Ta Đi Rồi
-
Chương 34: Hoàn
Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
17.
"Thật trùng hợp." Nghe thấy giọng Tống Phi, tôi thoạt nhìn không nhận ra là cậu ta.
Tôi ngẩng đầu lên, mãi đến khi nhìn thấy mặt cậu ta, mới phản ứng lại, người trước mắt là Tống Phi.
Ánh mắt cậu ta giễu cợt, bên trong hàm chứa khinh thường cùng châm chọc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá tôi, dùng một loại giọng điệu ác ý nói: "Chu Tri Lâm, sao anh lại biến thành như bây giờ? "
"Thật đáng thương." Cậu ta dùng khuôn mặt tinh tế và xinh đẹp của mình, dừng lại một chút, và sau đó nói, "Giống như chó nhà có tang*."
(Tang gia chi khuyển: Nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang, trông buồn bã, khốn khổ, thảm hại. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.)
Tôi gần như muốn cười phá lên trước lời phán xét của cậu ta.
Nhưng tôi kéo khóe miệng, lại phát hiện cơ bắp cứng ngắc, căn bản cười không nổi.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn cậu ta nhìn vào gương và xem vẻ mặt trên khuôn mặt của cậu ta trông như thế nào.
Chó nhà có tang...
Tôi nghĩ, từ này thực sự phù hợp với cậu ta hơn.
Mặt ngoài có hào nhoáng đến đâu thì sự cô đơn trong mắt không lừa được người khác. Cậu ta có ngụy trang thế nào, dù có tự lừa gạt bản thân và người khác bao lần, cũng không thể lừa gạt mình cả đời.
Nhân cách bị chia cắt mới là thống khổ nhất, Tống Phi cậu ta bị thế chính là đáng đời.
Vì vậy, tôi cố gắng ngừng chế nhạo lại và chỉ nói: "Cút".
Tôi đột nhiên cảm thấy thú vị vì Tống Phi.
Ý nghĩa của cuộc sống ngoài hy vọng cuộc sống, mà còn một nguồn nuôi dưỡng khác, đó là niềm vui của sự trả thù.
Tôi sẽ không làm gì cậu ta, bởi vì tôi đã hứa với Chu Tri Viễn.
Nhưng nếu như cậu ta chủ động rơi vào đầm lầy thống khổ, tất nhiên tôi vui hơn bất cứ ai khác.
Tôi muốn nhìn cậu ta bị tất cả những điều này làm cho tha hóa, bị hối hận ăn mòn, mỗi lần nhớ tới Chu Tri Viễn đều bị thống khổ vây khốn, vĩnh viễn không đi ra được.
Trong màn hình nhìn thấy hình ảnh Tống Phi ngồi xổm trên mặt đất, rút bả vai rơi lệ, tôi đột nhiên đứng dậy, cổ khoái cảm ập đến trong lòng muốn bao phủ tôi, khiến cho tôi choáng ngợp.
Adrenaline tăng vọt làm cho tôi sắp mất đi lý trí, chỉ muốn túm lấy cổ áo cậu ta chất vấn cậu ta, tại sao mất đi mới biết quý trọng, tại sao chờ đợi cho đến khi người chết mới hối hận.
Tôi thực sự muốn hỏi, và tôi thực sự nghĩ rằng thế giới này là quá bất công.
Nhưng lời nói đến bên môi, tôi lại không muốn hỏi nữa.
Nhận được đáp án thì thế nào, những gì bạn mất đi cũng sẽ không bởi vì đáp án này mà trở về.
Tôi không muốn từng câu từng câu bức hỏi để Tống Phi nhìn thấy rõ tâm của mình nhanh như vậy. Tôi muốn cậu ta cả đời thống khổ, sớm một ngày cậu ta nhận ra nỗi lòng của mình, liền sớm một ngày dễ dàng tan vỡ.
Vì vậy, tôi đã nói dối.
Tôi đã nói dối cậu ta.
Tôi nói với cậu ta, Chu Tri Viễn để lại cho cậu ta rất nhiều thư, trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn không gửi đi. Chỉ là tất cả đều bị tôi xóa hết, cả đời này cậu ta cũng sẽ không biết đó là cái gì.
So với nhất thời sụp đổ, tôi càng muốn tra tấn lâu dài.
Còn gì dằn vặt hơn là những điều chưa biết.
Tôi nghĩ, cứ để cho Tống Phi sống nốt quãng đời còn lại với thứ tình yêu vớ vẩn tự huyễn hoặc miễn cưỡng ấy đi. Cứ để cậu ta cho rằng Chu Tri Viễn mang theo tình yêu đối với cậu ta chết đi, cậu ta hiểu lầm cũng tốt, tự mình đa tình cũng tốt, tóm lại là sống không dễ chịu.
Cậu ta sống không dễ chịu, mục đích của tôi đã đạt được.
Giống như tôi dự đoán, không bao lâu sau, cậu ta liền chủ động tìm tới cửa, thái độ từ cường ngạnh đến hèn mọn, ý tứ đều giống nhau, muốn lấy được di vật tôi bịa ra là Chu Tri Viễn để lại cho cậu ta.
Nhưng nó làm gì có thật.
Tôi cười tới nước mắt tôi trào ra, nói cậu ta đừng có mơ.
Tình yêu đến muộn còn không bằng cỏ dại, chỉ là cậu ta không hiểu câu nói thối nát này mà thôi.
Đôi khi, tôi muốn xuyên thủng chút ý niệm cuối cùng của cậu ta, nói cho cậu ta biết, khi còn sống, Chu Tri Viễn đã sớm quên sạch sẽ cậu ta, lần chia tay đó đã là dấu chấm hết cho tình cảm của em ấy dành cho cậu ta.
Nhưng ác ý trong xương cốt đang quấy rầy, tôi không nói ra.
Tôi không cảm thấy phiền chán, ít nhất là bây giờ, tôi không cảm thấy phiền chán.
Đợi đến ngày tôi thật sự bắt đầu phiền chán, có lẽ tôi sẽ từ bi, nói cho Tống Phi biết chân tướng của tất cả những chuyện này.
Sau đó...
Sau đó đi gặp Chu Tri Viễn, gặp ở một thế giới khác.
Chỉ là kiếp sau, tôi không cần làm anh của em ấy nữa.
Tôi sẽ dũng cảm hơn và là người yêu của em ấy.
HOÀN CHÍNH VĂN
- ---------------------------------------------------
Lời tác giả: Kết thúc rồi! Có ai muốn xem phiên ngoại không?
Lời edit: Aydo các tình yêu, chúng ta sẽ tiếp tục phiên ngoại nhá. Phiên ngoại sẽ là cp Chu Tri Lâm (thụ)× Chu Tri Viễn (công), có yếu tố loạn luân, nên ai không cảm được thì rút lui nha, đừng chửi tác giả và editor
17.
"Thật trùng hợp." Nghe thấy giọng Tống Phi, tôi thoạt nhìn không nhận ra là cậu ta.
Tôi ngẩng đầu lên, mãi đến khi nhìn thấy mặt cậu ta, mới phản ứng lại, người trước mắt là Tống Phi.
Ánh mắt cậu ta giễu cợt, bên trong hàm chứa khinh thường cùng châm chọc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá tôi, dùng một loại giọng điệu ác ý nói: "Chu Tri Lâm, sao anh lại biến thành như bây giờ? "
"Thật đáng thương." Cậu ta dùng khuôn mặt tinh tế và xinh đẹp của mình, dừng lại một chút, và sau đó nói, "Giống như chó nhà có tang*."
(Tang gia chi khuyển: Nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang, trông buồn bã, khốn khổ, thảm hại. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.)
Tôi gần như muốn cười phá lên trước lời phán xét của cậu ta.
Nhưng tôi kéo khóe miệng, lại phát hiện cơ bắp cứng ngắc, căn bản cười không nổi.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn cậu ta nhìn vào gương và xem vẻ mặt trên khuôn mặt của cậu ta trông như thế nào.
Chó nhà có tang...
Tôi nghĩ, từ này thực sự phù hợp với cậu ta hơn.
Mặt ngoài có hào nhoáng đến đâu thì sự cô đơn trong mắt không lừa được người khác. Cậu ta có ngụy trang thế nào, dù có tự lừa gạt bản thân và người khác bao lần, cũng không thể lừa gạt mình cả đời.
Nhân cách bị chia cắt mới là thống khổ nhất, Tống Phi cậu ta bị thế chính là đáng đời.
Vì vậy, tôi cố gắng ngừng chế nhạo lại và chỉ nói: "Cút".
Tôi đột nhiên cảm thấy thú vị vì Tống Phi.
Ý nghĩa của cuộc sống ngoài hy vọng cuộc sống, mà còn một nguồn nuôi dưỡng khác, đó là niềm vui của sự trả thù.
Tôi sẽ không làm gì cậu ta, bởi vì tôi đã hứa với Chu Tri Viễn.
Nhưng nếu như cậu ta chủ động rơi vào đầm lầy thống khổ, tất nhiên tôi vui hơn bất cứ ai khác.
Tôi muốn nhìn cậu ta bị tất cả những điều này làm cho tha hóa, bị hối hận ăn mòn, mỗi lần nhớ tới Chu Tri Viễn đều bị thống khổ vây khốn, vĩnh viễn không đi ra được.
Trong màn hình nhìn thấy hình ảnh Tống Phi ngồi xổm trên mặt đất, rút bả vai rơi lệ, tôi đột nhiên đứng dậy, cổ khoái cảm ập đến trong lòng muốn bao phủ tôi, khiến cho tôi choáng ngợp.
Adrenaline tăng vọt làm cho tôi sắp mất đi lý trí, chỉ muốn túm lấy cổ áo cậu ta chất vấn cậu ta, tại sao mất đi mới biết quý trọng, tại sao chờ đợi cho đến khi người chết mới hối hận.
Tôi thực sự muốn hỏi, và tôi thực sự nghĩ rằng thế giới này là quá bất công.
Nhưng lời nói đến bên môi, tôi lại không muốn hỏi nữa.
Nhận được đáp án thì thế nào, những gì bạn mất đi cũng sẽ không bởi vì đáp án này mà trở về.
Tôi không muốn từng câu từng câu bức hỏi để Tống Phi nhìn thấy rõ tâm của mình nhanh như vậy. Tôi muốn cậu ta cả đời thống khổ, sớm một ngày cậu ta nhận ra nỗi lòng của mình, liền sớm một ngày dễ dàng tan vỡ.
Vì vậy, tôi đã nói dối.
Tôi đã nói dối cậu ta.
Tôi nói với cậu ta, Chu Tri Viễn để lại cho cậu ta rất nhiều thư, trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn không gửi đi. Chỉ là tất cả đều bị tôi xóa hết, cả đời này cậu ta cũng sẽ không biết đó là cái gì.
So với nhất thời sụp đổ, tôi càng muốn tra tấn lâu dài.
Còn gì dằn vặt hơn là những điều chưa biết.
Tôi nghĩ, cứ để cho Tống Phi sống nốt quãng đời còn lại với thứ tình yêu vớ vẩn tự huyễn hoặc miễn cưỡng ấy đi. Cứ để cậu ta cho rằng Chu Tri Viễn mang theo tình yêu đối với cậu ta chết đi, cậu ta hiểu lầm cũng tốt, tự mình đa tình cũng tốt, tóm lại là sống không dễ chịu.
Cậu ta sống không dễ chịu, mục đích của tôi đã đạt được.
Giống như tôi dự đoán, không bao lâu sau, cậu ta liền chủ động tìm tới cửa, thái độ từ cường ngạnh đến hèn mọn, ý tứ đều giống nhau, muốn lấy được di vật tôi bịa ra là Chu Tri Viễn để lại cho cậu ta.
Nhưng nó làm gì có thật.
Tôi cười tới nước mắt tôi trào ra, nói cậu ta đừng có mơ.
Tình yêu đến muộn còn không bằng cỏ dại, chỉ là cậu ta không hiểu câu nói thối nát này mà thôi.
Đôi khi, tôi muốn xuyên thủng chút ý niệm cuối cùng của cậu ta, nói cho cậu ta biết, khi còn sống, Chu Tri Viễn đã sớm quên sạch sẽ cậu ta, lần chia tay đó đã là dấu chấm hết cho tình cảm của em ấy dành cho cậu ta.
Nhưng ác ý trong xương cốt đang quấy rầy, tôi không nói ra.
Tôi không cảm thấy phiền chán, ít nhất là bây giờ, tôi không cảm thấy phiền chán.
Đợi đến ngày tôi thật sự bắt đầu phiền chán, có lẽ tôi sẽ từ bi, nói cho Tống Phi biết chân tướng của tất cả những chuyện này.
Sau đó...
Sau đó đi gặp Chu Tri Viễn, gặp ở một thế giới khác.
Chỉ là kiếp sau, tôi không cần làm anh của em ấy nữa.
Tôi sẽ dũng cảm hơn và là người yêu của em ấy.
HOÀN CHÍNH VĂN
- ---------------------------------------------------
Lời tác giả: Kết thúc rồi! Có ai muốn xem phiên ngoại không?
Lời edit: Aydo các tình yêu, chúng ta sẽ tiếp tục phiên ngoại nhá. Phiên ngoại sẽ là cp Chu Tri Lâm (thụ)× Chu Tri Viễn (công), có yếu tố loạn luân, nên ai không cảm được thì rút lui nha, đừng chửi tác giả và editor
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook