Cố Nguyễn Bạch nhìn kỹ đám thích khách này: "Phái người tiếp tục tra xét xung quanh, xem có cá lọt lưới hay không."
Đám thị vệ đen mặt đồng thanh đáp, sau đó nhanh chân kiểm tra xung quanh, quả nhiên tóm được vài con "cá lọt lưới" còn chưa chạy trốn.

Mấy gã sai vặt của Tiết phủ quỳ một loạt xuống, cả đám cúi đầu không nói lời nào.

Ngữ khí của Cố Nguyên Bạch không nghe ra vui giận: "Các ngươi cùng một bọn sao?"
Gã sai vặt của Tiết phủ hai mặt nhìn nhau, người quỳ gối cuối cùng lên tiếng, tất cung tất kính đáp: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân không chung đường với đám thích khách kia ạ."
Cố Nguyên Bạch lạnh lùng hỏi: "Vậy các ngươi là ai?"
"Chúng tiểu nhân đều là người của Tiết phủ." Gã sai vặt khó xử nói: "Lần này là phụng......!phụng mệnh công tử đến chỗ này."
Mệnh lệnh của đại công tử, nhị công tử làm theo.

Bọn họ thật sự không biết nên nói tên vị công tử nào, cho nên chỉ đáp mơ hồ.

Cố Nguyên Bạch nghe thấy hai chữ "Tiết phủ", đang định nhíu mày, đột nhiên nhanh trí, cười lạnh vài tiếng: "Là người Tiết Viễn phái tới?"
Trên mặt gã sai vặt lộ ra vài phần kinh ngạc.

.

Tìm truyện hay tại ~ TRЦмtrц уen.

V N ~
Quả nhiên.

Tiết Viễn thả sói bên cạnh Cố Nguyên Bạch còn chưa đủ, bây giờ còn phái người theo dõi hành tung của Cố Nguyên Bạch? Hắn làm gì vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Thánh Thượng như vậy để làm gì, xem Hoàng Thượng như vật sở hữu của hắn sao?
Sắc mặt Thánh Thượng đổi tới đổi lui, lửa giận từ từ dâng lên, nhìn thế nào, cũng đều không phải là một sắc mặt tốt.

Gã sai vặt của Tiết phủ giống như biết y đang suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân không dám thăm dò hành tung của Thánh Thượng, mà là theo Chử đại nhân đến đây."
Nét mặt Cố Nguyên Bạch cứng đờ.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên y nở nụ cười: "Rất tốt."
Nhìn vẻ mặt y, gã sai vặt kinh hồn bạt vía, vì thế linh động nói tiếp: "Ta cũng không có ác ý, chỉ đến bảo vệ Chử đại nhân thôi!"

Lấy cớ bảo vệ Chử đại nhân, so ra vẫn tốt hơn là muốn giết Chử đại nhân nhỉ.

Nam chủ công trong nguyên văn phái người đi theo nam chủ thụ trong nguyên văn, bình thường, quá bình thường.

Bọn họ là trời sinh một đôi, Tiết Viễn phải đi Bắc Cương xa xôi, hẳn là sẽ phái người bảo hộ Chử Vệ.

Tình cảm còn kiên cố hơn cả vàng.

Chử Vệ nghe được lời này, khóe môi nở nụ cười lạnh, gần như là dễ như trở bàn tay đã hiểu ra vì sao Tiết Viễn lại làm như vậy.

Bởi vì Tiết Viễn phải đi Bắc Cương, bởi vì Chử Vệ ở lại bên cạnh Thánh Thượng, cho nên hắn không quen nhìn Chử Vệ.

Đồng ruộng đường nhỏ, nơi chốn không người, là tính giết hắn ở đây sao?
Ngay thời điểm Chử Vệ sắp cười nhạo ra tiếng, Cố Nguyên Bạch lại tin thật, y nói: "Nếu các ngươi và Chử đại nhân có việc riêng, vậy trẫm không nhúng tay nữa, các ngươi tự xử lý đi." Nói xong, y hơi hơi mỉm cười, khi tầm mắt xẹt qua gã sai vặt của Tiết phủ, cả người gã sai vặt lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.

Cố Nguyên Bạch cứ gió êm sóng lặng như vậy mà trở về cung.

Những người hành thích kia bị thị vệ đè chặt, chuẩn bị thẩm vấn.

Thánh Thượng vừa về cung, hai con sói kia liền muốn xông lên làm nũng, thế nhưng Cố Nguyên Bạch lại làm lơ chúng nó, coi như không nhìn thấy mà tới bàn ngồi xuống.

Dường như hai con sói nhận ra cảm xúc của y, chúng nó kẹp chặt đuôi, héo rũ bò tới cạnh bàn.

Mặt Cố Nguyên Bạch không chút biểu cảm, tùy ý rút tấu chương ra xem.

Người hầu hạ trong cung biết chuyện Thánh Thượng bị ám sát, ngậm chặt miệng lại, cẩn thận từng li từng tí một.

Trong cung điện càng lúc càng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Một lát sau, đột nhiên tiếng tấu chương đập lên bàn vang lên, Điền Phúc Sinh giật mình một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước.


Cố Nguyên Bạch nhận ra tầm mắt của hắn, cười hỏi: "Tại sao các ngươi lại căng thẳng như vậy?"
Thanh âm Điền Phúc Sinh hơi run: "Chúng tiểu nhân đều lo lắng người bị thích khách làm tức giận."
"Chuyện này có gì mà tức giận." Cố Nguyên Bạch buồn cười, y cầm quyển tấu chương vừa đập xuống bàn ném lên chồng tấu chương đã phê xong, thong thả ung dung nói: "Chỉ là một đám ô hợp, không đáng để trẫm tức giận."
Được rồi, Điền Phúc Sinh lặng yên nghĩ, quả nhiên là tức giận rồi.

Ngày thường Thánh Thượng sẽ không nói chuyện như vậy, ôn hòa đến mức giống như không bao giờ mất bình tĩnh, đám thích khách kia thật đúng là có bản lĩnh, có thể làm Thánh Thượng tức giận thế này.

Thời điểm chờ đợi thị vệ thẩm vấn thích khách, Cố Nguyên lại rút một quyển tấu chương từ dưới đáy ra xem, chữ viết rồng bay phượng múa, ánh mắt y lạnh lùng.

Khi nhìn nội dung bên trong, một tiếng cười lạnh đột nhiên tràn ra.

Toàn là ô ngôn uế ngữ, toàn là những từ ngữ ái muội kiều diễm.

Tiết Viễn, ngươi được lắm, thực sự là vô cùng tốt.

Chạy đến trước mặt trẫm thổ lộ với trẫm, hết lần này đến lần khác đều nói thích trẫm, thúc ngựa đường dài chạy đến trước mặt trẫm nổi điên, hầu hạ trẫm, hôn trẫm, nói liều mạng vì trẫm.

Kế đó, sau lưng lại phái người đi theo Chử Vệ, đi bảo vệ huynh đệ tốt định mệnh của ngươi.

Hay cho một tên Tiết Cửu Dao, hay cho một Tiết tướng quân.

Bông tuyết đầu tiên ở Bắc Cương, cút c* m* n* bông tuyết đầu tiên đi.

Cố Nguyên Bạch trực tiếp ném quyển tấu chương kia xuống đất.

Hô hấp của thái giám cung nữ trong cung điện cứng lại, đồng thời quỳ gối trên mặt đất: "Thánh Thượng bớt giận."
Cố Nguyên Bạch đứng lên, vuốt nhẫn ngọc trên tay, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống quyển tấu chương.

Tiết Viễn có thể không thích Cố Nguyên Bạch, có thể theo đuổi Chử Vệ, có thể thích bất cứ người nào hắn muốn thích, thế nhưng hắn không nên một bên gửi đầy những tin tràn ngập tình cảm cực nóng cho Cố Nguyên Bạch, một bên lại ngươi tiến ta lui với Chử Vệ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*.


*ý là cho dù chia lìa nhưng vẫn thương nhớ không nguôi.

Ngươi một bên nhiệt tình theo đuổi ta, một bên lại đi dây dưa không rõ với người khác, Cố Nguyên Bạch cảm thấy quả thật là buồn cười đến cực điểm.

Mặc dù cho đến bây giờ đều là Cố Nguyên Bạch chiếm tiện nghi của Tiết Viễn, thế nhưng ngay tại thời điểm Tiết Viễn làm ra hành động này, thì mối quan hệ giữa nam chủ công và nam chủ thụ trong nguyên văn liền hiện rõ ra trước mắt Cố Nguyên Bạch, lửa giận của Cố Nguyên Bạch bị dập tắt, như thể chính y mới là kẻ bị chiếm tiện nghi.

Ngươi coi ta như tên ngốc mà chơi đùa sao?
"Đốt." Đột nhiên Cố Nguyên Bạch lên tiếng.

Điền Phúc Sinh đáp vâng, đang muốn khom lưng nhặt tấu chương trên mặt đất, Cố Nguyên Bạch lại nói: "Không, đốt thì tiếc quá.

Gửi hết những thứ này về lại Bắc Cương đi, người nào viết thì trả lại cho người đó."
Thanh âm của y càng lúc càng lạnh, ném toàn bộ những thư từ đã phủi bụi mà Tiết Viễn gửi tới lúc trước xuống đất: "Nói cho hắn biết.

Nếu hắn còn dám viết những chữ kia cho trẫm, trẫm sẽ trực tiếp giết chết hắn."
Điền Phúc Sinh nhỏ giọng đáp vâng, cúi đầu run tay nhặt tấu chương dưới mặt đất lên.

Vừa lúc có một phong thư mở ra trước mắt hắn, trong lúc lơ đãng, Điền Phúc Sinh thoáng nhìn thấy một câu "Thần nhớ người, nhớ đến mức trong mộng đều là người", hắn sợ đến mức trái tim đập loạn xạ, vội vàng khép thư lại dời đôi mắt đi, không dám nhìn thêm một cái nào nữa.

Cố Nguyên Bạch đang ngồi trên ghế, nhẫn bạch ngọc trên ngón cái xoay tới xoay lui, mặt y không chút biểu cảm mà trầm mặc, uy nghiêm làm không khí cũng bắt đầu căng thẳng.

Rốt cuộc, người thẩm vấn thích khách cũng trở lại, vẻ mặt quái dị nói: "Thánh Thượng, những thích khách kia nói, bọn họ đều do sứ giả Tây Hạ phái đến đây."
Động tác xoay nhẫn ngọc của Cố Nguyên Bạch dừng lại, nâng mắt lên nhìn thị vệ, nhếch môi: "Sứ giả Tây Hạ."
Được lắm.

Nơi trút giận tới rồi.

Bọn thị vệ chưa từng nhìn thấy người nào ngu xuẩn như sứ giả Tây Hạ, như đám thích khách này.

Thế nhưng bọn hắn cũng chẳng quan tâm có phải sứ giả Tây Hạ nhất thời kích động đến đầu óc choáng váng hay không, mà tức khắc nhận lệnh, bao vây Minh Thanh dịch truy nã sứ giả Tây Hạ.

Cấm quân mặc khôi giáp nặng nề vừa đi vừa chạy về phía Minh Thanh dịch, mang theo vũ khí sắc bén từ từ tới gần.

Mà bên trong hoàng cung, các vị thần tử cũng nhanh chóng chạy như bay đến Tuyên Chính Điện, khẩn trương thảo luận sách lược với Thánh Thượng.


Sứ giả Tây Hạ có ý đồ ám sát Hoàng Thượng, nhân chứng rõ ràng, tội ác tày trời! Từ giờ trở đi bọn chúng chính là tội nhân của Đại Hằng, phải bị giam giữ ở Đại Hằng với thân phận phạm nhân, yêu cầu hoàng đế Tây Hạ mang đồ đến chuộc!
Thời gian gấp rút, Cố Nguyên Bạch trực tiếp giải quyết dứt khoát: "Năm nghìn con ngựa tốt, một vạn con trâu một vạn con dê, năm trăm vạn lượng bạc trắng, ba trăm vạn thạch lương thực.

Để hoàng đế Tây Hạ đào rỗng quốc khố tới chuộc đi!"
Trong giọng nói của Thánh Thượng tràn đầy sát ý, các vị thần tử chỉ cho rằng Thánh Thượng bị người do sứ giả Tây Hạ phái tới ám sát làm tức giận, vài vị trong đó nói: "Thánh Thượng, nhiều đồ như vậy, nếu đối phương không cho thì phải làm sao bây giờ?"
"Đến lúc đó lại nói sau." Cố Nguyên Bạch: "Hắn không cho, vậy thì chờ nhận thi thể nhi tử hắn, chờ đại quân của trẫm đi."
Điều tối kỵ nhất trong binh gia, chính là hai bên khai chiến.

Hiện giờ biên quan gấp gáp, Đại Hằng không thể khai chiến với Tây Hạ được, thế nhưng dù thế nào cũng phải lột được một tầng da của Tây Hạ.

Nơi như Tây Hạ, mấy thứ này gần như là toàn bộ quốc khố của bọn họ rồi.

Tốt nhất là quốc khố Tây Hạ không có nhiều đồ như vậy, hoàng đế Tây Hạ yêu thương thất hoàng tử Lý Ngang Thuận, tốt nhất là hắn yêu nhi tử như mạng, vớ vét cướp đoạt hết tiền tài của nhóm cường hào mới được.

Trên đường cấm quân áp giải sứ giả Tây Hạ về, các vị đại thần đã tranh luận chuyện bồi thường được vài lượt rồi.

Cố Nguyên Bạch thấy bọn họ thế mà vẫn đang rối rắm về số tiền bồi thường, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Chư vị đại nhân, chẳng lẽ các ngươi đã quên chuyện sứ giả Tây Hạ từng tặng lễ cho các ngươi sao?"
Các vị thần tử sửng sốt.

"Dạ minh châu, dược liệu quý hiếm, đồ vật hiếm lạ trăm năm mới thấy một lần." Cố Nguyên Bạch hơi hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: "Tây Hạ người ta có tiền a."
Đúng vậy.

Các vị đại thần chợt bừng tỉnh, Tây Hạ có tiền a.

Bọn họ tính toán một chút, lại nhìn các vị đại thần xung quanh một vòng, mấy lão thần trong triều đều đang thản nhiên ngồi tại chỗ, thưởng thức trà do Thánh Thượng đặc biệt bảo người pha, vui vẻ thoải mái, cực kỳ hài lòng!
Những người tranh cãi bình tĩnh lại, không ồn ào nữa, tất cả đều ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhấm nháp trà nóng thơm ngon.

Chờ sau khi lòng dạ đều cảm thấy thoải mái, vị nho học Hoàng đại nhân lúc trước tranh luận hăng nhất, cảm thấy phải giảm số tiền chuộc xuống, bây giờ lại cười ngây ngô nói: "Vậy Thánh Thượng, số lượng hiện tại, có phải hơi thiếu hay không?"
"......" Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Ngược lại cũng không ít."
Xu Mật Sử thở dài một hơi: "Hoàng đại nhân, Tây Hạ tuy giàu có, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, lão thần cảm thấy số lượng Thánh Thượng vừa định ra là ổn rồi.

Khẩu khí lớn một chút cũng không sợ, nếu hoàng đế Tây Hạ thật sự không lấy ra nổi, vậy Đại Hằng chúng ta sẽ thông cảm cho bọn họ, giảm bớt cho họ một chút."
"Nói đúng lắm." Tham Tri Chính Sự hiếm khi gật đầu: "Đại Hằng ta dù sao cũng là một đất nước lễ nghi, phải lấy khoan dung đối đãi người khác, thấu hiểu lòng người."
Hoàng đại nhân vuốt vuốt râu, vui mừng nói: "Đương nhiên là vậy."
Lời editor: Đồng đội heo là có thật, lần này oan chết Tiết cẩu rồi, cơ mà không sao, có cảm giác sau lần hiểu lầm này, hai người sẽ tiến thêm một bước nữa thôi (>v.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương