Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu
-
Chương 22: Vương Phi tương lai thật khí phách!
Mộc Lưu Nguyệt ho nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi vào, xem chưởng quỹ kia cùng thư sinh nghèo ngay cả chào hỏi cũng không có.
"Xin hỏi, ở đây các ngươi có cây đại đao nào tốt không?"
"Tất cả ở nơi này, tự mình xem đi." Trong âm thanh lộ ra trào phúng.
Nghe ra giọng điệu không có thiện ý, Mộc Lưu Nguyệt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm mà quét về phía quản gia kia, quanh thân tỏa ra một khí thế lẫm liệt làm người khác sợ hãi.
Mộc Lưu Nguyệt dùng niệm lực đem một thanh đao dài sắc bén nắm vào trong tay, trên không trung vung hai lần. Chất lượng mặc dù không cao, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng."Tạm thời liền dùng ngươi."
Mộc Lưu Nguyệt nhếch môi, tay lắm trường bính đao, liền bắt đầu động tác ám sát. Nàng thân là đặc công nên những chiêu thức chuyên môn kia đòi hỏi động tác phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Mỗi một động tác đều nhìn như lơ đãng mà qua lại ở trước mắt chưởng quỹ. Mỗi một cái, tựa hồ đều có khả năng uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Chưởng quỹ đứng ở trước mặt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, tuy rằng hắn đường đường cũng là linh lực đấu giả bốn sao, rõ ràng cấp bậc hai người không phân cao thấp, nhưng ở trước mặt Mộc Lưu Nguyệt, chỉ là muốn tránh đi động tác cũng không làm được.
Mỗi động tác của Mộc Lưu Nguyệt đều vô cùng hoàn mỹ, mỗi một đao nhìn như sắp đâm vào nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là sát bên góc áo chưởng quỹ mà thôi. Vậy mà ngoại bào trên người của hắn toàn bộ rách nát, râu mép cũng rơi mất, cực kì chật vật.
"Đao này, không được." Ánh mắt Mộc Lưu Nguyệt lạnh lùng nhíu mày, mặt chưởng quỹ kia từ lâu đã sợ đến trắng bệch, giọng điệu lập tức tốt hơn nhiều.
"Công tử, thực không dám giấu giếm buồng trong còn có một cây binh đao, nó thực sự là một bảo khí, nếu như công tử không chê, vậy thì liền đưa cho công tử..."
Mộc Lưu Nguyệt nhẹ buông tay, giọng điệu lạnh nhạt, "Đi lấy đến cho ta nhìn xem một chút?"
"Bây giờ liền đi lấy" Lúc này vẻ mặt chưởng quỹ kia mới hơi chuyển biến tốt lên, phía sau lưng đã dâng lên một vệt mồ hôi lạnh đang chảy ròng. Không nén được mà ho khan, lập tức đi vào trong nhà đem cây bảo khí binh đao đã cất giấu rất lâu nay lấy ra.
"Là cái này?" Mộc Lưu Nguyệt nhíu mày, nhìn như có chút không vừa ý, đao này vừa nhìn đúng là không ra sao, hoàn toàn bị rỉ sắt rồi.
"Công tử có chỗ không biết, do linh khí của nó vắng lặng quá lâu, yêu cầu phải gặp huyết mới khai phong ấn, nếu như là máu ma thú cấp năm trở lên, chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều."
"Lời này thật sao?"
"Tiểu nhân không dám có một chút giấu diếm công tử."
"Như vậy còn tạm được." Mộc Lưu Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch lên, cất bước rời khỏi, vẫn chưa phát hiện phía sau lưng luôn có hai cái bóng đen. Phía sau có hai đạo bóng đen gần kề, nàng đi tới đâu thì họ theo tới đó.
"Như vậy cũng được à." Thanh Hách khóe miệng co quắp nói.
"Đúng thế, vương hi chính là khí phách như vậy."
"Chúng ta nhìn là được rồi, chủ nhân dặn dò, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, thời khắc liên quan đến sinh tử thì chúng ta không nên hiện thân. Chủ nhân nói Mộc Nhị tiểu thư cần trưởng thành." Tuyết Tương lại nhẹ nhàng nói bổ sung.
"Ngươi làm sao lại gọi nàng vương phi rồi, bổn tiểu thư còn không thừa nhận nàng đâu?" Tuyết Tương bĩu môi, không vui nói. Hành động này lập tức làm cho Thanh Hách khinh bỉ một cái "Đừng nói với ta, ngươi yêu thích Minh Tôn. Chủ nhân tồn tại giống như thần, là người mà ngươi có thể yêu sao?"
"Thanh Hách chết tiệt nhà ngươi, ai nói ta thích Minh tôn hả, quan hệ chủ tớ ta phân biệt rõ ràng được."
"Vậy thì tốt." Thanh hách cười đến có chút sâu xa khó hiểu.
Mộc Lưu Nguyệt cầm binh khí ra khỏi cửa tiệm, trên đường cũng không dừng lại nhiều, trực tiếp đi hướng 'Tử Vong sâm lâm'. Bên trong sương mù màu đen lan tràn, nguy hiểm nối tiếp cái này đến cái khác.
"Xin hỏi, ở đây các ngươi có cây đại đao nào tốt không?"
"Tất cả ở nơi này, tự mình xem đi." Trong âm thanh lộ ra trào phúng.
Nghe ra giọng điệu không có thiện ý, Mộc Lưu Nguyệt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm mà quét về phía quản gia kia, quanh thân tỏa ra một khí thế lẫm liệt làm người khác sợ hãi.
Mộc Lưu Nguyệt dùng niệm lực đem một thanh đao dài sắc bén nắm vào trong tay, trên không trung vung hai lần. Chất lượng mặc dù không cao, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng."Tạm thời liền dùng ngươi."
Mộc Lưu Nguyệt nhếch môi, tay lắm trường bính đao, liền bắt đầu động tác ám sát. Nàng thân là đặc công nên những chiêu thức chuyên môn kia đòi hỏi động tác phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Mỗi một động tác đều nhìn như lơ đãng mà qua lại ở trước mắt chưởng quỹ. Mỗi một cái, tựa hồ đều có khả năng uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Chưởng quỹ đứng ở trước mặt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, tuy rằng hắn đường đường cũng là linh lực đấu giả bốn sao, rõ ràng cấp bậc hai người không phân cao thấp, nhưng ở trước mặt Mộc Lưu Nguyệt, chỉ là muốn tránh đi động tác cũng không làm được.
Mỗi động tác của Mộc Lưu Nguyệt đều vô cùng hoàn mỹ, mỗi một đao nhìn như sắp đâm vào nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là sát bên góc áo chưởng quỹ mà thôi. Vậy mà ngoại bào trên người của hắn toàn bộ rách nát, râu mép cũng rơi mất, cực kì chật vật.
"Đao này, không được." Ánh mắt Mộc Lưu Nguyệt lạnh lùng nhíu mày, mặt chưởng quỹ kia từ lâu đã sợ đến trắng bệch, giọng điệu lập tức tốt hơn nhiều.
"Công tử, thực không dám giấu giếm buồng trong còn có một cây binh đao, nó thực sự là một bảo khí, nếu như công tử không chê, vậy thì liền đưa cho công tử..."
Mộc Lưu Nguyệt nhẹ buông tay, giọng điệu lạnh nhạt, "Đi lấy đến cho ta nhìn xem một chút?"
"Bây giờ liền đi lấy" Lúc này vẻ mặt chưởng quỹ kia mới hơi chuyển biến tốt lên, phía sau lưng đã dâng lên một vệt mồ hôi lạnh đang chảy ròng. Không nén được mà ho khan, lập tức đi vào trong nhà đem cây bảo khí binh đao đã cất giấu rất lâu nay lấy ra.
"Là cái này?" Mộc Lưu Nguyệt nhíu mày, nhìn như có chút không vừa ý, đao này vừa nhìn đúng là không ra sao, hoàn toàn bị rỉ sắt rồi.
"Công tử có chỗ không biết, do linh khí của nó vắng lặng quá lâu, yêu cầu phải gặp huyết mới khai phong ấn, nếu như là máu ma thú cấp năm trở lên, chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều."
"Lời này thật sao?"
"Tiểu nhân không dám có một chút giấu diếm công tử."
"Như vậy còn tạm được." Mộc Lưu Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch lên, cất bước rời khỏi, vẫn chưa phát hiện phía sau lưng luôn có hai cái bóng đen. Phía sau có hai đạo bóng đen gần kề, nàng đi tới đâu thì họ theo tới đó.
"Như vậy cũng được à." Thanh Hách khóe miệng co quắp nói.
"Đúng thế, vương hi chính là khí phách như vậy."
"Chúng ta nhìn là được rồi, chủ nhân dặn dò, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, thời khắc liên quan đến sinh tử thì chúng ta không nên hiện thân. Chủ nhân nói Mộc Nhị tiểu thư cần trưởng thành." Tuyết Tương lại nhẹ nhàng nói bổ sung.
"Ngươi làm sao lại gọi nàng vương phi rồi, bổn tiểu thư còn không thừa nhận nàng đâu?" Tuyết Tương bĩu môi, không vui nói. Hành động này lập tức làm cho Thanh Hách khinh bỉ một cái "Đừng nói với ta, ngươi yêu thích Minh Tôn. Chủ nhân tồn tại giống như thần, là người mà ngươi có thể yêu sao?"
"Thanh Hách chết tiệt nhà ngươi, ai nói ta thích Minh tôn hả, quan hệ chủ tớ ta phân biệt rõ ràng được."
"Vậy thì tốt." Thanh hách cười đến có chút sâu xa khó hiểu.
Mộc Lưu Nguyệt cầm binh khí ra khỏi cửa tiệm, trên đường cũng không dừng lại nhiều, trực tiếp đi hướng 'Tử Vong sâm lâm'. Bên trong sương mù màu đen lan tràn, nguy hiểm nối tiếp cái này đến cái khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook