Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
-
Chương 12
Thị vệ trưởng che chở Thánh Thượng, rốt cuộc trước khi mưa xuống cũng đến được Tiết phủ.
Người gác cổng đang chuẩn bị hỏi đoàn người này là ai thì ánh mắt nhìn đến ngọc bội bên hông Cố Nguyên Bạch, trong lòng lộp bộp một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất: “Thảo dân, thảo dân……”
Tiết phủ từ trên xuống dưới nhận được tin tức, tướng quân phủ vốn luôn an tĩnh tức khắc sôi trào lên.
Tiết tướng quân đang ngồi trong thư phòng vội vội vàng vàng dẫn theo gã sai vặt chạy ra cửa.
Đi được nửa đường thì gặp Tiết phu nhân được nha hoàn đỡ đến, sắc mặt Tiết phu nhân hoảng loạn, trâm cài lộn xộn trên đầu: “Tướng quân, Thánh Thượng thật sự đích thân đến sao?”
Tốc độ của Tiết tướng quân không giảm, hắn gật đầu: “Ta ra cửa nghênh đón Thánh Thượng trước, ngươi mau sửa sang lại một chút, sau đó gọi mẫu thân tới kiến giá, còn những người, những thứ linh tinh khác, ngàn vạn lần không được xuất hiện trước mặt Thánh Thượng!”
Tiết phu nhân vội vàng gật đầu, cầm tay nha hoàn đi nhanh đến hậu viện.
Nha hoàn phía sau dùng hết sức mới có thể theo kịp nàng, còn chỗ nào giống với phu nhân nhẹ nhàng từ tốn của lúc trước a? Đây còn cần nàng đỡ sao? Nàng còn không đi nhanh bằng phu nhân ấy!
Tiết phu nhân vội vàng đi tới hậu viện, Tiết lão phu nhân vừa nhận được tin tức, đang ở trong phòng để người hậu hạ thay phục sức mệnh phụ, một tầng lại một tầng tơ lụa vàng khoác lên người, nha hoàn và gã sai vặt đều vội vội vàng vàng thở gấp không giống ngày thường.
Sắc mặt Tiết lão phu nhân hồng nhuận giống như trẻ lại mười mấy tuổi, nàng thấy Tiết phu nhân đi tới, cười cười đi đến bên cạnh: “Huệ nương, sáng sớm nay ta nghe thấy tiếng hỉ tước kêu, còn đang nghĩ có thể có chuyện tốt gì, không ngờ lại có chuyện tốt thật! Thánh Thượng đích thân đến phủ, đây là vinh hạnh lớn cỡ nào a”
Tiết phu nhân thấy nàng có tinh thần như thế, giống như tìm được tâm phúc: “Nương, trong phủ chúng ta nên sắp xếp thế nào đây? Thánh Thượng hẳn là đến để trú mưa, nếu cơn mưa này không dứt, vậy chẳng phải Thánh Thượng sẽ ngủ luôn trong phủ chúng ta sao?”
Sắc mặt Tiết lão phu nhân chợt nghiêm, gắt gao siết chặt tay Tiết phu nhân, cẩn thận dặn dò: “Không cần biết Thánh Thượng có ngủ lại hay không, Huệ nương, ngươi phải canh chừng đám người trong phủ thật kỹ, đừng để mấy kẻ có tâm tư lộn xộn đến trước mặt Thánh Thượng! Đừng tưởng rằng ta không biết, trong phủ chúng ta có không ít nha hoàn mắt cao hơn đầu đâu, nếu các nàng dám lắc lư đến trước mặt Thánh Thượng, lão thân sẽ cho các nàng biết thế nào là lợi hại!”
Tiết phu nhân hiểu được, nàng gật gật đầu, lại lo lắng nói: “Nương, vậy Lâm ca nhi và mấy di nương có cần diện thánh không?”
Thanh âm Tiết lão phu nhân trầm xuống: “Không thể! Chỉ một mình Viễn ca nhi được phép diện thánh thôi, Huệ nương, ngươi không được chậm trễ, mau đi thay y phục, chỉnh trang lại bản thân đi, sau đó cùng ta đi bái kiến Thánh Thượng.”
Tiết phu nhân gật đầu, phái người đi thông báo cho Tiết Viễn, rồi mới nói: “Vâng.”
Tiết phu nhân và Tiết lão phu nhân bên này bận rộn, Tiết tướng quân bên kia đã dẫn theo một đám nô bộc chạy đến trước cửa, thấy trời mưa rào rào, tim Tiết tướng quân muốn nhảy đến tận cổ họng.
Thẳng đến khi nhìn thấy Thánh Thượng đang đứng trong hành lang được người che chở ở giữa, một giọt mưa cũng không đụng tới được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiết tướng quân bước nhanh đến trước mặt Thánh Thượng, phất áo quỳ xuống: “Thần bái kiến Thánh Thượng.”
Thánh Thượng ôn hòa nói: “Tiết khanh, đứng lên đi.”
Tiết tướng quân cùng một đám nô bộc vội đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên, Thánh Thượng sợ lạnh, cho dù không dính mưa thì cũng bị gió lạnh thổi đến sắc môi tái nhợt, sắc mặt cũng không thể nào tốt được, trong lòng Tiết tướng quân sốt ruột, gã sai vặt phía sau linh động nhanh chóng đưa tới một chiếc áo choàng.
Điền Phúc Sinh nhận áo khoác lên người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch thấp giọng khụ vài tiếng, tay chân bắt đầu phát lạnh: “Hôm nay trẫm cải trang xuất cung, lại không ngờ trời đột nhiên mưa to, vừa lúc đang ở gần Tiết phủ, trẫm đành quấy rầy Tiết khanh vậy.”
Tiết tướng quân vội nói: “Thánh Thượng đích thân giá lâm chính là chuyện may mắn với thần, sao có thể nói là quấy rầy chứ?”
Nói xong, Tiết tướng quân chắp tay nhìn về phía Hòa Thân Vương, khoanh tay nói: “Hòa Thân Vương mạnh khỏe.”
Sắc mặt Hòa Thân Vương không chút biểu tình: “Tiết tướng quân.”
Cố Nguyên Bạch lại nghiêng người ho khan vài tiếng, hàn khi từ lòng bàn chân dần thấm lên, trên mặt hơi hơi nóng, cảm giác này thật sự không tốt chút nào, giống hệt dấu hiệu phát bệnh lúc trước.
Điền Phúc Sinh thời thời khắc khắc để ý y vội nói: “Tiết tướng quân, không nói nhiều nữa, Thánh Thượng phải mau vào trong tránh gió lạnh.”
Tiết tướng quân vội nhường đường, dẫn Thánh Thượng vào trong thính đường, Cố Nguyên Bạch khép chặt áo khoác, một đường đi thẳng vào trong, sắc mặt tái nhợt lúc trước đã bắt đầu đỏ ửng dị thường.
Y cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Cố Nguyên Bạch không quên trận phong hàn một tháng trước suýt lấy mất mạng y, vậy nên bây giờ y có chút thần hồn nát thần tính, tổng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy có khả năng sẽ lại biến thành một trận phong hàn trí mạng.
Cố Nguyên Bạch mi mục nặng nề, được dẫn đến vị trí cao xong, câu đầu tiên nói chính là: “Trong phủ Tiết khanh có đại phu không?”
Tiết tướng quân vốn tưởng rằng Thánh Thượng khôi phục khí sắc, bây giờ bị hỏi đến mới chợt bừng tỉnh, hắn cố gắng trấn định, bảo gã sai vặt bên cạnh đi mời đại phu, lại phân phó người chuẩn bị thuốc xua lạnh và nước ấm, một chút cũng không dám chậm trễ.
Điền Phúc Sinh cầm khăn lau mặt cho Thánh Thượng, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua khăn truyền đến tay hắn, khiến mặt mũi Điền Phúc Sinh trắng bệch, tay cũng hơi run rẩy: “Thánh Thượng...”
Hô hấp của Cố Nguyên Bạch hơi gấp hơn, y bỗng nhiên cười: “Nhìn bên ngoài mưa to thế kia, chỉ sợ tối nay không tạnh được, có lẽ phải làm phiền Tiết khanh tối nay rồi.”
Tiết tướng quân hành lễ: “Thần đã chuẩn bị phòng cho Thánh Thượng rồi, Thánh Thượng muốn nghỉ ngơi trước không?”
Cố Nguyên Bạch gật đầu, bình tĩnh ngồi chờ đại phu đến.
Trong lúc chờ đợi, tay chân càng lúc càng rét lạnh, nhưng gương mặt lại chậm rãi nóng lên, trên người Cố Nguyên Bạch đã phủ thêm áo choàng nhưng hàn khí vẫn khiến y run lên từng đợt.
Y cố nén cảm giác khó chịu này xuống, khóe môi vẫn treo lên nụ cười điềm tĩnh như trước.
Hòa thân vương nhìn mưa to ngoài cửa sổ, lại nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của y, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, áp lực cúi đầu xuống.
Hôm nay là hắn bảo xuất cung, nếu Cố Nguyên Bạch thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể thoát tội được.
Rất nhanh đã có người dẫn đại phu đến, có lẽ hắn đã biết thân phận Cố Nguyên Bạch, cả người vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Thị vệ trưởng soát người đại phu xong liền để hắn đi vào, Cố Nguyên Bạch vươn tay, Điền Phúc Sinh vén cổ tay áo của y lên, lộ ra bàn tay trắng nõn như ngọc.
Đại phu xem mạch, một lát sau mới run run rẩy rẩy thu tay lại: “Thánh...! Thánh Thượng, hàn khí còn chưa xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, bây giờ chỉ cần ngâm nước nóng, uống chút canh ấm, bức hàn khí ra là được rồi.”
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, y đã quen với việc ngự y trong cung chăm sóc cẩn thận từng ly từng tí một, bây giờ lại nghe người không xem y như pha lê mà đối xử nói, ngược lại cảm thấy khá vui vẻ: “Một khi đã như vậy, phiền Tiết khanh rồi.”
“Không dám.” Tiết tướng quân nói: “Vậy thần sẽ cho người chuẩn bị nước nóng cho Thánh Thượng, canh ấm rất nhanh sẽ tới.”
Cố Nguyên Bạch thở ra một ngụm nhiệt khí, tầng lông trên áo choàng theo hô hấp của y mà phập phồng, ngón tay tái nhợt chống lên bàn gỗ đen, Cố Nguyên Bạch dùng sức chống đỡ đứng lên.
Điền Phúc Sinh cùng đám thị vệ đi theo sau y,Cố Nguyên Bạch chậm rãi bước đến cửa, đột nhiên chân trái vô lực, cả người lảo đảo về phía trước, lại được một người vươn tay ra chặn ngang đỡ lấy.
Cánh tay ôm bên hông mạnh mẽ mà hữu lực, Tiết Viễn nhìn Thánh Thượng ngã quỵ trong ngực mình, lập tức bày ra một nụ cười cung cung kính kính: “Thánh Thượng làm sao vậy?”
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch biến đổi, Tiết Viễn thuận thế buông lỏng tay ra, hành lễ với Cố Nguyên Bạch, phong độ nhẹ nhàng mà tươi cười với Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng khụ một tiếng rồi đi ngang qua.
Nhìn bóng dáng y rời đi, Tiết Viễn thu lại nụ cười, quay đầu hỏi phụ thân: “Thánh Thượng nhiễm phong hàn?”
Tiết tướng quân và Hòa Thân Vương chưa nghe ra ý vui sướng khi người gặp họa trong lời nói của hắn, Tiết tướng quân để Tiết Viễn bái kiến Hòa Thân Vương, sắc mặt Hòa Thân Vương cũng hơi mỏi mệt, thấy Thánh Thượng đi rồi cũng lấy cớ trở về phòng.
Tiết Viễn cung kính tiễn Hòa Thân Vương đi rồi mới từ từ đứng thẳng người lên, Tiết tướng quân thở dài, lo lắng sốt ruột: “Chỉ hy vọng Thánh Thượng có thể bình an vô sự.”
Tiết Viễn câu môi cười: “Thánh Thượng cát nhân tự có thiên tướng, đương nhiên sẽ không có việc gì.”
Ban nãy khi vừa mới chạm vào Thánh Thượng, Tiết Viễn liền cảm giác được một trận nhiệt khí ập tới.
Hắn nằm trên giường một thời gian dài, đầu gối mới khỏi hẳn, không nghĩ tới bây giờ lại đến lượt Thánh Thượng đến Tiết phủ nằm.
Hòa Thân Vương về tới phòng, gã sai vặt của hắn đã xuống bếp chuẩn bị canh gừng cho hắn, nhưng khi trở về lại tươi cười sáng lạn bưng theo một chén huyết lộc: “Gia, Tiết phủ mới giết một con nai con, đây là huyết lộc còn tươi nguyên, vẫn đang nóng hổi, thứ này hữu dụng hơn canh gừng nhiều!”
Hòa Thân Vương cầm chén huyết lộc uống một hơi cạn sạch, huyết vị nóng bỏng từ cổ chảy xuống xâm nhập toàn thân, cả người đều cảm thấy ấm hẳn lên, Hòa Thân Vương bỗng nổi thiện tâm: “Ngươi lấy thêm một chén nữa, bổn vương tự mình đưa qua cho Thánh Thượng.”
Gã sai vặt lại bưng một chén huyết lộc nóng hổi khác tới, đi theo sau Hòa Thân Vương đến chỗ Thánh Thượng.
Nơi Thánh Thượng ở là phòng ngủ chính của Tiết phủ, là nơi có vị trí tốt nhất ở đây, chỉ là cách chỗ của Hòa Thân Vương hơi xa một chút.
Một đường đi qua, Hòa Thân Vương chỉ cảm thấy cả người nóng đến toát một tầng mồ hôi mỏng, chén huyết lộc vừa uống kia có hiệu quả cực nhanh, thậm chí Hòa Thân Vương còn cảm thấy trong thân thể như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bừng bừng, thiêu đến mức hắn nhịn không được kéo lỏng cổ áo ra.
Chờ khi sắp đến trước cửa phòng Thánh Thượng, lúc đi ngang qua cửa sổ, Hòa Thân Vương theo bản năng nhìn thoáng vào bên trong, bước chân bỗng chốc dừng lại.
Bên trong phòng ngủ, Thánh Thượng lười nhác dựa người trên giường, hai chân buông thõng đang ngâm trong nước thuốc, Điền Phúc Sinh ngồi xổm một bên rửa chân cho y.
Đôi chân này của Cố Nguyên Bạch, từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ phải đi lại nhiều.
Bàn chân được nâng niu mềm mại như tơ lụa, lại trắng nõn tinh tế như ngọc.
Đôi chân ngâm nước ấm khiến cho làn da trở nên phiếm hồng, làn nước trong veo, bọt nước tứ tán chơi đùa, bên trong dược thảo còn bỏ thêm hoa khô, đóa hoa phơi khô sau khi thả vào nước liền chậm rãi tản ra, càng thêm phụ trợ khiến cho đôi chân như ngọc kia càng thêm tinh xảo hơn.
“Ầm” một tiếng, Hòa Thân Vương chỉ cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt trong lòng càng lúc càng kịch liệt hơn, đại não hắn trống rỗng, cả người cảm thấy cực kỳ khô nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong, nhiệt khí kia sắp bốc lên đến tận đỉnh đầu rồi.
Hương vị huyết lộc trong miệng cũng trở nên nồng đậm hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Hòa Thân Vương cùng Nguyên Bạch không phải huynh đệ ruột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook