"Phó Bằng Lan." Quý Hành nói chậm rãi.


Đôi mắt híp của Từ Trường Phái từ từ nheo lại, giọng điệu lộ ra một chút nguy hiểm, "Cậu tìm anh ta làm gì?"

Quý Hành buồn bã cuối đầu, "Chú tôi bị bệnh...!Chú tôi đã đến bệnh viện này hồi trước...!Vậy nên tôi muốn tìm anh ta để hỏi chuyện..."

Biểu tình của Từ Trường Phái tốt hơn nhiều.

Hắn đẩy cốc nước về phía Quý Hành, đưa tay ra búng ngón tay, đầu Quý Hành đã nâng lên, cậu xoa xoa kính nghi ngờ nói: " cái gì vậy.."

Từ Trường Phái cười nói, "Vừa rồi có vẻ tinh thần cậu không tốt.


Trà này là trà an thần.

Hãy thử xem...!"

Quý Hành cầm chiếc cốc và cẩn thận nhìn đối phương, "Vừa rồi tôi mơ màng không biết có nói gì sai không, nếu có mong chú bỏ qua cho, chú sao có thể không làm lại Phó Bằng Lan được đúng không? Anh ta chỉ có cái là nổi tiếng hơn chú.

Nếu chú ở độ tuổi của anh ta, chú chắc chắn sẽ vượt trội hơn nhiều.

À quên hỏi, năm nay chú 31 hay 32 ạ?
( xưng hô ở đoãnnady thì kiểu từ giống I U ý, là ta ngươi hắn, mà mình để xưng anh với Lan phân biệt cho dễ).

Từ Trường Phái cảm thấy ngứa răng.." vậy cậu nghĩ Phó Bằng Lan bao nhiêu tuổi?"

Quý Hành cố gắng suy nghĩ:" chắc là hơn bốn mươi? Dù sao viện trưởng cũng lớn như thế, tôi tin chú phấn đấu chục năm nữa thì có thể bằng với anh ta! "

Từ Trường Phái cay cú lắm cũng không thể làm gì được" Trở về phòng đi.

Đừng để tôi phát hiện ra cậu còn có ý nghĩ khác.

Tôi vừa phải quản lý nhiều người vừa phải đề phòng thợ săn, cũng sống không dễ gì?"
Quý Hành đứng lên, chân thành nói: "vậy là Phó Bằng Lan đã rời đi thật sao..

vậy tôi có thể hỏi tin tức của chú tôi không.

Ông ấy là bệnh nhân ở đây...!hai người tụi tôi đã mất liên lạc từ khi vào game.."

Từ Chính Phái xua tay:" Đến chỗ Manh Manh hoặc Tư Kỳ, họ có hồ sơ bệnh án.

"

"Cảm ơn Phó viện trưởng." Quý Hành nói xong liền xoay người bước ra ngoài, ánh mắt trong veo như nước, nào có mơ màng như lúc nãy.

Khi Manh Manh trở lại phòng, cô ấy thấy Quý Hành đã tạo ra một mảnh đất trong phòng, không gian rất hạn chế, chỉ có thể chấp vá lại dùng.

Cô ấy thấy cậu định gieo giống thì hỏi.


" họ Từ có làm khó cậu không?"

Quý Hành liếc mắt ra cửa, Mạnh Manh cũng hiểu ý cậu, đi ra ngoài lặng lẽ nhìn một lượt, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cô mới đóng cửa lại và lắc đầu.

Lúc này Quý Hành mới xắn tay áo lên nói: "Hắn ta đã thôi miên tôi."

Hùng Manh Manh: Anh ấy là bác sĩ tâm lý có thể thôi miên thì tôi không ngạc nhiên.

Nhưng làm sao cậu biết mình bị thôi miên???"

" À..

"Ji Heng bắt đầu trồng cây.

Lần này cậu muốn trồng cây thuộc." Cảm ơn cô đã cho tôi biết trước rằng hắn ta là bác sĩ tâm lý.

Vì tôi có quan hệ với Phó Bằng Lan nên tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi gặp hắn ta.

Thôi miên được thực hiện khi bên kia không phòng bị...!"

Manh Manh cười khúc khích, giờ phút này chắc thằng cha Từ vẫn nghĩ hắn là trùm cuối đấy: "Vậy cậu nói cho hắn cái gì? Hắn không nghi ngờ cậu lừa hắn hả?"

Quý Hành bắt đầu tưới nước, " không có nói gì, chỉ khoe khoang về thành tích tuyệt vời của trưởng khoa từ đầu đến chân.

"

" Á ha ha ha ha ha ha ha "Manh Manh cười ẻ.

Đây hẳn là màn thôi miên xấu hổ nhất trong sự nghiệp của cha nội từ.

Cô còn định nói tiếp thì nhìn thấy Quý Hành vừa tưới xong cây đã mọc lên.

Cô im lặng một lúc, "Cái này..."


Quý Hành cảm thấy rất hài lòng, "Tôi lo lắng rằng cánh đồng trong nhà tôi sẽ phì nhiêu hơn.

Bây giờ có vẻ như nó liên quan đến thuộc tính cá nhân của tôi.

Cây cối phát triển nhanh hơn trước rất nhiều." Sau khi thu hoạch một ít bạc hà, cậu đem đổi nó lấy thuốc giảm đau và cầm máu.


"Tôi phải trồng thêm một số loại thảo mộc," Quý Hành chia một số loại thuốc cho Manh Manh khiến cổ nhảy xung quanh cậu một lúc lâu.


Không cần lo cơm ăn áo mặc, Quý Hành và Manh Manh sống cũng thoải mái.

Bệnh viện vẫn có rất ít người có thể vượt qua phó bản cấp hai.

Nghe nói hai ngày này họ Từ dắt đội đi vượt ải, nhưng tin tức sau đó không tốt lắm.

Quy tắc ở phó bản cấp hai đã thay đổi.

Thứ nhất là vẫn có thể cho nhiều người vào cùng lúc, vẫn có thể vào nhiều lần, nhưng phần thưởng cấp cao mà một người có thể nhận được thì chỉ có lần đầu tiên, lần sau chỉ có thể nhận được một số đạo cụ và thực phẩm.

Thứ hai, có một số tình tiết đầu mối lấy được dành cho phó bản cấp 3.

Đó là phó bản ẩn, hiện tại nghe nói đã có chín người đạt được tư cách, không ai biết sẽ mở thêm bao nhiêu phó bản cấp 3 nữa.


Tất nhiên có một số người mong phó bản cấp 3 mau mở ra để bọn họ có thể nhanh lấy được phần thưởng đầu tiên.

Nhiều người lại lo lắng rằng phó bane cấp ba được mở quá sớm thì ngục tối cấp hai lại đóng cửa.


Quý Hành và Manh Manh tính toán một hồi, quyết định không đợi nữa.

Đồng nghiệp của Manh Manh là Tư Kỳ đã vượg xong phó bản cấp hai trước, dặn dò Manh Manh với Quý Hành, "Trong phó bản cấp hai, nếu tìm càng nhiều manh mối, bạn sẽ nhận càng nhiều điểm.

Giết được Boss lớn thì thông qua.

Hãy cẩn thận trong mọi việc, không tin tưởng vào người khác trong đó."

"boss trong đó là thuộc thể loại gì vậy?" Quý Hành hỏi.


"Đó là...!Tôi không biết mô tả nó làm sao, dù sao thì nó cũng rất kinh khủng.


Chúng tôi mười người hợp lại giết nó mà chỉ có 4 người thoát được."

Quý Hành và Manh Manh chạy nhanh đến lối vào của phó bane cấp 2.

Họ bước vào không chút do dự.

Sau khi bước vào, Quý Hành thấy mình đang ở trong một khu rừng.

Có một ngôi nhà cách đó không xa.

Quý Hành sợ có gì quấy phá nên chỉ đi chậm về phía đó, ai dè vưad đến gần đã nghe thấy tiếng kêu của Manh Manh từ bên trong, "Em ơi, em ơi em ở đâu? Em có thấy tiếng chị không? Có ai thấy em tôi đâu không? Đầu ẻm xanh lè xanh lét á".

Quý Hành: "..."

Đẩy ra bước vào cửa, Quý Hành và Manh Manh gặp nhau.

"Chị gái....!"

Manh Manh mới đầu nghĩ hai người bị tách ra, giờ thấy Quý Hành thì khóc lên vui sướng: "Em traiiii..."

Trong phòng đã có vài người.

Quý Hành cảm nhận được ánh mắt của họ, lặng lẽ kéo mũ xuống chặt hơn.


Ngoài cửa lại có tiếng gõ, những người kia mới đem sự chú ý dời khỏi Quý Hành khiến cậu rất muốn cảm tạ vị người mới này.

Ừm? Đeo mặt nạ? Có phải vị anh hùng thấy chuyện bất bình ra tay dẹp loạn hôm trước không nhỉ?

Sau khi hắn vào cửa, trên vách tường phòng bắt đầu thông báo nội dung trò chơi.


[Phó Bản rừng Mê Lộ.

Sophia bị mất đôi giày và không có cách nào để đi đến bữa tiệc, hãy giúp cô ấy tìm đôi giày và để cô ấy mang vào, chỉ cần đưa cô ấy đến cổng cung điện vào buổi tối ngày thứ ba.

Chủ nhân của ngôi nhà sắp trở lại, có thể hắn sẽ giúp các bạn một chút, nhưng hãy cẩn thận vì đôi khi khi hắn ta sẽ nói dối.

】.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương