Ta Đi Rồi
-
Chương 35: Phiên Ngoại 1
Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
Trích đoạn nhật ký
13/9/2022
Bây giờ đã là vào thu, bên ngoài trời mưa rất nhiều, ngột ngạt, tôi không thích kiểu thời tiết này.
Lá cây si bên ngoài phòng bệnh cũng bị gió thổi bay rơi xuống, khô héo vàng úa, rất phù hợp với cảnh vật bên ngoài.
Chu Tri Lâm trông không cao hứng lắm, không biết có phải do trời mưa hay không.
Tôi muốn làm cho anh ấy vui vẻ một chút, nhưng không có gì thú vị xảy ra, những câu chuyện cười mà tôi đọc được trong sách thật nhạt nhẽo và chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh ấy cười rất miễn cưỡng, so với khuôn mặt nghiêm túc hàng ngày còn khó coi hơn.
Tôi không thích nhìn thấy anh ấy như vậy hơn là không thích những ngày mưa.
5/10/2022
Mấy ngày nay ánh mặt trời rất tốt, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Giấc ngủ của tôi càng lúc càng nông, có thể là do thói quen, trước khi ở cùng Chu Tri Lâm, loại tình huống này chưa từng xảy ra
Ngủ trưa là thời điểm hiếm hoi tôi được ngủ thoải mái, dạo này lại càng như thế, bị ánh mặt trời chiếu đến không muốn động đậy, chỉ muốn nằm trên giường.
Chu Tri Lâm lại bận rộn trước sau, nguyên nhân cụ thể thì anh ấy không nói, nhưng không cần đoán cũng biết, khẳng định có liên quan đến bệnh tình của tôi.
Đôi khi, tôi thực sự muốn anh ấy ngừng trả viện phí cho tôi.
Không đáng chút nào, sớm muộn gì cũng chết. Bạn càng đầu tư nhiều, thì càng khó từ bỏ khi thất bại.
Nhưng mỗi lần lời nói đến môi, nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của anh ấy, tôi lại có chút không nỡ.
Tôi muốn làm cho anh ấy hạnh phúc.
Nếu một tia hy vọng có thể làm cho anh ấy hạnh phúc, vậy thì cứ làm thôi.
28/10/2022
Chu Tri Lâm hay lén lút khóc một mình.
Lúc khóc anh ấy không phát ra âm thanh, chỉ đơn thuần rơi nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, rất yên tĩnh.
Anh ấy không biết, buổi tối tôi cơ bản không ngủ được, có đôi khi mở to mắt chờ bình minh, cho nên tôi rất nhạy cảm với bất kỳ động tĩnh nào.
Hành lang yên tĩnh, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo. Tôi nhìn thấy anh ấy ngồi trên băng ghế dự bị sau tấm của kính, khom lưng, rơi nước mắt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy anh ấy sắp vỡ vụn.
Thủ phạm gây ra chính là tôi.
Chính tôi đã biến anh ấy thành như thế.
Chết lại chết không xong, sống cũng không sống tốt. Tôi thực sự... trở thành gánh nặng cho tất cả mọi người.
16/11/2022
Chu Tri Lâm đã khóc rất nhiều trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của anh ấy suy sụp thấy rõ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh ấy cũng bức bản thân đến mức sụp đổ.
Tôi không biết phải làm như thế nào, trạng thái như vậy khiến cả hai chúng tôi đều mệt mỏi.
May mắn thay, anh ấy đã theo ý tôi và đề nghị không tiếp tục điều trị.
Thời điểm đó, tôi mừng lắm.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Không chỉ là giải thoát cho bản thân mình mà còn cả Chu Tri Lâm. Anh ấy sẽ không còn bị ràng buộc bởi tôi mà sống, anh ấy sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm.
3/12/2022
Tôi trồng rất nhiều hoa, nhưng thời điểm này không tốt lắm, tôi không biết liệu năm sau chúng nó có nở không.
Tôi cảm thấy rất tiếc, vì khả năng cao là tôi sẽ không thể sống đến lúc đó.
Khi một người sắp chết, cơ thể sẽ phản ứng được điều đó. Tôi có thể cảm thấy tinh thần của mình ngày càng sa sút, thường xuyên ngủ gật khi ngồi, các cơ quan nội tạng cũng đau đớn, nhiều lần làm cho tôi đau đến thất thanh.
Sắp chết, tôi mới sinh ra chút hoài niệm với thế giới này.
Tôi có chút hoảng hốt, cũng đang suy nghĩ, nếu tôi chết, Chu Tri Lâm có thể khổ sở hay không.
Anh ấy chắc chắn sẽ buồn.
Nhưng sẽ không buồn quá lâu, không ai mà không thể sống nếu thiếu một ai đó. Tôi hy vọng anh ấy có thể sống tốt.
Đừng quá bi thương vì cái chết của tôi, nó không đáng đâu.
29/12/2022
Tôi không biết đây có tính là di thư hay không, hẳn là không.
Chu Tri Lâm mà nhìn thấy đoán chứng sẽ cười nhạo tôi, nào có người lại viết di thư sớm như vậy.
Nhưng tôi sợ tôi chết đột ngột, không kịp nói với anh ấy, vì vậy tôi vẫn phải viết ra, như vậy sẽ bảo đảm hơn.
Tôi cất di thư đi, đặt dưới gối, đêm tối khi tỉnh giấc vì đau đớn, tôi sẽ lôi ra để bổ sung một vài câu, sửa chữa nó, không giống như viết thư mà giống như viết văn.
Chỉ là người xem nó không phải là lão sư mà là Chu Tri Lâm.
Bên ngoài tuyết rơi, bông tuyết phấp phới rơi xuống, rất đẹp.
Trời hơi lạnh, tôi muốn quay lại giường xem có thể ngủ được không.
Ngủ ngon, Chu Tri Lâm.
- ------------
Trích đoạn nhật ký
13/9/2022
Bây giờ đã là vào thu, bên ngoài trời mưa rất nhiều, ngột ngạt, tôi không thích kiểu thời tiết này.
Lá cây si bên ngoài phòng bệnh cũng bị gió thổi bay rơi xuống, khô héo vàng úa, rất phù hợp với cảnh vật bên ngoài.
Chu Tri Lâm trông không cao hứng lắm, không biết có phải do trời mưa hay không.
Tôi muốn làm cho anh ấy vui vẻ một chút, nhưng không có gì thú vị xảy ra, những câu chuyện cười mà tôi đọc được trong sách thật nhạt nhẽo và chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh ấy cười rất miễn cưỡng, so với khuôn mặt nghiêm túc hàng ngày còn khó coi hơn.
Tôi không thích nhìn thấy anh ấy như vậy hơn là không thích những ngày mưa.
5/10/2022
Mấy ngày nay ánh mặt trời rất tốt, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Giấc ngủ của tôi càng lúc càng nông, có thể là do thói quen, trước khi ở cùng Chu Tri Lâm, loại tình huống này chưa từng xảy ra
Ngủ trưa là thời điểm hiếm hoi tôi được ngủ thoải mái, dạo này lại càng như thế, bị ánh mặt trời chiếu đến không muốn động đậy, chỉ muốn nằm trên giường.
Chu Tri Lâm lại bận rộn trước sau, nguyên nhân cụ thể thì anh ấy không nói, nhưng không cần đoán cũng biết, khẳng định có liên quan đến bệnh tình của tôi.
Đôi khi, tôi thực sự muốn anh ấy ngừng trả viện phí cho tôi.
Không đáng chút nào, sớm muộn gì cũng chết. Bạn càng đầu tư nhiều, thì càng khó từ bỏ khi thất bại.
Nhưng mỗi lần lời nói đến môi, nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của anh ấy, tôi lại có chút không nỡ.
Tôi muốn làm cho anh ấy hạnh phúc.
Nếu một tia hy vọng có thể làm cho anh ấy hạnh phúc, vậy thì cứ làm thôi.
28/10/2022
Chu Tri Lâm hay lén lút khóc một mình.
Lúc khóc anh ấy không phát ra âm thanh, chỉ đơn thuần rơi nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, rất yên tĩnh.
Anh ấy không biết, buổi tối tôi cơ bản không ngủ được, có đôi khi mở to mắt chờ bình minh, cho nên tôi rất nhạy cảm với bất kỳ động tĩnh nào.
Hành lang yên tĩnh, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo. Tôi nhìn thấy anh ấy ngồi trên băng ghế dự bị sau tấm của kính, khom lưng, rơi nước mắt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy anh ấy sắp vỡ vụn.
Thủ phạm gây ra chính là tôi.
Chính tôi đã biến anh ấy thành như thế.
Chết lại chết không xong, sống cũng không sống tốt. Tôi thực sự... trở thành gánh nặng cho tất cả mọi người.
16/11/2022
Chu Tri Lâm đã khóc rất nhiều trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của anh ấy suy sụp thấy rõ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh ấy cũng bức bản thân đến mức sụp đổ.
Tôi không biết phải làm như thế nào, trạng thái như vậy khiến cả hai chúng tôi đều mệt mỏi.
May mắn thay, anh ấy đã theo ý tôi và đề nghị không tiếp tục điều trị.
Thời điểm đó, tôi mừng lắm.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Không chỉ là giải thoát cho bản thân mình mà còn cả Chu Tri Lâm. Anh ấy sẽ không còn bị ràng buộc bởi tôi mà sống, anh ấy sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm.
3/12/2022
Tôi trồng rất nhiều hoa, nhưng thời điểm này không tốt lắm, tôi không biết liệu năm sau chúng nó có nở không.
Tôi cảm thấy rất tiếc, vì khả năng cao là tôi sẽ không thể sống đến lúc đó.
Khi một người sắp chết, cơ thể sẽ phản ứng được điều đó. Tôi có thể cảm thấy tinh thần của mình ngày càng sa sút, thường xuyên ngủ gật khi ngồi, các cơ quan nội tạng cũng đau đớn, nhiều lần làm cho tôi đau đến thất thanh.
Sắp chết, tôi mới sinh ra chút hoài niệm với thế giới này.
Tôi có chút hoảng hốt, cũng đang suy nghĩ, nếu tôi chết, Chu Tri Lâm có thể khổ sở hay không.
Anh ấy chắc chắn sẽ buồn.
Nhưng sẽ không buồn quá lâu, không ai mà không thể sống nếu thiếu một ai đó. Tôi hy vọng anh ấy có thể sống tốt.
Đừng quá bi thương vì cái chết của tôi, nó không đáng đâu.
29/12/2022
Tôi không biết đây có tính là di thư hay không, hẳn là không.
Chu Tri Lâm mà nhìn thấy đoán chứng sẽ cười nhạo tôi, nào có người lại viết di thư sớm như vậy.
Nhưng tôi sợ tôi chết đột ngột, không kịp nói với anh ấy, vì vậy tôi vẫn phải viết ra, như vậy sẽ bảo đảm hơn.
Tôi cất di thư đi, đặt dưới gối, đêm tối khi tỉnh giấc vì đau đớn, tôi sẽ lôi ra để bổ sung một vài câu, sửa chữa nó, không giống như viết thư mà giống như viết văn.
Chỉ là người xem nó không phải là lão sư mà là Chu Tri Lâm.
Bên ngoài tuyết rơi, bông tuyết phấp phới rơi xuống, rất đẹp.
Trời hơi lạnh, tôi muốn quay lại giường xem có thể ngủ được không.
Ngủ ngon, Chu Tri Lâm.
- ------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook