Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
-
3: Hệ Thống Dụ Dỗ 1
“ Người tốt nhà ai trên đường chạy nạn còn làm mỹ thực vậy?”
Mai Thiển ngữ khí không tốt chất vấn Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ lại đúng lý hợp tình liên tiếp hỏi:
“ Chạy nạn không cần ăn sao?”
“ Chạy nạn không nấu cơm sao?”
“ Nếu đã phải nấu cơm, vì sao không thể làm món ngon chứ?”
Hỏi xong giây tiếp theo, Mai Thiển bị chọc tức tới nỗi bật cười.
Không nghĩ cho hoàn cảnh của người khác sao?
Lời này nàng cũng không nghĩ tới có thể áp dụng lên trên người trí tuệ nhân tạo!
•••
Người một nhà nhà họ Mai chui vào trong rừng khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống, mãi cho đến buổi trưa, mọi người mới bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cũng chính vào lúc này, Mai Thiển bận việc hơn nửa ngày cũng không để ý tới Tiểu Mỹ lúc này mới sắp xếp xong suy nghĩ, định rảnh tay phải biện luận một phen thật tốt với Tiểu Mỹ này.
Đột nhiên, Mai Thiển nhìn thấy một bàn tay to từ bên cạnh nàng duỗi tới.
“Nè, nhị muội, cho muội.
”
Mai Thiển nghe thanh âm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đường huynh Mai Thạch Đầu đưa cho mình một quả trứng chim nướng hình bầu dục.
Nàng mới vừa nhận lấy trứng chim nướng, ngay sau đó lại là một chén canh rau nấu từ rau dại mà bà nàng một đường nhổ tay không ngừng nghỉ sau khi lên núi.
“ Ký chủ, phát hiện ra trứng chim nướng trong tay ngài phù hợp với tiêu chuẩn tối thiểu mà hệ thống thu nhận, ngài có thể thử tải lên hệ thống để tiến hành trao đổi nha ~”
Nhìn thấy Mai Thiển nhận lấy trứng chim và canh rau dại, Tiểu Mỹ liền gấp không chờ nổi mở miệng.
“ Hả?”
Mai Thiển nghe thấy lời này của hệ thống, nhịn không được lại cẩn thận đánh giá quả trứng chim nướng từ hình dáng đến kích thước đều cực kỳ khó coi này một chút, nàng thật sự là nhịn không được hỏi:
“ Cái này chính là “mỹ thực” mà ngươi nói sao?”
Mai Thiển vừa định châm chọc tiêu chuẩn của hệ thống này đối với mỹ thực có phải là quá thấp rồi hay không, nàng liền nghe thấy Tiểu Mỹ giải thích nói:
“ Căn cứ vào thời đại và hoàn cảnh của ký chủ ngài, cùng với điều kiện bản thân tự có sẵn, bọn ta cũng có thể nới lỏng tiêu chuẩn một chút.
”
Thật ra cũng không nhân tính giống như nó nói vậy.
Thật ra là bởi vì lúc Tiểu Mỹ phát hiện sau khi mình nói ra những lời đó xong, Mai Thiển một thời gian dài cũng không để ý tới mình, lúc này thái độ của nó mới mềm mỏng một chút.
“ Vậy thì trứng chim nướng này ta có thể đổi lấy thứ gì?”
Mai Thiển vẫn cẩn thận hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“ Ký chủ, lúc ngài tải món ăn lên đồng thời phải cung cấp tên và miêu tả của món ăn tương ứng, cũng như ý định trao đổi của ngài.
Ký chủ ở các vị diện khác có ý định trao đổi sẽ được dữ liệu của bọn ta ghi lại, từ đó trao đổi tương xứng với bên này của ngài nha~”
“ Ồ ~ vậy nếu như món ăn và ý định của ta đồng thời tương xứng với nhiều người, ta có quyền tự mình lựa chọn không?”
Vấn đề của Mai Thiển không nhận được câu trả lời trực diện của Tiểu Mỹ, ngược lại hỏi lại lần nữa ý định trao đổi của Mai Thiển.
“ Số lượng nhiều no lâu.
Chủ yếu là no lâu, thời gian dài.
”
Nói là hệ thống trao đổi mỹ thực, nhưng trên thực tế, Mai Thiển không có bất kỳ yêu cầu nào đối với hương vị của món ăn vào giờ phút này, nghĩ nghĩ cũng biết, nàng bây giờ không có lựa chọn nào khác.
“ Còn xin ký chủ ngài tải món ăn lên trước, đồng thời cung cấp tên và miêu tả liên quan.
”
Mai Thiển đáp lại một tiếng, lén mọi người tải trứng chim lên trên hệ thống.
Chỉ là nghĩ tới trứng chim nướng hình dạng không tính là đẹp mắt kia, tròng mắt Mai Thiển chuyển động, ở cột tên và miêu tả món ăn biểu diễn cho Tiểu Mỹ xem cái gì gọi là nghệ thuật đặt tên ——
# Trứng chim nướng hương vị cổ xưa: Hương thơm than củi nồng nàn, dư vị đọng lại mãi mãi! #
Tiểu Mỹ chứng kiến mọi chuyện: =.
=
Mai Thiển: “ Hoàn thành!”
Mai Thiển đang cảm thấy đắc ý, giống như là nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “ Đúng rồi, chỗ ta còn có canh rau dại……”
Ai mà ngờ, lời nàng còn chưa nói xong đã bị Tiểu Mỹ mãnh liệt phản đối:
“ Không được, cái này tuyệt đối không được!”
“ Không được thì không được, kích động như vậy làm gì?”
Trong lòng Mai Thiển châm chọc Tiểu Mỹ bỗng nhiên phản ứng lớn như vậy, sau đó bưng chén canh rau dại trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
“Phụt——”
Mai Thiển lúc này rốt cuộc đã hiểu ra hệ thống vì sao lại không cần canh rau dại của nàng rồi!
Khoảnh khắc uống vào một ngụm kia, vị nhạt nhẽo của nước canh mang theo chút vị chua cùng với cảm giác khô khan khó có thể nuốt xuống xuống làm Mai Thiển trong nháy mắt như có cảm giác nàng đã nhìn thấy vị tổ tiên mà mình chưa từng gặp mặt kia rồi!
“Làm sao vậy?”
Cả nhà đều đang nghỉ ngơi ăn cơm, bị động tĩnh này của Mai Thiển thu hút toàn bộ nhìn qua đây.
“Không, ai da, đầu con có chút đau……”
Mai Thiển chú ý tới Mai lão thái thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào canh rau dại mà mình phun ra, nhớ tới vị lão thái này tiết kiệm nhất, Mai Thiển vội vàng đưa ra lý do tại sao mình lại phun ra.
“Không sao chứ?”
Mẫu thân Tưởng thị đau lòng quan tâm hỏi Mai Thiển một câu, Mai Thiển lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, nhìn người đang mang thai cũng uống canh rau dại này, Mai Thiển cũng nhịn không được có chút đau lòng.
“Nương, canh này người uống có no không? Có muốn nấu chút mì hoặc cháo hay không?”
Mai Thiển đi tới bên cạnh Tưởng thị nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, tạm thời vẫn ổn.
” Tưởng thị lắc đầu, nhìn hai bao lương thực trên lưng con lừa đang gặm cỏ cách đó không xa, “Mới cày bừa vụ xuân xong, trong nhà chỉ còn lại chút lương thực, còn không biết phải đi bao xa nữa, có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm đi.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook